- Tôi nợ Nhu và Helen một ân tình. Ân tình này tôi cần dùng thân thể của mình để hoàn lại. Thời gian là một tháng.

Đôi cánh tay nhẹ nhàng quấn lấy cổ Lương Thần, khóe môi Tây Á nở một nụ cười khiêu khích, thân hình thon thả gần như là dán hẳn vào người hắn. Nét mặt hắn xuất hiện sự kinh ngạc trong vài giây, nhưng sau đó lại lộ ra nụ cười như không, cũng không để ý đến cánh tay Tây Á đang vòng qua cổ mình, ánh mắt chuyển sang Tề Vũ Nhu và Helen, không mặn không nhạt mà nói một câu:

- Giải thích đi!

- Huấn luyện viên chỉ muốn tìm một người đàn ông để trải nghiệm cảm giác một chút. Tôi và Helen thấy cậu là thích hợp nhất.

Tề Vũ Nhu lại cười ngọt ngào, trong giọng nói ẩn chứa sự lấy lòng.

- Đúng, huấn luyện viên là một tuyệt đại mỹ nhân "khuynh quốc khuynh thành", người mà chiếm được cô ấy không ai khác ngoài cậu.

Helen gật đầu bổ sung. Câu thành ngữ "khuynh quốc khuynh thành" xem như là xứng đáng.

- Nếu như vậy thì tôi hẳn là phải cám ơn các người.

Lương Thần quay lại nhìn Tây Á. Câu "khuynh quốc khuynh thành" của Helen xem ra có phần hơi khoa trương nhưng không thể phủ nhận, cô gái tóc nâu này luận dáng người, dung mạo hay khí chất đều rất tuyệt, khiến cho người ta không thể bắt bẻ được.

Nếu như so sánh với Helen thì cô ấy chỉ có hơn chứ không kém.

Nhìn ánh mắt sung mãn, quyến rũ, khiêu khích cũng khiến cho người ta phải kinh hồn bạt vía.

Nợ ân tình lại dùng thân thể để hoàn lại sao? Loại đền đáp này lần đầu tiên Lương Thần nghe nói đến.

- Đây là điều mà chúng tôi phải làm.

Tề Vũ Nhu và Helen xấu hổ mà nói một câu.

Ách! Lương Thần trong lòng không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, giơ tay vỗ nhẹ lên cánh tay của Tây Á đang vòng qua cổ hắn, giọng điệu trêu chọc nói:

- Tây Á tỷ, tôi không thể không lấy làm tiếc mà nói với cô rằng, tôi không phải là cái loại ỷ người khác yếu thế mà lơi dụng. Nội Nhu và Helen hai người đó không thôi đã làm tôi đủ mệt rồi, cho nên đối với thịnh tình của cô tôi chỉ có thể ghi nhận mà thôi.

Ánh mắt của Tây Á dừng lại vài giây trên gương mặt của Lương Thần, dường như đang xem xét xem lời nói của hắn là thật hay giả. Sau đó, đôi môi đỏ mọng cong lên, trên gương mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ, dựa sát thân hình mình vào lòng ngực Lương Thần, chóp mũi gần như tựa sát vào nhau, mùi thơm từ trong miệng phả vào mặt Lương Thần, khẽ cười nói:

- Thời gian chỉ có một tháng mà thôi. Lương tiên sinh chẳng phải là có loại rượu "hùng phong" rất có tác dụng hay sao?

Nghe đến mấy chữ "rượu hùng phong", Lương Thần không khỏi chấn động, trừng mắt nhìn Tề Vũ Nhu và Helen đang cười trộm, hận không thể cho hai cô gái này một bài học.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động trong túi vang lên. Cánh tay của Tây Á cũng đồng thời buông lỏng. Lương Thần vừa nghe điện thoại vừa tiếp tục trừng mắt nhìn Tề Vũ Nhu và Helen. Hai cô nàng giả bộ sợ hãi, cúi đầu nhưng đôi mắt đẹp lại tràn đầy ý cười.

- Ông nội hỏi khi nào thì cậu quay về Cẩm Bình?

Người gọi điện thoại chính là Diệp Hạo. Sau khi từ hộp đêm về, hai người chia thành hai ngả. Diệp Hạo thì quay trở về Phong Viên còn Lương Thần thì đến gặp Tề Vũ Nhu và Helen. Nghe giọng điệu của Diệp Hạo thì dường như Diệp Thành đối với cách xử lý của hắn cũng không có gì bất mãn lắm.

- Ngày mai tôi sẽ cùng các cô ấy quay trở về.

Tề Vũ Nhu và Helen hiện tại xem như an toàn, nhưng thủ đô không phải là nơi để ở lâu, đương nhiên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

- Ừ, trước khi đi thì qua đây một chút.

Nghe câu trả lời của Lương Thần, Diệp Hạo dường như cũng không có gì bất ngờ, chỉ dùng giọng điệu thoải mái mà dặn dò một câu. Đây cũng chính là ý của Diệp Thành.

- Tôi sẽ qua ngay bây giờ.

Lương Thần tự nhiên cũng hiểu được, lập tức không chút do dự mà hồi đáp. Đối với sự việc của Helen và Tề Vũ Nhu, hắn quả thực cũng đã nợ Diệp gia một ân tình. Tuy rằng người đi cứu là Lan thúc, nhưng nếu không có Diệp gia tỏ thái độ thì Đào Tông Miểu tuyệt đối không từ bỏ ý đồ của mình. Nói cho cùng, nếu được Diệp gia thừa nhận thì vị trí cháu rể trong Diệp gia của hắn sẽ được phát huy tác dụng.

Sau khi cất điện thoại, Lương Thần quay sang Tề Vũ Nhu và Helen dặn dò một câu:

- Tối nay nghỉ ngơi cho khỏe, sáng ngày mai tôi lại đến.

Tề Vũ Nhu và Helen chỉ biết gật đầu vâng lời, phục tùng sự sắp xếp của Lương Thần, sau đó cùng nhau tiễn hắn ra cửa rồi mới quay trở lại phòng.

Tây Á thoải mái ngồi trên ghế sofa, một tay cầm trái táo, một tay cầm con dao để gọt. Trong thoáng chốc, lớp vỏ táo biến thành một hình xoắn ốc mà rớt xuống bàn.

- Có lẽ đối với tôi, cậu ấy hoặc là không có hứng thú, hoặc là làm bộ không có hứng thú.

Tây Á cắn một miếng táo, nhìn chằm chằm về phía Tề Vũ Nhu và Helen hỏi:

- Hai người cảm thấy cậu ấy thuộc loại nào?

- Là loại nào cũng không quan trọng.

Tề Vũ Nhu ngồi xuống bên cạnh Tây Á, đồng thời cũng cắn một miếng táo, cười chúm chím nói:

- Chỉ cần huấn luyện viên cô toàn tâm toàn ý, cẩn thận hầu hạ thì sẽ ổn thôi.

- Rất chờ mong để có thể nhìn xem huấn luyện viên bị đàn ông thu phục như thế nào.

Đôi mắt đẹp của Helen lộ ra sự hưng phấn, chụp lấy quả táo cắn một miếng thật to. Cô và Tây Á thỉnh thoảng cũng chơi trò giả hoàng giả phượng nhưng lần nào, Tây Á cũng chiếm thế chủ động. Điều này khiến cho cô cảm thấy không cân bằng. Khi nghĩ đến Tây Á bị một người đàn ông nằm đè bên dưới, đau khổ cầu xin với dáng vẻ không chịu đựng nổi thì Helen cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Đôi mắt xanh lam của Tây Á mang theo một tia bất đắc dĩ. Cô lúc trước thật sự không tưởng tượng được, học sinh do cô dốc lòng đào tạo lại có thể có ngày sa đọa như thế này.

- Cuộc sống sau này của các cô chẳng lẽ vì người đàn ông này mà sống sao?

Tây Á thản nhiên hỏi.

- Huấn luyện viên, cô cảm thấy tôi và Helen trước kia sống vì cái gì?

Tề Vũ Nhu bình tĩnh hỏi ngược lại.

Tây Á trở nên trầm mặc. Thực tế, bao gồm cả cô ở bên trong đều không rõ với thân phận là một sát thủ, các cô sống vì cái gì? Tiền tài? Hay là cái gì khác? Câu hỏi của Tề Vũ Nhu đồng thời cũng đã trả lời cho cô biết, vì một người đàn ông mà sống thì còn tốt gấp trăm lần làm một sát thủ mà không biết mình sống vì cái gì. Nếu như dựa trên điều này thì cô không có nửa điểm lý do để bình luận sự lựa chọn bây giờ của Tề Vũ Nhu và Helen là sai.

- Huấn luyện viên, chẳng lẽ cô còn muốn đoạt lại tổ chức Medusa sao?

Helen đột nhiên lên tiếng hỏi.

Thật lâu sau, Tây Á lắc đầu, thở ra một hơi nói:

- Không có ý nghĩa gì.

Đối với cô mà nói, hiện tại cho dù có giết Chris hay một lần nữa đoạt lại Medusa thì cũng không còn ý nghĩa gì. Chính theo như lời Chirs thì cô có thể được gọi là ác nghiệt nhưng lại không đủ độc. Cô kiên trì với nguyên tác của mình, do đó đã trở thành một trở ngại cho sự phát triển lớn mạnh của tổ chức. Bởi vậy, thích hợp nhất với vị trí huấn luyện viên số 1, nắm toàn bộ người của tổ chức trong tay không nên là cô.

Mà sự thật dường như cũng đã chứng minh, khi cô và Chris cùng ở trong tổ chức quyết đấu với nhau thì hai phần ba những người trong tổ chức đã lựa chọn đi theo Chris.

Cô không thể không thừa nhận, hiện tại tham vọng của cô quả thật đã hoàn toàn nguội lạnh.

Lương Thần chạy đến Phong Viên, cùng với Diệp Thành nói chuyện với nhau trong phòng sách. Khi đi ra, trong tay của hắn cầm theo một miếng bùa bình an nhỏ xinh. Đây chính là món quà Diệp Thành tặng cho Tiểu Đóa Đóa.

Sau đó Lương Thần lại tiếp tục trò chuyện với Diệp Hạo rồi ngủ lại qua đêm tại Phong Viên.

Sáng sớm hôm sau, Lương Thần, Diệp Hạo và Diệp Thành cùng nhau dùng bữa điểm tâm, sau đó Lương Thần tạm biệt hai người, rời khỏi Phong Viên. Trên đường ra sân bay, hắn nhận được điện thoại của Liên Tuyết Phi.

- Đã giải quyết xong rắc rối chưa?

Tuy chỉ là một câu hỏi đơn giản nhưng Lương Thần lại rõ ràng nghe được hàm ý châm chọc trong đó. Vì thế Lương Thần lập tức đoán ra, sự việc tối hôm qua nhất định đã đến tai Liên Tuyết Phi.

- Tốt rồi, anh đã giải quyết xong, hiện tại anh đang ra sân bay.

Lương Thần cười hồi đáp.

- Cục trưởng đại nhân thật có tình có nghĩa, tình nguyện đến Diệp gia mà cũng không thèm gọi cho em cuộc điện thoại nào.

Quả nhiên, câu trả lời của Liên Tuyết Phi hoàn toàn chứng thật suy đoán của Lương Thần là đúng.

Liên Tuyết Phi lúc này không ở thủ đô, chỉ có điều đêm 30 âm lịch đã về đến Liêu Dương. Không ở thủ đô, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi lại có thể biết được sự tình thì quả thật không thể không nói, mạng lưới quan hệ của Liên đại tiểu thư cùng với việc khai thác tin tức thật là phi thường.

- Nếu là chuyện của anh thì anh sẽ không khách khí!

Lương Thần dịu dàng giải thích. Hắn cảm nhận được trong giọng nói của Liên Tuyết Phi có phần bất mãn.

- Chuyện của các cô gái đó có phải là chuyện của anh?

Liên Tuyết Phi phát huy khả năng phóng viên của mình, hỏi ngay một câu hỏi sắc bén:

- Chuyện của anh thì có phải là chuyện của em hay không?

- Thôi được rồi, anh sai rồi, đáng bị phạt, tùy em quyết định.

Lương Thần cười khổ nói.

- Như vậy thì còn được.

Liên Tuyết Phi không phải là hạng người nhỏ nhen, chỉ có điều đối với thái độ khách sáo của Lương Thần thì có phần hơi bất mãn. Mối quan hệ tình nhân của cô và Lương Thần, cả thủ đô này đều biết. Cô cũng biết nguyên nhân để Lương Thần khách sáo nhưng cô thật sự không quan tâm. Cô đã từng nói qua với Diệp Tử Thanh, cô thích Lương Thần thì tự nhiên cô có thể làm được tất cả mọi việc cho hắn. Nếu không thích thì cho dù Lương Thần có si tình cô bao nhiêu, cô cũng không thèm quan tâm.

- Đánh thì không nhưng tội thì khó thoát khỏi. Anh phải rước Tịch Nhược và Thiên Thiên cùng trở về.

Trong di động truyền đến giọng cười duyên dáng của Liên Tuyết Phi.

Tại sân bay thủ đô, Lương Thần đầu tiên đến rước Tề Vũ Nhu, Helen và Tây Á. Sau đó sai người đến đón Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên.

Lương Thần dùng nét mặt tự nhiên để tiếp đón Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên. Liên Tịch Nhược cũng dùng vẻ mặt bình thản mà lễ phép đáp lại. Tề Vũ Nhu và Helen cũng rất nhiệt tình ôm hôn chào hỏi Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên. Lúc trước, còn là hàng xóm với nhau, mối quan hệ giữa các cô cũng không tồi. Nửa năm không gặp nên khi gặp cũng có sự vui vẻ, mừng rỡ.

Trời quang đãng, tuy rằng không khí có hơi lạnh và khô ráo. Chiếc chuyên cơ bay vút lên bầu trời, bay về phía Đông Nam. Gần đến trưa, thì hạ cánh xuống sân bay Cẩm Bình. Tại đây đã có hai chiếc xe thương vụ chờ sẵn, để hộ tống đoàn người Lương Thần quay trở về trung tâm thành phố.

Cùng lúc đó, Phó cục trưởng cục công an thành phố Hứa Phượng Anh đang tiếp đón hai vị lãnh đạo của chính quyền thành phố.

- Phó cục trưởng Hứa, tôi cho rằng, cô nên suy xét cẩn trọng một chút, mau chóng thả người.

Phó trưởng ban thư ký thành phố Thường giọng điệu không hài lòng nói.

- Rất xin lỗi, Phó trưởng ban thư ký Thường. Về chuyện này, tôi cần có chỉ thị của Cục trưởng Lương. Sau đó tôi sẽ cho ngài câu trả lời hợp lý.

Hứa Phượng Anh nở nụ cười, tuân thủ theo nguyên tắc "đá bóng" giữa cô với Lương Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện