“Nga?” Diệp Khai nghe xong, trong lòng chợt động.
Bất quá Ngư Thức Phàm nói xong liền im lặng, hiển nhiên là không định nói thêm về vấn đề này.
Dù nói thế nào thì ông cũng là cán bộ quân khu, tuy có tiếp xúc với địa phương nhưng không quá sâu, hơn nữa cũng không nguyện ý xen vào chuyện với địa phương.
Quân đội có đặc thù riêng, tuy có liên hệ với chung quanh nhưng bản thân khá khép kín. Bọn họ không muốn nhúng tay vào chuyện người ngoài, đồng dạng cũng quyết không cho phép người khác nhúng tay chuyện của bọn họ.
Ngư Thức Phàm cũng mới chỉ gặp mặt Diệp Khai lần đầu tiên. Tuy rằng hai người vừa rồi nói chuyện trạm xăng dầu, hơn nữa được Diệp Khai chỉ điểm bến mê, thu được lợi ích không nhỏ. Nhưng hiện giờ còn ở trên xe, có cả cảnh vệ nên Ngư Thức Phàm cũng không muốn nói nhiều.
Hơn nữa, với quan hệ của hai người thì hiện giờ có cảm giác ngầm hiểu.
Diệp Khai cũng hiểu được đạo lý này, vì thế chỉ nói về những chuyện phong thổ, thêm vào mấy hoạt động quân dân mà quân đội triển khai gần đây.
Đại viện quân khu cách trung tâm chừng khoảng hai mươi km nhưng đường xá rộng nên xe chạy rất nhanh tới.
Diệp Khai ở trên xe quan sát một chút, liền cảm thấy nguyên nhân này cũng rất đơn giản, phần lớn quốc lộ của thành phố Vân Thu đều mới xây. Phương diện quy hoạch làm khá bài bản, hai bên đều có tám làn xe, không dễ dàng xảy ra kẹt xe, nhất là hiện tại số lượng ô tô còn chưa lớn.
Kỹ thật lái xe của quân khu dĩ nhiên không thể chê nhưng thái độ chỉ có thể dùng hai chữ “Kiêu hoành” để hình dung, một đường đánh thẳng về phía trước. Cảnh sát giao thông còn phải hỗ trợ, không dám có câu oán hận. Xét đến cùng vẫn dựa vào biển số có vẻ dọa người.
Diệp Khai cũng không có ý kiến gì với hành vi này. Trên thực tế, đối với loại tình huống xe đặc quyền này thì dù anh nhìn quen hay không nhưng nó vẫn tồn tại, hơn nữa còn trong một thời gian rất dài không thể thay đổi.
Huống hồ, bản thân Diệp Khai cũng nằm trong thiểu số hưởng thụ đặc quyền này.
Qua một hồi, xe dừng lại trước cổng đại viện quân khu.
Lái xe nhấn còi hai tiếng, lính gác nhìn thấy là chính ủy Ngư Thức Phàm ngồi ở bên trong, lập tức liền nâng barie cho đoàn xe tiến vào.
Quân khu đại viện phạm vi rất rộng, một bên là dãy nhà làm việc và nhà ở chung, phía trước là dãy nhà làm việc, phía sau là rất nhiều nhà ở. Cán bộ cơ quan và người nhà phần lớn đều ở đây nên bình thường cũng thực náo nhiệt.
Nhìn kiến trúc thì cũng không cao, cao nhất cũng chỉ bốn tầng. Phần lớn là các biệt thự nhỏ ba tầng. Đương nhiên nói là biệt thự nhưng bên ngoài nhìn vào thì cũng không quá xa hoa.
Tuy nhiên thực sự là kiến trúc biệt thự nhỏ, thậm chí cũng có vị trí gara.
Chẳng qua hiện tại đại bộ phận nhân còn chưa mua nổi xe của mình, về phần nói xe của đơn vị thì đã có xưởng chuyên môn phụ trách bảo quản, không cần phải đem về nhà. Vì thế mọi người đều biến gara của mình thành kho hàng, tống vào đó đủ thứ linh tinh.
Ngư Thức Phàm trực tiếp dẫn Diệp Khai vào trong quân khu, mời về văn phòng của mình ngồi. Về phần người đi theo và hành lý thì bảo sắp xếp nghỉ ngơi ở nhà khách quân khu.
“Đồng chí Diệp Khai, hoàn cảnh bên nhà khách cũng được, đằng sau có mấy căn biệt thự độc lập. Tôi đã bảo người dành ra hai căn, các anh ở đây trong mấy ngày tại thành phố là được rồi.” Ngư Thức Phàm sau khi dẫn Diệp Khai vào phòng của mình thì bảo nhân viên cảnh vệ pha trà rồi sắp xếp chỗ ăn nghỉ.
Diệp Khai lúc nãy đi vào cũng đã nhìn thấy căn biệt thư kia, hơn nữa Ngư Thức Phàm còn giới thiệu cho hắn một phen.
Biệt thự loại này trên cơ bản đều là lúc lãnh đạo công tác mới có thể ở, cho nên trang bị bên trong rất tốt, còn hơn cả khách sạn năm sao ở tỉnh thành, chỉ có nhân viên phục vụ là còn hơi thiếu chuyên nghiệp.
Chuyện này cũng có thể châm chước, dù sao nhân viên phục vụ của nhà khách quân khu đều là nữ binh, hơn nữa dung mạo không tệ, người bình thường không thể có phục vụ như vậy.
“Buổi tối an bài diễn viên đoàn văn công tới biểu diễn, mọi người vui vẻ đi.” Ngư Thức Phàm nói với Diệp Khai.
“ Vậy thì không cần.” Diệp Khai cười từ chối ,“Cũng không phải lãnh đạo thị sát, cần gì hưng sư động chúng như thế.”
“Nói ra thì đồng chí Diệp Khai cũng đeo quân hàm thiếu tướng giống tôi nhưng anh còn kiêm nhiệm lãnh đạo cục cảnh vệ trung ương, thân phận này xuống địa phương coi như là thị sát công tác, tuyệt đối phải bố trí văn nghệ.” Ngư Thức Phàm cười nói,“Vừa lúc có mấy diễn viên chính của đoàn văn công phía nam tới đây để biểu diễn. Chúng tôi coi như là mượn hoa hiến phật, cũng không phải thực phiền toái. Anh phải biết rằng, các chiến sĩ trong quân gian khổ, bình thường không có hoạt động giải trí gì, lúc này là lúc bọn họ cao hứng nhất.”
“Nếu Ngư chính ủy nói như vậy thì tôi không tiện từ chối, đỡ cho các chiến sĩ không thoải mái thì không hay.” Loại chuyện này vốn có cũng được mà không cũng không sao nên Diệp Khai cũng không quá cứng nhắc.
Trên thực tế, cho dù Diệp Khai không đồng ý thì đoàn văn công cũng phải biểu diễn, không vì hắn mà hủy bỏ.
Đúng như Ngư Thức Phàm nói, hoạt động các chiến sĩ trong quân đội khá đơn điệu, nhất là vào giai đoạn hiện giờ thì bên quân đội còn chưa triển khai hoạt động nghiên cứu khoa học kỹ thuật hoặc bổ sung kiến thức quy mô lớn. Lúc nhàn rỗi đơn giản chỉ đi luyện chữ hoặc luyện tay nghề nấu ăn, thời gian dành cho những hoạt động khác quả thật không nhiều lắm.
Chiến sĩ trong quân đội còn rất trẻ, hầu hết chỉ mới mười bảy mười tám tuổi. Nếu cứ để cho bọn họ nhàn rỗi không có việc gì làm quả thật dễ sinh phiền toái. Vì thế mà quân đội thường triển khai diễn tập, coi như phát tiết nội tiết tố dư thừa.
Vào thời gian rảnh rỗi, dĩ nhiên là triển khai hoạt động văn nghệ để mọi người vui vẻ.
Cũng có không ít chiến sĩ qua vài năm quân ngũ trở nên đa tài đa nghệ, đây chính là đặc điểm của quân ngũ thời bình.
Nói quân đội là một trường đại học lớn cũng có điểm đúng, khi vào mới là quặng thô, sau khi ra đã là sắt tốt.
Không bao lâu, Ngư Thức Phàm lấy cớ đưa Diệp Khai thăm phòng làm việc, hai người tiến hành trao đổi riêng.
“Đồng chí Diệp Khai, trước kia tôi là phó đoàn trưởng của Diệp tổng trưởng. Sau đó nhờ Diệp tổng trưởng một đường chiếu cố mới có địa vị hôm nay, mọi người nói ra cũng không phải người ngoài.” Ngư Thức Phàm lúc này giải thích,“Cho nên khi Diệp tổng trưởng bảo anh tới đây, nói tôi giúp đỡ thì tôi đã tổng hợp một chút tình hình bên tỉnh Giang Hoài để phối hợp công tác của anh.”
Nguyên lai, năm đó bác cả Diệp Tử Kiện của Diệp Khai đảm nhiệm lữ trưởng thì Ngư Thức Phàm đảm nhiệm phó đoàn trưởng dưới trướng. Chỉ là Ngư Thức Phàm xuất thân bình thường, cũng không có quan hệ ở bên trên nên tuy rằng có năng lực nên không được đề bạt hợp lý. Sau khi ở với Diệp Tử Kiện thì Diệp Tử Kiện phát hiện đó là một nhân tài, có lòng bồi dưỡng một phen, chậm rãi đề bạt đến vị trí hiện tại.
Ngư Thức Phàm tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn rất rõ ràng chuyện này. Cho nên trong lòng ông vẫn luôn cho rằng mình là nhân mã của Diệp Tử Kiện, hơn nữa luôn suy nghĩ đền đáp ơn tri ngộ của Diệp Tử Kiện.
Với thân phận thiếu tướng hiện tại của ông, tương lai hoặc là còn có thể có không gian bay lên, tuy nhiên điều này còn phải xem cấp trên có trọng dụng hay không mà thôi.
Bất quá hiện giờ lão Diệp gia chấp chưởng quân ủy, Diệp Tử Kiện lại là tổng tham mưu trưởng, cho nên tiền đồ của Ngư Thức Phàm vẫn cực kỳ sáng lạn.
Lúc này Diệp Khai tới tỉnh Giang Hoài, bác cả Diệp Tử Kiện liền bảo hắn ở quân khu tỉnh Giang Hoài cũng là vì lo lắng cho an toàn của hắn. Dù sao lực ản hưởng của lão Diệp gia ở tỉnh Giang Hoài không mạnh, trong tỉnh ủy không có người nào đắc lực. Cho nên trong tình thế phức tạp cần rất cẩn thận.
“Thì ra là thế, nói như vậy thì cháu phải gọi là chú Ngư.” Diệp Khai nghe vậy thì trong lòng liền yên ổn rất nhiều.
Ngư Thức Phàm là người của bác cả Diệp Tử Kiện, vậy thì mình làm việc bên này có thể yên tâm .
“Bất quá, tư lệnh quân khu Lâm Tiên Giác cũng không phải người của tuyến chúng ta, trong công tác cũng có một vài quan niệm bất đồng với địa phương. Lâm tư lệnh chẳng những kiêm nhiệm thường vụ tỉnh ủy mà tính cách trong quân cũng có vẻ cường thế, gây áp lực không nhỏ với chú.” Ngư Thức Phàm nói với Diệp Khai nói,“Lúc này đây hắn vừa lúc đi kinh thành, chắc cũng còn lâu mới về nên mọi chuyện lớn nhỏ chú có thể làm chủ.”
Nói như vậy vì sự vụ hằng ngày trong quân đều có tiếng nói của chính ủy nhưng về nghiệp vụ cụ thể thì tiếng nói của tư lệnh nặng hơn một ít .
Giữa tư lệnh cùng chính ủy cũng tồn tại quan hệ cạnh tranh hoặc công khai hoặc ngấm ngầm. Nhất là nếu như hai vị không cùng một hệ thì rất dễ dàng đấu nhau. Theo như lời của Ngư Thức Phàm thì dường như vị tư lệnh Lâm Tiên Giác này cũng không phải người dễ chơi.
“ Con trai của Lâm tư lệnh có quan hệ khá thân với mấy người hôm nay gặp ở sân bay.” Ngư Thức Phàm nói thêm với Diệp Khai một câu, nhất thời làm cho Diệp Khai nhíu mày.
Bất quá Ngư Thức Phàm nói xong liền im lặng, hiển nhiên là không định nói thêm về vấn đề này.
Dù nói thế nào thì ông cũng là cán bộ quân khu, tuy có tiếp xúc với địa phương nhưng không quá sâu, hơn nữa cũng không nguyện ý xen vào chuyện với địa phương.
Quân đội có đặc thù riêng, tuy có liên hệ với chung quanh nhưng bản thân khá khép kín. Bọn họ không muốn nhúng tay vào chuyện người ngoài, đồng dạng cũng quyết không cho phép người khác nhúng tay chuyện của bọn họ.
Ngư Thức Phàm cũng mới chỉ gặp mặt Diệp Khai lần đầu tiên. Tuy rằng hai người vừa rồi nói chuyện trạm xăng dầu, hơn nữa được Diệp Khai chỉ điểm bến mê, thu được lợi ích không nhỏ. Nhưng hiện giờ còn ở trên xe, có cả cảnh vệ nên Ngư Thức Phàm cũng không muốn nói nhiều.
Hơn nữa, với quan hệ của hai người thì hiện giờ có cảm giác ngầm hiểu.
Diệp Khai cũng hiểu được đạo lý này, vì thế chỉ nói về những chuyện phong thổ, thêm vào mấy hoạt động quân dân mà quân đội triển khai gần đây.
Đại viện quân khu cách trung tâm chừng khoảng hai mươi km nhưng đường xá rộng nên xe chạy rất nhanh tới.
Diệp Khai ở trên xe quan sát một chút, liền cảm thấy nguyên nhân này cũng rất đơn giản, phần lớn quốc lộ của thành phố Vân Thu đều mới xây. Phương diện quy hoạch làm khá bài bản, hai bên đều có tám làn xe, không dễ dàng xảy ra kẹt xe, nhất là hiện tại số lượng ô tô còn chưa lớn.
Kỹ thật lái xe của quân khu dĩ nhiên không thể chê nhưng thái độ chỉ có thể dùng hai chữ “Kiêu hoành” để hình dung, một đường đánh thẳng về phía trước. Cảnh sát giao thông còn phải hỗ trợ, không dám có câu oán hận. Xét đến cùng vẫn dựa vào biển số có vẻ dọa người.
Diệp Khai cũng không có ý kiến gì với hành vi này. Trên thực tế, đối với loại tình huống xe đặc quyền này thì dù anh nhìn quen hay không nhưng nó vẫn tồn tại, hơn nữa còn trong một thời gian rất dài không thể thay đổi.
Huống hồ, bản thân Diệp Khai cũng nằm trong thiểu số hưởng thụ đặc quyền này.
Qua một hồi, xe dừng lại trước cổng đại viện quân khu.
Lái xe nhấn còi hai tiếng, lính gác nhìn thấy là chính ủy Ngư Thức Phàm ngồi ở bên trong, lập tức liền nâng barie cho đoàn xe tiến vào.
Quân khu đại viện phạm vi rất rộng, một bên là dãy nhà làm việc và nhà ở chung, phía trước là dãy nhà làm việc, phía sau là rất nhiều nhà ở. Cán bộ cơ quan và người nhà phần lớn đều ở đây nên bình thường cũng thực náo nhiệt.
Nhìn kiến trúc thì cũng không cao, cao nhất cũng chỉ bốn tầng. Phần lớn là các biệt thự nhỏ ba tầng. Đương nhiên nói là biệt thự nhưng bên ngoài nhìn vào thì cũng không quá xa hoa.
Tuy nhiên thực sự là kiến trúc biệt thự nhỏ, thậm chí cũng có vị trí gara.
Chẳng qua hiện tại đại bộ phận nhân còn chưa mua nổi xe của mình, về phần nói xe của đơn vị thì đã có xưởng chuyên môn phụ trách bảo quản, không cần phải đem về nhà. Vì thế mọi người đều biến gara của mình thành kho hàng, tống vào đó đủ thứ linh tinh.
Ngư Thức Phàm trực tiếp dẫn Diệp Khai vào trong quân khu, mời về văn phòng của mình ngồi. Về phần người đi theo và hành lý thì bảo sắp xếp nghỉ ngơi ở nhà khách quân khu.
“Đồng chí Diệp Khai, hoàn cảnh bên nhà khách cũng được, đằng sau có mấy căn biệt thự độc lập. Tôi đã bảo người dành ra hai căn, các anh ở đây trong mấy ngày tại thành phố là được rồi.” Ngư Thức Phàm sau khi dẫn Diệp Khai vào phòng của mình thì bảo nhân viên cảnh vệ pha trà rồi sắp xếp chỗ ăn nghỉ.
Diệp Khai lúc nãy đi vào cũng đã nhìn thấy căn biệt thư kia, hơn nữa Ngư Thức Phàm còn giới thiệu cho hắn một phen.
Biệt thự loại này trên cơ bản đều là lúc lãnh đạo công tác mới có thể ở, cho nên trang bị bên trong rất tốt, còn hơn cả khách sạn năm sao ở tỉnh thành, chỉ có nhân viên phục vụ là còn hơi thiếu chuyên nghiệp.
Chuyện này cũng có thể châm chước, dù sao nhân viên phục vụ của nhà khách quân khu đều là nữ binh, hơn nữa dung mạo không tệ, người bình thường không thể có phục vụ như vậy.
“Buổi tối an bài diễn viên đoàn văn công tới biểu diễn, mọi người vui vẻ đi.” Ngư Thức Phàm nói với Diệp Khai.
“ Vậy thì không cần.” Diệp Khai cười từ chối ,“Cũng không phải lãnh đạo thị sát, cần gì hưng sư động chúng như thế.”
“Nói ra thì đồng chí Diệp Khai cũng đeo quân hàm thiếu tướng giống tôi nhưng anh còn kiêm nhiệm lãnh đạo cục cảnh vệ trung ương, thân phận này xuống địa phương coi như là thị sát công tác, tuyệt đối phải bố trí văn nghệ.” Ngư Thức Phàm cười nói,“Vừa lúc có mấy diễn viên chính của đoàn văn công phía nam tới đây để biểu diễn. Chúng tôi coi như là mượn hoa hiến phật, cũng không phải thực phiền toái. Anh phải biết rằng, các chiến sĩ trong quân gian khổ, bình thường không có hoạt động giải trí gì, lúc này là lúc bọn họ cao hứng nhất.”
“Nếu Ngư chính ủy nói như vậy thì tôi không tiện từ chối, đỡ cho các chiến sĩ không thoải mái thì không hay.” Loại chuyện này vốn có cũng được mà không cũng không sao nên Diệp Khai cũng không quá cứng nhắc.
Trên thực tế, cho dù Diệp Khai không đồng ý thì đoàn văn công cũng phải biểu diễn, không vì hắn mà hủy bỏ.
Đúng như Ngư Thức Phàm nói, hoạt động các chiến sĩ trong quân đội khá đơn điệu, nhất là vào giai đoạn hiện giờ thì bên quân đội còn chưa triển khai hoạt động nghiên cứu khoa học kỹ thuật hoặc bổ sung kiến thức quy mô lớn. Lúc nhàn rỗi đơn giản chỉ đi luyện chữ hoặc luyện tay nghề nấu ăn, thời gian dành cho những hoạt động khác quả thật không nhiều lắm.
Chiến sĩ trong quân đội còn rất trẻ, hầu hết chỉ mới mười bảy mười tám tuổi. Nếu cứ để cho bọn họ nhàn rỗi không có việc gì làm quả thật dễ sinh phiền toái. Vì thế mà quân đội thường triển khai diễn tập, coi như phát tiết nội tiết tố dư thừa.
Vào thời gian rảnh rỗi, dĩ nhiên là triển khai hoạt động văn nghệ để mọi người vui vẻ.
Cũng có không ít chiến sĩ qua vài năm quân ngũ trở nên đa tài đa nghệ, đây chính là đặc điểm của quân ngũ thời bình.
Nói quân đội là một trường đại học lớn cũng có điểm đúng, khi vào mới là quặng thô, sau khi ra đã là sắt tốt.
Không bao lâu, Ngư Thức Phàm lấy cớ đưa Diệp Khai thăm phòng làm việc, hai người tiến hành trao đổi riêng.
“Đồng chí Diệp Khai, trước kia tôi là phó đoàn trưởng của Diệp tổng trưởng. Sau đó nhờ Diệp tổng trưởng một đường chiếu cố mới có địa vị hôm nay, mọi người nói ra cũng không phải người ngoài.” Ngư Thức Phàm lúc này giải thích,“Cho nên khi Diệp tổng trưởng bảo anh tới đây, nói tôi giúp đỡ thì tôi đã tổng hợp một chút tình hình bên tỉnh Giang Hoài để phối hợp công tác của anh.”
Nguyên lai, năm đó bác cả Diệp Tử Kiện của Diệp Khai đảm nhiệm lữ trưởng thì Ngư Thức Phàm đảm nhiệm phó đoàn trưởng dưới trướng. Chỉ là Ngư Thức Phàm xuất thân bình thường, cũng không có quan hệ ở bên trên nên tuy rằng có năng lực nên không được đề bạt hợp lý. Sau khi ở với Diệp Tử Kiện thì Diệp Tử Kiện phát hiện đó là một nhân tài, có lòng bồi dưỡng một phen, chậm rãi đề bạt đến vị trí hiện tại.
Ngư Thức Phàm tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn rất rõ ràng chuyện này. Cho nên trong lòng ông vẫn luôn cho rằng mình là nhân mã của Diệp Tử Kiện, hơn nữa luôn suy nghĩ đền đáp ơn tri ngộ của Diệp Tử Kiện.
Với thân phận thiếu tướng hiện tại của ông, tương lai hoặc là còn có thể có không gian bay lên, tuy nhiên điều này còn phải xem cấp trên có trọng dụng hay không mà thôi.
Bất quá hiện giờ lão Diệp gia chấp chưởng quân ủy, Diệp Tử Kiện lại là tổng tham mưu trưởng, cho nên tiền đồ của Ngư Thức Phàm vẫn cực kỳ sáng lạn.
Lúc này Diệp Khai tới tỉnh Giang Hoài, bác cả Diệp Tử Kiện liền bảo hắn ở quân khu tỉnh Giang Hoài cũng là vì lo lắng cho an toàn của hắn. Dù sao lực ản hưởng của lão Diệp gia ở tỉnh Giang Hoài không mạnh, trong tỉnh ủy không có người nào đắc lực. Cho nên trong tình thế phức tạp cần rất cẩn thận.
“Thì ra là thế, nói như vậy thì cháu phải gọi là chú Ngư.” Diệp Khai nghe vậy thì trong lòng liền yên ổn rất nhiều.
Ngư Thức Phàm là người của bác cả Diệp Tử Kiện, vậy thì mình làm việc bên này có thể yên tâm .
“Bất quá, tư lệnh quân khu Lâm Tiên Giác cũng không phải người của tuyến chúng ta, trong công tác cũng có một vài quan niệm bất đồng với địa phương. Lâm tư lệnh chẳng những kiêm nhiệm thường vụ tỉnh ủy mà tính cách trong quân cũng có vẻ cường thế, gây áp lực không nhỏ với chú.” Ngư Thức Phàm nói với Diệp Khai nói,“Lúc này đây hắn vừa lúc đi kinh thành, chắc cũng còn lâu mới về nên mọi chuyện lớn nhỏ chú có thể làm chủ.”
Nói như vậy vì sự vụ hằng ngày trong quân đều có tiếng nói của chính ủy nhưng về nghiệp vụ cụ thể thì tiếng nói của tư lệnh nặng hơn một ít .
Giữa tư lệnh cùng chính ủy cũng tồn tại quan hệ cạnh tranh hoặc công khai hoặc ngấm ngầm. Nhất là nếu như hai vị không cùng một hệ thì rất dễ dàng đấu nhau. Theo như lời của Ngư Thức Phàm thì dường như vị tư lệnh Lâm Tiên Giác này cũng không phải người dễ chơi.
“ Con trai của Lâm tư lệnh có quan hệ khá thân với mấy người hôm nay gặp ở sân bay.” Ngư Thức Phàm nói thêm với Diệp Khai một câu, nhất thời làm cho Diệp Khai nhíu mày.
Danh sách chương