Thấy Lương Thần chau mày lại không nói gì, Trương Bỉnh Lâm cho rằng đòn cảnh tỉnh của mình phát huy tác dụng, lập tức lại càng phát huy sự uy nghiêm của lãnh đạo, tiếp tục châm biếm hắn:

- Chẳng có lãnh đạo nào lại thích cấp dưới kiêu ngạo, không coi cấp trên ra gì. Tiểu Thần, tôi hi vọng cậu có thể bỏ được những tật xấu đó, để tránh ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của cậu.

Nếu là thường ngày, với lòng dạ của Trương Bỉnh Lâm thì sẽ không nói ra những lời nói hay ho như vậy. Chỉ vì con trai hai lần bị bắt, thái độ kiêu ngạo không hợp tác của Lương Thần khiến ông ta luôn phải đè nén cơn tức giận trong lòng, không thể cho nó bùng phát ra ngoài, lúc trước là không có thế lực, ông ta có thể nhịn được. Bây giờ ông ta đã nắm quyền lớn, không cần phải nhẫn nhịn nữa, đặc biệt là với một cấp dưới trẻ tuổi cấp bậc thua xa ở trước mắt.

Thấy sắc mặt Lương Thần càng lúc càng u ám, Lăng Tư Vũ và Lý Băng trong lòng càng lo sợ. Bọn họ hiểu tính cách Lương Thần, rất rõ người bạn cùng học này đang sát đến bờ của cơn tức giận, vì vậy bọn họ không hẹn mà cùng mạnh thêm vài phần bàn tay ngọc ngà đang đè trên đùi hắn.

Lý Băng chỉ cảm thấy bàn tay mình nắm phải một vật vừa cứng vừa mềm, dường như cùng lúc đó cô có vẻ nghe thấy tiếng kêu đau của hắn. Đã là vợ người ta, cô lập tức hiểu được mình sờ phải vật gì, như chạm phải điện vội rút tay lại, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng.

Lương Thần hít một hơi, cùng lúc nén cơn thịnh nộ và cơn dục vọng xuống, trên khuôn mặt tỏ vẻ khiêm tốn nghe chỉ giáo, mỉm cười nói:

- Chủ tịch Trương nói đúng, sau này tôi nhất định sẽ chú ý!

Nghe thấy câu trả lời của Lương Thần, Lăng Tư Vũ ngồi bên cạnh lén thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nhìn về phía hắn với ánh mắt cảm kích, bàn tay ngọc ngà dưới bàn khẽ vỗ nhẹ mấy cái vào đùi hắn, để thể hiện sự cảm kích. Cô biết rằng Lương Thần sở dĩ nhượng bộ là do nể mặt người bạn cùng học là cô.

Thái độ chịu thua của Lương Thần khiến Trương Bỉnh Lâm có chút bất ngờ, nhưng sau đó ông ta lại nghĩ, Lương Thần giờ đã mất đi chỗ dựa lớn, có thái độ yếu ớt thế này cũng có vẻ hợp lý.

Sắc mặt hơi dãn ra, giơ chén rượu trong tay, nói:

- Tiểu Thần, tôi vẫn luôn xem trọng cậu, hi vọng cậu đừng làm tôi thất vọng!

Lương Thần mỉm cười gật đầu, uống cùng với Trương Bỉnh Lâm nửa ly rượu.

Mặc dù Lương Thần hạ thấp mình, không khí có chút hòa dịu, nhưng hòa dịu không có nghĩa là hòa hợp, mặc dù Lăng Tư Vũ và Lý Băng không ngừng tìm chủ đề để điều tiết không khí nhưng vẫn xuất hiện một chút tẻ ngắt.

- Buổi chiều tôi còn có cuộc họp, tiểu Thần, cậu cứ ăn tự nhiên. Hai con tiếp đãi tiểu Thần tốt đó!

Trương Bỉnh Lâm nhanh chóng tìm cớ rời khỏi. Rõ ràng, vị chủ tịch thành phố đại nhân chán ngắt với cái không khí này nên dứt khoát rời khỏi.

Trên thực tế, Lương Thần đã sớm có ý định đi trước. Trương Bỉnh Lâm chủ động rời khỏi chính là một sự giải thoát cho hắn. Ánh mắt liếc nhìn Lăng Tư Vũ và Lý Băng, khẽ ho một tiếng, nói:

- Cảm ơn sự tiếp đãi của bạn cũ, tôi cũng ăn đủ rồi!

Lăng Tư Vũ không lên tiếng, còn Lý Băng lại đứng dậy vội vào bếp, một lát sau, quay lại với hai bình rượu mạnh Dương Hà, đặt hai chai rượu trước mặt Lương Thần, giọng khẳng khái nói:

- Cục trưởng Lương, nếu như nhận hai chúng tôi là bạn cũ thì hôm nay không say không về!

Lương Thần lập tức trợn tròn mắt, nhìn người bạn cũ lai giả bất thiện, ngây người một lúc mới cười khổ nói:

- Bạn học cũ, cậu định giở trò gì vậy?

- Cục trưởng Lương nói thẳng đi, được hay không?

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Băng hiện ra vẻ không kiên nhẫn, hơi hắng giọng.

- Haizz, cũng không phải là không được, nhưng, uống rượu thì phải có nhiều người mới có không khí, mới lại Tư Vũ không uống được rượu trắng, tôi thấy hay là thôi đi!

Lương Thần cảm thấy nhức đầu, tửu lượng vốn không được tốt. Hắn vừa rồi đã uống nửa cân rượu, nếu Lý Băng quyết tâm hành hạ hắn thì hắn thực sự không chịu nổi. Vì vậy hắn vội lấy Lăng Tư Vũ ra làm lá chắn, tửu lượng của Lăng Tư Vũ ai cũng rõ, nếu là rượu trắng thì khoảng hai ly là say rồi.

- Ai nói tôi không uống được?

Lăng Tư Vũ mạnh miệng nói, dồn Lương Thần đến chân tường. Chỉ nhìn thấy Lăng đại mỹ nữ cầm lên chai rượu Dương Hà, mở nắp chai, rồi rót cho mình đầy một ly, sau đó ánh mắt nhìn thẳng Lương Thần, dùng cái cằm nhọn xinh xắn hất hất về phía cái ly của Lương Thần. Ý là cô rót cho hắn hay là hắn tự rót!

- Chúng ta uống thì uống!

Lương Thần kiên cường nói, sau đó đưa cái ly cho Lăng Tư Vũ.

Khoảng một tiếng sau, hai bình rượu không còn giọt nào. Kết quả là Lăng Tư Vũ nằm bò trên bàn bất tỉnh nhân sự, Lương Thần và Lý Băng mặt đỏ bừng, ánh mắt đờ đẫn, rõ ràng đã say rồi.

- Nào…Uống thêm chai nữa đi! Cậu còn uống được không?

Lương Thần tay chống trên mặt bàn, ngoài mạnh trong yếu kêu gào. Mặc dù đã hết sức nhưng thân làm nam nhi, bất luận thế nào cũng không thể yếu thế được.

- Tôi đương nhiên được rồi, chỉ sợ, chỉ sợ cậu không uống được thôi!

Lý Băng không chịu thua đáp lại. Trên khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng không có vẻ gì là khuất phục. Lương Thần mặc dù tửu lượng hơn cô một chút, nhưng với tình hình này, cô không thể chịu thua kém được.

- Trong từ điển của đàn ông không có từ "không được"!

Lương Thần ôm tâm lý bi tráng chết thì cùng chết, khua tay nói:

- Nhanh đi lấy rượu đi! Chúng ta uống thêm chai nữa!

- Đừng có khoác lác nữa! Trên thế giới này những người đàn ông "không được" nhiều vô kể!

Lý Băng cúi người về phía trước, giống như bạn bè bình thường dùng cánh tay phải khoác vai hắn, cười ha ha nói:

- Người đàn ông mà càng nói mình "được" thì trên thực tế lại càng không được!

- Nói xuông cũng chẳng có ý nghĩa gì, rốt cuộc được hay không thì thử sẽ biết ngay!

Mùi đàn bà ngào ngạt xông vào mũi, nhìn vẻ đẹp quyến rũ dễ thương của Lý Băng, Lương Thần cũng trêu đùa phản kích lại, không chút nào tỏ ra yếu thế.

- Được! Thử thì thử, xem cậu rốt cuộc là được hay là không được!

Lý Băng loạng chuạng đứng dậy, sau đó rất tự nhiên dạng hai chân, ngồi lên đùi của Lương Thần, trước khi Lương Thần chưa kịp có phản ứng gì, một tư thế giống như Quan Âm Tọa Liên đã hình thành.

- Á!

Lương Thần ngẩng đầu định nói thì bị một bờ môi đầy hơi rượu ngăn lại.

Mút vào, cắn, cái lưỡi thơm mát mềm mại khám phá trong miệng hắn, không cần phân bua quấn lấy đầu lưỡi hắn.

Chuyện gì thế này? Đầu óc Lương Thần có chút tỉnh táo, sau khi ngây người vài phút liền ý thức được, hắn bị Lý Băng cưỡng bức!

- Lý Băng…Đừng! Cậu thế này…Á…Dừng…Đừng!

Bị Lý Băng quấn lấy lưỡi nhiệt tình, Lương Thần đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được, sau cùng Lương Thần bực mình, lấy tay xoa bầu ngực cao vút của Lý Băng, hơi dùng lực.

- A!

Thân thể Lý Băng khẽ run lên, không kìm nổi buông tha cho đôi môi Lương Thần, khẽ rên rỉ. Nhưng Lý Băng không hề ngừng công kích như vậy, mà ngược lại còn lấy bàn tay ngọc ngà đi thăm dò, lập tức nắm được phần giữa hai chân hắn.

Lương Thần hít một hơi lạnh, sau đó hơi thở bắt đầu trở nên nặng nhọc, hắn không phải là Liễu Hạ Huệ, động tác này của phụ nữ khiến dục vọng trong hắn trỗi lên dữ dội.

- Cục trưởng đại nhân, đừng có lộn xộn, nếu không cẩn thận bị gãy, tôi không chịu trách nhiệm đâu!

Trong đôi mắt đẹp của Lý Băng vụt sáng một loại xuân tình mê hoặc đàn ông, tiếp tục khẽ cúi xuống, chà chóp mũi vào chóp mũi hắn, tay kia nhẹ nhàng mà có tiết tấu nghịch ngợm.

- Cậu uống nhiều rồi, Lý Băng!

Lương Thần hơi thở càng gấp gáp, một tay đè lên bàn tay ngọc ngà của cô, nhưng bản thân hắn cảm thấy động tác của hắn không hề có lực. Hắn buộc phải thừa nhận, Lý Băng đã làm vợ người ta, giờ còn xinh đẹp hơn lúc học trung học, có một sức mê hoặc vô cùng lớn với hắn, đặc biệt là sự khiêu khích chủ động của cô.

- Ừm, cậu cứ coi như tôi uống nhiều rồi!

Cảm nhận được vật mình nắm trong tay đang dần to lên, khát khao trong đôi mắt đẹp của Lý Băng càng nồng thắm, giọng nói mang chút khiêu khích nói:

- Bạn học cũ, chúng mình ở đây làm một chút hay là vào phòng ngủ?

- Buổi chiều tôi còn có cuộc họp… Đừng!

Vừa nghĩ một đằng nói một nẻo, thì liền bị đôi môi thơm mát của cô che lại, ngọn lửa dục vọng trong người Lương Thần mãnh liệt, nếu Lý Băng đã làm một chút mãnh liệt như vậy thì hắn cũng khó từ chối, đành phải thỏa mãn nguyện vọng của cô.

Bị động hóa chủ động, hai người quấn lấy hôn nhau không rời, một tay vòng qua eo cô, một tay không khách sáo đi thám hiểm phía bên trong, cách một lớp áo lót dùng sức xoa bóp.

Biểu hiện của Lý Băng rất hiếm thấy, từ khi ly hôn chồng, cũng phải hơn nửa năm chưa làm việc ấy, thân thể cô rất nhạy cảm, hắn chỉ làm đến bước đầu mà cô đã có chút không chịu nổi.

Hơi thở gấp gáp, cơ thể giãy dụa như một con rắn, có vẻ như đang chờ đợi hắn thêm một bước tiến sâu vào khám phá.

- Ôm tôi đi! Đến đây…

Lý Băng kề đôi môi thơm mát bên tai hắn, giọng điệu rên rỉ phát ra.

Lương Thần dùng sức đứng dậy, cơ thể lại không thể kiểm soát nổi loạng choạng ngã vào bàn, hai chai rượu rỗng va vào mặt bàn, phát ra tiếng động loảng xoảng. Lương Thần theo bản năng nhìn về phía Lăng Tư Vũ đang gục trên mặt bàn, bên tai lại vang đến âm thanh ngọt ngào của Lý Băng:

- Tư Vũ tỉnh rồi thì càng tốt, chúng ta có thể ba người cùng…!

Lương Thần không nói một lời, hai tay nắm chặt lấy cặp mông của Lý Băng, thất tha thất thểu nhưng cực kì nhanh chóng đi ra khỏi phòng ăn.

Không biết qua bao lâu, Lăng Tư Vũ nằm sấp trên bàn mới ngẩng đầu lên, vừa lấy hai tay bóp nhẹ cái trán đang đau như búa bổ, vừa dùng ánh mắt mê man nhìn khắp nơi. Cô bị một âm thanh kỳ quái làm tỉnh dậy, lúc đầu cô cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng bây giờ cô có thể khẳng định là không, đích thực có loại âm thanh này, phát ra từ phòng khách.

Loạng choạng đứng dậy, đến cửa phòng ăn, khi ánh mắt cô bắt gặp cảnh tượng đang diễn ra trên ghế sôfa trong phòng khách, không khỏi trợn trừng mắt, một tay vội che đôi môi mình lại, nuốt tiếng kinh ngạc không cho phát ra khỏi cuống họng.

Vào thời khắc này, chút dư vị của rượu còn lại trong Lăng Tư Vũ lập tức không mà bay!

Đây là cái gọi là "rượu xong làm loạn" sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện