Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà đã lui ra phía xa giao thủ, đêm khuya trên mái cong của lầu cao nhà cổ cố đô, bọn họ tận lực/tận tình/tận ý/tận tâm quyết chiến.
Bọn họ không muốn có người khác quấy rầy.
Bọn họ cho rằng không ai nhìn thấy cuộc quyết đấu này.
Nhưng vẫn có người nhìn thấy.
Đã nhìn thấy.
Người thứ nhất nhìn thấy, có thể ngay cả Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà cũng sẽ cảm thấy bất ngờ.
Đó là hoàng đế Triệu Cát.
Nguyên lai, Triệu Cát tuy đang tình nồng ý ngọt, tân tình phóng túng với Lý Sư Sư, nhưng không biết vì sao, hắn cảm giác được có điểm bất an, bất ổn.
Có thể là vì hắn từng gặp nguy hiểm tại Huân Hương các, cho nên hắn đặc biệt cảnh giác.
Hơn nữa, bởi vì tinh thông vận luật, hắn cũng có một đôi tai nhạy bén hơn so với người thường, thính giác của hắn rất tốt.
Hắn vốn đang say mê trong ôn hương nguyễn ngọc, đang muốn cùng giường chung gối, đi đến Vu Sơn với Lý Sư Sư, nhưng không biết vì sao, sau khi nến hết đèn tắt, trong bóng tối, hắn chợt loáng thoáng sinh ra chộn rộn bất an.
Điều này rất kỳ quái.
Khi đại não cuồng loạn kích động, tiểu não lại đặc biệt hưởng thụ vui sướng; khi đại não tỉnh táo khôn khéo, tiểu não chưa chắc cũng có thể sảng khoái tràn trề.
Con người chính là như vậy, giống như khôi phục thú tính, sẽ mặc sức khoan khoái hơn một chút; nhưng nếu buông thả dục vọng giống như cầm thú, kết quả thông thường đều là phúc không bền lâu, gieo gió gặt bão.
(Mình là cửu ngũ chi tôn cao quý, cũng không có ngoại lệ sao?)
Kỳ quái là tối nay, hoàng đế Triệu Cát ôm một thân thể nhuyễn ngọc ôn hương như vậy, trong nháy mắt này lại tỉnh dậy một cách (đối với hắn mà nói) không thể tưởng tượng, nhất thời tình dục dâng trào cũng giảm hơn phân nửa.
Có lẽ là trong bóng tối, Triệu Cát ôm lấy giai nhân tuyệt sắc, trong lòng lại nhớ tới nỗi nhục lúc trước bị hành thích trốn xuống đáy giường. Trong lúc nhất thời, tư thái đế vương, khí khái anh hùng cũng giảm sút. Mà trước mắt hắn lại chợt xuất hiện một cảnh tượng.
Tường thành cổ.
Trời băng đất tuyết.
Đất đai xơ xác tiêu điều.
Nơi cuối bức tường, vòng qua khúc quanh, lập tức nhìn thấy một ngôi chùa cổ.
Trước chùa cây khô, sư tử đá tang thương.
Bên cửa chùa, nơi lan can, có một bức tường khác quanh co kéo dài, sau tường dường như có hai người, một trước một sau, thần tình buồn bã, sắc mặt ưu sầu bi phẫn, giống như đã ở đó rất lâu, rất lâu rất lâu, rất lâu rất lâu rất lâu rồi…
Bọn họ giống như đang nhớ về quê hương, chờ đợi về nhà, chỉ là đường về xa xăm mộng khó thành.
Đất đai thê lương như vậy.
Người bi thương như vậy.
Người nọ, sao lại quen thuộc như thế? Lại nhìn kỹ, phía sau người nọ chẳng phải một vị vương tử mà hắn rất sủng ái sao? Nó… nó sao lại trở nên buồn rầu già nua như thế? Hắn cả kinh, không dám xem thường, khi nhìn lại thì càng sợ hãi hơn.
Hóa ra một người khác đang đưa mắt nhìn trời, mái tóc bạc phơ, vẻ mặt đau buồn, cả người phát ra một trạng thái già nua không nơi nương tựa, bơ vơ bệnh sầu, lại là…
Mình?
(Đã xảy ra chuyện gì?)
(Sao lại xuất hiện tình cảnh như vậy?)
Hắn lập tức ngồi lên, mồ hôi chảy khắp người. Lý Sư Sư vội xoa xoa lưng hắn, ân cần thăm hỏi.
- Thánh thượng bị kinh hãi, là nằm mơ sao? Ác mộng báo trước chuyện tốt sắp đến. Thánh thượng kinh sợ, đều là do tiện thiếp không tốt, hầu hạ không chu đáo, mới khiến thánh thượng bị giật mình.
Trong lòng Lý Sư Sư cũng hoài nghi, sao lần này đạo quân hoàng đế hứng thú dạt dào đến đây, hiện giờ lại giống như chim sợ cành cong, hơn nữa còn mệt mỏi ủ rũ. Xem ra lựa chọn không vào cung là đúng, nếu không một khi ân sủng không còn, lãnh cung ngồi đợi, sống chết khó làm chủ, biết dựa vào ai? Hồng nhan chưa già ân đã đoạn, muốn mỹ mỹ lệ lệ sống qua một đời, phải hiểu được trước tiên khiến người khác đa tình, nhưng mình phải vô tình, tuyệt tình, không động tình.
Thế nhưng, mình có thể sao?
Nghĩ tới đây, không nhịn được tâm tình bi thương nguội lạnh.
Ngay cả việc từ bỏ hoàng đế này nàng cũng không làm được, chẳng những thân không do mình, cũng tâm không do mình.
Nàng biết hắn đối xử tốt với nàng, dù vậy tuyệt đối không thể tồn tại muôn thuở, biển cạn đá mòn.
Nhưng như vậy đã đủ.
Một nữ nhân, có được một nam nhân tôn quý từng đối xử tốt với nàng như vậy. Hơn nữa nam nhân đối xử tốt với nàng cũng không chỉ một mình hắn.
Nữ nhân còn có thể đòi hỏi điều gì? Yêu cầu thứ gì cao xa hơn nữa?
Nàng đối với mỗi người đều cảm ơn, đều có tình.
Tình có thể nói đoạn là đoạn sao?
Nếu như không đủ nhẫn tâm đoạn tình, vậy thì phải thương thương tâm tâm sống qua một đời.
Thế nhưng, người thương tâm hẳn là mình. Vạn tuế gia hoàng đế này luôn luôn chỉ biết tận tình phóng túng, tự tìm khoái lạc, không biết sầu lo, sao hiện giờ thần sắc lại sầu não bi thương như vậy?
Nàng không biết, cũng không hiểu.
Hoa không biết nói càng quyến rũ.
Huống hồ là nàng lúc này nhuyễn ngọc ôn hương, tóc mây hơi loạn, áo chăn nửa lộ?
Triệu Cát trước giờ không phải là không biết phong lưu.
Chỉ đại anh hùng có bản sắc, là danh sĩ thật tự phong lưu.
Huống hồ hắn là hoàng đế.
Thế nhưng, tối nay, hắn lại đột nhiên nhìn thấy hai người quen thuộc như vậy (một người giống như là mình, còn một người giống như con trai của mình), dường như đang bị giam cầm trong trời đông giá rét tại bắc quốc vắng lặng. Đây là mộng? Hay là ảo? Là thật? Hay là không?
Ai, có phải nên nghe dân oán, trừng phạt cách chức đám đại thần quanh năm ở bên cạnh mình a dua nịnh hót hay không?
Triệu Cát vốn thông minh, thực ra hắn chỉ thích an nhàn hưởng lạc chứ không hề hồ đồ. Đám quyền thần bên cạnh làm xằng làm bậy, hắn cũng không phải hoàn toàn không biết. Chỉ có điều, những chuyện mà bọn họ làm chính là hắn muốn làm, thích làm, mơ làm, nhưng không tiện làm. Bọn họ đều làm vì hắn, hắn đương nhiên trong lòng cao hứng, khó tránh khỏi trọng dụng, phong thưởng cho những người này.
Thế nhưng, lỡ may quá tin tưởng những người này sẽ gây bất lợi cho mình, vậy thì lại là chuyện khác.
Có lẽ, khi đến thời điểm, cũng nên sớm buông tay một chút, không hỏi quốc sự, an bài thoái ẩn làm một đạo quân hoàng đế, bình thản vô vi, cả ngày du sơn ngoạn thủy, hưởng thụ nhân gian an lạc.
(Ồ, vừa rồi trong mộng không phải mộng nhìn thấy Vương nhi, mình cũng luôn sủng ái nó, có phải là thần linh chỉ điểm, lập nó thừa kế đại vị hay không? Ngôi chùa kia một mảnh tiêu điều, chỉ có nó vẫn làm bạn với mình, có thể cảm giác được huyết mạch thân tình nương tựa lẫn nhau. Thế nhưng, vì sao ánh mắt của Vương nhi nhìn bóng lưng của mình, lại thù hận căm phẫn như vậy?)
Rốt cuộc đó là chuyện gì? Kiếp trước? Hay là kiếp sau? Tống Huy Tông đạo quân hoàng đế Triệu Cát ngồi trong bóng tối, giữa gian phòng đầy hương thơm của tuyệt đại mỹ nhân Lý Sư Sư, nhất thời cũng nghĩ không thông.
Do đó hắn khẽ đẩy Lý Sư Sư ra, giống như đẩy ra một nỗi ưu sầu trong lòng, vô ý nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Lúc này vừa lúc nhìn thấy Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà ở phía xa đang quyết đấu dưới ánh trăng.
Lúc này, hai đại cao thủ đã đứng nghiêm người, đã động kiếm, ra tay.
Ra tay không lưu tình.
Bởi vì sau khi đứng lại trên mái cổ, Tôn Thanh Hà còn cười nói một câu với Thích Thiếu Thương.
Một câu đã chọc giận Thích Thiếu Thương.
- Tốt nhất “Tâm kiếm” của ngươi có thể thắng được “Thiên kiếm” của ta, nếu không đại sắc ma ta trước hết sẽ cưỡng gian Lý Sư Sư.
Câu này tuyệt đối đã chọc giận Thích Thiếu Thương.
Cùng với kiếm của y.
Bọn họ không muốn có người khác quấy rầy.
Bọn họ cho rằng không ai nhìn thấy cuộc quyết đấu này.
Nhưng vẫn có người nhìn thấy.
Đã nhìn thấy.
Người thứ nhất nhìn thấy, có thể ngay cả Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà cũng sẽ cảm thấy bất ngờ.
Đó là hoàng đế Triệu Cát.
Nguyên lai, Triệu Cát tuy đang tình nồng ý ngọt, tân tình phóng túng với Lý Sư Sư, nhưng không biết vì sao, hắn cảm giác được có điểm bất an, bất ổn.
Có thể là vì hắn từng gặp nguy hiểm tại Huân Hương các, cho nên hắn đặc biệt cảnh giác.
Hơn nữa, bởi vì tinh thông vận luật, hắn cũng có một đôi tai nhạy bén hơn so với người thường, thính giác của hắn rất tốt.
Hắn vốn đang say mê trong ôn hương nguyễn ngọc, đang muốn cùng giường chung gối, đi đến Vu Sơn với Lý Sư Sư, nhưng không biết vì sao, sau khi nến hết đèn tắt, trong bóng tối, hắn chợt loáng thoáng sinh ra chộn rộn bất an.
Điều này rất kỳ quái.
Khi đại não cuồng loạn kích động, tiểu não lại đặc biệt hưởng thụ vui sướng; khi đại não tỉnh táo khôn khéo, tiểu não chưa chắc cũng có thể sảng khoái tràn trề.
Con người chính là như vậy, giống như khôi phục thú tính, sẽ mặc sức khoan khoái hơn một chút; nhưng nếu buông thả dục vọng giống như cầm thú, kết quả thông thường đều là phúc không bền lâu, gieo gió gặt bão.
(Mình là cửu ngũ chi tôn cao quý, cũng không có ngoại lệ sao?)
Kỳ quái là tối nay, hoàng đế Triệu Cát ôm một thân thể nhuyễn ngọc ôn hương như vậy, trong nháy mắt này lại tỉnh dậy một cách (đối với hắn mà nói) không thể tưởng tượng, nhất thời tình dục dâng trào cũng giảm hơn phân nửa.
Có lẽ là trong bóng tối, Triệu Cát ôm lấy giai nhân tuyệt sắc, trong lòng lại nhớ tới nỗi nhục lúc trước bị hành thích trốn xuống đáy giường. Trong lúc nhất thời, tư thái đế vương, khí khái anh hùng cũng giảm sút. Mà trước mắt hắn lại chợt xuất hiện một cảnh tượng.
Tường thành cổ.
Trời băng đất tuyết.
Đất đai xơ xác tiêu điều.
Nơi cuối bức tường, vòng qua khúc quanh, lập tức nhìn thấy một ngôi chùa cổ.
Trước chùa cây khô, sư tử đá tang thương.
Bên cửa chùa, nơi lan can, có một bức tường khác quanh co kéo dài, sau tường dường như có hai người, một trước một sau, thần tình buồn bã, sắc mặt ưu sầu bi phẫn, giống như đã ở đó rất lâu, rất lâu rất lâu, rất lâu rất lâu rất lâu rồi…
Bọn họ giống như đang nhớ về quê hương, chờ đợi về nhà, chỉ là đường về xa xăm mộng khó thành.
Đất đai thê lương như vậy.
Người bi thương như vậy.
Người nọ, sao lại quen thuộc như thế? Lại nhìn kỹ, phía sau người nọ chẳng phải một vị vương tử mà hắn rất sủng ái sao? Nó… nó sao lại trở nên buồn rầu già nua như thế? Hắn cả kinh, không dám xem thường, khi nhìn lại thì càng sợ hãi hơn.
Hóa ra một người khác đang đưa mắt nhìn trời, mái tóc bạc phơ, vẻ mặt đau buồn, cả người phát ra một trạng thái già nua không nơi nương tựa, bơ vơ bệnh sầu, lại là…
Mình?
(Đã xảy ra chuyện gì?)
(Sao lại xuất hiện tình cảnh như vậy?)
Hắn lập tức ngồi lên, mồ hôi chảy khắp người. Lý Sư Sư vội xoa xoa lưng hắn, ân cần thăm hỏi.
- Thánh thượng bị kinh hãi, là nằm mơ sao? Ác mộng báo trước chuyện tốt sắp đến. Thánh thượng kinh sợ, đều là do tiện thiếp không tốt, hầu hạ không chu đáo, mới khiến thánh thượng bị giật mình.
Trong lòng Lý Sư Sư cũng hoài nghi, sao lần này đạo quân hoàng đế hứng thú dạt dào đến đây, hiện giờ lại giống như chim sợ cành cong, hơn nữa còn mệt mỏi ủ rũ. Xem ra lựa chọn không vào cung là đúng, nếu không một khi ân sủng không còn, lãnh cung ngồi đợi, sống chết khó làm chủ, biết dựa vào ai? Hồng nhan chưa già ân đã đoạn, muốn mỹ mỹ lệ lệ sống qua một đời, phải hiểu được trước tiên khiến người khác đa tình, nhưng mình phải vô tình, tuyệt tình, không động tình.
Thế nhưng, mình có thể sao?
Nghĩ tới đây, không nhịn được tâm tình bi thương nguội lạnh.
Ngay cả việc từ bỏ hoàng đế này nàng cũng không làm được, chẳng những thân không do mình, cũng tâm không do mình.
Nàng biết hắn đối xử tốt với nàng, dù vậy tuyệt đối không thể tồn tại muôn thuở, biển cạn đá mòn.
Nhưng như vậy đã đủ.
Một nữ nhân, có được một nam nhân tôn quý từng đối xử tốt với nàng như vậy. Hơn nữa nam nhân đối xử tốt với nàng cũng không chỉ một mình hắn.
Nữ nhân còn có thể đòi hỏi điều gì? Yêu cầu thứ gì cao xa hơn nữa?
Nàng đối với mỗi người đều cảm ơn, đều có tình.
Tình có thể nói đoạn là đoạn sao?
Nếu như không đủ nhẫn tâm đoạn tình, vậy thì phải thương thương tâm tâm sống qua một đời.
Thế nhưng, người thương tâm hẳn là mình. Vạn tuế gia hoàng đế này luôn luôn chỉ biết tận tình phóng túng, tự tìm khoái lạc, không biết sầu lo, sao hiện giờ thần sắc lại sầu não bi thương như vậy?
Nàng không biết, cũng không hiểu.
Hoa không biết nói càng quyến rũ.
Huống hồ là nàng lúc này nhuyễn ngọc ôn hương, tóc mây hơi loạn, áo chăn nửa lộ?
Triệu Cát trước giờ không phải là không biết phong lưu.
Chỉ đại anh hùng có bản sắc, là danh sĩ thật tự phong lưu.
Huống hồ hắn là hoàng đế.
Thế nhưng, tối nay, hắn lại đột nhiên nhìn thấy hai người quen thuộc như vậy (một người giống như là mình, còn một người giống như con trai của mình), dường như đang bị giam cầm trong trời đông giá rét tại bắc quốc vắng lặng. Đây là mộng? Hay là ảo? Là thật? Hay là không?
Ai, có phải nên nghe dân oán, trừng phạt cách chức đám đại thần quanh năm ở bên cạnh mình a dua nịnh hót hay không?
Triệu Cát vốn thông minh, thực ra hắn chỉ thích an nhàn hưởng lạc chứ không hề hồ đồ. Đám quyền thần bên cạnh làm xằng làm bậy, hắn cũng không phải hoàn toàn không biết. Chỉ có điều, những chuyện mà bọn họ làm chính là hắn muốn làm, thích làm, mơ làm, nhưng không tiện làm. Bọn họ đều làm vì hắn, hắn đương nhiên trong lòng cao hứng, khó tránh khỏi trọng dụng, phong thưởng cho những người này.
Thế nhưng, lỡ may quá tin tưởng những người này sẽ gây bất lợi cho mình, vậy thì lại là chuyện khác.
Có lẽ, khi đến thời điểm, cũng nên sớm buông tay một chút, không hỏi quốc sự, an bài thoái ẩn làm một đạo quân hoàng đế, bình thản vô vi, cả ngày du sơn ngoạn thủy, hưởng thụ nhân gian an lạc.
(Ồ, vừa rồi trong mộng không phải mộng nhìn thấy Vương nhi, mình cũng luôn sủng ái nó, có phải là thần linh chỉ điểm, lập nó thừa kế đại vị hay không? Ngôi chùa kia một mảnh tiêu điều, chỉ có nó vẫn làm bạn với mình, có thể cảm giác được huyết mạch thân tình nương tựa lẫn nhau. Thế nhưng, vì sao ánh mắt của Vương nhi nhìn bóng lưng của mình, lại thù hận căm phẫn như vậy?)
Rốt cuộc đó là chuyện gì? Kiếp trước? Hay là kiếp sau? Tống Huy Tông đạo quân hoàng đế Triệu Cát ngồi trong bóng tối, giữa gian phòng đầy hương thơm của tuyệt đại mỹ nhân Lý Sư Sư, nhất thời cũng nghĩ không thông.
Do đó hắn khẽ đẩy Lý Sư Sư ra, giống như đẩy ra một nỗi ưu sầu trong lòng, vô ý nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Lúc này vừa lúc nhìn thấy Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà ở phía xa đang quyết đấu dưới ánh trăng.
Lúc này, hai đại cao thủ đã đứng nghiêm người, đã động kiếm, ra tay.
Ra tay không lưu tình.
Bởi vì sau khi đứng lại trên mái cổ, Tôn Thanh Hà còn cười nói một câu với Thích Thiếu Thương.
Một câu đã chọc giận Thích Thiếu Thương.
- Tốt nhất “Tâm kiếm” của ngươi có thể thắng được “Thiên kiếm” của ta, nếu không đại sắc ma ta trước hết sẽ cưỡng gian Lý Sư Sư.
Câu này tuyệt đối đã chọc giận Thích Thiếu Thương.
Cùng với kiếm của y.
Danh sách chương