- Tiểu Thần đã đến thủ đô sao?

Tại hội quán Hoàng Triều ở Liêu Dương, Lâm Tử Hiên ngồi trên xe lăn bên cạnh chiếc giường trẻ con, vừa đưa tay đùa giỡn với Dật Kiêu vừa mở miệng hỏi.

- Bên kia vừa mới gọi điện thoại bảo là họ đã đến đón Tiểu Thần.

Đứng phía sau Lâm Tử Hiên, Lan Kiếm khẽ gật đầu đáp. Trên gương mặt ông ta hiện lên vẻ lo lắng khác với ngày thường.

- Không cần phải lo lắng về việc nợ ân tình với Tiểu Thần. Bảo vệ người phụ nữ của mình đó chính là trách nhiệm của một người đàn ông.

Lâm Tử Hiên thản nhiên nói:

- Nếu điều đó mà không làm được thì không đáng mặt đàn ông.

- Chuyện này thật sự là rất khó.

Lan Kiếm cũng hiểu, người mà Lương Thần phải đối mặt lần này là Đào gia tại thủ đô. Lương Thần cũng bởi vì việc của Tề Vũ Nhu mà xảy ra xung đột với đám người Đào Tông Diệc và Đào Tông Miểu. Lần này không còn Diệp lão che chở nữa, Lương Thần nếu muốn đoạt người từ trong tay anh em Đào gia thì chuyện không phải dễ.

- Tôi tuyệt đối tin tưởng Tiểu Thần!

Lâm Tử Hiên quay đầu, nhìn Lan Kiếm mỉm cười:

- Cậu có biết, vận may của nó luôn luôn tốt.

Trầm mặc vài giây, trên mặt Lan Kiếm hiện lên nụ cười.

- Ngài nói phải!

Trời lúc này đã tối, những ngọn đèn đường bắt đầu sáng lên. Lúc này, Lương Thần đang ngồi trong xe Hummer, nhìn những bông tuyết bay tán loạn ngoài cửa kính xe. Lần trước đến thủ đô đến nay là một tháng, nhưng lại khiến Lương Thần cảm thấy có một cảm giác khác lạ. Hắn vĩnh viễn sẽ không quên, trong căn phòng săn sóc đặc biệt tại bệnh viện, một cụ già sắp lìa khỏi thế gian đã nắm lấy tay của hắn thều thào nói:

- Tiểu tử thối, về sau còn gây họa thì thái gia gia không còn chống đỡ cho cháu được nữa.

Trong lòng Lương Thần dâng lên sự đau xót, hắn lặng lẽ cúi đầu, lấy tay khẽ lau giọt nước mắt ở khóe mắt.

Tiếng chuông điện thoại bỗng dưng vang lên, Lương Thần kìm nén nỗi đau trong lòng, lấy điện thoại ra liếc nhìn qua màn hình. Sau khi xem xong, hắn không khỏi nhíu mày, đây là một số điện thoại lạ, khi tiếp điện thoại thì nghe một giọng nói già nua truyền đến:

- Đến thủ đô rồi sao? Nếu đã đến rồi thì về nhà đi.

- Xin hỏi ngài là ai?

Lương Thần ngẩn người ra, sau đó vội vàng lên tiếng hỏi.

- Tôi là ông nội của cậu đấy!

Giọng nói trong điện thoại hừ lên một tiếng, sau đó cúp máy.

Ông nội? Lương Thần lập tức trong đầu chợt lóe lên, nghĩ đến người vừa gọi điện thoại là ai. Đó hẳn là con trai thứ hai của Diệp thái gia gia Diệp Thành, người mà đến bây giờ Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh vẫn không chịu thừa nhận là ông nội. Nếu Thanh Oánh và Tử Thanh thừa nhận mối quan hệ này thì nhất định là hắn cũng phải xưng hô một tiếng ông nội rồi.

Diệp Thành biết hắn đến thủ đô, lại chủ động gọi điện thoại đến mời. Điều này khiến hắn cảm thấy rất bất ngờ. Hắn không khỏi nhíu mày suy tư, băn khoăn về động cơ của cuộc gọi này. Bỗng nhiên hắn thấy chấn động trong lòng.

Chẳng lẽ mục đích lần này hắn đi thủ đô đã bị Diệp Thành biết được? Điều này rất có thể vì tối hôm qua, anh em Đào gia đã gây ra chuyện không nhỏ. Mấy đại gia ở thủ đô thần thông quảng đại, biết được tin tức đó thì chẳng có gì là lạ.

Nếu là như thế này thì chắc là có vấn đề rồi. Biết rõ hắn đến thủ đô là vì mục đích gì mà Diệp Thành còn chủ động mời hắn về Diệp gia thì chẳng lẽ là....Không có khả năng đó. Lương Thần lắc lắc đầu, lập tức xóa bỏ ý niệm này ở trong đầu.

Tiếng chuông điện thoại một lần nữa lại vang lên, lần này thì Lương Thần biết là ai gọi tới. Trên màn hình hiện lên rõ ràng hai chữ Diệp Hạo. Đây là sự trùng hợp sao? Sự nghi ngờ trong lòng Lương Thần lại tăng lên. Hắn ngồi thẳng dậy để nghe điện thoại.

- Chuyện của cậu, ông nội đã biết. Cứ về nhà trước đi, ông nội sẽ cho cậu biết chủ ý của người.

Giọng điệu Diệp Hạo rất thành khẩn và cũng có phần thân thiết.

Tắt điện thoại, Lương Thần trầm mặc một lát, sau đó quay sang lái xe Mạnh Mặc hỏi:

- Anh có biết Phong Viên không?

Mạnh Mặc ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, khẽ gật đầu tỏ ý biết.

- Đến Phong Viên trước đi.

Lương Thần thở dài nói. Nếu như bình thường, cho dù Diệp gia chủ động tung ra "cành ô liu" thì hắn cũng không có hứng thú để chụp lấy. Nhưng hiện tại, Helen và Tề Vũ Nhu đang ở trong tay Đào Tông Miểu. Có thể nói là lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Cho nên hắn cần phải có một nơi mà có thể trợ giúp hắn đối kháng lại với Đào gia.

Trên đường đi, hắn bắt đầu suy xét về các mối quan hệ của mình tại thủ đô. Hắn biết, chỉ cần hắn mở miệng thì Liên Tuyết Phi sẽ đứng về phía hắn vô điều kiện. Nhưng da mặt hắn không dày như vậy, lại khiến tình nhân của mình phải vận dụng mối quan hệ gia tộc để cứu hai tình nhân khác của hắn.

Liên Tuyết Phi không được, Lý Hinh Đình lại càng không được. Nơi duy nhất hắn có thể cầu viện chỉ là Lương gia, mà có lẽ sẽ là Lâm gia. Hắn và Lâm gia không có giao tình nhưng lại có lợi ích liên quan. Dù sao thì quỹ gia tộc của Lâm gia cũng cần hắn ký tên vào mà. Đây chính là điều kiện mà cha nuôi của hắn trước khi giả chết đã giao cho hắn.

5:15" chiều, chiếc xe Hummer tiến vào vườn cây thích khu Hương Sơn Đông phía thành tây. Ngôi biệt thự giữa núi rừng này là chỗ ở của Ủy viên bộ Chính trị trung ương, Bí thư trung ương, Trưởng ban tổ chức cán bộ trung ương Diệp Thành. Diệp Thành và Thủ tướng quốc vụ viện đương nhiệm Lâm Vân Sinh cùng một tuổi với nhau. Nhưng trên con đường làm quan thì Diệp Thành cũng chỉ ở chức phó ở trung ương mà thôi.

Bất kể là phong cách trang trí bên ngoài biệt thự hay cách trang hoàng và bài trí bên trong đều theo phong cách của người Trung Quốc. Ngói miếng, tro gạch, đầu chái nhà, cửa sổ... đều theo cách xây dựng truyền thống.

Trong phòng sách thơm nồng, Lương Thần gặp được ông nội vợ của mình là Diệp Thành. Năm nay ông đã qua tuổi bảy mươi nhưng thân hình vẫn còn tráng kiện, trong tay không cần sử dụng đến cây quải trượng cũng không cần phải có ai dìu. Ông chậm rãi bước đến trước mặt Lương Thần.

- Ngồi đi!

Diệp Thành chỉ vào cái ghế bằng gỗ lim, vẻ mặt thản nhiên nói.

Lương Thần không lập tức ngồi xuống mà chờ cho Diệp Thành ngồi xuống trước rồi mới đến mình. Hắn chọn vị trí ngồi chỉ cách xa vài bước so với Diệp Thành mà thôi. Thái độ này của hắn biểu hiện sự tôn kính đối với bề trên chứ không có ý gì khác.

Chi tiết này được Diệp Thành ghi nhận. Ông ta âm thầm gật đầu, đồng thời vô hình trung cảm thấy chàng cháu rể này cũng thuận mắt không ít. Cuối cùng, ông không vòng vo nữa mà trực tiếp mở miệng lên tiếng:

- Không cần giấu diếm cái gì cả. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nói thật đi.

Diệp Thành đã lên tiếng hỏi rõ ràng, Lương Thần cũng không giấu diếm bất cứ cái gì cả, nói ra việc hắn và anh em Đào Tông Diệc, Đào Tông Miểu đã gây thù kết oán từ đầu đến cuối cho Diệp Thành nghe, luôn cả việc Tề Vũ Nhu và Helen bị bắt. Tâm trạng của Lương Thần cũng rất bình thản. Nếu như có thể nhận được sự trợ giúp thì tốt, còn không thì coi như là lãng phí chút nước miếng mà thôi.

- Vì hai người đàn bà mà gây chiến với nhau. Cậu cảm thấy đáng sao?

Đôi lông mày trắng của Diệp Thành hơi nhướng lên. Lông mày của ông rất giống với Diệp lão, chỉ có điều là nó hơi rũ xuống chứ không sắc bén như của Diệp lão.

- Đối với việc này mà nói thông tục một chút thì gọi là danh dự, nói chính thức hơn một chút thì là sự tôn nghiêm.

Giọng nói của Lương Thần bình tĩnh nhưng cũng rất cương quyết. Hắn thản nhiên đón nhận ánh mắt của Diệp Thành.

- Điều này đối với người đàn ông thì còn quan trọng hơn cả sinh mạng.

- Thế cậu tính toán như thế nào?

Đối với câu trả lời của Lương Thần, Diệp lão cũng không phản ứng gì, ngược lại còn lộ ra chút ý cười, mở miệng hỏi.

- Bất kể như thế nào thì cháu cũng phải mang người đi.

Lương Thần không chút do dự nói:

- Không cần tiếc cái giá phải trả như thế nào.

- Bao gồm cả việc phải giết chết mấy người?

Diệp Thành giọng điệu trêu chọc hỏi.

- Ngoại trừ cách đó ra thì cháu không còn sự lựa chọn nào khác. Cháu nghĩ cháu phải làm như vậy.

Lương Thần gật đầu đáp.

Với câu trả lời của Lương Thần, Diệp Thành từ chối cho ý kiến, chỉ mỉm cười. Ông ta hướng ánh mắt đến bức tranh sơn thủy treo trên vách, trầm mặc một chút rồi chậm rãi nói:

- Việc khó xử của cậu, tôi biết. Đồng thời tôi cũng biết trước mắt cậu cần sự trợ giúp như thế nào. Mặc kệ là Thanh Oánh hay là Tử Thanh cùng với cậu có muốn hay không thì tôi cũng vẫn là ông nội của các người.

Những lời nói của Diệp Thành bao gồm ý nghĩa đây là sự thật không bao giờ thay đổi được.

- Tôi sẽ gọi Tiểu Hạo lại đây, bảo nó đi cùng cậu một chuyến. Tôi chỉ nói có bốn chữ mà thôi "Có chừng có mực". Hiểu chưa?

Lương Thần trong lòng kinh ngạc, khó có từ nào để hình dung. Khi hắn đến đây chỉ mang theo có vài phần hy vọng nhưng bây giờ thì niềm hy vọng đó đã biến thành sự thật. Diệp Thành vì sao lại trở nên hào phóng như vậy? Cho dù biết rõ hắn vì tranh giành tình nhân mà vẫn nguyện ý làm chỗ dựa cho hắn.

- Cháu hiểu rồi, cảm ơn ông!

Lương Thần đứng lên, hơi cúi người xuống tỏ vẻ biết ơn.

Mặc dù là trong việc này có tiềm ẩn sự lôi kéo nhưng hắn mặc kệ như thế nào. Sự trợ giúp của Diệp Thành là quan trọng hơn. Ân tình này, hắn sợ là trong tương lai phải trả mấy lần chưa hết.

- Ăn cơm chiều đã, uống với ông hai ly rượu.

Diệp Thành dường như rất hài lòng với thái độ cung kính của Lương Thần. Ông đứng lên, vỗ nhẹ cánh tay Lương Thần, mỉm cười nói.

Trên bàn bày ra ba bốn đĩa thức ăn, cộng thêm nửa bình rượu Mao Đài. Đây được coi là bữa cơm chiều đơn giản. Dùng cơm chỉ có Lương Thần và Diệp Thành. Trong ngôi biệt thự to lớn này, ngoại trừ Diệp Thành ra thì chỉ có bảo mẫu và một vài cảnh vệ mà thôi. Hai người con trai của Diệp Thành đã có chỗ ở tại thủ đô, chỉ khi có ngày lễ gì đó thì mới mang theo con cái đến thăm hỏi Diệp Thành.

7:00 tối, Diệp Hạo với dáng vẻ mệt mỏi chạy đến Phong Viên.

Dưới ánh đèn sáng rực, trên chiếc giường rộng thùng thình, Đào nhị thiếu thân thể lõa lồ, tư thế quỳ gối đang tiến hành "công kích" một cô gái tóc vàng.

Hừ...hừ...! Cô gái phương tây cao lớn và trắng trẻo đầu bị gã đàn ông nắm ngược, cổ hướng về phía trước, trong miệng phát ra những tiếng rên rĩ không biết là vui mừng hay là thống khổ.

- Giết chết cô, đồ đê tiện!

Đào nhị thiếu hung tợn kích thích thân thể, giống như cưỡi ngựa mà không ngừng giơ roi thúc giục, mạnh mẽ rong ruổi, một tay vỗ mạnh lên mông cô gái, dường như muốn đem hết tức giận trong lòng giải phóng ra ngoài.

Chiếc điện thoại di động đặt bên giường đã vang lên rất lâu nhưng Đào Tông Miểu cũng không thèm liếc mắt một cái, vẻ mặt hăng hái. Sau khi xuất tinh, gã lúc này mới thở hổn hển nghe điện thoại.

- À, anh à, như thế nào, hiểu rõ rồi chứ? Không phải là em nói anh, tiền tiêu hết thì có thể kiếm lại nhưng tiểu mỹ nhân như Tề Vũ Nhu thì đến nay anh gặp có mấy người? Với điểm này thì không sợ nói cho anh biết, em hôm nay thiếu chút nữa là không nhịn được mà đem Tề tiểu mỹ nhân ra mà dày vò rồi đấy.

Đào Tông Miểu vừa cười hì hì nói vừa vươn tay, nắm lấy tóc của cô gái.

- Diệp Hạo? Tìm em và anh? Bây giờ? Làm cái gì? Em và y không quen biết nhau.

Nghe tiếng nói trong điện thoại, Đào Tông Miểu tắt nụ cười, vẻ mặt hồ nghi hỏi han.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện