Sau khi Diệp Khai nói xong, không hề nháy mắt nhìn Sở Tĩnh Huyên, muốn xem thử nàng sẽ có phản ứng như thế nào.

Sở Tĩnh Huyên nghe xong hai điều kiện của Diệp Khai, tựa hồ đang tự hỏi vấn đề này, sau một lúc ngẫm nghĩ, mới ngẩng đầu lên giống như cười mà không phải cười nhìn Diệp Khai nói ra:

- Thiếu chút nữa đã bị anh lừa được, tôi cũng không có kiên nhẫn chờ anh tới ba ngày.

- Vậy cô đã có ý định lựa chọn điều thứ nhất rồi sao?

Diệp Khai lập tức đem mặt đưa tới.

Sở Tĩnh Huyên cũng không chút khách khí, dùng ống hút chấm lấy nước quả vẽ vài vòng lên mặt Diệp Khai.

- Cho mặt anh thêm một con rùa con.

Diệp Khai cảm thấy trên mặt hơi lành lạnh, dùng khăn tay lau qua, quả nhiên thấy dấu vết nước cam vàng vàng, nghĩ thầm Sở Tĩnh Huyên đúng là không hề có chút khách khí, trực tiếp vẽ lên mặt hắn như vậy, cũng may là màu vàng nhạt, nếu là màu xanh lục thì xem như mất mặt rồi.

Nhưng vậy cũng là phản ứng tốt, ít nhất nói rõ quan hệ giữa hai người đã có được đột phá, Sở Tĩnh Huyên cũng không còn xem Diệp Khai là người ngoài, cho nên nàng mới có hành động tùy tiện như vậy, nếu không nàng làm thế nào cũng không khả năng tùy tiện vẽ nguệch ngoạc lên mặt Diệu nhị thiếu.

- Xem ra cô muốn chọn điều kiện thứ hai rồi.

Diệp Khai ném khăn qua một bên, vừa cười vừa nói:

- Tôi thật sự đánh giá thấp cô rồi, cô không phải vừa mới nói mình không đủ lòng kiên nhẫn đợi thêm ba ngày sao?

- Tôi cũng không tuyển điều thứ nhất, cũng không chọn điều thứ hai.

Sở Tĩnh Huyên nhăn mũi, có chút giảo hoạt nói:

- Vì sao tôi phải dựa theo quy tắc của anh làm việc đây chứ? Cho nên tôi quyết định thêm một điều kiện, chính là anh đưa đáp án cho tôi, tôi cho anh vay, như thế nào?

Diệp Khai nghe xong, vân vê mũi, cảm giác cô hôn thê tương lai của mình vẫn thật có chủ kiến:

- Điều kiện này của cô tôi thật đúng là không thể cự tuyệt.

Kỳ thật trong nội tâm Diệp Khai vẫn hiểu thật rõ ràng, quyền quyết định cho vay khẳng định phải nằm ở chỗ Sở Vân Tùng.

Khi Diệp Khai gọi điện cho Sở Vân Tùng, trên cơ bản đã đem chuyện lần này nói rõ, theo thái độ Sở Vân Tùng muốn phái con gái Sở Tĩnh Huyên đến bàn công việc mà xem, hắn nhất định đã đồng ý việc này, nếu không số tiền vay lên tới một tỷ, không khả năng dễ dàng giao cho Sở Tĩnh Huyên làm ra quyết định.

Sở Vân Tùng phái Sở Tĩnh Huyên tới, ngoài việc muốn để con gái tham gia vào nghiệp vụ của ngân hàng, thuận tiện còn muốn bồi dưỡng cảm tình giữa nàng cùng Diệp Khai, có thể nói dụng tâm lương khổ.

Diệp Khai suy nghĩ cẩn thận những chi tiết bên trong, tự nhiên hiểu được Sở Tĩnh Huyên cầm lợi thế kỳ thật cũng không hẳn là lợi thế, chỉ là hắn cũng không cần quá tích cực trong chuyện này, phụ nữ luôn thích được dỗ dành thôi, chẳng lẽ nam nhi lại phải nhất định đi phân cao thấp với nàng, có ý nghĩa sao?

Nam nhân tốt sẽ không đấu với nữ nhân, huống chi nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Sở đại tiểu thư rất có thể sẽ là cô vợ tương lai của mình, có cần phân chia thắng thua rõ ràng như vậy?

- Thời điểm cuộc chiến tranh vùng Vịnh hồi trước, cô có từng chú ý qua xu thế kỳ hạn giao hàng dầu mỏ quốc tế hay không?

Diệp Khai nghĩ nghĩ, liền hỏi Sở Tĩnh Huyên.

Hắn hỏi như vậy cũng có duyên cớ, nếu Sở Tĩnh Huyên hiểu rõ trong phương diện tình huống này thì hắn cũng không cần giải thích quá nhiều, chỉ cần vài câu đã đủ đem sự tình giải thích thật rõ ràng, nhưng nếu Sở Tĩnh Huyên không hiểu rõ chuyện này, vậy hắn phải tốn thêm công phu giải thích lại, đem ý nghĩa của kỳ hạn giao hàng dầu mỏ giải thích rõ với nàng.

Nhưng Diệp Khai cho rằng Sở gia có tiếng là gia học uyên nguyên, hệ thống ngân hàng lại có liên lụy khá nhiều tới những nghiệp vụ phương diện tài chính, đoán chừng Sở Tĩnh Huyên phải biết một ít tình huống trong phương diện này.

Quả nhiên sau khi Sở Tĩnh Huyên nghe Diệp Khai hỏi qua, liền gật đầu đáp:

- Việc này tôi có biết đến, lúc ấy thị trường kỳ hạn giao hàng dầu mỏ quốc tế sóng gió rất lớn, giá cả trước hạ sau tăng, Anh Mỹ khai chiến với Iraq giá dầu lại nhanh chóng ngã về vị trí nguyên lai, một vào một ra, trong đó cơ hội rất lớn. Nhưng đáng tiếc chính là chúng ta đối với thị trường kỳ hạn giao hàng dầu mỏ quốc tế lúc đó thật chưa quá quen thuộc, lúc ấy không thể chuẩn xác suy đoán được xu thế của nó, đã mất đi cơ hội kiếm tiền.

Khi nhắc tới chuyện này, Sở Tĩnh Huyên cảm thấy có chút tiếc hận, dù sao cơ hội tốt như vậy không phải lúc nào cũng gặp được, mặc dù nói có chút người phát quốc nạn tài của Ả Rập, thế nhưng sự tình trên thế giới không phải luôn làm như vậy hay sao? Chỉ cần không phải đào góc tường của chính quốc gia mình, số tiền như vậy cũng kiếm được yên tâm thoải mái.

Hơn nữa vẫn có người đào góc tường của quốc gia mình, kỳ thật loại người này cũng không hề ít, người ta không phải vẫn cứ sống thật thoải mái đó thôi? Cũng không thấy có ai vì chuyện đó mà bị xử lý.

Chỉ là những nhà giàu mới nổi không có bối cảnh gì đó, dễ dàng vì đủ loại nguyên nhân bị người đá ra ngoài để làm người chịu tội thay mà thôi.

- Những nhà phân tích trong nước kỳ thật vẫn còn quá non nớt…

Diệp Khai gật đầu bình luận:

- Nguyên nhân này kỳ thật chủ yếu là ở phương diện thu thập tình báo vốn đã kém cỏi, bởi vì tin tức thu thập không đúng lúc cho nên làm cho các nhà phân tích không cách nào làm ra được phán đoán chính xác kịp thời, mặc dù vẫn có người nhìn ra cơ hội bên trong nhưng bởi vì năng lực chấp hành không đủ, mà làm mất đi cơ hội tốt.

- Thật không nghĩ tới…

Sở Tĩnh Huyên có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Khai:

- Không nghĩ tới anh đối với loại chuyện này còn thật hiểu rõ, tôi thật sự cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Ở trong ấn tượng của Sở Tĩnh Huyên, tuy Diệp gia thành công bước lên chính đàn, Diệp lão gia tử ngồi lên vị trí thủ trưởng số hai thời gian thật lâu, nhưng theo thực chất bên trong mà nói, gia đình bọn họ vẫn thiên về quân nhân thế gia nhiều hơn. Mà quân nhân thế gia ở trong ấn tượng của Sở Tĩnh Huyên, hẳn là tính cách cứng ngắc nghiêm túc thật nhiều, ở phương diện kinh tế chỉ là yếu điểm.

Thế nhưng khi nàng tiếp xúc cùng Diệp Khai mới chợt phát hiện, ấn tượng của mình đã có chút độ lệch, Diệp Khai đối với phương diện kinh tế hiểu thật rõ, tựa hồ không hề kém hơn nàng, thậm chí ở một số phương diện còn có ưu thế của riêng mình, điều này làm Sở đại tiểu thư cảm thấy phi thường ngoài ý muốn.

Phải biết rằng theo đánh giá về Diệp Khai Diệp nhị thiếu, trước kia hắn vẫn một mực có khuynh hướng quần là áo lượt, như thế nào bỗng nhiên hắn lại thay đổi thành một người khác, hào quang bắn ra bốn phía đây?

- Kỳ thật điều này cũng rất dễ lý giải.

Diệp Khai nói với Sở Tĩnh Huyên:

- Mỗi người đều sẽ không ngừng tiến bộ, nếu không không cách nào thích ứng với thời đại biến hóa, từng thế gia cũng phải tiến bước, nếu không sẽ bị tiền cảnh sóng sau xô sóng trước nuốt chửng, nói thí dụ như Trần gia, là gia tộc lạc hậu hơn thời đại, nhất định là sẽ bị rơi xuống mà thôi. Trước kia Diệp gia chúng tôi tuy là xuất thân từ quân đội, nhưng hiện tại cũng đang cố gắng thay đổi, gắng đạt tới thích ứng với thời đại biến hóa.

- Từ quân nhân thế gia hướng vòng luẩn quẩn của kinh tế mà chuyển biến? Đây là chiếc lược tương lai của Diệp gia sao?

Sở Tĩnh Huyên hỏi.

Diệp Khai cười cười nói:

- Đương nhiên là không chỉ đơn giản như vậy, lĩnh vực kinh tế chúng tôi nhất định sẽ giao thiệp tới, nhưng chỉ là một vấn đề phương pháp phương thức mà thôi, chủ yếu biến hóa vẫn là trong lĩnh vực chính trị, cha tôi nhập thường, hơn nữa sẽ chủ chính Minh Châu, kỳ thật cũng là một cách nếm thử, muốn làm yếu đi sắc màu quân đội trên người Diệp gia, dần dần hướng toàn phương vị tiến triển.

Diệp Tử Bình chủ chính Minh Châu, trên thực tế là xuất phát từ Diệp Khai giật dây mà có.

Thành phố Minh Châu không giống như những thành phố khác, là đại đô thị quốc tế hóa, là thành thị dẫn đầu trong thời đại cải cách trong nước, tình huống nơi này thật phi thường phức tạp, nếu như Diệp Tử Bình có thể khống chế được cục diện chính trị của thành phố Minh Châu, hơn nữa có thể dẫn đầu thành phố Minh Châu tiến vào thủy triều cải cách mới chiếm được trạng nguyên, như vậy xem như hắn đã vì bản thân mình tiến vào quyền lực trung tâm của quốc gia xây dựng trụ cột, vì tương lai tiến vào trung thường ủy mà chuẩn bị sẵn sàng.

Lời đề nghị của Diệp Khai cũng là thành lập trong trụ cột Diệp gia dần dần hướng tới việc phát triển trong lĩnh vực kinh tế, đã có được cơ sở kinh tế nhất định, như vậy mới có thể làm ảnh hưởng tới thành phố trung tâm mà mười năm trước từng được mệnh danh là trung tâm tài chính Đông Á, có thể điều khiển phương hướng phát triển của nó.

Trên thực tế, vô luận là ai đến chủ chính Minh Châu đều sẽ cẩn thận, nơm nớp lo sợ, bởi vì tòa thành thị này có ý nghĩa quá mức trọng yếu đối với cả nước, nếu ra một chút thành tích sẽ bị xem là lẽ đương nhiên, chỉ khi nào xảy ra chút vấn đề cũng rất dễ dàng bị người phóng đại vô hạn, khiến cho tiền đồ quang minh của bản thân bị chôn vùi, đồng thời cũng chôn vùi cả tiền đồ tiến vào trung tâm quyền lực của Cục chính trị trung ương.

Sở Tĩnh Huyên gật gật đầu, tỏ vẻ lý giải với lời nói của Diệp Khai, chỉ là nàng có chút oán trách nói:

- Nói cả buổi, tôi cảm thấy anh đã có chút lạc đề rồi, tôi đang hỏi anh nơi phát ra tài chính của Diệp gia, anh lại kéo tới việc chuyển hình gia tộc gì đó, có chút không đáp đúng câu hỏi nha.

- A, vậy thỉnh thông cảm, tư duy của tôi đúng là có chút nhảy lên quá nhanh.

Diệp Khai cười nói:

- Tôi muốn nói chính là, lúc ấy thời điểm kỳ hạn giao hàng dầu mỏ quốc tế, có một cỗ tài chính khá lớn thật ra là đến từ trong nước đấy.

- Chẳng lẽ là Diệp gia của anh?

Sở Tĩnh Huyên nghe xong, xác thực có chút khiếp sợ.

Sự tình xảy ra lúc đầu năm, trong giới tài chính cũng có một ít cách nói, nghe nói lúc ấy trong thời điểm kỳ hạn giao hàng dầu mỏ quốc tế, đã từng có một cỗ tài chính phi thường hung mãnh ập vào, dũng cảm quả quyết, không chỉ mua hết toàn bộ đơn hàng, còn đánh bóng, kiếm lấy ước chừng tám trăm triệu đô la Mỹ, chỉ là lai lịch của cỗ tài chính kia thủy chung vẫn không tra xét được là của ai, chỉ suy đoán cỗ tài chính kia rất có thể đến từ thế lực nào đó trong nước cộng hòa.

Sở Tĩnh Huyên cũng nghe người ta nói về chuyện này, nhưng theo tư liệu mà nàng xem, tựa hồ trong nước cũng không có một ngân hàng nào ra tay, cho nên nàng cho rằng lời đồn đãi kia chỉ là nói bậy, nhưng hôm nay nghe Diệp Khai nhắc tới, nàng bỗng nhiên cảm thấy hiểu ra.

Hẳn là lúc ấy số tài chính thần bí trong kỳ hạn giao hàng dầu mỏ quốc tế kia, không ngờ lại đến từ tay của Diệp gia sao?

Nếu như là nói vậy, tại sao không có người tra xét ra được chủ nhân chính thức của cỗ tài chính kia, nhưng hiện tại đã có thể giải thích được rõ ràng, liên quan tới tài chính của Diệp gia, ai có biện pháp điều tra được dấu vết đã được họ san bằng?

Liên tưởng tới lúc trước Trần gia từng làm khó vấn đề tài chính trong quân đội bị chảy ra ngoài, làm khó Diệp gia, rốt cục Sở Tĩnh Huyên hiểu được nguyên lai tình hình lúc ấy đúng là có thật, chỉ có điều thủ pháp của Diệp gia cao minh, không để cho bất luận kẻ nào nắm được nhược điểm mà thôi.

Khó trách Diệp Khai nói tài chính một tỷ không xem vào đâu, nguyên lai hắn đã sớm có đầy đủ tài chính, sở dĩ muốn vay tiền từ ngân hàng của Sở gia, một mặt là không muốn bại lộ thực lực của Diệp gia, một phương diện khác là có thể tạo được kết giao thật tốt, dù sao số tiền vay mượn này có thể mang tới tiền lời thật phong phú cho Sở gia.

Sở Tĩnh Huyên nhìn Diệp Khai, cảm thấy càng tiếp xúc thật nhiều với hắn càng không hiểu rõ thiếu niên nhỏ hơn nàng hai tuổi này.

Diệp Khai bưng ly rượu đỏ trên bàn, uống một hớp, nhìn Sở Tĩnh Huyên còn đang kinh ngạc, khẽ mỉm cười nói:

- Không sai, là tôi làm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện