Đỗ Tiểu Sơn được Trương Khác nhắc cũng nói:
- Vương Viêm Bân không thích hợp làm hiệu trưởng Nhất Trung...
Lời này đáng lẽ không nên do ông ta nói ra, nhưng không nói không hả giận.
- Vợ Vương Viêm Bân là phó cục trưởng chỗ chúng tôi, e không hay lắm.
Cảnh Kiến Trung hơi do dự.
Đỗ Tiểu Sơn cười:
- Không bằng cục trưởng Cảnh hỏi ý kiến bản thân Vương Viêm Bân, nói thẳng, để an ủi thầy Tào, ông ta có thể nhường vị trí của mình không? So với để chuyện rùm beng lên, Vương Viêm Bân chắc muốn nhường chỗ hơn:
- Có điều Tào Quang Minh cũng không thích hợp làm hiệu trưởng Nhất Trung.
Cảnh Kiến Trung nói thuận theo ý đó:
- Hay là để Vương Viêm Bân chủ động thừa nhận thiếu sót trong công tác, điều Cung Tự Cao của Nhị Trung tới Nhất Trung, còn Tào Quang Minh sang Nhị Trung?
Trừ Cảnh Kiến Trung ra thì chẳng ai biết Cung Tự Cao, người Hải Châu ai cũng biết Nhị Trung kém Nhất Trung một chút, ông ta an bài như thế tất phải có lòng riêng, nhưng đây là chuyện nội bộ của cục giáo dục, hai người Đỗ Trương chẳng muốn quan tâm.
Cảnh Kiến Trung nhìn qua Trương Tri Hành, an bài này sẽ có cản trở trong cục, nhưng nếu thị trưởng Đường tán thành thì sẽ không có lực cản nữa.
Trương Tri Hành khẽ gật đầu, biểu thị đã hiểu ý, nhưng không tỏ thái độ.
Trương Khác nhìn Tào Quang Minh nằm trên giường, thầm nghĩ:" Ông ta cũng thật đáng thương, thành vật người ta trao đổi lợi ích."
Tào Quang Minh tạm thời có thể làm hiệu trưởng Nhị Trung nhưng cũng chẳng được lâu, chỉ cần ông ta ngậm miệng chừng một năm, tới khi đó lôi xuống, ông ta có nói gì cũng vô dụng, lại còn chuốc lấy họa lớn hơn cho bản thân.
Cảnh Kiến Trung thấy mọi người tán đồng phương án của mình, gọi điện cho Vương Viêm Bân, vợ ông ta là Tiêu Na nhận điện, Cảnh Kiến Trung bảo Vương Viêm Bân ra nghe điện, trách ông ta xảy ra chuyện như thế còn ở lỳ trong nhà.
Vương Viêm Bân nói về nhà tuyết trơn bị trẹo chân, ngày mai sẽ tới thăm Tào Quang Minh, Cảnh Kiến Trung hỏi cách liên hệ với gia đình Tào Quang Minh xong cúp điện, cười lạnh nói:
- Xảy ra chuyện chuyện lớn thế này còn nói trẹo chân không đến, xem ra đúng là không muốn làm hiệu trưởng Nhất Trung nữa.
Cảnh Kiến Trung gọi điện cho nhà Tào Quang Minh, không nói rõ chi tiết, chỉ bảo bị thương nằm viện. Lấy làm lạ là không có một giáo viên nào chủ động liên hệ với nhà ông ta, có thể thấy thường ngày ở trường ông ta chẳng được lòng ai.
Khi vợ và em vợ Tào Quang Minh tới nơi thì đã sắp 12 giờ đêm, vợ ông ta cao lớn, gần cao bằng Trương Khác, eo to tay khỏe, mặt nần nẫn thịt, bà ta vừa tới đã vật ra đất khóc lóc om sòm.
Người trong phòng bệnh cau mày lại, Đỗ Tiểu Sơn thầm kêu may mắn không nghe Vương Viêm Bân áp chuyện này xuống, vợ Tào Quang Minh vừa nhìn đã biết chẳng phải vừa, trấn an trước là quyết sách chuẩn xác.
Cảnh Kiến Trung không vui nói:
- Thầy Táo ở trong trường bắt được học sinh hút thuốc, phương pháp giáo dục có hơi quá đáng...
Nói tới đó kéo Đỗ Phi mặt vẫn rõ dấu tay ra:
- Thầy Tào kích động không đứng vững, bị ngã trên cầu thang xuống, có điều đã được cứu chữa, sẽ mau chóng bình phục
Vợ Tào Quang Minh thấy cả mọi người đứng vòng tròn nhìn mình, hơi run, ngừng khóc, không dám làm ầm nữa, chỉ hỏi vì sao Vương Viêm Bân không có mặt.
- Hiệu trưởng Vương bị trẹo chân.
Cảnh Kiến Trung cau mày:
- Dù thế cũng phải tới chứ, thật đúng là...
Vợ Tào Quang Minh chuyển oán khí sang Vương Viêm Bân, xong nhỉ dám không ngừng lảm nhảm, còn đại biểu cho Tào Quang Minh xin lỗi Đỗ Phi, mong Đỗ Tiểu Sơn rộng lượng không giận.
Mọi người đều chịu không thấu vợ Tào Quang Minh, thấy thời gian thuốc mê hết tác dụng sắp tới, cha con Trương Tri Hành, Đỗ Tiểu Sơn ra ngài trước, có cục trưởng cục giáo dục trong đó đủ chấn áp Tào Quang Minh rồi.
Bác sĩ chủ trì tới kiểm tra tình hình, nói thần kinh má trái Tào Quang Minh bị tổn thương nghiêm trọng, khả năng ảnh hưởng tới cử động má. Trương Khác thì nghĩ:" Tào Quang Minh thường ngày mặt cứ lầm lì, tức là chẳng ảnh hưởng gì."
Trong phòng có động tĩnh, đại khái Tào Quang Minh tỉnh rồi, đầu tiên Cảnh Kiến trung tình hình cứu chữa, sau đó phê bình phương pháp giáo dục học sinh của ông ta quá kích, khiến lãnh đạo thành phố không hài lòng với phương thức giáo dục của Nhất Trung, tiếp đó đổi giọng đẩy hết trách nhiệm lên đầu Vương Viêm Bân, bí thư Đỗ tán đồng thái độ nghiêm khắc của ông ta với Đỗ Phi, cảm kích dẫn Đỗ Phi tới đang đợi ngoài phòng, ngay cả thư ký trưởng Trương cũng đã bị kinh động...
Một lúc sau nhóm Trương Tri Hành mới vào thăm hỏi.
Tào Quang Minh mắt rất phức tạp, miệng bị băng kín, chỉ thấy vải chỗ đó nhúc nhích, phát ra tiếng lí nhí, chẳng ai nghe rõ.
Không nghe rõ càng tốt, như thế đủ thời gian cho Tào Quang Minh suy nghĩ được mất, chắc ông ta cả đời chưa được nhiều quan viên vây quanh như thế, ánh mắt phức tạp để lộ nội tâm đấu tranh kịch liệt của ông ta.
Bị học sinh đánh ột trận, tất nhiên trong lòng ông ta phẫn nộ hết sức, nhưng nghe Cảnh Kiến Trung nói rõ, Vương Viêm Bân không còn thích hợp ở lại cương vị lãnh đạo nữa, nội tâm không khỏi dao động, vận lộn bao năm chẳng phải vì tiến lên bước này sao?
Trương Khác lén nhìn đồng hồ, không khí trong phòng rơi vào im lặng đúng 15 phút, mới thấy miệng của Tào Quang Minh ở dưới lớp băng nhúc nhích, vợ ông ta ghé tai tới, thuật lại lời hàm hồ của ông ta:
- Tôi xin lỗi vì phương thức đối đãi thiếu thỏa đáng với Đỗ Phi.
Cảnh Kiến Trung thở phào, nói Tào Quang Minh không cần lo tiền chữa trị, không chỉ thuốc men ngay cả bồi bổ cũng do cục giáo dục an bài, cứ yên tâm dưỡng thương, đợi bệnh lành sẽ được an bài tới cương vị quan trọng hơn nữa.
Rời khỏi bệnh viện, tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, mặt đất phủ lớp tuyết trắng xóa, lúc ở trong viện chỉ ăn qua loa, giờ đã đói meo rồi, chỉ là lúc này chẳng ai có tâm tình ăn uống. Trương Khác cùng cha lên xe Đỗ Tiểu Sơn về nhà.
Đỗ Tiểu Sơn thở phào, lúc này mới yên tâm, nói:
- May nhờ thằng bé nhà anh ứng biến kịp thời, nếu không chẳng biết còn ầm ĩ tới mức nào mới xong được, cái thằng ngốc nhà tôi, thường ngày tôi yên tâm về nó lắm, hôm nay lại lỗ mãng, ài...
Trương Tri Hành cười:
- Chuyện qua là tốt rồi, thằng bé nhà tôi cũng chẳng yên tâm nổi, Nhất Trung có tứ đại ác thiếu gia nó đứng thứ nhất, anh bảo làm sao yên tâm được cơ chứ?
- Tôi đã nghe nói rồi.
Đỗ Tiểu Sơn cười ha hả:
- Cháu lão Vạn, con trai Triệu Cẩm Vinh, con trai Bành Tân Nghĩa, ác danh của con anh rất là lợi hại đấy, nhưng nó không làm những chuyện khốn kiếp, không cùng bọn với đám kia, thằng bé nhà tôi sùng bái nó lắm.
Trương Khác đang thoải mái ngộ dựa lưng vào ghế, chẳng biết cha nghe đâu tin đồn giang hồ trong trường học đó, thật đau đầu. Nghe bọn họ cười vui vẻ, nói vào:
- Không xong, không xong, ngày mai xếp hạng tứ đại ác thiếu gia sẽ thay đổi rồi, Đỗ Phi không chen vào thứ nhất mới lạ.
- Nói nó thế mà nó còn hào hứng được.
Trương Tri Hành cười ngán ngẩm.
Đỗ Phi Từ đầu tới cuối im lặng, sự kiện này ảnh hưởng tới hắn quá sâu.
Đi xe trên đường tuyết phải lái rất chậm, đường phố đã vắng tanh, đèn đường u ám, thi thoảng một trận gió bay qua, làm tuyết bay mù mịt. Trừ Đỗ Phi, mọi người đều nói chuyện rất vui, chuyện Tào Quang Minh không còn ảnh hưởng tới tâm tình của họ được nữa.
Tới gần khu nhà ở cơ quan tuyết càng dầy, xe không thể đi tiếp được nữa, Trương Khác và cha xuống xe đi bộ về nhà.
- Chú Đỗ hôm nay không mắng Đỗ Phi, nếu con mà gây ra cái họa này cha sẽ làm thế nào với con?
Trương Khác hỏi cha.
- Trước tiên cứ đánh ột trận tuốt xác ra rồi tính sau, bao nhiêu người đang nhăm nhe nhòm ngó, chuyện mà rùm beng lên, Đỗ Tiểu Sơn có thể không bảo vệ con mình sao?
Trương Tri Hành cười thích thú:
- Vì sao không mắng Đỗ Phi à? Ba cũng nghe đồn thôi, vợ của Đỗ Tiểu Sơn là giáo viên dạy thay thời ông ta học cao trung, lớn hơn ông ta ba tuổi...
Trương Khác vô tâm cười phá lên, đúng là di truyền.
- Vương Viêm Bân không thích hợp làm hiệu trưởng Nhất Trung...
Lời này đáng lẽ không nên do ông ta nói ra, nhưng không nói không hả giận.
- Vợ Vương Viêm Bân là phó cục trưởng chỗ chúng tôi, e không hay lắm.
Cảnh Kiến Trung hơi do dự.
Đỗ Tiểu Sơn cười:
- Không bằng cục trưởng Cảnh hỏi ý kiến bản thân Vương Viêm Bân, nói thẳng, để an ủi thầy Tào, ông ta có thể nhường vị trí của mình không? So với để chuyện rùm beng lên, Vương Viêm Bân chắc muốn nhường chỗ hơn:
- Có điều Tào Quang Minh cũng không thích hợp làm hiệu trưởng Nhất Trung.
Cảnh Kiến Trung nói thuận theo ý đó:
- Hay là để Vương Viêm Bân chủ động thừa nhận thiếu sót trong công tác, điều Cung Tự Cao của Nhị Trung tới Nhất Trung, còn Tào Quang Minh sang Nhị Trung?
Trừ Cảnh Kiến Trung ra thì chẳng ai biết Cung Tự Cao, người Hải Châu ai cũng biết Nhị Trung kém Nhất Trung một chút, ông ta an bài như thế tất phải có lòng riêng, nhưng đây là chuyện nội bộ của cục giáo dục, hai người Đỗ Trương chẳng muốn quan tâm.
Cảnh Kiến Trung nhìn qua Trương Tri Hành, an bài này sẽ có cản trở trong cục, nhưng nếu thị trưởng Đường tán thành thì sẽ không có lực cản nữa.
Trương Tri Hành khẽ gật đầu, biểu thị đã hiểu ý, nhưng không tỏ thái độ.
Trương Khác nhìn Tào Quang Minh nằm trên giường, thầm nghĩ:" Ông ta cũng thật đáng thương, thành vật người ta trao đổi lợi ích."
Tào Quang Minh tạm thời có thể làm hiệu trưởng Nhị Trung nhưng cũng chẳng được lâu, chỉ cần ông ta ngậm miệng chừng một năm, tới khi đó lôi xuống, ông ta có nói gì cũng vô dụng, lại còn chuốc lấy họa lớn hơn cho bản thân.
Cảnh Kiến Trung thấy mọi người tán đồng phương án của mình, gọi điện cho Vương Viêm Bân, vợ ông ta là Tiêu Na nhận điện, Cảnh Kiến Trung bảo Vương Viêm Bân ra nghe điện, trách ông ta xảy ra chuyện như thế còn ở lỳ trong nhà.
Vương Viêm Bân nói về nhà tuyết trơn bị trẹo chân, ngày mai sẽ tới thăm Tào Quang Minh, Cảnh Kiến Trung hỏi cách liên hệ với gia đình Tào Quang Minh xong cúp điện, cười lạnh nói:
- Xảy ra chuyện chuyện lớn thế này còn nói trẹo chân không đến, xem ra đúng là không muốn làm hiệu trưởng Nhất Trung nữa.
Cảnh Kiến Trung gọi điện cho nhà Tào Quang Minh, không nói rõ chi tiết, chỉ bảo bị thương nằm viện. Lấy làm lạ là không có một giáo viên nào chủ động liên hệ với nhà ông ta, có thể thấy thường ngày ở trường ông ta chẳng được lòng ai.
Khi vợ và em vợ Tào Quang Minh tới nơi thì đã sắp 12 giờ đêm, vợ ông ta cao lớn, gần cao bằng Trương Khác, eo to tay khỏe, mặt nần nẫn thịt, bà ta vừa tới đã vật ra đất khóc lóc om sòm.
Người trong phòng bệnh cau mày lại, Đỗ Tiểu Sơn thầm kêu may mắn không nghe Vương Viêm Bân áp chuyện này xuống, vợ Tào Quang Minh vừa nhìn đã biết chẳng phải vừa, trấn an trước là quyết sách chuẩn xác.
Cảnh Kiến Trung không vui nói:
- Thầy Táo ở trong trường bắt được học sinh hút thuốc, phương pháp giáo dục có hơi quá đáng...
Nói tới đó kéo Đỗ Phi mặt vẫn rõ dấu tay ra:
- Thầy Tào kích động không đứng vững, bị ngã trên cầu thang xuống, có điều đã được cứu chữa, sẽ mau chóng bình phục
Vợ Tào Quang Minh thấy cả mọi người đứng vòng tròn nhìn mình, hơi run, ngừng khóc, không dám làm ầm nữa, chỉ hỏi vì sao Vương Viêm Bân không có mặt.
- Hiệu trưởng Vương bị trẹo chân.
Cảnh Kiến Trung cau mày:
- Dù thế cũng phải tới chứ, thật đúng là...
Vợ Tào Quang Minh chuyển oán khí sang Vương Viêm Bân, xong nhỉ dám không ngừng lảm nhảm, còn đại biểu cho Tào Quang Minh xin lỗi Đỗ Phi, mong Đỗ Tiểu Sơn rộng lượng không giận.
Mọi người đều chịu không thấu vợ Tào Quang Minh, thấy thời gian thuốc mê hết tác dụng sắp tới, cha con Trương Tri Hành, Đỗ Tiểu Sơn ra ngài trước, có cục trưởng cục giáo dục trong đó đủ chấn áp Tào Quang Minh rồi.
Bác sĩ chủ trì tới kiểm tra tình hình, nói thần kinh má trái Tào Quang Minh bị tổn thương nghiêm trọng, khả năng ảnh hưởng tới cử động má. Trương Khác thì nghĩ:" Tào Quang Minh thường ngày mặt cứ lầm lì, tức là chẳng ảnh hưởng gì."
Trong phòng có động tĩnh, đại khái Tào Quang Minh tỉnh rồi, đầu tiên Cảnh Kiến trung tình hình cứu chữa, sau đó phê bình phương pháp giáo dục học sinh của ông ta quá kích, khiến lãnh đạo thành phố không hài lòng với phương thức giáo dục của Nhất Trung, tiếp đó đổi giọng đẩy hết trách nhiệm lên đầu Vương Viêm Bân, bí thư Đỗ tán đồng thái độ nghiêm khắc của ông ta với Đỗ Phi, cảm kích dẫn Đỗ Phi tới đang đợi ngoài phòng, ngay cả thư ký trưởng Trương cũng đã bị kinh động...
Một lúc sau nhóm Trương Tri Hành mới vào thăm hỏi.
Tào Quang Minh mắt rất phức tạp, miệng bị băng kín, chỉ thấy vải chỗ đó nhúc nhích, phát ra tiếng lí nhí, chẳng ai nghe rõ.
Không nghe rõ càng tốt, như thế đủ thời gian cho Tào Quang Minh suy nghĩ được mất, chắc ông ta cả đời chưa được nhiều quan viên vây quanh như thế, ánh mắt phức tạp để lộ nội tâm đấu tranh kịch liệt của ông ta.
Bị học sinh đánh ột trận, tất nhiên trong lòng ông ta phẫn nộ hết sức, nhưng nghe Cảnh Kiến Trung nói rõ, Vương Viêm Bân không còn thích hợp ở lại cương vị lãnh đạo nữa, nội tâm không khỏi dao động, vận lộn bao năm chẳng phải vì tiến lên bước này sao?
Trương Khác lén nhìn đồng hồ, không khí trong phòng rơi vào im lặng đúng 15 phút, mới thấy miệng của Tào Quang Minh ở dưới lớp băng nhúc nhích, vợ ông ta ghé tai tới, thuật lại lời hàm hồ của ông ta:
- Tôi xin lỗi vì phương thức đối đãi thiếu thỏa đáng với Đỗ Phi.
Cảnh Kiến Trung thở phào, nói Tào Quang Minh không cần lo tiền chữa trị, không chỉ thuốc men ngay cả bồi bổ cũng do cục giáo dục an bài, cứ yên tâm dưỡng thương, đợi bệnh lành sẽ được an bài tới cương vị quan trọng hơn nữa.
Rời khỏi bệnh viện, tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, mặt đất phủ lớp tuyết trắng xóa, lúc ở trong viện chỉ ăn qua loa, giờ đã đói meo rồi, chỉ là lúc này chẳng ai có tâm tình ăn uống. Trương Khác cùng cha lên xe Đỗ Tiểu Sơn về nhà.
Đỗ Tiểu Sơn thở phào, lúc này mới yên tâm, nói:
- May nhờ thằng bé nhà anh ứng biến kịp thời, nếu không chẳng biết còn ầm ĩ tới mức nào mới xong được, cái thằng ngốc nhà tôi, thường ngày tôi yên tâm về nó lắm, hôm nay lại lỗ mãng, ài...
Trương Tri Hành cười:
- Chuyện qua là tốt rồi, thằng bé nhà tôi cũng chẳng yên tâm nổi, Nhất Trung có tứ đại ác thiếu gia nó đứng thứ nhất, anh bảo làm sao yên tâm được cơ chứ?
- Tôi đã nghe nói rồi.
Đỗ Tiểu Sơn cười ha hả:
- Cháu lão Vạn, con trai Triệu Cẩm Vinh, con trai Bành Tân Nghĩa, ác danh của con anh rất là lợi hại đấy, nhưng nó không làm những chuyện khốn kiếp, không cùng bọn với đám kia, thằng bé nhà tôi sùng bái nó lắm.
Trương Khác đang thoải mái ngộ dựa lưng vào ghế, chẳng biết cha nghe đâu tin đồn giang hồ trong trường học đó, thật đau đầu. Nghe bọn họ cười vui vẻ, nói vào:
- Không xong, không xong, ngày mai xếp hạng tứ đại ác thiếu gia sẽ thay đổi rồi, Đỗ Phi không chen vào thứ nhất mới lạ.
- Nói nó thế mà nó còn hào hứng được.
Trương Tri Hành cười ngán ngẩm.
Đỗ Phi Từ đầu tới cuối im lặng, sự kiện này ảnh hưởng tới hắn quá sâu.
Đi xe trên đường tuyết phải lái rất chậm, đường phố đã vắng tanh, đèn đường u ám, thi thoảng một trận gió bay qua, làm tuyết bay mù mịt. Trừ Đỗ Phi, mọi người đều nói chuyện rất vui, chuyện Tào Quang Minh không còn ảnh hưởng tới tâm tình của họ được nữa.
Tới gần khu nhà ở cơ quan tuyết càng dầy, xe không thể đi tiếp được nữa, Trương Khác và cha xuống xe đi bộ về nhà.
- Chú Đỗ hôm nay không mắng Đỗ Phi, nếu con mà gây ra cái họa này cha sẽ làm thế nào với con?
Trương Khác hỏi cha.
- Trước tiên cứ đánh ột trận tuốt xác ra rồi tính sau, bao nhiêu người đang nhăm nhe nhòm ngó, chuyện mà rùm beng lên, Đỗ Tiểu Sơn có thể không bảo vệ con mình sao?
Trương Tri Hành cười thích thú:
- Vì sao không mắng Đỗ Phi à? Ba cũng nghe đồn thôi, vợ của Đỗ Tiểu Sơn là giáo viên dạy thay thời ông ta học cao trung, lớn hơn ông ta ba tuổi...
Trương Khác vô tâm cười phá lên, đúng là di truyền.
Danh sách chương