Biết Vương Trạch Vinh đã chính thức tiến vào trong quân đội, mọi người ngồi đây đều hưng phấn. Nghĩ đến Vương Trạch Vinh có thể phát triển nhanh lên, không ai không vui mừng.

Hạng Nam nhìn quanh mọi người và nói:

- Quyền lực này của Trạch Vinh dù sao cũng chỉ là tạm thời, cũng chưa chính thức trở thành Phó chủ tịch vì thế mọi việc vẫn cần cẩn thận. Có quyền lực như vậy ở Trung Quốc chưa từng xuất hiện, đây nhất định là bí mật của Trung ương. Trạch Vinh nói ra tức là tin tưởng mọi người, việc này mọi người biết là được không nên truyền ra ngoài.

Hạng Nam nói rất nghiêm túc, ánh mắt như mũi tên nhìn quanh mọi người.

Vệ Hồng Lâm cũng nói:

- Từ công tác sau đây của Trạch Vinh có thể thấy Trạch Vinh về sau sẽ liên quan nhiều đến xây dựng quân đội. mọi người phải biết trong lịch sử Trung ương trong tay không có quân đội ủng hộ sẽ không thể phát triển lên thêm nữa. Trước đây tôi cho rằng Trạch Vinh lên quá nhanh mà không có quân đội ủng hộ. Bây giờ xem ra tôi lo hơi sớm. Ngô lão nói sẽ chỉ đạo Trạch Vinh, nói rõ Ngô lão có ý giao quân quyền cho Trạch Vinh. Sau đây Trạch Vinh cần tập trung chính vào chuyện quân đội, mà chuyện ở địa phương phải dựa chủ yếu vào mọi người.

Uông Nhật Thần nói:

- Thưa các đồng chí, mọi người nhất định phải làm tốt công việc của mình, nhất định phải bồi dưỡng nhân tài. Mọi người phải biết tuổi Trạch Vinh không cao, mà mọi người ngồi đây đều hơn tuổi Trạch Vinh vì thế điều quan trọng nhất cần làm chính là bồi dưỡng cán bộ.

Uông Nhật Thần nói làm mọi người thầm gật đầu. không có người thay thế mình thì không thể duy trì sự nghiệp lâu dài được. Vương Trạch Vinh sẽ phát triển thêm nữa, hắn cần là một nhóm nhân viên cùng trưởng thành theo hắn.

Trương Tất Tường đồng ý nói:

- Trạch Vinh có cơ hội trưởng thành như vậy sẽ mang lại không gian lớn cho mọi người. Tôi tin mọi người sẽ nắm bắt cơ hội này thật tốt.

Vương Trạch Vinh biết đây là mấy ông lão ám chỉ cho mọi người ngồi đây nên không nói gì. Hắn nhìn quanh một vòng và có thể cảm nhận được mọi người đang kích động.

Nếu nói hắn không kích động là nói dối. Đến bây giờ đầu hắn vẫn còn mơ hồ, mấy lãnh đạo cao cấp thoáng cái giao quyền lực của Hoa Thái Tường sang cho mình, mặc dù mình bây giờ chỉ có tư cách đến tham gia nghe ở hội nghị thường vụ Bộ Chính trị nhưng phiếu của Hoa Thái Tường do hắn bỏ, điều này có nghĩa gì? Nghĩ đến Ngô lão, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than suy nghĩ của ông lão nay đúng là không đơn giản, không ngờ còn không có ai phản đối ý kiến của ông.

Mấy người Vương Trạch Vinh ở bên trong nói chuyện, bên ngoài lại là Hạng Định, Hạng Quang và hai người trẻ nhà Vệ gia cùng con cháu mấy người đến đây lần này.

Mấy người nhìn cảnh vệ canh giữ chặt trước cửa mà rất tò mò.

Vệ Đào Hồng nhìn thoáng qua cửa rồi hỏi Hạng Định:

- Tiểu Định, cậu nói Vương ca lần này gặp việc gì?

Hạng Quang thực ra sớm chú ý đến việc này, bây giờ nghe hai người nói chuyện cũng quay sang nghe.

Hạng Định không biết tình hình mấy, nhưng vì thể hiện năng lực của mình nên cười ha hả nói:

- Mấy anh, bây giờ tình hình Bắc Kinh là như thế nào? Rất khẩn trương, đám thiếu gia Bắc Kinh đang làm gì mọi người có biết không? Ha ha, đều đóng chặt cửa không ra.

Việc này mọi người cũng biết, Vệ Lâm Thanh thở dài nói:

- Không như vậy được sao? Bây giờ hẹn người đi chơi mà cũng không ai dám đi, nghe nói trong nhà quản rất chặt. Có nhà còn nói ai dám ra ngoài sẽ cắt đứt quan hệ.

Con Bí thư tỉnh ủy – tỉnh Giang Sơn – Bạch Đào – Bạch Minh hỏi:

- Vệ thiếu gia, không nghiêm trọng như vậy chứ?

Vệ Lâm Thanh chép miệng nói:

- Cậu không mấy khi lên Bắc Kinh, cậu có biết là bây giờ các nhà ở Bắc Kinh giờ đều lo lắng không? Vương ca một ở ở Thành phố Hải Đông mà dám khiêu chiến nhiều người như vậy. Cậu biết đối thủ của Vương ca là ai không? Hoa gia, Lô gia, Chu gia, Triệu gia, mẹ nó chứ, đúng là chiến tranh thế giới.

Nói tới đây, Vệ Lâm Thanh cũng thấy sợ.

Hạng Quang lúc này càng thêm lo lắng, mặt trở nên khó coi. Y nghĩ Vương Trạch Vinh dám đối đầu với Phó chủ tịch nước, y không khỏi thầm mắng Vương Trạch Vinh ngu.

Hạng Quang giờ đã hơi sợ Vương Trạch Vinh. Y rất khó chịu việc Vương Trạch Vinh đang làm tốt lại tự chuốc phiền phức vào người.

Chuyện lần này càng lúc càng lớn, y có thể thấy ông bố ở nhà đứng ngồi không yên. Có một lần y hỏi Hạng Kiền là có chuyện gì xảy ra không. Tuy ông bố không nói nhưng vẻ mặt rất khó coi. Từ việc này Hạng Quang có thể nhìn ra được ông bố bắt đầu mất tin tưởng vào Vương Trạch Vinh.

Chẳng qua mọi người ở Hạng gia đều biết dù không thích Vương Trạch Vinh thì bây giờ Hạng gia và Vương Trạch Vinh đã cột chặt vào nhau. Vương Trạch Vinh mà xảy ra chuyện sẽ là tai nạn đối với cả Hạng gia.

Hạng Quang thở dài một tiếng rồi ngồi xuống ghế. Hôm nay Vương Trạch Vinh tuy về được đến nhà nhưng ai biết chuyện là như thế nào.

Vệ Đào Hồng thở dài nói:

- Mấy người nói có lạ không, tôi đã hỏi thăm thì biết Trung ương hôm nay không tổ chức họp thường vụ Bộ Chính trị mà.

Câu này đúng là trúng suy nghĩ của mọi người, không ai rõ Vương Trạch Vinh cuối cùng đi họp gì mà thần bí như vậy.

Hạng Quang nói:

- Bố Nhâm thiếu gia đến tỉnh A kiểm tra công việc, Phó thủ tướng Lý hôm nay ở v không ra ngoài, bố Trương thiếu gia tiếp kiến đoàn khách nước ngoài sau đó đi thăm mấy nơi.

Nghe Hạng Quang nói, Hạng Định cười nói:

- Anh đúng là điều tra rõ tình hình các vị lãnh đạo nhỉ.

Mọi người cũng hiểu ý Hạng Quang. Ba người mà Hạng Quang nói đều thuộc nhóm chín thành viên trung tâm. Bọn họ không đi họp vậy Vương Trạch Vinh hôm nay đi họp ở đâu?

Mấy người ngồi đoán một lát nữa thì cửa được mở ra, mọi người lần lượt đi ra.

Đám người Hạng Quang có thể thấy người từ trong phòng đi ra đều lộ rõ vẻ hưng phấn.

Hạng Quang thoáng cái chạy tới trước mặt Hạng Kiền và nói:

- Bố, tình hình thế nào rồi?

Hạng Kiền nhìn Hạng Quang và mấy người còn lại, sau đó nói:

- Không có gì, về nhà đi.

Vừa nãy trong phòng mọi người đã xác định không được nói chuyện này với ai khác, vì thế Hạng Kiền mặc dù muốn nói ra nhưng vẫn nhịn.

Vào xe, Hạng Kiền nhìn Hạng Định và nói:

- Tiểu Định, quan hệ của con và Trạch Vinh bây giờ thế nào?

Hạng Định cười khổ nói:

- Bố, bố không phải không biết theo địa vị của Vương ca lên cao thì con càng lúc càng khó gặp.

- Con rất tinh mắt, anh em cần phải qua lại nhiều.

Nói tới đây Hạng Kiền lại nhìn Hạng Quang:

- Học em con đó. Về nhìn người thì Hạng gia chúng ta chỉ có mình Tiểu Định là giỏi.

Mấy câu của Hạng Kiền làm vẻ mặt hai anh em Hạng Định thay đổi nhiều. Hạng Quang rất ngạc nhiên, ở nhà mình được ông bố khen nhiều nhất, sao hôm nay lại nói như vậy.

Hạng Định lại có chút đắc ý. Nghĩ tới vừa nãy bố mình khen Vương Trạch Vinh, Hạng Định biết Vương Trạch Vinh nhất định có biến hoá gì đó, mà là biến hoá đáng mừng. Nghĩ như vậy, Hạng Định thầm nghĩ Vương ca nhất định là tiến bộ. Chẳng qua y lại có chút không thể ngồi yên, y phải nhanh chóng kéo gần quan hệ với Vương Trạch Vinh thêm nữa mới được.

Nghĩ đến cô nữ Mc kia, Hạng Định thầm nghĩ trong mấy ngày tới nhất định phải bố trí để Vương ca thấy sự trung thành của mình.

Mọi người về hết, Vương Trạch Vinh cầm cốc trà Lữ Hàm Yên rót cho, uống một ngụm. Hôm nay hắn rất mệt mỏi vì tham gia hội nghị đó.

- Tiểu Mật, cháu hôm nay sang chỗ bố chơi.

Hạng Nam vừa đi ra vừa nói với Lữ Hàm Yên.

Hạng Nam nói xong, Uông Nhật Thần cũng lớn tiếng nói:

- Tiểu Phỉ, con và Hàm Yên cần tâm sự nhiều, cháu hôm nay để ông trông.

Câu này của ông làm Hạng Nam hơi dừng lại nhìn ông.

Thấy Hạng Nam nhìn mình, Uông Nhật Thần chỉ cười cười mà đi ra.

Hạng Nam không thể làm gì khác đành đi theo.

Vệ Hồng Lâm nghe Uông Nhật Thần nói như vậy không khỏi nở nụ cười.

Nhìn mấy người Hạng Nam, Vương Trạch Vinh dở khóc dở cười. Mặc dù mọi người biết quan hệ giữa hắn và Uông Phỉ nhưng hôm nay là lần đầu Uông Nhật Thần tỏ thái độ rõ như thế. Đây là muốn cả hai người phụ nữ ở lại cùng hắn. Càng thú vị chính là Hạng Nam cũng mặc nhiên thừa nhận.

Lữ Hàm Yên mới đầu còn không chú ý nhưng sau đã hiểu ra.

Lúc này trong nhà chỉ có ba người bọn họ.

Uông Phỉ biết ý của ông nội mình nên mặt hơi nóng lên. Cô do dự một chút rồi nói với Lữ Hàm Yên:

- Ông em là như vậy đó.

Lữ Hàm Yên nghĩ Uông Phỉ dù sao cũng là người phụ nữ của Vương Trạch Vinh nên cô quay sang nhìn hắn.

Vương Trạch Vinh đứng lên nói:

- Hai người nói chuyện, anh đi nghỉ đây.

Thấy Vương Trạch Vinh có chút chột dạ, Lữ Hàm Yên vốn có chút không hài lòng, bây giờ lại hơi buồn cười. Cô kéo Uông Phỉ:

- Dù sao cũng như vậy, vào thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện