- Đúng ý một người bạn của tôi.
Ngô Thiên Bảo hào hứng nói:
- Anh ta kinh doanh nhà hàng, chú cậu cũng biết đấu. đó là Thiệu Chí Cương giám đốc nhà hàng Hoa Viên, anh ta cũng từng nói từ địa điểm ra, tốt nhất phải tập trung được các nhà hàng thành quần thể kiểu cả con đường mới làm ăn tốt...
Chu Phục thì tỏ ra do dự, Trương Khác hỏi:
- Muốn cải tạo cả nhà máy thành trung tâm ăn uống nghỉ ngơi, tài chính cần dùng tới sẽ không ít, giám đốc Chu lo điều này phải không? Chu Phục không ngờ Trương Khác lại thản nhiên tiết lộ tình hình tài chính nhà máy, nói:
- Hiện giờ tài chính gom góp được chỉ đủ để nhà máy mới đi vào sản xuất, không thể san sẻ ảng này.
Chu Phục có năng lực và kinh nghiệm quản lý nhà máy, nhưng lại không quen giỏi lập hạng mục, một hạng mục có sức hấp dẫn, nhưng thu hút được tài chính. Nhà máy cũ có vị trí ưu việt chính là nguồn tài nguyên hạch tâm của hạng mục này, nắm trong tay nó là đủ.
Trương Khác cười:
- Một phương án nếu có thể làm người ta nhiệt huyết sôi trào, tôi nghĩ giám đốc Ngô sẽ không ngại trả trước hai thậm chí ba năm tiền thuê đâu. Giám đốc Ngô nói sao?
Ngô Thiên Bảo khéo léo đưa đẩy:
- Cậu nên gặp mặt Triệu Chí Cương đã, anh ta hiểu phương diện này, hơn nữa rất có sức hiệu triệu trong nghành ẩm thực.
Trương Khác chầm rãi lắc đầu:
- Chuyện trung tâm ẩm thực nghỉ ngơi tôi đã suy nghĩ kín kẽ rồi, Thiệu Chí Cương nếu thấy thích gia nhập thì có thể tìm giám đốc Chu, tôi là thằng bé con, gặp hay không có gì khác.
Trương Khác có kế hoạch tái sử dụng nhà máy cũ từ lâu, tất nhiên đã nghiên cứu qua về Thiệu Chí Cương, một người có tiếng trong nghề, hắn ta phất lên từ ẩm thực, nhưng là cao thủ thao tác vốn, là người có dã tâm và khí phách.
Một nhân vật như vậy nếu chiêu mộ được dưới trướng, Trương Khác sẵn sàng trả lương gấp 10 Chu Phục, nhưng đây là điều không thực tế. Trong tay Thiệu Chí Cương đã có hai nhà hàng, lại đang bừng bừng dã tâm, sao chịu khuất dưới người khác.
Nghe Trương Khác giở giọng trẻ con, Ngô Thiên Bảo nhún vai không nói gì thêm.
Trương Khác tiếp tục:
- Giám đốc Ngô, ông hẳn quen nhiều bạn bè trong nghề, giúp chúng tôi nói một tiếng, ai có hứng thú, chúng tôi đều sẽ hoan nghênh...
Trương Khác cùng chú tiễn Ngô Thiên Bảo về, trên đường quay lại văn phòng, trong cầu thang máy tĩnh lặng, Trương Khác hói:
- Cháu từ chối gặp Thiệu Chí Cương, có phải chú thấy cháu trẻ con?
- Cháu nói thế tức là có tính toán khác?
- Cháu vừa lui khỏi Hải Thái, nhưng ở Cẩm Hồ cháu có 70% cổ phần...
Trương Khác quyết định tiết lộ cho chú trước một chút, tránh sau này bị phát hiện quá bất ngờ.
- Ồ...
Trương Tri Phi đương nhiên hiểu ý cháu mình, lòng càng kinh ngạc, lúc này thang máy dừng lại, một cô gái đi vào, Trương Tri Phi đành nuốt thắc mắc vào bụng.
Vừa vào văn phòng của Trương Khác, ngồi xuống ghế, Trương Tri Phi hỏi ngay:
- Sao cháu có thể là chủ công ty này được?
- Luật pháp có điều nào quy định người vị thành niên không được sở hữu cổ phần.
Trương Khác vừa rót cà phê vừa nói:
- Công ty này cháu có 70%, chị Vãn Tình có 30%...
- Nói vậy tức là chuyện bao thầu nhà máy Tân Quang hoàn toàn do cháu thao tác?
- Chú thấy bất ngờ sao?
- Không bất ngờ, chỉ là thấy cháu gấp quá.
- Hứa Tư?
Trương Khác nói thẳng ra:
- Có phải cái tên này đang lẩn quẩn trong đầu chú?
Trương Tri Phi nhớ lại ngày đưa Trương Khác tới nhà Hứa Tư đưa tiền, lúc qua Sa Điền, ông nhạy cảm nắm bắt được điều này:
- Cẩn thận cha cháu mà biết sẽ lột da cháu đấy.
- Dựa vào cái gì chứ ạ?
Trương Khác bày ra vẻ mặt vô tội:
- Mượn danh nghĩa Hải Dụ bao thầu nhà máy giấy, có thể giúp Chu Phú Minh, Đường Học Khiêm vãn hồi thế yếu, hôm nay họp phụ huynh cha cháu còn chẳng giáo huấn cháu, sao lột da cháu được.
- Cháu hiểu chú nói gì.
Trương Tri Phi nhìn thẳng vào mắt đứa cháu, như muốn biết tính toán thực sự của y là gì:
- Vụ án Đinh Hướng Sơn đã giao viện kiểm soát rồi, có thể xét xử gần cuối năm...
- Trong bao nhiêu người như vậy, cháu chỉ không giấu chú, Hứa Tư danh nghĩa là do chị Vãn Tình thuê, thực tế là làm việc cho cháu...
- Chú thà cháu giấu chú còn hơn, thấy này không phải ép chú cùng nói dối với cháu sao?
Trương Tri Phi cười khổ:
- Cháu thật là, vì sao không thể tìm người khác giúp cháu?
Trương Khác lắc đầu, kiếp trước, y chỉ gặp qua Hứa Tư một lần, sau đó nghe thấy cô tự sát trong tù, trong lòng không thể quên được cô gái để lại ấn tượng ngắn ngủi đó ình, đó là một vẻ đẹp tàn phá bởi cuộc đời vô tình, vẻ đẹp tuyệt mỹ yếu đuối đó càng làm nổi bật hiện thực tàn khốc.. Huống hồ từ khi trở về đây biết bao việc liên quan tới Hứa Tư, Trương Khác không thể thuyết phục bản thân buông bỏ cô nữa.
- Chị Vãn Tình cũng thấy Hứa Tư đáng tin, tìm một người có thể tin cậy không dễ.
Trương Khác không nói thực, cảm giác trong lòng y, không ai hiểu được:
- Vụ án Đinh Hướng Sơn sẽ không xét xử công khai, còn vụ án thất thoát tài sản quốc hữu của tập đoàn Tân Phong thì không liên quan tới Hứa Tư, chị ấy nhận 27 vạn của Tân Phong, chỉ xử lý như vay tiền. Đương nhiên nó sẽ tồn tại ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ, cháu nghĩ qua vài năm người ta sẽ quên thôi...
- Cháu biết chừng mực là được.
Trương Tri Phi đành chịu, ông biết không thể nào thuyết phục được đứa cháu này, hơn nữa đằng sau còn có Từ Học Bình, chẳng phải lo. Chỉ sợ Trương Khác bị Hứa Tư mê hoặc nhưng nghĩ tớ dáng vẻ thân mật giữa Đường Thanh và Trương Khác hàng ngày, khả năng này không lớn. Nhưng Trương Tri Hành sẽ không nghĩ như thế, nên đành phải che giấu.
Trương Tri Phi nhớ ra một chuyện, nói:
- Dù sao Hứa Tư cũng là người ngoài, Trương Dịch ở Đông Xã không có tiền đồ, hay là bảo nó tới giúp cháu?
Trương Dịch là con Trương Tri Vi, năm kia tốt nghiệp cao trung liền vào cục dân chính huyện Đông Xã làm việc, năm nay tròn 20, đại khái Trương Tri Phi muốn Trương Dịch có không gian phát triển lớn hơn, nên nghĩ tới việc đưa hắn lên thành phố.
- Chú sợ ba mẹ cháu có ý kiến chứ gi?
Trương Khác đoán ra:
- Nhưng chú quên kỳ thực cháu là người không thích bác cả nhất.
- Đừng nói tới bác cả cháu, Trương Dịch đối đãi với cháu không tệ, chú nghĩ cháu có thể phân ra rõ ràng.
Trương Tri Phi nghiêm túc nói.
- Trương Dịch tính cách thất thường, chỗ cháu không giữ anh ấy được, chú cứ tạm thời kệ anh ấy đi, anh ấy muốn lên thành phố thì hãy dựa vào bản thân, chỉ bước nhỏ này mà không tiến lên được, không bằng để anh ấy lại Đông Xã cho xong.
- Nó mà nhanh nhạy bằng nửa cháu thôi là giúp được chú rồi.
Trương Tri Phi không muốn Trương Dịch tiếp tục ở lại Đông Xã uổng phía tuổi trẻ:
- Nói tận đâu đâu thế này, ban đầu chúng ta nói chuyện gì nhỉ...
- Nói chuyện Thiệu Chí Cương...
- Đúng, nếu cháu quyết được, càng nên gặp anh ta, anh ta trước kia là quản đốc xưởng cơ khí nông nghiệp, bị người ta đẩy đi mới làm nhà hàng, người này rất có đầu óc.
- Có thể làm chú hạ mình kết giao đương nhiên là phải có tài thực.
Trương Khác hiểu biết về Thiệu Chí Cương không phải tỉ mỉ lắm, trên báo chí sau này nói về Thiệu Chí Cương không nói chuyện hắn từng làm ở xưởng cơ khí:
- Chú muốn mời hắn ta tới giúp chú sao?
- Thiệu Chí Cương rất có kiến thức, khi anh ta còn ở xưởng cơ khí, nó làm ăn rất được, anh ta đi rồi nó mới sụp. Hoành Viễn muốn làm lớn cần những người như thế, có điều chú vừa mới lộ ra chút thì anh ta từ chối ngay, loại người này không chịu làm dưới người khác đâu.
- Cái hắn ta muốn chú không cho được thì cháu cũng không cho được, chỉ là cái hạng mục ẩm thực này cháu suy tính kỹ càng rồi, không cần ý kiến hắn ta.
Trương Khác đan mười ngón tay lại, chống cằm lên nói:
- Chú có lẽ sẽ nói cháu quá tự mãn, dù có nghĩ kỹ cũng nên nghe ý kiến người khác? Nếu hắn là người có dã tâm như thế, nếu nghe thấy Hải Dụ đứng sau, chú nghĩ hắn sẽ ngồi yên được à? Cháu đang muốn hắn mắc câu đấy.
Thấy trong mắt Trương Khác ánh lên vẻ giảo hoạt không nên có của độ tuổi này, Trương Tri Phi bật cười.
o0o
Trương Tri Hành cùng vợ đi chợ mua thức ăn về, thấy hai chú cháu ngồi trong chiếc Audi, hỏi Trương Tri Phi:
- Giám đốc Trương ngày càng biết nhìn hàng rồi, kiếm đâu ra thế, lần trước chẳng phải còn đi chiếc Misubitshi rách sao.
- Xe của Hải Dụ ấy mà anh.
Trương Tri Hành lấy làm lạ, Tạ Vãn Tình không nên để cỗ xe này dùng ở Hải Châu mới phải.
Hai chú cháu nhìn nhau cười, có một số chuyện không nên để những người tác phong cổ hủ biết được.
Trương Tri Phi mời mọi người ra nhà hàng, Trương Tri Hành giơ túi ni -lông đầy thức ăn lên, Trương Khác cũng chán coi nhà hàng thành nhà bếp rồi, cùng chú xuống xe, để Chu Văn Bân lái xe về.
Mọi người cùng bắt tay giúp đỡ, bàn cơm nhanh chóng được làm xong. Khi ăn cơm khó trách khỏi nhắc tới cuộc họp phụ huynh ban sáng, Lương Cách Trân mắng con không để tâm học tập, thấy chồng cứ mời rượu Trương Tri Phi không để ý, liền trách cả chồng, tới khi Trương Tri Phi nhận lời để Trương Khác học cao trung xong sẽ đưa ra nước ngoài mới nguôi giận.
Lại nói tới bài văn Trương Khác làm, Trương Tri Phi mới biết Trương Khác nói khai thông sông Sơ Cảng không phải tin đồn nhảm, Đường Học Khiêm phải có hành động lớn, đây sẽ là bước đầu tiên.
Đường Học Khiêm dù sao căn cơ không sâu, chẳng ai chắc năm sau ông ta có thể thuận lợi bỏ đi hai chữ "tạm thời" hay không, chắc chắn ông ta sẽ có hành động trước đại hội nhân dân năm sau, mở rộng ảnh hưởng của mình.
Trương Tri Hành đặt đũa xuống trầm ngâm:
- Sơ Cảng ảnh hưởng rất lớn tới môi trường thành phố, đây là vấn đề cấp bách, không cần đợi quy hoạch tổng thể đưa ra, anh sẽ nhắc nhở thị trưởng Đường, có khả năng sẽ sớm đưa ra thảo luận trong cuộc họp chính phủ.
Trương Tri Hành hỏi:
- Anh liệu có thể hoãn nhắc chuyện này với thị trưởng Đường một tháng không?
- Vấn đề lớn như thế, kéo dài một tháng làm chậm chễ nhiều việc, em cần hoãn làm gì?
Một khi đưa ra họp, các công ty khác sẽ biết tin ngay, thông qua hay không, ai nấy sẽ có phán đoán riêng, lúc đó Trương Tri Phi còn tiên cơ gì nữa? Thấy ánh mắt trêu ghẹo của cháu, ông ta chỉ muốn tát mình một cái:" Tự nhiên nhắc tới chuyện này làm gì? Anh họ không thể làm việc thiên vị kiểu thế này" trong lòng buồn bực vô cùng.
- Đề nghị này tốt nhất để ở dưới đề xuất.
Trương Khác nói với cha:
- Dù là cục thủy lợi hay môi trường, đều có lập trường đề nghị, nếu bác Đường đưa ra, người ta sẽ hỏi "thị trưởng mà lại đi nghĩ tới vấn đề này à? Hay có kẻ xúi bẩy ở bên?" Như thế con nghĩ khả năng thông qua không cao, nhất là lên thường ủy thảo luận, cửa lão già họ Vạn kia là khó qua nhất. Bác Đường chỉ cần lộ ra chút phong thanh ấy công ty xây dựng, chú công tác thếp một chút, bọn họ thế nào cục thúc mấy cục kia đưa ra kiến nghị, như thế khả năng thông qua dễ hơn.
Ngô Thiên Bảo hào hứng nói:
- Anh ta kinh doanh nhà hàng, chú cậu cũng biết đấu. đó là Thiệu Chí Cương giám đốc nhà hàng Hoa Viên, anh ta cũng từng nói từ địa điểm ra, tốt nhất phải tập trung được các nhà hàng thành quần thể kiểu cả con đường mới làm ăn tốt...
Chu Phục thì tỏ ra do dự, Trương Khác hỏi:
- Muốn cải tạo cả nhà máy thành trung tâm ăn uống nghỉ ngơi, tài chính cần dùng tới sẽ không ít, giám đốc Chu lo điều này phải không? Chu Phục không ngờ Trương Khác lại thản nhiên tiết lộ tình hình tài chính nhà máy, nói:
- Hiện giờ tài chính gom góp được chỉ đủ để nhà máy mới đi vào sản xuất, không thể san sẻ ảng này.
Chu Phục có năng lực và kinh nghiệm quản lý nhà máy, nhưng lại không quen giỏi lập hạng mục, một hạng mục có sức hấp dẫn, nhưng thu hút được tài chính. Nhà máy cũ có vị trí ưu việt chính là nguồn tài nguyên hạch tâm của hạng mục này, nắm trong tay nó là đủ.
Trương Khác cười:
- Một phương án nếu có thể làm người ta nhiệt huyết sôi trào, tôi nghĩ giám đốc Ngô sẽ không ngại trả trước hai thậm chí ba năm tiền thuê đâu. Giám đốc Ngô nói sao?
Ngô Thiên Bảo khéo léo đưa đẩy:
- Cậu nên gặp mặt Triệu Chí Cương đã, anh ta hiểu phương diện này, hơn nữa rất có sức hiệu triệu trong nghành ẩm thực.
Trương Khác chầm rãi lắc đầu:
- Chuyện trung tâm ẩm thực nghỉ ngơi tôi đã suy nghĩ kín kẽ rồi, Thiệu Chí Cương nếu thấy thích gia nhập thì có thể tìm giám đốc Chu, tôi là thằng bé con, gặp hay không có gì khác.
Trương Khác có kế hoạch tái sử dụng nhà máy cũ từ lâu, tất nhiên đã nghiên cứu qua về Thiệu Chí Cương, một người có tiếng trong nghề, hắn ta phất lên từ ẩm thực, nhưng là cao thủ thao tác vốn, là người có dã tâm và khí phách.
Một nhân vật như vậy nếu chiêu mộ được dưới trướng, Trương Khác sẵn sàng trả lương gấp 10 Chu Phục, nhưng đây là điều không thực tế. Trong tay Thiệu Chí Cương đã có hai nhà hàng, lại đang bừng bừng dã tâm, sao chịu khuất dưới người khác.
Nghe Trương Khác giở giọng trẻ con, Ngô Thiên Bảo nhún vai không nói gì thêm.
Trương Khác tiếp tục:
- Giám đốc Ngô, ông hẳn quen nhiều bạn bè trong nghề, giúp chúng tôi nói một tiếng, ai có hứng thú, chúng tôi đều sẽ hoan nghênh...
Trương Khác cùng chú tiễn Ngô Thiên Bảo về, trên đường quay lại văn phòng, trong cầu thang máy tĩnh lặng, Trương Khác hói:
- Cháu từ chối gặp Thiệu Chí Cương, có phải chú thấy cháu trẻ con?
- Cháu nói thế tức là có tính toán khác?
- Cháu vừa lui khỏi Hải Thái, nhưng ở Cẩm Hồ cháu có 70% cổ phần...
Trương Khác quyết định tiết lộ cho chú trước một chút, tránh sau này bị phát hiện quá bất ngờ.
- Ồ...
Trương Tri Phi đương nhiên hiểu ý cháu mình, lòng càng kinh ngạc, lúc này thang máy dừng lại, một cô gái đi vào, Trương Tri Phi đành nuốt thắc mắc vào bụng.
Vừa vào văn phòng của Trương Khác, ngồi xuống ghế, Trương Tri Phi hỏi ngay:
- Sao cháu có thể là chủ công ty này được?
- Luật pháp có điều nào quy định người vị thành niên không được sở hữu cổ phần.
Trương Khác vừa rót cà phê vừa nói:
- Công ty này cháu có 70%, chị Vãn Tình có 30%...
- Nói vậy tức là chuyện bao thầu nhà máy Tân Quang hoàn toàn do cháu thao tác?
- Chú thấy bất ngờ sao?
- Không bất ngờ, chỉ là thấy cháu gấp quá.
- Hứa Tư?
Trương Khác nói thẳng ra:
- Có phải cái tên này đang lẩn quẩn trong đầu chú?
Trương Tri Phi nhớ lại ngày đưa Trương Khác tới nhà Hứa Tư đưa tiền, lúc qua Sa Điền, ông nhạy cảm nắm bắt được điều này:
- Cẩn thận cha cháu mà biết sẽ lột da cháu đấy.
- Dựa vào cái gì chứ ạ?
Trương Khác bày ra vẻ mặt vô tội:
- Mượn danh nghĩa Hải Dụ bao thầu nhà máy giấy, có thể giúp Chu Phú Minh, Đường Học Khiêm vãn hồi thế yếu, hôm nay họp phụ huynh cha cháu còn chẳng giáo huấn cháu, sao lột da cháu được.
- Cháu hiểu chú nói gì.
Trương Tri Phi nhìn thẳng vào mắt đứa cháu, như muốn biết tính toán thực sự của y là gì:
- Vụ án Đinh Hướng Sơn đã giao viện kiểm soát rồi, có thể xét xử gần cuối năm...
- Trong bao nhiêu người như vậy, cháu chỉ không giấu chú, Hứa Tư danh nghĩa là do chị Vãn Tình thuê, thực tế là làm việc cho cháu...
- Chú thà cháu giấu chú còn hơn, thấy này không phải ép chú cùng nói dối với cháu sao?
Trương Tri Phi cười khổ:
- Cháu thật là, vì sao không thể tìm người khác giúp cháu?
Trương Khác lắc đầu, kiếp trước, y chỉ gặp qua Hứa Tư một lần, sau đó nghe thấy cô tự sát trong tù, trong lòng không thể quên được cô gái để lại ấn tượng ngắn ngủi đó ình, đó là một vẻ đẹp tàn phá bởi cuộc đời vô tình, vẻ đẹp tuyệt mỹ yếu đuối đó càng làm nổi bật hiện thực tàn khốc.. Huống hồ từ khi trở về đây biết bao việc liên quan tới Hứa Tư, Trương Khác không thể thuyết phục bản thân buông bỏ cô nữa.
- Chị Vãn Tình cũng thấy Hứa Tư đáng tin, tìm một người có thể tin cậy không dễ.
Trương Khác không nói thực, cảm giác trong lòng y, không ai hiểu được:
- Vụ án Đinh Hướng Sơn sẽ không xét xử công khai, còn vụ án thất thoát tài sản quốc hữu của tập đoàn Tân Phong thì không liên quan tới Hứa Tư, chị ấy nhận 27 vạn của Tân Phong, chỉ xử lý như vay tiền. Đương nhiên nó sẽ tồn tại ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ, cháu nghĩ qua vài năm người ta sẽ quên thôi...
- Cháu biết chừng mực là được.
Trương Tri Phi đành chịu, ông biết không thể nào thuyết phục được đứa cháu này, hơn nữa đằng sau còn có Từ Học Bình, chẳng phải lo. Chỉ sợ Trương Khác bị Hứa Tư mê hoặc nhưng nghĩ tớ dáng vẻ thân mật giữa Đường Thanh và Trương Khác hàng ngày, khả năng này không lớn. Nhưng Trương Tri Hành sẽ không nghĩ như thế, nên đành phải che giấu.
Trương Tri Phi nhớ ra một chuyện, nói:
- Dù sao Hứa Tư cũng là người ngoài, Trương Dịch ở Đông Xã không có tiền đồ, hay là bảo nó tới giúp cháu?
Trương Dịch là con Trương Tri Vi, năm kia tốt nghiệp cao trung liền vào cục dân chính huyện Đông Xã làm việc, năm nay tròn 20, đại khái Trương Tri Phi muốn Trương Dịch có không gian phát triển lớn hơn, nên nghĩ tới việc đưa hắn lên thành phố.
- Chú sợ ba mẹ cháu có ý kiến chứ gi?
Trương Khác đoán ra:
- Nhưng chú quên kỳ thực cháu là người không thích bác cả nhất.
- Đừng nói tới bác cả cháu, Trương Dịch đối đãi với cháu không tệ, chú nghĩ cháu có thể phân ra rõ ràng.
Trương Tri Phi nghiêm túc nói.
- Trương Dịch tính cách thất thường, chỗ cháu không giữ anh ấy được, chú cứ tạm thời kệ anh ấy đi, anh ấy muốn lên thành phố thì hãy dựa vào bản thân, chỉ bước nhỏ này mà không tiến lên được, không bằng để anh ấy lại Đông Xã cho xong.
- Nó mà nhanh nhạy bằng nửa cháu thôi là giúp được chú rồi.
Trương Tri Phi không muốn Trương Dịch tiếp tục ở lại Đông Xã uổng phía tuổi trẻ:
- Nói tận đâu đâu thế này, ban đầu chúng ta nói chuyện gì nhỉ...
- Nói chuyện Thiệu Chí Cương...
- Đúng, nếu cháu quyết được, càng nên gặp anh ta, anh ta trước kia là quản đốc xưởng cơ khí nông nghiệp, bị người ta đẩy đi mới làm nhà hàng, người này rất có đầu óc.
- Có thể làm chú hạ mình kết giao đương nhiên là phải có tài thực.
Trương Khác hiểu biết về Thiệu Chí Cương không phải tỉ mỉ lắm, trên báo chí sau này nói về Thiệu Chí Cương không nói chuyện hắn từng làm ở xưởng cơ khí:
- Chú muốn mời hắn ta tới giúp chú sao?
- Thiệu Chí Cương rất có kiến thức, khi anh ta còn ở xưởng cơ khí, nó làm ăn rất được, anh ta đi rồi nó mới sụp. Hoành Viễn muốn làm lớn cần những người như thế, có điều chú vừa mới lộ ra chút thì anh ta từ chối ngay, loại người này không chịu làm dưới người khác đâu.
- Cái hắn ta muốn chú không cho được thì cháu cũng không cho được, chỉ là cái hạng mục ẩm thực này cháu suy tính kỹ càng rồi, không cần ý kiến hắn ta.
Trương Khác đan mười ngón tay lại, chống cằm lên nói:
- Chú có lẽ sẽ nói cháu quá tự mãn, dù có nghĩ kỹ cũng nên nghe ý kiến người khác? Nếu hắn là người có dã tâm như thế, nếu nghe thấy Hải Dụ đứng sau, chú nghĩ hắn sẽ ngồi yên được à? Cháu đang muốn hắn mắc câu đấy.
Thấy trong mắt Trương Khác ánh lên vẻ giảo hoạt không nên có của độ tuổi này, Trương Tri Phi bật cười.
o0o
Trương Tri Hành cùng vợ đi chợ mua thức ăn về, thấy hai chú cháu ngồi trong chiếc Audi, hỏi Trương Tri Phi:
- Giám đốc Trương ngày càng biết nhìn hàng rồi, kiếm đâu ra thế, lần trước chẳng phải còn đi chiếc Misubitshi rách sao.
- Xe của Hải Dụ ấy mà anh.
Trương Tri Hành lấy làm lạ, Tạ Vãn Tình không nên để cỗ xe này dùng ở Hải Châu mới phải.
Hai chú cháu nhìn nhau cười, có một số chuyện không nên để những người tác phong cổ hủ biết được.
Trương Tri Phi mời mọi người ra nhà hàng, Trương Tri Hành giơ túi ni -lông đầy thức ăn lên, Trương Khác cũng chán coi nhà hàng thành nhà bếp rồi, cùng chú xuống xe, để Chu Văn Bân lái xe về.
Mọi người cùng bắt tay giúp đỡ, bàn cơm nhanh chóng được làm xong. Khi ăn cơm khó trách khỏi nhắc tới cuộc họp phụ huynh ban sáng, Lương Cách Trân mắng con không để tâm học tập, thấy chồng cứ mời rượu Trương Tri Phi không để ý, liền trách cả chồng, tới khi Trương Tri Phi nhận lời để Trương Khác học cao trung xong sẽ đưa ra nước ngoài mới nguôi giận.
Lại nói tới bài văn Trương Khác làm, Trương Tri Phi mới biết Trương Khác nói khai thông sông Sơ Cảng không phải tin đồn nhảm, Đường Học Khiêm phải có hành động lớn, đây sẽ là bước đầu tiên.
Đường Học Khiêm dù sao căn cơ không sâu, chẳng ai chắc năm sau ông ta có thể thuận lợi bỏ đi hai chữ "tạm thời" hay không, chắc chắn ông ta sẽ có hành động trước đại hội nhân dân năm sau, mở rộng ảnh hưởng của mình.
Trương Tri Hành đặt đũa xuống trầm ngâm:
- Sơ Cảng ảnh hưởng rất lớn tới môi trường thành phố, đây là vấn đề cấp bách, không cần đợi quy hoạch tổng thể đưa ra, anh sẽ nhắc nhở thị trưởng Đường, có khả năng sẽ sớm đưa ra thảo luận trong cuộc họp chính phủ.
Trương Tri Hành hỏi:
- Anh liệu có thể hoãn nhắc chuyện này với thị trưởng Đường một tháng không?
- Vấn đề lớn như thế, kéo dài một tháng làm chậm chễ nhiều việc, em cần hoãn làm gì?
Một khi đưa ra họp, các công ty khác sẽ biết tin ngay, thông qua hay không, ai nấy sẽ có phán đoán riêng, lúc đó Trương Tri Phi còn tiên cơ gì nữa? Thấy ánh mắt trêu ghẹo của cháu, ông ta chỉ muốn tát mình một cái:" Tự nhiên nhắc tới chuyện này làm gì? Anh họ không thể làm việc thiên vị kiểu thế này" trong lòng buồn bực vô cùng.
- Đề nghị này tốt nhất để ở dưới đề xuất.
Trương Khác nói với cha:
- Dù là cục thủy lợi hay môi trường, đều có lập trường đề nghị, nếu bác Đường đưa ra, người ta sẽ hỏi "thị trưởng mà lại đi nghĩ tới vấn đề này à? Hay có kẻ xúi bẩy ở bên?" Như thế con nghĩ khả năng thông qua không cao, nhất là lên thường ủy thảo luận, cửa lão già họ Vạn kia là khó qua nhất. Bác Đường chỉ cần lộ ra chút phong thanh ấy công ty xây dựng, chú công tác thếp một chút, bọn họ thế nào cục thúc mấy cục kia đưa ra kiến nghị, như thế khả năng thông qua dễ hơn.
Danh sách chương