Đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Đại đội trưởng đội trị an, Lương Thần thấy Chỉ đạo viên Lý Minh Khải, Đại đội phó Ngô Đào, Chu Chính Hoành tất cả đang ngồi trên ghế sa - lông, còn chiếc ghế dựa của hắn thì bị Phó trưởng phòng Tiếu Lập Quân chiếm cứ.
- Sếp Tiếu, anh đến đây có việc gì vậy? Có việc gì thì gọi em làm được rồi. Làm chi mà anh phải tự mình đến đây?
Lương Thần ngẩn người ra, sau đó khẳng định vị Phó trưởng phòng đến là để tìm hắn.
- Không có gì! Hôm nay tôi đến sớm nên thuận tiện ghé qua. Tiểu Lương, có việc cần thương lượng với cậu một chút.
Vừa nghe Phó trưởng phòng Tiếu và Đại đội trưởng có việc cần thương lượng, cho nên Chỉ đạo viên Lý Minh Khải, Đại đội phó Ngô Đào, Chu Chính Hoành nhìn nhau rồi cùng ra ngoài.
- Tối hôm qua, tên hung thủ bắn chết cảnh sát Mộc Vũ đã được đưa vào thẩm tra lại. Từ đó chúng ta đã có được một manh mối quan trọng. Chúng tôi hoài nghi bang Bọ cạp này là một tổ chức lớn buôn lậu thuốc phiện có kế hoạch. Cho nên cục Công an thành phố đã quyết định thông qua manh mối do Mộc Vũ cung cấp và hợp tác với cảnh sát Liêu Dương để diệt trừ khối u ác tính này.
Phó trưởng phòng Tiếu không vòng vo, liền vào thẳng vấn đề:
- Phòng Công an huyện muốn phái người đi. Tôi đã đề cử cậu. Thế nào, Tiểu Lương, cậu sẽ giúp tôi chứ?
- Việc này...!
Lương Thần lập tức ngẩn người ra. Căn bản, hắn chưa chuẩn bị tâm lý cho vấn đề này. Chuyện của đại đội hình sự lại muốn hắn tham gia? Hắn cũng không phải xuất thân từ cảnh sát hình sự chuyên nghiệp. Ở thành phố này, nhân tài nhiều như sao trên trời. Vì sao Phó trưởng phòng Tiếu lại cố tình tìm đến hắn?
- Tôi tìm cậu, thứ nhất là vì hung thủ của vụ án này dù sao cũng là do cậu bắt. Đó là nói theo danh chính ngôn thuận. Thứ hai, tôi cảm thấy cậu có tố chất làm cảnh sát hình sự, nổ súng giết địch, quyết đoán rõ ràng, thân thủ nhanh nhẹn. Như vậy mà làm cảnh sát nhân dân thì hơi lãng phí.
Phó trưởng phòng Tiếu dùng ánh mắt tha thiết nhìn Lương Thần, giọng nói đầy hy vọng:
- Thế nào? Đến đại đội hình sự đi. Cậu cũng vẫn là Đại đội trưởng.
Lương Thần vẫn không nói gì. Hắn hiểu vị Phó trưởng phòng Tiếu này muốn lôi kéo hắn. Chỉ có điều hắn không nghĩ mình sẽ làm cảnh sát hình sự. Không có gì béo bở thì không nói nhưng tính phiêu lưu rất cao. Nói thật, hắn không như những người khác tưởng tượng đâu, dũng cảm không sợ súng. Sau khi nổ súng giết chết hung phạm, tay hắn cũng run lẩy bẩy. Nhưng nếu trực tiếp từ chối ý tốt của Phó trưởng phòng Tiếu thì thật là không hay.
- Sếp Tiếu, có thể cho tôi suy nghĩ lại được không?
Lương Thần cười khổ nói. Không có biện pháp nào thì dùng cách trì hoãn trước.
- Được!
Tiếu Lập Quân sung sướng gật đầu, vỗ bã vai Lương Thần nói:
- Có gia nhập đại đội hình sự hay không thì không nói trước. Nhưng lần này thành phố điều động nhân sự thành lập ban chuyên án, tôi hy vọng cậu có thể tham gia, tiếp tục làm vẻ vang phòng Công an huyện chúng ta.
Nói tới đây, Phó trưởng phòng Tiếu trêu đùa:
- Không chỉ có mình cậu được vinh quang mà toàn bộ phòng Công an huyện chúng ta cũng được thơm lây. Nếu vụ án buôn lậu thuốc phiện này được phá thì chắc chắn sẽ được thưởng huân chương hạng hai cho toàn bộ tập thể, làm thay đổi ấn tượng xấu về phòng Công an chúng ta từ trước đến nay.
Phó trưởng phòng Tiếu đi rồi nhưng để lại cho Lương Thần một vấn đề nan giải. Không muốn gia nhập vào tổ hình sự nhưng lại không muốn đắc tội với Tiếu phó cục. Trong lúc đang khó xử thì ba người Chỉ đạo viên Lý Minh Khải, Đại đội phó Ngô Đào, Chu Chính Hoành cùng nhau đi đến. Nét mặt ba người đều rạng rỡ, vừa đẩy cửa vào là lên tiếng liền:
- Chúc mừng đội trưởng lại lập chiến công mới. Đại đội chúng ta từ trên xuống dưới đều cảm thấy vẻ vang.
- Mèo mù vớ phải chuột chết thôi!
Lương Thần tỏ vẻ khiêm tốn nói. Sau đó đưa thuốc lá cho ba người.
Lý Minh Khải, Ngô Đào, Chu Chính Hoành ba người hiện tại là hoàn toàn tâm phục khẩu phục Lương Thần. Không kể đến chuyện đối phương may mắn, nhưng tinh thần dũng cảm không sợ nguy hiểm của Lương Thần cũng đã khiến mọi người nể phục. Tên đó không phải là người bình thường mà là một tên tội phạm giết người có súng. Lương Thần đã không chút nương tay giết chết tên hung phạm. Điều này rất cần sự sáng suốt và gan dạ. Ai cũng biết rằng đối với một tên hung phạm nguy hiểm như vậy, nếu xử lý không tốt thì chẳng khác nào hy sinh tính mạng của mình. Bọn họ đều là những người sợ chết, biết rõ công lao đang chờ sẵn kia nhưng lại không có dũng khí để tự mình đi lấy.
Vào buổi trưa, như thường lệ, Lương Thần xuống căn tin ăn cơm. Khang sư phụ vừa thấy hắn vẻ mặt lập tức tươi cười và giang tay ra bắt:
- Sếp Lương, xin chúc mừng! Không có gì tặng anh cả, thôi thì trưa nay có món thịt nai viên hầm thuốc, thịt kho tàu, xem như mượn hoa kính Phật để biểu đạt thành ý.
Nghe Khang sư phụ nói, những người khác đều bật cười đồng ý. Lưu Chí Cương còn cố ý nói:
- Không phải đâu lão La. Như vậy có đáng gì đâu. Đãi một bàn tại nhà hàng cũng đâu tốn bao nhiêu tiền, lại còn có thể mang theo đồng nghiệp đến chung vui thì thật là tốt.
- Nếu sếp Lương đồng ý, tôi sẽ đi chuẩn bị.
Lão La nổi tiếng là keo kiệt nhưng hôm nay lại tỏ ra hào phóng ngoài ý muốn. Gã liếc Lưu Chí Cương một cái rồi nói:
- Đến lúc đó ai tôi cũng mời, ngoại trừ cậu.
Tất cả mọi người đều cười toe toét. Lương Thần bưng khay cơm đến cái bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống. Mùi thơm của món thịt nai viên hầm thuốc và thịt kho tàu khiến bụng hắn cồn cào. Lưu Chí Cương cười hì hì, mang đồ ăn đến ngồi trước mặt hắn.
Đúng lúc này, ánh mắt Lương Thần vô tình nhìn thấy bóng dáng hai người, trong lòng không khỏi chấn động. Miếng thịt vừa đưa lên miệng đã vội vàng bỏ xuống.
- Phùng tỷ, Trương tỷ bên này!
Lưu Chí Cương nhìn thấy hai cô gái vừa mới lấy đồ ăn xong liền vẫy tay gọi. Vào giờ cơm trưa, chỉ cần đến căn tin, bất kể ai trước ai sau đều ngồi chung một bàn. Ở phòng Công an này, chỉ có hắn và những người kia là tham dự kỳ thi vào đây chung với nhau. Cho nên vô hình mối quan hệ cũng có chút thân mật.
Rõ ràng là Trương Ngữ Giai có chút do dự nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, tỏ vẻ không có chuyện gì cùng với Phùng Yến đi tới. Lương Thần quan sát trộm vẻ mặt của Trương Ngữ Giai. Vẫn đôi má ửng hồng, cặp mặt đẹp có chút ngượng ngùng. Khi chạm ánh mắt của Trương tỷ, hắn lập tức cúi đầu, chiếc đũa trong tay gần như vô ý thức mà cào loạn khay cơm.
- Tiểu Thần, Phùng tỷ thật sự không còn lời nào nói về vận may của cậu. Lộ ra một chút đi, gần đây có đi chỗ nào thắp hương không? Làm thế nào mà vận may cứ nhè cậu mà đến thế?
Phùng Yên gắp một viên thịt nai từ đĩa của Lương Thần cho vào miệng, nhìn Lương Thần xúc động nói.
- Tôi vừa định nói xong. Lương Thần khiến chúng ta ganh tỵ chết đi được.
Lưu Chí Cương rung đùi đắc ý nói:
- Nếu như không phải vừa rồi cậu được đặc cách đề bạt thì với chiến công này, cậu cũng có thể tiến lên một chút.
- Tuy nhiên, về sau tôi xin khuyên cậu nên chú ý một chút. Đừng quá liều mạng. Sự việc lần này quá nguy hiểm. Hai tên kia đều có súng còn cậu thì đơn thương độc mã hành động. Lá gan của cậu thật là lớn.
Phùng Yến cảm thán nói. Cô đánh giá cao sự gan dạ, sáng suốt của Lương Thần nhưng đồng thời cũng lo lắng chuyện không may sẽ xảy ra cho hắn.
- Phùng tỷ nói đúng. Lần sau em sẽ chú ý hơn.
Lương Thần gật đầu. Hiện tại nghĩ đến lúc đó mà hắn còn cảm thấy sợ. Nếu tình huống đó xảy ra lần nữa, chắc chắn hắn sẽ tính toán cẩn thận, không lỗ mãng hành động nữa. Dù sao tính mạng cũng chỉ có một, không vì hắn thì cũng phải nghĩ về ba má hắn. Ông bà chỉ có duy nhất một mình hắn là con.
- Cuối tuần này là ngày Quốc tế lao động. Nếu không bận việc gì thì đến nhà Phùng tỷ chơi đi. Phùng tỷ sẽ tuyển chọn vài người thích hợp, đến lúc đó cậu đến xem có vừa ý hay không? Trước là xem ảnh sau là gặp mặt.
Phùng Yến vừa nói vừa để ý nét mặt của Trương Ngữ Giai. Quả nhiên cô vừa nói xong, vẻ mặt Trương Ngữ Giai liền có chút ảm đạm.
- Dạ được! Tốt quá đi chứ!
Lương Thần hàm hồ đáp. Từ hôm xảy ra chuyện đó với Trương Ngữ Giai, hôm nay lại nói đến chuyện giới thiệu bạn gái khiến hắn không có chút tự nhiên, thậm chí là còn chột dạ.
- Phùng tỷ, chị đúng là rất chuyên nghiệp. Còn làm ra sơ yếu lí lịch của những người đó và cái khác nữa. Sao chị không từ chức rồi đi mở văn phòng môi giới hôn nhân đi, bảo đảm kinh doanh sẽ phát đạt.
Lưu Chí Cương châm chọc Phùng Yến. Ý của gã là nếu đối phương tài giỏi như thế này mà không đi làm bà mối thì thật là uổng phí.
- Bớt nói lại đi!
Phùng Yến trừng mắt nhìn đối phương, sau đó đổi đề tài:
- Mọi người nhận được thông báo chiều nay họp rồi chứ?
- Ừ!
Lương Thần và Lưu Chí Cương cùng gật đầu. Lương Thần buổi sáng nhận được điện thoại của chủ nhiệm La, yêu cầu tham dự hội nghị cán bộ đảng viên toàn phòng Công an huyện tại tầng năm.
- Phùng tỷ, lộ ra một chút đi. Chiều nay họp về cái gì vậy?
Lương Thần và Lưu Chí Cương đều biết Phùng Yến và Trương Ngữ Giai công tác tại phòng chính trị, tin tức khẳng định là biết nhiều hơn bọn họ.
- Lãnh đạo tham dự buổi hội nghị chiều nay cũng không ít. Bao gồm Phó giám đốc sở Lâm, Phó cục trưởng Phó cục Công an thành phố. Còn có Phó chủ nhiệm chính trị tỉnh Ông hôm qua vừa mới tới. Chủ đề chính là "Chỉnh đốn lại kỷ cương và tác phong của cảnh sát; tăng cường đẩy mạnh ý thức trách nhiệm và xây dựng đội ngũ đảng viên công an".
Phùng tỷ thấp giọng nói:
- Lần này tỉnh và thành phố sẽ hành động một cách nghiêm túc. Xem chừng hành động kế tiếp sẽ không đơn giản đâu. Tôi nghe Phó chính ủy Khâu nói, lần này sẽ đẩy mạnh bài trừ tiêu cực. Nói chính xác là trúng người nào thì người đó phải chịu xui xẻo thôi. Đương nhiên hai người thì không có chuyện gì rồi. Nhưng nên cẩn thận một tí thì hay hơn.
- Không phải là do Phó chủ nhiệm Bệ phụ trách sao? Sao lại lòi ra Phó chủ nhiệm Ông này?
Lương Thần có chút không hiểu liền hỏi một câu.
- Cha của Phó chủ nhiệm Bệ qua đời ngày hôm qua. Cho nên trong ngày đã chạy về Liêu Dương luôn rồi. Trên tỉnh lúc này mới phái Phó chủ nhiệm Ông này đến đây.
Phùng tỷ đúng là mật thám. Không có cái gì là cô không biết.
Lương Thần nghe xong không khỏi bừng tỉnh. Chẳng trách bữa tiệc mừng công ngày hôm qua không thấy Phó chủ nhiệm Bệ đâu. Thì ra là trong nhà có chuyện buồn.