Trên không trung không hề có điểm tựa, hiển nhiên Trần Bảo cũng không thể mượn lực né tránh như hai lần trước kia, rơi vào thế bất lợi toàn diện. Trần Bảo lâm nguy bất loạn, miệng hú lên một tiếng kì quái, ngay lập tức một bóng trắng lao tới như lưu quang thiểm ảnh, chớp nhoáng gắp vào vai áo hắn kéo sang một bên, thành công cứu hắn tránh thoát một kích chí mạng.

Trần Bảo theo đà đáp xuống đất vô cùng điệu nghệ, bóng trắng kia cũng bay tới đậu lên bả vai hắn, lộ diện bản thân là một tiểu điểu toàn thân ánh bạc, Trần Bảo vuốt ve cái đầu nhỏ nhắn của Tiểu Bạch, ánh mắt cưng chiều vô cùng. Tiểu Bạch như có linh tính, cọ đầu vào tay hắn, thần tình đầy vẻ lo âu.

Sau khi thoáng trấn an Tiểu Bạch, Trần Bảo quay lại nhìn Lý Thiện Nhân, ánh mắt sắc bén lạnh lùng đến cùng cực. Từ nãy đến giờ dù luôn chủ động tấn công, nhưng dù sao cũng chỉ là thi đấu, hắn chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ hại mạng đối phương. Nhưng tên Lý Thiện Nhân này, miệng nói là Thiện Nhân, nhưng ra tay độc ác, chiêu chiêu đoạt mạng muốn dồn hắn vào con đường chết, thật sự đã đi quá giới hạn có thể chịu đựng của Trần Bảo.

Trần Bảo hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, đoạn từng bước chầm chậm đi tới. Khi còn cách Lý Thiện Nhân ba bước chân, bỗng hình ảnh Trần Bảo trong mắt Lý Thiện Nhân chợt lóe, rồi thân hình hắn thoáng chốc nhảy sang bên trái, rồi lại sang phải, tiêu diêu phiêu dật như đang nhảy múa, từng bước áp sát.

Lý Thiện Nhân có chút bất ngờ, không ngờ một tiểu tử nhìn qua có chút khố rách áo ôm lại có thể học được bộ pháp tinh diệu đến như vậy. Hắn tập trung chú ý, ngưng thần quan sát, với bộ pháp như vậy việc lợi dụng hắn sơ hở để ra đòn tấn công bất ngờ chỉ là việc đơn giản. Không thể không phòng bị, Lý Thiện Nhân nói lớn:

- Chúng ta đã giao kèo ngươi khiến ta lùi một bước xem như thắng, nếu ngươi tấn công từ phía sau, xem như không tính.

Đang sử Tiêu Dao Bộ tìm cách tấn công, Trần Bảo loạng choạng xuýt nữa té ngã, hắn nhổ một bãi nước bọt:

- Mẹ nó lại có thể vô sỉ đến như vậy? Nhưng nói là nói, việc đã giao kèo Lý Thiện Nhân nói cũng không sai, Trần Bảo chỉ có thể nghiến răng dậm chân bước tới, thế nhưng góc độ tấn công bị thu hẹp đi phân nữa, cơ hội cũng giảm đi ít nhiều, xem ra ngoài học được thủ pháp kia, hắn vẫn không có được tố chất gian trá của một con bạc cần có.

Có điều Trần Bảo cũng không có vì vậy mà nản lòng, ngược lại còn vui vẻ cùng đối phương chơi trò cút bắt, kéo dài thời gian, chỉ cần bọn người Trần Nghị, Phạm Hiển tới nơi, đến lúc đó xem tên thiện ác bất phân này sẽ còn giở được trò gì. Mỉm cười Trần Bảo cố tình dùng Tiêu Dao Bộ di chuyển vòng quanh Lý Thiện Nhân, bước chân như nhảy múa khiến Lý Thiện Nhân phải ngưng thần cố thủ.

Nhưng người ta thường nói, kẻ ác thì sống lâu, nguyên nhân có lẽ chúng cũng có bản lĩnh riêng của mình. Lý Thiện Nhân mặc dù tỏ ra có chút hèn nhát, nhưng lại không phải người ngu, chớp mắt đã nhìn ra kế hoạch của Trần Bảo, dĩ nhiên sao có thể để cho hắn được toại nguyện. Lý Thiện Nhân cười gằn xoay tít trọng chùy lao lới. Cảnh giới của hắn cũng không phải để xem chơi, lựa chọn thời điểm đúng ngay bước chân của Trần Bảo quá đà, vòng qua bên hông giáng thẳng một chùy vào thắt lưng của Trần Bảo.

Trần Bảo hét lớn:

- Chờ ngươi đã lâu rồi!

Đối diện Tiêu Dao Bộ, không đánh thì thôi, đã đánh tất lộ sơ hở. Trần Bảo vừa hét vừa đổi chân trụ xoay người một vòng thành công tránh thoát trọng chùy đang đánh tới, cùng lúc tay xếp thành thủ đao bổ thật mạnh vào cổ tay Lý Thiện Nhân, nếu rắc rối là trọng chùy này, vậy chỉ cần tước nó đi, hắn sẽ thắng.

Lý Thiện Nhân thấy mình nóng vội mắc mưu có hơi hoảng hốt, nhưng cũng mặc kệ cánh tay bị thủ đao chém vào, đưa trọng chùy sang tay phải vận lực giáng mạnh vào đầu Trần Bảo, ỷ vào cảnh giới cao hơn ý đồ ăn miếng trả miếng.

Chát…

Thủ đao thành công chém trúng cổ tay Lý Thiện Nhân, nhưng Trần Bảo cảm giác như đã đánh vào tấm sắt, rõ ràng là có Hộ Uyển bảo hộ, Lý Thiện Nhân chỉ khẽ kêu a lên một tiếng, nhưng không hề bị trọng thương. Không đạt được mục đích, Trần Bảo liền nhanh chóng giật lùi né tránh trọng chùy đang đánh tới. Thế nhưng lại bắt gặp ánh mắt Lý Trọng Nhân âm hiểm nhìn hắn.

“Nguy hiểm.”

Trần Bảo thầm giật mình, nhưng chưa kịp nhận ra không ổn chỗ nào thì bỗng trọng chùy trước mặt đột nhiên dài ra thêm một đoạn. Thế tới quá gấp, Trần Bảo đã không thể tránh né, nhưng với bản tính gan lỳ, Hắn vẫn kịp cúi đầu dùng trán đỡ đòn.

Bốp…

Trần Bảo bị đánh văng ra xa, lực đạo mạnh mẽ khiến hắn lộn nhào mấy vòng. Hắn nhanh chóng chống tay đứng dậy, nhưng cước bộ có hơi không vững, rõ ràng một chùy vừa rồi đã làm hắn choáng váng, từ vầng trán trên đầu hai dòng máu chảy dài.

Lý Thiện Nhân nhìn Trần Bảo trúng chiêu nhưng vẫn có thể đứng vững, có chút kinh dị, nhưng Trần Bảo vừa bị trọng thương đang trong tình trạng suy yếu, nếu không nhân cơ hội này đoạt luôn tính mạng hắn, vậy Lý Thiện Nhân hắn sống thật uổng kiếp người:

- Ha ha, ta còn tưởng tiểu tử ngươi có bản lãnh gì lợi hại, thì ra cũng chỉ là hạng bất tài vô tướng. Nhìn ngươi nhảy nhót qua lại nhiều như vậy, hóa ra lại là trò mèo vô dụng. Kẻ dạy những công phu mèo quào này cho ngươi, e rằng cũng chỉ là phế vật mà thôi.

Trần Bảo tuy rằng đang đầu váng mắt hoa, nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo, vừa nghe Lý Thiện Nhân nói như vậy, như bị động đến nghịch lân, hắn gầm lên đầy phẩn nộ đoạn bất chấp tất cả lao tới tấn công. Thấy kế khích tướng của mình đã thành công, Lý Thiện Nhân khoái chí nhe răng cười, tập trung mười thành sức lực vào trọng chùy công đối công cùng Trần Bảo.

Trần Bảo cũng không phải là loại hữu dũng vô mưu, khi giao chiêu tránh né luôn cẩn thận tính toán khoảng cách phóng ra của trọng chùy. Thế nhưng…

Bốp…

Một lần nữa Trần Bảo lại bị trúng đòn vào ngực, đôi chân hắn trượt dài trên nền thảm đỏ của sòng bạc, ôm ngực hộc ra một ngụm máu lớn. Trọng chùy kia ngoài có thể dài ra, còn có thể bắn ra xung quanh ở đủ loại phương hướng, quả là một vũ khí vô cùng khó đề phòng. Trần Bảo ngày càng lâm vào tình cảnh bế tắc.

Đúng lúc này từ ngoài cửa bỗng vang lên tiếng huyên náo, rồi đám người Phạm Hiển cùng Trần Nghị lần lượt kéo vào. Trên đoạn đường tới đây họ cũng đã sơ bộ được thuật lại câu chuyện, đến lúc tới nơi quan sát một chút liền nắm được tình hình. Trần Nghị hạ giọng nói với Trần Bảo:

- Chuyện này chấm dứt tại đây. - Đoạn nhìn Lý Thiện Nhân - Ngươi, cút.

Cũng không phải Trần Nghị đột nhiên trở nên dễ tính, với tình cảm của hắn cùng Trần Bảo, bình thường gặp tình trạng này nhất định sẽ ra tay lấy mạng đối phương. Nhưng trên đường đi cũng đã được Phạm Hiển khuyên nhủ, thế lực sau lưng Lý Thiện Nhân không nhỏ, nếu vì chuyện không đáng mà cố tình đắc tội, e rằng sẽ ảnh hưởng đến mục tiêu thi tuyển của bọn hắn. Nhìn dòng máu đang chảy trên trán Trần Bảo, Trần Nghị nghiến răng mắng chửi. Hắn, cần một lý do.

Lý Thiện Nhân trước giờ nào có bị qua một tiểu bối sỉ nhục như vậy, dù là đại nhân vật, cũng phải biết kiêng nể thế lực đứng sau hắn. Hắn căm tức quay sang nhìn Trần Nghị ý định phát tác, nhưng nhìn vào ánh mắt sắc lạnh của Trần Nghị, cùng cánh tay đã đặt sẵn lên đốc đao chỉ chờ xuất vỏ, hắn bỗng thấy ớn lạnh. Nuốt những lời định nói cùng ngụm nước bọt vào miệng, hắn thu lại trọng chùy rồi dợm bước định bỏ đi.

Nhưng đúng lúc này Trần Bảo không màng đến vết thương trên người, nổi giận quát lớn:

- Đứng lại đó.

Lý Thiện Nhân nhíu mày:

- Tiểu tử, đừng thấy cho các ngươi chút mặt mũi các ngươi lại ỷ thế làm tới, bổn đại gia sợ các ngươi sao.

Phạm Hiển cũng lên tiếng hòa giải:

- Tiểu Bảo, hay là thôi bỏ đi, chuyện cũng không đáng gì, A Phát cũng đã được người của chúng ta chữa trị, không có nguy hiểm. Dẫu sao đều là hành khách ở trên tàu, còn thường xuyên giáp mặt, mỗi bên nên nhường một bước thì hơn.

Nói xong liền nháy mắt với Trần Bảo. Trần Bảo dĩ nhiên hiểu ý Phạm Hiển, cũng hiểu được Phạm Hiển đang ở trong tình huống khó xử. Thế nhưng hắn vẫn cứng rắn nói:

- Bỏ qua sao, ta sẽ không bỏ qua, và cũng không cần nhờ ai giúp đỡ. Khi ta còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, Giang thúc là người đã chỉ dạy cho ta tu luyện, có ơn với ta. Hơn thế người còn cho ta cảm giác của gia đình, cho ta một đoạn cuộc sống vui tươi khoái hoạt. Với ta người vừa là thầy vừa là cha. Tên này vậy mà lại dám nói võ công người dạy cho ta là trò mèo vô dụng, nói người là phế vật. Người là ai? Lãng Khách Trọng Giang, thiên hạ truyền thuyết. Ta vừa xuất đạo không bao lâu đã khiến danh tiếng của người bị ô uế, món nợ này sao có thể không đòi. Chính tay ta sẽ cho ngươi biết, ngươi chỉ là hạng ếch ngồi đáy giếng.

Đám đông vây quanh nghe Trần Bảo nói lập tức xôn xao. Lãng Khách Trọng Giang xuất hiện đã quá lâu có lẽ không ai còn nhớ, nhưng thiên hạ truyền thuyết bốn chữ này, ai cũng hiểu rõ sức nặng của nó. Người có mắt nhìn quan sát cuộc chiến từ khi nãy đều biết, những Công Pháp mà Trần Bảo nãy giờ sử dụng đều là thuộc dạng nhất lưu, không phải là thứ mà đệ tử của môn phái tầm thường có thể học được, chính nhờ đó mà Trần Bảo mới có thể giáp mặt công đối công cùng đối thủ có cảnh giới mạnh hơn mình.

Trần Nghị bây giờ cũng đã hiểu rõ, vì sao Trần Bảo không kéo dài thời gian chờ hắn mà lại quyết liệt như vậy. Trần Nghị cười gằn, hắn cần một lý do, nhục mạ sư môn, lý do này đã đủ.

Phạm Hiển khẽ chau mày, lý do này đối với ông, cũng đã đủ.

Duy chỉ có Lý Thiện Nhân nghe Trần Bảo nói xong liền chột dạ, hắn cũng như bao người khác biết Công Pháp Trần Bảo không phải tầm thường, lại càng e ngại bốn chữ thiên hạ truyền thuyết, không nói một lời bước giật lùi về sau định tẩu thoát.

Thế nhưng vừa bước hai bước đã nghe một tiếng keng vang lên, quay đầu nhìn lại đã thấy Trần Nghị chờ sẵn với Ly Hận trên tay:

- Bỏ trốn, chết.

Hắn hướng ánh mắt cầu cứu về Phạm Hiển, đáp lại hắn là thái độ dửng dưng:

- Đây là tranh đấu riêng của các ngươi, Anh Hùng Hội không quản.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện