- Nhưng có một điểm cần phải nhấn mạnh.

Uống một ngụm trà, Lương Thần tiếp tục nói:

- Những cảnh sát ở Cục khi phối hợp với bên quản lý đô thị chấp hành pháp luật, tất phải tự hạn chế một cách nghiêm khắc, làm đúng với thân phận của mình, công bằng không thiên vị. Đương nhiên vừa phải theo pháp luật giữ gìn cho bên quản lý đô thị, nhưng cũng phải chú ý bảo vệ quyền lợi hợp pháp của quần chúng.

Nghe xong lời phát biểu của Cục trưởng đại nhân, các thành viên trong ban lãnh đạo Đảng ủy có mặt ở đó không hẹn mà cùng kinh ngạc trong lòng. Những kẻ lõi đời như bọn họ sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Cục trưởng, rõ ràng là ám chỉ vụ việc xung đột giữa tiểu thương và bên quản lý đô thị mới xảy ra gần đây. Mà không hề ngoại lệ, bọn họ đã quen với những gì Cục trưởng thể hiện, phong cách cứng rắn, mạnh mẽ quen thuộc.

Mọi người trong lòng đều dấy lên một suy nghĩ, trong chuyện này, Cục trưởng định cứng rắn tới cùng rồi. Một trận thần tiên đánh nhau thế này, khó tránh khỏi vạ lây. Còn về kết quả…! Lờ mờ, bọn họ đương nhiên cảm thấy, khả năng phần thắng thuộc về Cục trưởng tương đối lớn!

Sau buổi họp, Chánh văn phòng Nhâm Hướng Bình cùng Cục trưởng trở về phòng làm việc của hắn, vừa quan sát nét mặt của Cục trưởng, vừa thận trọng nói:

- Cục trưởng, bản bán cáo xin xe cảnh sát của cục chúng ta, bên giải quyết vẫn chậm trễ chưa trả lời, ngài xem…!

- Gọi điện cho bên đó chưa?

Lương Thần cau mày hỏi. Vì bảo đảm sự công khai trong sạch về tài chính của thành phố, bây giờ cả các cơ quan trực thuộc Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, các đơn vị khác đều phải xin giấy phép mua bán của bên vật tư của ủy ban, đợi sau khi được phê chuẩn rồi mới có thể do trung tâm mua sắm của Ủy ban thông qua hình thức công khai đấu thầu hoặc đàm phán mang tính cạnh tranh để tiến hành mua sắm. Cục công an thành phố cần trang bị thêm xe cảnh sát tuần tra, tổng cộng 20 chiếc, xin lên trên từ năm ngoái, đến giờ vẫn chưa có động tĩnh.

- Gọi điện thúc giục mấy lần rồi!

Nhâm Hướng Bình mặt khổ sở đáp.

- Tôi biết rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho chủ nhiệm Lưu hỏi xem sao!

Lương Thần thản nhiên nói.

Sau khi Nhâm Hướng Bình rời khỏi, Lương Thần lập tức lấy điện thoại ra bấm số:

- Chủ nhiệm Lưu, tôi cục trưởng cục công an thành phố, Lương Thần đây!

- Ồ, cục trưởng Lương, chào anh chào anh!

Trong điện thoại, giọng của chủ nhiệm Lưu có vẻ hết sức nhiệt tình.

- Có chuyện phiền hỏi chủ nhiệm Lưu một chút, liên quan đến bản báo cáo xin mua xe cảnh sát của Cục chúng tôi, xin hỏi tầm nào thì có câu trả lời?

Lương Thần đi thẳng vào vấn đề hỏi.

- Việc này, tôi cũng không rõ lắm. Ha ha, Cục trưởng Lương, chút nữa tôi sẽ hỏi ngay, sau có gì sẽ gọi lại cho anh sau. Nhiệm vụ bên mua bán của chúng tôi rất rườm rà, khó tránh khỏi được cái này mất cái kia, mong anh hết sức thông cảm. Anh yên tâm, việc của quý Cục, tôi nhất định sẽ đặc biệt để ý.

- Vậy phiền chủ nhiệm Lưu rồi!

Lương Thần cười nói. Nhưng sau khi bỏ điện thoại xuống, nụ cười trên khóe miệng lại biến thành một tia cười lạnh. "Đặc biệt để ý"? Việc này có thể thật sự là đặc biệt để ý rồi, nếu không ngoài dự đoán, việc phê chuẩn mua bán có lẽ bị gác lại không kì hạn!

Việc giải quyết mua bán của chính phủ nhất định trước tiên là khiến cho kẻ đưa ra ý này đạt được mục đích, còn người đưa ra chủ ý này ngoài Trương Bỉnh Lâm ra thì không thể có khả năng thứ hai. Nói thẳng ra, loại thủ đoạn không ra gì này không làm khó hắn bao nhiêu. Nhưng không nghi ngờ gì, đây là thái độ mà Trương Bỉnh Lâm muốn cho hắn biết. Nói cách khác, đây là một tín hiệu, tín hiệu để đánh giá động thủ.

Lương Thần đã cảm nhận được, "tuần trăng mật" của hắn và Trương Bỉnh Lâm sẽ chấm dứt ở đây. Nhớ lại đủ thứ chuyện trước đây, Lương Thần không khỏi bùi ngùi, "trên thế giới này không có người bạn nào là mãi mãi", mặc dù hắn và Trương Bỉnh Lâm có vẻ không thể coi là bạn, nhưng hắn từ trước tới giờ chưa hề coi y vào hàng ngũ kẻ thù!

Sau khi hết giờ làm việc, Lương Thần đầu tiên gọi điện thoại về nhà, sau đó lên xe đến tiệm ăn Vạn Niên Thanh. Khoảng hơn mười phút sau, phó cục trưởng Hứa Phượng Anh và phó Chỉnh ủy đội cảnh sát vũ trang Tôn Dung Nhạn cùng nhau đến.

Trong căn phòng riêng, trên bàn đầy ắp thịt rượu. Nhìn vị cục trưởng đại nhân đích thân rót rượu cho mình và Tôn Dung Nhan, Hứa Phượng Anh mặt thoáng vẻ không tự nhiên. Mặc dù biết rõ rằng cùng với vị cấp trên này sẽ không có khả năng gì, nhưng đối với một "thế giới của hai người" đêm nay, cô lại không kìm nổi có vài phần mong đợi, giống như một thiếu nữ mới yêu vậy, vừa ngượng ngùng vừa căng thẳng.

Nhưng rất không may là, người bạn tốt duy nhất ở Cẩm Bình của cô, Tôn đại tỷ, tối nay không biết vì sao lại nhàn rỗi vậy, thăm hỏi cũng không đánh tiếng trước một tiếng, trực tiếp lái xe đến rủ cô ăn tối, hơn nữa sau khi biết cô tối nay có hẹn vẫn không hề để ý, cùng cô đến đây ăn cơm.

- Tôi là vị khách không mời mà đến, thất lễ rồi, mong sếp Lương bỏ qua cho!

Tôn đại tỷ thản nhiên nói. Lời nói thì có vẻ rất khách khí nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng xán lạn, hoàn toàn không có vẻ gì giác ngộ ra mình là khách không mời mà đến.

Cùng xuất thân từ quân ngũ, nhưng nữ trung tá đã qua tuổi 40 có phong cách không hề giống với Hứa Phượng Anh. Mái tóc búi lên, khuôn mặt cười thu hút lòng người, thân hình hơi nhỏ nhắn nhưng phần nào ra phần ấy, toàn thân toát lên vẻ quyến rũ của một người phụ nữ thành thục.

- Tôn tỷ nói gì vậy, chị là khách quý, bình thường tôi mời chị còn khó. Hơn nữa, việc lần trước, tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn chị đó!

Lương Thần nhìn nữ trung tá thùy mị thướt tha, đáp lại với nụ cười ôn hòa.

Về việc Tôn Dung Nhạn không mời mà đến, hắn không hề có ác cảm, hắn mời Hứa Phượng Anh ăn cơm vốn cũng không có động cơ gì không thể cho người khác biết. Vả lại, cũng đúng như hắn nói, lần trước, hắn bị hai cô gái Hồ Tịnh Tịnh và Hà Tâm Nguyệt gài bẫy, may mà có vị nữ chính ủy này dẫn đội đến giải cứu. Dù có chậm một bước, nhưng vẫn nợ một ân tình.

- Chỉ dựa vào tiếng " Tôn tỷ", tối nay tôi nhất định phải uống thêm vài ly!

Tôn Dung Nhạn giơ chén rượu lên, ánh mắt liếc qua người Lương Thần và Hứa Phượng Anh, khẽ cười nói:

- Ở đây tôi lớn tuổi nhất, cậy mình nhiều tuổi nên mạn phép uống trước!

Để ý thấy Lương Thần không có vẻ gì không vui, Hứa Phượng Anh cuối cùng cũng yên tâm. Trên thực tế cô cũng biết, Tôn tỷ sở dĩ cố ý theo đến, không gì ngoài việc lo cô và cấp trên xảy ra chuyện tình cảm gì đó không nên xảy ra.

- Phượng Anh giống như em gái tôi vậy, vì chuyện đại sự cả đời nó, tôi suýt chút nữa thì sầu bạc cả tóc. Đúng rồi sếp Lương, cậu có đối tượng nào thích hợp không, giới thiệu cho Phượng Anh nhà tôi đi!

Sảng khoái uống cạn ly rượu, Tôn Dung Nhạn vô tình mà cố ý nói đến chủ đề việc cá nhân của Hứa Phượng Anh.

- Chuyện này...hình như không có ai!

Lương Thần hơi ngẩn người, sau đó cười nói.

- Nhạn tỷ!

Hứa Phượng Anh nhìn Tôn Dung Nhạn, trong giọng nói có vài phần ngượng ngùng.

- Giới thiệu cho em mấy người rồi, em không thèm xem mặt ai!

Tôn Dung Nhạn lấy giọng điệu trách cứ nói với Hứa Phượng Anh, sau đó lại hướng về phía Lương Thần giơ chén rượu lên, cười yếu ớt nói:

- Sếp Lương, cậu là lãnh đạo của Phượng Anh, đã làm lãnh đạo thì có phải là nên quan tâm đến vấn đề cá nhân của cấp dưới không? Cô ấy không nghe lời nói của tôi, lời của lãnh đạo cô ấy có lẽ không dám không nghe đâu!

- Việc này, còn tùy vào duyên phận, quan trọng nhất vẫn là duyên số. Đồng chí Phượng Anh ưu tú như vậy, đương nhiên cần chọn một lang quân như ý!

Lương Thần cười ha ha đáp. Những lời Tôn đại tỷ nói sao làm hắn cứ có cảm giác không được tự nhiên!

- Sếp Lương nói đúng!

Tôn Dung Nhạn có vẻ lĩnh giáo, gật gật đầu, sau lại vừa cười vừa nói:

- Sau này Phượng Anh vẫn cần sếp Lương quan tâm nhiều! Nào, sếp Lương, chúng ta uống thêm ly nữa!

Nói rồi, ngẩng đầu uống, chén rượu cạn sạch!

Nhìn vị nữ chính ủy mặt không biến sắc, Lương Thần trong lòng lo sợ, hỏng rồi, đêm nay có khả năng gặp phải đối thủ rồi!

Sự thật đã chứng minh suy đoán của Lương Thần, cho đến 8h30 tối rượu vào như nước, Lương Thần và Tôn Dung Nhạn cùng nhau uống hết ba chai rượu Hồng Hoa Lang mười năm tuổi. Rượu 39 độ không coi là cao, nhưng Lương Thần sau khi cơ thể hồi phục, lâu lắm chưa uống rượu, đêm nay hắn thực sự thấy mình uống hơi nhiều rồi!

Nhìn Cục trưởng trong bộ dạng say lử đử bước lên xe, rồi lại ngước nhìn theo chiếc xe Toyota chậm chậm mất hút trong màn đêm, Tôn Dung Nhạn mới thu ánh mắt về. Trên mặt cô ngoài trừ hơi đỏ ra, vốn không nhìn thấy vẻ gì say. Đưa tay vỗ nhẹ lên vai Hứa Phượng Anh, đầy thâm ý nói:

- Phượng Anh, có nghĩ tới việc trở về chi đội cảnh sát vũ trang, về cùng làm việc với chị không?

Hứa Phượng Anh nghe vậy bỗng ngẩn ra, sau đó tránh ánh mắt của đối phương, giả bộ thoải mái nói:

- Em vừa được điều đến Cục chưa lâu, nhanh như vậy lại xin điều về, sợ rằng ảnh hưởng không tốt. Hay là cứ chờ đã rồi tính!

- Phượng Anh à!

Tôn Dung Nhạn khẽ thở dài, lắc lắc đầu nói:

- Nghe lời Nhan tỷ đi, tuyệt đối đừng đùa với lửa. Cái em cần nhất đó là tìm kiếm hạnh phúc thuộc về mình!

- Không còn sớm nữa, Nhạn tỷ, chị uống nhiều rượu rồi, em lái xe đưa chị về!

Hứa Phượng Anh rõ ràng không muốn nói về chuyện liên quan đến mình. Thực ra cô từ trước đến giờ chưa từng từ bỏ tìm kiếm hạnh phúc của mình, chỉ là vận mệnh hết lần này đến lần khác đùa cợt. Cô nhìn thì mạnh mẽ nhưng trên thực tế thì lại rất yếu đuối, bây giờ cô không thể phán đoán được mình còn có đủ sức để đón nhận những trắc trở trong chuyện tình cảm nữa không.

Tôn Dung Nhạn lại thở dại, đưa chìa khóa xe cho đối phương. Cô không biết Hứa Phượng Anh rốt cục trong lòng sâu đậm thế nào, nhưng ít nhất cô có thể khẳng định, Hứa Phượng Anh thực sự đã có tình cảm với người đàn ông đó rồi.

Lương Thần đem theo ít hơi rượu về nhà, vừa vào đến cổng đã bị Diệp Tử Thanh đuổi vào phòng tắm tắm rửa. Nói là người toàn mùi rượu sẽ hại cho tiểu Đóa Đóa. Nằm trong bồn tắm, Lương Thần thích chí nhắm mắt lại, hưởng thụ sự thoải mái khi ngâm mình trong nước ấm. Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, tiếng dép lê từ xa đến gần bên hắn. Mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, Lương Thần không cần mở mắt cũng biết là tiểu yêu tinh vào.

- Lão gia, điện thoại của ông!

Diệp Tử Thanh mặt chiếc váy ngủ có đai đưa chiếc điện thoại đang không ngừng rung lên, đôi môi hàm chứa vẻ cười, giả bộ cung kính nói.

Lương Thần mở mắt ra, đầu tiên là nhéo vào má Diệp Tử Thanh một cái, sau đó mới nhận điện thoại, đặt bên tai.

- Bạn học cũ à, tôi, tôi muốn mời cậu ăn bữa cơm, không biết cậu tối mai có rảnh không?

Trong điện thoại truyền đến giọng nói ấp a ấp úng của Lăng Tư Vũ.

Lương Thần mặc dù không hoàn toàn tỉnh rượu, nhưng đầu óc phản ứng không hề chậm chạp, trước tiên hắn liền nghĩ đến, lời mời với hắn vốn không phải xuất phát từ ý định của Lăng Tư Vũ mà nhất định là xuất phát từ mưu kế của chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện