Trương Khác không biết đám Tương Vi nghĩ gì, y cũng bất ngờ với việc trở thành đại lý đặc biệt của Ericsson.

Quy mô kinh tế của Hải Châu khi đó đứng thứ tư toàn tỉnh, dung lượng thị trường có hạn, Trương Khác tính toán toàn bộ Hải Châu số hộ có thể sử dụng di động chừng 5000, so với tổng nhân khẩu 6 triệu 500 ngàn, là một con số rất nhỏ, hơn nữa tuyệt đại bộ phận đã dùng điện thoại cầm tay tín hiệu analog.

Còn ở tỉnh thành tỉ lệ này cao hơn rất nhiều, trong hệ thống đại lý, Hải Châu đáng lẽ phải được phân vào cấp thành phố mới phải.

Trương Khác đoán, Cty Thịnh Hâm có khả năng không hài lòng với đại lý cấp tỉnh rồi, nhưng Diệp Tiểu Đồng rất kín miệng, không hề để lộ ra.

Trương Khác hỏi một câu thăm dò:

- Thành phố Tân Thái ở phía bắc còn chưa có đại lý, đại lý tỉnh cũng không có công ty con ở đó, chúng tôi đưa hàng tới Tân Thái bán không tính là vượt địa phận chứ? Diệp Tiểu Đồng không trả lời dứt khoát câu hỏi của Trương Khác.

Trương Khác cười, mọi người đã ngầm hiểu cả rồi.

Dùng xong bữa tối, cùng Hứa Tư đưa Diệp Tiểu Đồng tới khách sạn, rồi sóng vai về nhà trọ.

Hiện giờ Hứa Tư xem như yên tâm giao ba năm cuộc đời tiếp theo cho Trương Khác rồi, dưới ánh đèn đường mời tối, cô nhìn khuôn mặt non nớt đi bên cạnh, đột nhiên lại cảm thấy khuôn mặt ấy dường như đã trải qua rất nhiều tang thương.

- Không ngờ chiến dịch đầu tiên lại thắng đẹp như thế, buổi tối cậu báo cáo cho chị Vãn Tình một chút, tôi thấy chị ấy rất lo lắng cho cậu.

Trương Khác cười:

- Tài chính ý hướng hợp tác ngày mai ký kết được chắc còn nhiều hơn hôm nay, nhưng vẫn chưa tới thời khắc thành công, hôm nay có tình thế tốt như vậy là do thị trường mới hình thành, chúng ta giành lấy được hiệu quả mới mẻ của quảng cáo.

- Cậu còn mong đợi ngày nào cũng được sáu bảy chục vạn sao? Tôi thấy một tháng được chừng đó cũng là phải tạ ơn trời đất rồi.

Trương Khác nghĩ một lúc rồi nói:

- Năm nay lượng tăng trưởng của thị trường di động hết sức có hạn, phần lớn định sẵn là của Motorola, Ericsson năm nay đưa ra di động GH 388 giao diện tiếng Anh, nếu như không khai phá tốt thị trường, thị trường sẽ rất thê lương, một tháng chỉ kiếm được 100 vạn.

- Một tháng 100 vạn mà còn thê lương? Cậu đúng là lòng tham không đáy.

Trương Khác quay đầy sang thấy Hứa Tư vờ phùng mang trợn mắt, bóng hàng mi chiếu lên gò má, liền hỏi cô:

- Mắt của chị có thể đốt được củi không?

- Cái gì?

Hứa Tư hơi ngẩn ra, thấy Trương Khắc đắm đuối nhìn mắt mình, đẩy y một cái:

- Nói đi đâu thế?

Trương Khác cười lớn, tiếp tục đề tài vừa rồi:

- Chị có biết thời này một nhân viên marketing ưu tú có lương bao nhiêu không?

- Một nghìn... Hai nghìn, hay ba nghìn? Cậu nói xem được bao nhiêu.

Nửa sau thập niên 90 được gọi là thời đại marketing của thị trường thương phẩm trong nước, tác dụng nhân viên marketing được thể hiện trọn vẹn trong thời đại này, sáng tạo vô số anh hùng marketing, kế hoạch thành công của họ lần này, chỉ là một đợt sóng nhỏ tới không thể nhỏ hơn trong thời đại đó mà thôi.

Trương Khác thấy Hứa Tư ngoẹo đầu nhìn mình, mỉm cười nói:

- Nếu như chỉ duy trì dung lượng mỗi tháng 100 vạn, những người tham gia phỏng vấn cuối tuần của chúng ta chỉ cần bồi dưỡng thỏa đáng thêm là đủ, lương cũng không cần quá cao, mỗi tháng một hai nghìn, ở Hải Châu gọi là cao rồi, nhưng nếu một tháng không kiếm được 10.000 không thể tính là nhân viên marketing thành công.

- Hả?

Hứa Tư vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ không tin.

Trương Khác chỉ vào đầu mình:

- Chị nói xem đầu em giá bao nhiêu tiền?

- Cậu nói đáng bao nhiêu thì nó đáng bấy nhiêu.

Hứa Tư nhoẻn miệng cười, vẻ tự tin của Trương Khác, mang cho cô cảm giác an tâm chưa có ai mang tới được.

Trương Khác lắc đầu:

- Thời đại này phân ngạch thị trường đều chưa được định đoạt, rất nhiều người không tin thần thoại thị trường của Motorola sẽ bị sửa lại, nhưng em tin, chỉ cần làm tốt công tác thị trường, Ericsson có thể kéo Motorola khỏi bệ thờ... Tiến hành khai thác thị trường mới, đào sâu thị trường hiện tới là chức trách của nhân viên marketing.

Hứa Tư từng bước tạo dựng được niềm tin vào Trương Khác, nhưng thấy y nói chuyện nghiêm chỉnh như thế vẫn thấy buồn cười:

- Chúng ta chỉ là một văn phòng phía dưới Cty Hải Dụ, bên phía chị Chỉ Tình cậu sẽ nói thế nào, không thể mượn danh nghĩa Hải Dụ miễn phí chứ hả?

- Nếu đã lấy danh nghĩa Cty Hải Dụ nhất định phải trả phí quản lý, tài vụ, thuế vụ bên này đều do Hải Dụ làm thay, nhiều khi còn phải xin người chi viện, trích 2% tiền tiêu thụ, hoặc cố định 20 vạn một năm, có điều chuyện này nói với chị Vãn Tình, em e chị ấy không lấy.

Hứa Tư trước giờ không hiểu vì sao Tạ Vãn Tình lại khinh xuất giao văn phòng cho Trương Khác, tới giờ mới nhận ra, có lẽ Tạ Vãn Tình sớm nhìn ra được thiên phú thương nghiệp của Trương Khác.

Trương Khác thấy Hứa Tư ngây ra, đưa tay gạt gạt trước mắt cô, tiếp tục nói:

- Hôm nay cô ả họ Diệp kia khi nói chuyện để lộ một tin tức trọng yếu, Cty Thịnh Hâm không hài lòng với đại lý cấp tỉnh, chỉ cần chúng ta làm tốt, có thể kiếm thêm ít thịt trong bát đại lý cấp tỉnh.

- Cô ả họ Diệp gì chứ, tôi thấy cô ấy rất tốt. Nhưng sao lại nói thế?

- Giữa các đại lý địa khu phải chia rõ giới hạn, bất kỳ phía dưới làm loạn thế nào, lập trường của tổng đại lý rất rõ ràng, nếu không thị trường sẽ hỗn loạn. Cho dù phía Tân Thái không có đại lý, nhưng địa bàn thuộc về đại lý cấp tỉnh, tổng đại lý lại ngầm thừa nhận cho đại lý dưới lén lút cung cấp hàng, cô ả họ Diệp lại không sửa lời em, chẳng phải nói Cty Thịnh Hâm không hài lòng với đại lý cấp tỉnh sao?

- Tôi còn thắc mắc tự dưng nhắc tới việc này làm gì? Té ra có toan tính đó.

Cùng Hứa Tư trò chuyện quên thời gian, tới cửa cầu thang lúc nào không hay, Trương Khắc nhờ Hứa Tư giúp dọn dẹp phòng, Hứa Tư ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong phòng có ánh đèn, vài bóng người qua lại ở cửa sổ.

Trương Khác vỗ đầy thầm kêu hỏng to, hôm nay vờ bệnh trốn tiết, nói không chừng giáo viên trong trường quan tâm gọi điện tới nhà hỏi thăm.

Trương Khác xem đồng hồ, đã 9h 30, bày ra cái mặt sư sắp chết:

- Chị Hứa Tư, nói không chừng cha mẹ em ở bên trong, chị về trước đi, nếu ngày mai em không tới văn phòng chị cũng đừng quá thương tâm...

- Phì, ai thèm thương tâm?

Hứa Tư cười trên đau khổ của y:

- Mấy hôm nay cậu không biết lớn biết nhỏ gì cả, bị giáo huấn là đáng đời.

Cô sợ bị Trương Tri Hành nhìn thấy, gây ra hiểu lầm không cần thiết, xoay người đi, tới cửa tiểu khu vẫy tay với Trương Khác, rồi mới bắt xe về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện