Biết chính sách bảo hộ của chính phủ Australia với người Koori, bất kỳ hành vi nào làm tổn hại tới người Koori đều sẽ bị trừng trị nghiêm khắc, Trương Khác nghĩ tới điểm này mới nhờ thủ lĩnh bộ lạc phái người đi đánh lạc hướng những kẻ truy sát.
Dù sao những kẻ truy sát cho dù có sức tưởng tượng đến đâu cũng không ngờ là mình lại có tiếp xúc với những người nguyên thủy này, cho dù cuối cùng tìm được người Koori kia, thì quá nửa cũng nghĩ rằng người Koori đó lấy được đồ trên xe, rồi thuận tay vứt đi ở giữa đường, chứ không phải được ai sai phái, cho dù có tức giận, nghĩ tới chính sách bảo hộ của Austraila cũng sẽ không có hành vi gì quá khích.
Chỉ là nghĩ thì nghĩ như thế, tính thì tính như thế thôi, lo lắng là không thể tránh khỏi, lúc này nhìn thấy người bị khiêng lên từ dưới hồ kia, trong lòng kinh hãi, chẳng lẽ những người kia hung tàn như thế, ra tay cả với người Koori.
Trương Khác vội đứng dậy đi tới, chen vào trong đám đông, nhìn thấy thủ lĩnh bộ lạc quỳ trên mặt đất, ôm người gầy gò kia, mặt đầy nước mắt, cực kỳ bi thương, thì ra đó là một đứa bé trai mới chừng mười tuổi, không phải là người Koori trưởng thành kia, Trương Khác bỗng nhiên thầm thở phào, nếu như bị thương là người Koori kia, thì bằng với y giết người ta rồi, làm sao Trương Khác có thể đối diện với nội tâm của mình được.
Nhìn đứa bé trai tay trái có máu chảy xuống không ngớt, tựa hồ trúng đạn, Trương Khác vội vàng chạy vào trong phòng lấy hòm cấp cứu ra, quỳ xuống bên cạnh đứa bé, lấy bông cồn, gạc y tế, dựa theo kiến thức trị thương ít ỏi học được ở trong phim ảnh, toàn lực cầm máu cho đứa bé.
Chỉ là viên đạn rất có khả năng bắn trúng động mạch ở trên cánh tay, cho nên không sao cầm máu được, trong hòm cấp cứu chỉ có mấy thứ thông dụng như thuốc kháng sinh, băng dính cứu thương, bông vải, không giúp ích được nhiều. Trương Khác nóng ruột tới toát mồ hôi, cuối cùng không có cách nào, dùng gạc quấn quanh vết thương, lấy tay ấn chặt lên đó, tránh đứa bé mất máu quá nhiều mà ảnh hưởng tới tính mạng.
Thủ lĩnh bộ lạc chắc là cha đứa bé, thấy Trương Khác vì cứu con mình mà bận bịu tới trán đẫm mồ hôi, ánh mắt nhìn y đầy cảm kích, dù là người nguyên thủy hay người hiện đại thì tỉnh cảm của cha mẹ với con cái cũng không có gì khác biệt. Nhưng nhìn thấy máu tươi vẫn cứ thấm qua bông gạc chảy ra ngoài, thủ lĩnh bộ lạc lo lắng vô cùng, cuống lên hai tay hướng lên trời, mắt nhìn Trương Khác, tựa hồ cầu khấn trời đất, vừa hi vọng Trương Khác nghĩ cách cứu con mình.
Trương Khác cũng nóng ruột như có lửa đốt, biết lúc này quan trọng nhất là cầm máu cho đứa bé, đồng thời truyền máu cho nó, sau đó mới tới phẫu thuật lấy viên đạn ra, nhưng hiện giờ y bất lực thực sự, chỉ còn hi vọng vào Phó Tuấn có thể mau chóng từ bên kia hồ tới.
Tiếng súng phía bên kia không biết đã ngừng lúc nào, trong bóng tối nhìn thấy một đội xe hơn mười chiếc tạo thành bật đèn trước, đồng loạt đi về phía nơi cắm trại của người Koori.
Nhìn thấy Phó Tuấn xuống xe đi tới đầu tiên, Trương Khác thở phào nhẹ nhõm, đang định ra hiệu cho thủ lĩnh bộ lạc là bạn của mình thì trong đoàn người đi cùng Phó Tuấn có người lớn tiếng dùng tiếng Koori nói lớn, chính là cảnh sát Suối Thánh Đản tính tới có người Koori sinh sống ở gần đây, cho nên mới mời chuyên gia ngôn ngữ của người Koori tới, tránh ngôn ngữ bất đồng, tạo thành hiểu lầm với người Koori.
Có chuyên gia thuận tiện cho hai bên giao lưu với nhau như thế, chuyện tiếp theo đó trở nên hết sức dễ dàng, đứa bé được bác sĩ đi theo dễ dàng băng bó cầm máu, sau đó truyền nước, đưa lên xe cứu thương chở tới bệnh viện trung tâm ở Perth, vị thủ lĩnh bộ lạc đó quan tâm tới con cũng đi theo xe.
Vệ Lan do mất máu cùng chấn động đầu cho ngủ say được Trương Khác bế lên xe mà không hay biết, nằm trên ghế dài, đầu gối lên đùi Trương Khác, tới nửa đường mới bị xe sóc nảy đánh thức, Vệ Lan lúc này mới ý thức được mình đang ở trên xe, mở mắt ra nhìn thấy Trương Khác nhắm mắt ngoẹo đầu sang một bên dựa vào lưng ghế, đã ngủ say rồi.
Ngồi dậy, Vệ Lan cẩn thận đặt đầu Trương Khác lên đùi mình, trong khoang xe mờ mờ, cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt Trương Khác ngủ say sưa, Vệ Lan nhớ lại sau khi mình tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ được y cẩn thẩn chăm sóc chiếu cố, lòng bị một tình cảm êm dịu lấp đầy, nghe tiếng thở đều đặn của Trương Khác, xác nhận y đã ngủ, Vệ Lan xấu hổ nhắm mắt lại lấy dũng khí hôn lên môi Trương Khác, bờ môi hơi lạnh mà mềm mại, nhưng chứa đầy tình ý yêu thương.
Ngẩng đầu lên mở mắt ra Vệ Lan mới phát hiện có một đôi mắt tựa hồ nhìn thấu lòng người mang theo ý cười đang chăm chú nhìn mình, xấu hổ không biết để đâu cho hết, nhưng không có chỗ mà trốn, chỉ biết đưa tay che lấy mặt.
Vệ Lan còn chưa xấu hổ thì phát hiện ra Trương Khác đã ngồi dậy, ôm lấy vòng eo mảnh mai của mình, cô vội vàng đưa tay chắn trước ngực, cuống quít nói: - Cậu... Cậu làm cái gì đấy? Tôi... Tôi là chị cậu đấy nhé. Nói ra bản thân cô cũng thấy lý do đó không thuyết phục chút nào hết.
Trương Khác nhẹ nâng khuôn mặt trẻ con bầu bầu mỹ lệ của cô lên, tay ra vuốt ve mái tóc hơi rối của cô, nụ cười đầy tà khí: - Chị không thấy như vậy càng kích thích à? - Cậu... Cậu... Vệ Lan há hốc mồm, ánh mắt của Trương Khác làm cô hoảng loạn, tim đập như trống đánh, bị nam nhâm đó hôn lên lên cặp môi căng mọng ướt át của cô, Vệ Lan sau một hồi luống cuống không biết tiếp nhận hay đẩy y ra thì bị cái lưỡi tinh quái của Trương Khác thừa cơ luồn vào trong, đầu óc mơ hồ, lúc này quyết định đẩy y ra thì không kịp nữa rồi, người cô bủn rủn không có chút sức lực nào hết, mắt vẫn mở to nhìn Trương Khác...
Đôi môi hồng mềm mại của thiếu nữ ngây thơ làm Trương Khác say sưa ngây ngất mãi không biết chán, bàn tay vuốt ve dọc cơ thể đầy nhựa sống, tay háo hức khám phá những bộ phận mềm mại nhất của cơ thể Vệ Lan, tiến dần tới u cốc sâu thẳm...
Dưới bầu trời ngập tràn ánh sao, không một ai biết rằng trong đội xe đang lái về phía Perth, có một cô gái đang buông mình cảm thụ nụ hôn ngon ngào và kích thích nóng bỏng đem lại từ những cái vuốt ve âu yếm của người cô thầm yêu trộm nhớ đã lâu...
Đợi tới khi đội xe đến được Perth thì trời đã mờ sáng, Địch Đan Thanh hay tin sớm đã tới sốt ruột đợi ở cửa, thấy Vệ Lan từ xe xống, mừng rỡ chạy tới ôm vào lòng, xem vết thương của Vệ Lan, hỏi rối rít. Lại thấy Trương Khác ở trên một cái xe khác đi xuống, y phục xộc xệch, thậm chí là cúc áo cũng cài lệch, ném cho y một cái lườm, không nói gì, ôm vai Vệ Lan đi vào trong phòng.
Trương Khác có tật giật mình không dám mở miệng, im thin thít theo sau rồi chuồn về phòng mình, tắm rửa qua loa lăn ra ngủ.
Tỉnh lại thì đã là trưa rồi, Trương Khác đánh răng rửa mặt xong ra phòng khách, Địch Đan Thanh và Vệ Lan vẫn còn ở trong phòng chưa ra, không biết hai cô gái còn đang ngủ hay nằm trên giường nói chuyện. Nếu là bình thường Trương Khác chẳng chút do dự đẩy cửa xông vào, xem xem có cảnh được bổ mắt không, hiện có cho y một lá gan nữa cũng chẳng dám vào, liền liên hệ với Phó Tuấn, cùng hắn tới bệnh viện trung tâm, thăm đứa bé bị thương.
Bởi vì được sơ cứu truyền máu kịp thời, cho nên sau khi phẫu thuật ngay trong đêm lấy đầu đạn ra, đưa bé không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa, buối sáng được chuyển vào phòng chăm sóc.
Trương Khác đẩy cửa đi vào, thấy ngoại trừ vị thủ lĩnh bộ lạc kia, còn có ủy viên chấp hành Wister tham gia nghi lễ ở Suối Thánh Đản cũng đã về Perth, đang thông qua chuyên gia ngôn ngữ, nói chuyện với thủ lĩnh bộ lạc.
Mấy ngày trước cũng đã gặp mặt trò chuyện với nhau nhiều rồi, lúc này gặp lại, Trương Khác chỉ chào hỏi đơn giản, nhưng phát sinh ra chuyện này, Wister tất nhiên cần đại biểu chính phủ Tây Úc xin lỗi Trương Khác, đồng thời bày tỏ quyết tâm tra rõ hung thủ, đây là trường hợp ngoại giao, hai bên đều nói những lời thiếu dinh dưỡng cho hết quy trình. Là người ủng hộ kiên định của Cẩm Hồ ở Tây Úc, Wister bày ủy ban chấp hành sẽ gây áp lực với tập đoàn Nhật hệ, đảm bảo tuyệt đối không để chuyện tương tự xảy ra nữa.
Giao lưu với Wister xong, Trương Khác nghĩ cách thể hiện lòng cảm kích và xin lỗi vị thủ lĩnh bộ lạc đã giúp mình, người ta cứu mình, cuối cùng vì mình mà con trai bị ngộ thương trong cuộc đọ súng giữa kẻ truy sát và người tới cứu viện. Trương Khác còn đang lúng túng không biết nhờ chuyên gia ngôn ngữ chuyển lời thế nào thì thủ lĩnh bộ lạc đã kích động nói một tràng tiếng Guly, chưa đợi chuyên gia ngôn ngữ phiên dịch đã lấy một chuỗi dây chuyền vàng có mười hai cái vòng đeo lên cổ Trương Khác.
Trương Khác không hiểu gì cả, chẳng lẽ người ta tính công lao cứu chữa cậu bé lên mình? Mình cám ơn người ta còn không kịp sao dám nhận lễ vật, đang định từ chối thì thấy ánh mắt chuyên gia ngôn ngữ và Wister nhìn dây chuyền vàng kia đầy hâm mộ.
Dù sao những kẻ truy sát cho dù có sức tưởng tượng đến đâu cũng không ngờ là mình lại có tiếp xúc với những người nguyên thủy này, cho dù cuối cùng tìm được người Koori kia, thì quá nửa cũng nghĩ rằng người Koori đó lấy được đồ trên xe, rồi thuận tay vứt đi ở giữa đường, chứ không phải được ai sai phái, cho dù có tức giận, nghĩ tới chính sách bảo hộ của Austraila cũng sẽ không có hành vi gì quá khích.
Chỉ là nghĩ thì nghĩ như thế, tính thì tính như thế thôi, lo lắng là không thể tránh khỏi, lúc này nhìn thấy người bị khiêng lên từ dưới hồ kia, trong lòng kinh hãi, chẳng lẽ những người kia hung tàn như thế, ra tay cả với người Koori.
Trương Khác vội đứng dậy đi tới, chen vào trong đám đông, nhìn thấy thủ lĩnh bộ lạc quỳ trên mặt đất, ôm người gầy gò kia, mặt đầy nước mắt, cực kỳ bi thương, thì ra đó là một đứa bé trai mới chừng mười tuổi, không phải là người Koori trưởng thành kia, Trương Khác bỗng nhiên thầm thở phào, nếu như bị thương là người Koori kia, thì bằng với y giết người ta rồi, làm sao Trương Khác có thể đối diện với nội tâm của mình được.
Nhìn đứa bé trai tay trái có máu chảy xuống không ngớt, tựa hồ trúng đạn, Trương Khác vội vàng chạy vào trong phòng lấy hòm cấp cứu ra, quỳ xuống bên cạnh đứa bé, lấy bông cồn, gạc y tế, dựa theo kiến thức trị thương ít ỏi học được ở trong phim ảnh, toàn lực cầm máu cho đứa bé.
Chỉ là viên đạn rất có khả năng bắn trúng động mạch ở trên cánh tay, cho nên không sao cầm máu được, trong hòm cấp cứu chỉ có mấy thứ thông dụng như thuốc kháng sinh, băng dính cứu thương, bông vải, không giúp ích được nhiều. Trương Khác nóng ruột tới toát mồ hôi, cuối cùng không có cách nào, dùng gạc quấn quanh vết thương, lấy tay ấn chặt lên đó, tránh đứa bé mất máu quá nhiều mà ảnh hưởng tới tính mạng.
Thủ lĩnh bộ lạc chắc là cha đứa bé, thấy Trương Khác vì cứu con mình mà bận bịu tới trán đẫm mồ hôi, ánh mắt nhìn y đầy cảm kích, dù là người nguyên thủy hay người hiện đại thì tỉnh cảm của cha mẹ với con cái cũng không có gì khác biệt. Nhưng nhìn thấy máu tươi vẫn cứ thấm qua bông gạc chảy ra ngoài, thủ lĩnh bộ lạc lo lắng vô cùng, cuống lên hai tay hướng lên trời, mắt nhìn Trương Khác, tựa hồ cầu khấn trời đất, vừa hi vọng Trương Khác nghĩ cách cứu con mình.
Trương Khác cũng nóng ruột như có lửa đốt, biết lúc này quan trọng nhất là cầm máu cho đứa bé, đồng thời truyền máu cho nó, sau đó mới tới phẫu thuật lấy viên đạn ra, nhưng hiện giờ y bất lực thực sự, chỉ còn hi vọng vào Phó Tuấn có thể mau chóng từ bên kia hồ tới.
Tiếng súng phía bên kia không biết đã ngừng lúc nào, trong bóng tối nhìn thấy một đội xe hơn mười chiếc tạo thành bật đèn trước, đồng loạt đi về phía nơi cắm trại của người Koori.
Nhìn thấy Phó Tuấn xuống xe đi tới đầu tiên, Trương Khác thở phào nhẹ nhõm, đang định ra hiệu cho thủ lĩnh bộ lạc là bạn của mình thì trong đoàn người đi cùng Phó Tuấn có người lớn tiếng dùng tiếng Koori nói lớn, chính là cảnh sát Suối Thánh Đản tính tới có người Koori sinh sống ở gần đây, cho nên mới mời chuyên gia ngôn ngữ của người Koori tới, tránh ngôn ngữ bất đồng, tạo thành hiểu lầm với người Koori.
Có chuyên gia thuận tiện cho hai bên giao lưu với nhau như thế, chuyện tiếp theo đó trở nên hết sức dễ dàng, đứa bé được bác sĩ đi theo dễ dàng băng bó cầm máu, sau đó truyền nước, đưa lên xe cứu thương chở tới bệnh viện trung tâm ở Perth, vị thủ lĩnh bộ lạc đó quan tâm tới con cũng đi theo xe.
Vệ Lan do mất máu cùng chấn động đầu cho ngủ say được Trương Khác bế lên xe mà không hay biết, nằm trên ghế dài, đầu gối lên đùi Trương Khác, tới nửa đường mới bị xe sóc nảy đánh thức, Vệ Lan lúc này mới ý thức được mình đang ở trên xe, mở mắt ra nhìn thấy Trương Khác nhắm mắt ngoẹo đầu sang một bên dựa vào lưng ghế, đã ngủ say rồi.
Ngồi dậy, Vệ Lan cẩn thận đặt đầu Trương Khác lên đùi mình, trong khoang xe mờ mờ, cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt Trương Khác ngủ say sưa, Vệ Lan nhớ lại sau khi mình tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ được y cẩn thẩn chăm sóc chiếu cố, lòng bị một tình cảm êm dịu lấp đầy, nghe tiếng thở đều đặn của Trương Khác, xác nhận y đã ngủ, Vệ Lan xấu hổ nhắm mắt lại lấy dũng khí hôn lên môi Trương Khác, bờ môi hơi lạnh mà mềm mại, nhưng chứa đầy tình ý yêu thương.
Ngẩng đầu lên mở mắt ra Vệ Lan mới phát hiện có một đôi mắt tựa hồ nhìn thấu lòng người mang theo ý cười đang chăm chú nhìn mình, xấu hổ không biết để đâu cho hết, nhưng không có chỗ mà trốn, chỉ biết đưa tay che lấy mặt.
Vệ Lan còn chưa xấu hổ thì phát hiện ra Trương Khác đã ngồi dậy, ôm lấy vòng eo mảnh mai của mình, cô vội vàng đưa tay chắn trước ngực, cuống quít nói: - Cậu... Cậu làm cái gì đấy? Tôi... Tôi là chị cậu đấy nhé. Nói ra bản thân cô cũng thấy lý do đó không thuyết phục chút nào hết.
Trương Khác nhẹ nâng khuôn mặt trẻ con bầu bầu mỹ lệ của cô lên, tay ra vuốt ve mái tóc hơi rối của cô, nụ cười đầy tà khí: - Chị không thấy như vậy càng kích thích à? - Cậu... Cậu... Vệ Lan há hốc mồm, ánh mắt của Trương Khác làm cô hoảng loạn, tim đập như trống đánh, bị nam nhâm đó hôn lên lên cặp môi căng mọng ướt át của cô, Vệ Lan sau một hồi luống cuống không biết tiếp nhận hay đẩy y ra thì bị cái lưỡi tinh quái của Trương Khác thừa cơ luồn vào trong, đầu óc mơ hồ, lúc này quyết định đẩy y ra thì không kịp nữa rồi, người cô bủn rủn không có chút sức lực nào hết, mắt vẫn mở to nhìn Trương Khác...
Đôi môi hồng mềm mại của thiếu nữ ngây thơ làm Trương Khác say sưa ngây ngất mãi không biết chán, bàn tay vuốt ve dọc cơ thể đầy nhựa sống, tay háo hức khám phá những bộ phận mềm mại nhất của cơ thể Vệ Lan, tiến dần tới u cốc sâu thẳm...
Dưới bầu trời ngập tràn ánh sao, không một ai biết rằng trong đội xe đang lái về phía Perth, có một cô gái đang buông mình cảm thụ nụ hôn ngon ngào và kích thích nóng bỏng đem lại từ những cái vuốt ve âu yếm của người cô thầm yêu trộm nhớ đã lâu...
Đợi tới khi đội xe đến được Perth thì trời đã mờ sáng, Địch Đan Thanh hay tin sớm đã tới sốt ruột đợi ở cửa, thấy Vệ Lan từ xe xống, mừng rỡ chạy tới ôm vào lòng, xem vết thương của Vệ Lan, hỏi rối rít. Lại thấy Trương Khác ở trên một cái xe khác đi xuống, y phục xộc xệch, thậm chí là cúc áo cũng cài lệch, ném cho y một cái lườm, không nói gì, ôm vai Vệ Lan đi vào trong phòng.
Trương Khác có tật giật mình không dám mở miệng, im thin thít theo sau rồi chuồn về phòng mình, tắm rửa qua loa lăn ra ngủ.
Tỉnh lại thì đã là trưa rồi, Trương Khác đánh răng rửa mặt xong ra phòng khách, Địch Đan Thanh và Vệ Lan vẫn còn ở trong phòng chưa ra, không biết hai cô gái còn đang ngủ hay nằm trên giường nói chuyện. Nếu là bình thường Trương Khác chẳng chút do dự đẩy cửa xông vào, xem xem có cảnh được bổ mắt không, hiện có cho y một lá gan nữa cũng chẳng dám vào, liền liên hệ với Phó Tuấn, cùng hắn tới bệnh viện trung tâm, thăm đứa bé bị thương.
Bởi vì được sơ cứu truyền máu kịp thời, cho nên sau khi phẫu thuật ngay trong đêm lấy đầu đạn ra, đưa bé không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa, buối sáng được chuyển vào phòng chăm sóc.
Trương Khác đẩy cửa đi vào, thấy ngoại trừ vị thủ lĩnh bộ lạc kia, còn có ủy viên chấp hành Wister tham gia nghi lễ ở Suối Thánh Đản cũng đã về Perth, đang thông qua chuyên gia ngôn ngữ, nói chuyện với thủ lĩnh bộ lạc.
Mấy ngày trước cũng đã gặp mặt trò chuyện với nhau nhiều rồi, lúc này gặp lại, Trương Khác chỉ chào hỏi đơn giản, nhưng phát sinh ra chuyện này, Wister tất nhiên cần đại biểu chính phủ Tây Úc xin lỗi Trương Khác, đồng thời bày tỏ quyết tâm tra rõ hung thủ, đây là trường hợp ngoại giao, hai bên đều nói những lời thiếu dinh dưỡng cho hết quy trình. Là người ủng hộ kiên định của Cẩm Hồ ở Tây Úc, Wister bày ủy ban chấp hành sẽ gây áp lực với tập đoàn Nhật hệ, đảm bảo tuyệt đối không để chuyện tương tự xảy ra nữa.
Giao lưu với Wister xong, Trương Khác nghĩ cách thể hiện lòng cảm kích và xin lỗi vị thủ lĩnh bộ lạc đã giúp mình, người ta cứu mình, cuối cùng vì mình mà con trai bị ngộ thương trong cuộc đọ súng giữa kẻ truy sát và người tới cứu viện. Trương Khác còn đang lúng túng không biết nhờ chuyên gia ngôn ngữ chuyển lời thế nào thì thủ lĩnh bộ lạc đã kích động nói một tràng tiếng Guly, chưa đợi chuyên gia ngôn ngữ phiên dịch đã lấy một chuỗi dây chuyền vàng có mười hai cái vòng đeo lên cổ Trương Khác.
Trương Khác không hiểu gì cả, chẳng lẽ người ta tính công lao cứu chữa cậu bé lên mình? Mình cám ơn người ta còn không kịp sao dám nhận lễ vật, đang định từ chối thì thấy ánh mắt chuyên gia ngôn ngữ và Wister nhìn dây chuyền vàng kia đầy hâm mộ.
Danh sách chương