Edit: Dương
***
Cùng quân đội chính phủ kí hiệp nghị ngừng bắn, cũng không giống như là buông tha chính quyền độc lập của lực lượng vũ trang bang Shan.
Đây chỉ là một loại thỏa hiệp mang tính chiến lược, lấy thời gian đổi với không gian, giúp đỡ dân chúng bang Shan đã hãm sâu vào chiến tranh vài thập niên tranh thủ một chút thời gian nghỉ ngơi và khôi phục.
"Bang Shan đã chiến tranh quá nhiều năm rồi, bách phế đãi hưng [1], ở nơi này cần phải phát triển kinh tế, nơi này lạc hậu, nghèo khó, em cũng đều thấy rồi."
[1] Bách phế đãi hưng: ý là rất nhiều chuyện bị gác lại đang chờ thiết lập.
Myanmar vốn cũng không phải là một quốc gia thiếu thốn tài nguyên, tài nguyên rừng, tài nguyên khoáng sản, tài nguyên ngọc thạch, tài nguyên nước, tài nguyên đất, tài nguyên cây trồng, sản lượng bình quân đầu người ở nơi này có thể gấp nhiều lần so với Trung Quốc, tài nguyên du lịch ở khắp nơi càng là gấp gáp đợi khai phá, thế nhưng ở nơi này thiếu hụt nhất chính là vốn đầu tư và các chính sách tương ứng có thể phối hợp với nhau. Nội chiến hàng năm, đã khiến Myanmar trở thành quốc gia nghèo nhất ở khu vực Châu Á.
"... Trước tiên hợp tác kinh tế, sau đó tiếp tục tăng cường khai thông khu vực, một khi quân đội bang Nam Shan và quân đội bang Bắc Shan cùng nhau hợp tác, như thế thì quân đội bang Đông Shan gia nhập liên minh lại dễ như trở bàn tay. Đình chiến năm năm, mười năm hoặc hai mươi năm... Cho dù như thế nào, chỉ cần có thể gặp gỡ người quyết định tương đối sáng suốt, vậy thì tiền đồ của bang Shan cũng tuyệt đối không phải là như bây giờ."
Chu Giác Sơn nói đều có lý, nhưng Tại Tư nghe xong một hồi lại không khỏi ngẫm nghĩ...
Động cơ của những lãnh đạo quân khu bang Nam Shan, liệu có giống với suy nghĩ của Chu Giác Sơn không? Nếu như cô là Ngô Tứ Dân, ngồi trên thiên quân vạn mã, tài nguyên của cảnh nội hết thảy đều để cô khai phá, cuộc sống ngắn ngủi, lại đảm đương chức vụ thủ tịch bộ trưởng, cuộc sống này không khác gì làm vua của một cõi, cô cần gì phải lo lắng cho tiếng lòng của những quần chúng nghèo khổ hay nhân tầng lớp thấp nhất kia, càng không cần phải đàm phán hòa bình với quân đội chính phủ, khiến cho bản thân mình giống như kém đi một bậc.
Liên lạc với quân đội bang Bắc Shan, kết hợp lại càng nhiều thế lực trong bang Shan, tạo thành mặt trận thống nhất, cùng nhau chống chọi Myanmar, chống lại quân đội chính phủ nhập cảnh. Có lẽ, đây mới là tiếng lòng của Ngô Tứ Dân và các sĩ quan cao cấp trong quân đội Nam Shan.
Về phần toàn bộ kế hoạch của Chu Giác Sơn...
"Em lo lắng, đa số mọi người sẽ không đồng ý..." Tại Tư ngẩng đầu, cẩn thận nhìn trộm hắn một cái. Trong lòng cô buồn bã, giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của hắn.
Hắn dám làm ra lựa chọn như vậy, cô lý giải được, cô có thể hiểu, dù sao cô là một người Trung Quốc, tiếp nhận qua tư tưởng "Lạc hậu sẽ bị ăn đòn", chiến tranh kháng Nhật thế kỷ trước, đủ loại phẫn uất vẫn đang chảy bên trong máu của nhân dân, cô biết rõ hòa bình, kinh tế đối với một địa khu hoặc một quốc gia có ý nghĩ như thế nào, thế nhưng những cán bộ và chiến sĩ khác của Nam Shan có thể hiểu rõ không? Ký kết hiệp nghị đình chiến, cần phải cắt bỏ một phần lợi ích của người thống trị.
Trên đời này, có mấy người đang nắm quyền sẽ chịu làm như vậy chứ?
Một khi Ngô Tứ Dân không đồng ý, mà Chu Giác Sơn lại kiên trì, như vậy kết quả tệ nhất chính là Chu Giác Sơn sẽ bị quân đội bang Nam Shan phán định là nội gián...
Đến lúc đó, hắn chỉ có một người, làm sao có thể đi chống lại toàn bộ quân đội bang Nam Shan?
"Ý nghĩ này của anh có phải quá nguy hiểm không?" Tại Tư đột nhiên ôm lấy cổ của Chu Giác Sơn, cô ôm chặt hắn, giống như là rất sợ một ngày nào đó hắn lại đột nhiên biến mất.
Chu Giác Sơn nằm ở trên mặt đất, gối đầu lên một cánh tay, hắn mắt nhìn bầu trời, lại nhìn một chút Tại Tư đang ở trong ngực, "Em không làm, anh không làm, vậy sẽ không có ai làm."
Hắn tự đánh giá mình không phải là một anh hùng, nhưng hắn cũng không phải là một người hèn nhát, nếu hắn biết rõ cái gì là đúng, vậy hắn sẽ không có lý do nào để không đi tranh luận lý lẽ.
Đương nhiên, nếu như trong đàm phán đình chiến xuất hiện tình huống quân đội chính phủ ra công phu sư tử ngoạm [2], vậy hắn tự nhiên cũng biết xem thời thế, cân nhắc lợi hại, cùng lắm thì sau đó tiếp tục đánh là được rồi.
[2] Công phu sư tử ngoạm: chào giá hoặc đưa ra điều kiện rất cao, hoặc dùng để miêu tả con người lòng tham không đáy.
Tại Tư lo lắng, sợ hãi.
Chu Giác Sơn nhìn ra, vội vàng vỗ nhẹ lưng của Tại Tư, dùng giọng điệu ôn nhu nhất, "Em yên tâm, bây giờ anh chỉ là có ý tưởng ban đầu thôi, em không cần lo lắng cho anh, anh tuyệt đối sẽ không tùy tiện tham gia chiến dịch mà hoàn toàn không có sự chuẩn bị."
Hắn mỉm cười, đem môi mỏng tiến tới bên tai cô, nhẹ nhàng thổi khí, trêu chọc cho cô vui vẻ. Tại Tư ngửa đầu, buồn bã thở dài một hơi, cô lắc đầu, theo bản năng càng ôm hắn chặt hơn.
"Em thật sự hy vọng anh chỉ là một người bình thường mà thôi."
"Anh biết rõ, cho nên mỗi một ngày anh đều đang gia tăng nỗ lực gấp bội vì một ngày đó."
Hắn nhìn cô, nở nụ cười xán lạn. Người sống còn không giống như vậy, tám chín phần mười, nào có nhiều chuyện vừa lòng như vậy. Trên đời này căn bản không tồn tại cái gì là không làm mà hưởng, mỗi một loại kết quả, đều là sản phẩm mọi người dùng máu và mồ hôi đấu tranh mà thôi.
Tại Tư nằm ở trong ngực hắn, cau mày, cô thật ra rất muốn hỏi hắn, hắn bạo dạn có ý nghĩ như vậy liệu có liên quan gì với ba cô không.
Thế nhưng... "Interpol... có lẽ còn chưa đến mức có năng lực có thể liên quan đến chính quyền và nghị quyết của quốc gia khác chứ."
Đôi mắt Chu Giác Sơn sáng lên, chống đỡ ngồi dậy, hắn vuốt nhẹ mi cốt hai cái, cuối cùng, quay đầu lại, khẽ cười một tiếng.
Hắn cũng biết nha đầu này trong lòng như gương sáng, cho dù hắn cũng chưa từng tiết lộ với cô về công việc thực tế của Triệu Tuấn, nhưng cô không ngốc, thông qua manh mối từ đầu đến cuối, đại khái cũng đoán được.
Có một số việc giấu diếm cô quá lâu, cũng sẽ không muốn lừa gạt nữa... Huống chi Triệu Tuấn gần đây cũng đang cân nhắc muốn gặp cô, những năm này Triệu Tuấn ở Myanmar rốt cuộc là đang làm những gì, trước sau gì, Tại Tư sớm muộn cũng đều sẽ biết.
Hắn gật đầu, thừa nhận, "Ừ. Chuyện này không liên quan gì đến ba em, tất cả đều là chủ ý của bản thân anh."
Hắn nói như vậy, cũng coi như là đang nói cho Tại Tư biết, Triệu Tuấn hiện nay đúng là đang làm công tác nội ứng cho Interpol.
Tại Tư gật đầu, theo hắn ngồi dậy. Hai người dắt tay nhau đi đến chỗ đỗ xe, mặt trời phản chiếu ở trên mặt sông, màu đỏ tươi chiếu sáng, gió đêm lướt qua mặt, cỏ lau bên bờ sông bị từng cơn gió mát thổi vang xào xạc.
Trước đó, cô vẫn cho rằng hắn là một cấp dưới của ba cô, nhưng hiện tại xem ra, hình như cũng không hẳn là như vậy.
Cô còn nhớ rõ con dao quân sự mà lúc trước Chu Giác Sơn đưa cho cô, hôm qua ở trong xe cô lén lút dùng điện thoại của hắn điều tra --- đó là D80 răng hổ, Trung Quốc chế tạo ra, là sản phẩm ngoại thương chuyên dụng xuất khẩu để kiếm thu nhập ngoại hối, ở Mỹ, Thái Lan, Malaysia, Singapore và rất nhiều quốc gia khác đều có thể nhìn thấy thân ảnh của con dao quân sự này.
Mặc dù trước đó cô đã từng thăm dò qua Chu Giác Sơn, hắn cũng rõ ràng nói với cô hắn không có quan hệ gì với binh đặc chủng Trung Quốc. Nhưng bây giờ, Tại Tư nghĩ thông suốt rồi, có lẽ là ngay từ đầu cô đã nghĩ sai phương hướng rồi...
Hắn có lẽ thật sự không phải là bộ đội đặc chủng Trung Quốc.
Nhưng hắn chắc chắn đã tham gia huấn luyện bộ đội đặc chủng ở quốc gia khác.
Mỹ, Thái Lan, Malaysia và Singapore... chỉ trong vài quốc gia này, có con dao quân sự kia làm chứng cứ, nên sẽ không có sai lầm.
Hôm sau, một ngày nhàn nhã thảnh thơi.
Lại một ngày, đoàn người liền lên đường trở về quân khu.
Tất cả như cũ, Chu Giác Sơn theo thông lệ tham gia cuộc họp, trong cuộc họp, Ngô Tứ Dân cho hắn nửa tháng, để hắn đi xử lý một loạt công việc liên quan đến việc thúc đẩy hợp tác phát triển kinh tế nông lâm nghiệp của dân tộc Shan ở phía Bắc và phía Nam.
Họp trong đúng hai tiếng đồng hồ, tan họp.
Chu Giác Sơn ném văn kiện xuống, đứng dậy đi ra ngoài, Lý Bân và Khâu Nghị lại đi theo sau.
Một tay hắn để trong túi quần, tốc độ bước chân chỉ tăng không giảm.
"Nói."
Lý Bân: "Buổi tối muốn mời ngài uống rượu."
Khâu Nghị: "Coi như là đến thực hành với ngài."
Triển khai kinh tế nông lâm nghiệp, nghe tầm thường, nhưng trong phương diện này béo bở rất nhiều. Làm sĩ quan ở Myanmar, kiếm không ít, nhưng rốt cuộc vẫn là tiền chết. Nhất là Kyat vô cùng khó giữ được giá trị, tỷ giá hối đoái biến động rất lớn. Mắt thấy chuyện tốt như vậy có thể làm giàu phát tài, làm gì có ai không muốn được chia nhiều thêm một chén canh.
Bộ trưởng Ngô Tứ Dân đã nói trong cuộc họp rồi, lần này đi Bắc Shan, công việc do Chu Giác Sơn toàn quyền phụ trách. Ý tứ là nói, anh ta muốn mang ai đi, vậy đơn giản chỉ là một câu nói mà thôi.
Lý Bân cười cười, từ trong túi móc ra một bao thuốc lá. Ánh sáng của bật lửa giơ lên giơ xuống.
"Không cần." Cai rồi.
Chu Giác Sơn lạnh mặt, vòng qua hắn ta, hắn ngắm nhìn bốn phía, Thang Văn và Phùng Lực đang ở dưới tầng chờ hắn. Hắn sải bước, bỏ rơi Lý Bân và Khâu Nghị, đi tới cầu thang ngoài trời, chân vừa mới đứng vững, đột nhiên, một chiếc xe jeep màu đen chợt từ trong góc lao ra.
Lốp xe rắn chắc cố ý áp sát vũng nước đọng ven đường, nhanh chóng đi tới, bắn tung tóe lên quần áo của hắn.
"Thảo!"
Phùng Lực kích động, mắt đỏ bừng móc súng ra, Chu Giác Sơn bước nhanh về phía trước, đè xuống họng súng của hắn ta.
"Bỏ xuống!"
Thang Văn nhanh chóng lại gần, thấp giọng nói, "Anh nhìn biển số xe kia đi."
Là một biển số xe mạ vàng, rất quen thuộc.
Phùng Lực cắn răng, tức giận nhưng vẫn là bỏ súng xuống.
Không lâu lắm, một người mập mạp bụng phệ từ trong xe jeep đi ra, chính là thân ảnh đã lâu ngày không gặp.
Chu Giác Sơn đứng tại chỗ, đứng sừng sững giống như một gốc cây thanh tùng. Hắn thờ ơ, nghiêng mặt sang một bên, dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng lau nước bùn trên mặt, cười nhạo một tiếng.
"Hồ tướng quân."
Hồ Nhất Đức khập khiễng đi từng bước tới chỗ hắn, "Hừ, tiểu nhân đắc chí [3]."
[3] Tiểu nhân đắc chí: trước đây là chỉ người có đạo đức thấp kém hoặc làm hành động bất chính. Giờ dùng để chỉ người có nhân cách hèn hạ giành được quyền thế.
Hồ Nhất Đức lớn tuổi rồi, người mắc bệnh gút [4], đêm khuya ngày hôm trước bệnh gút tái phát, nằm liệt ở trên giường, cử động một chút cũng không được.
[4] Bệnh gút: còn gọi là thống phong (痛风), đây là một loại dạng viêm khớp, bệnh thường gặp ở nam giới nhiều hơn so với nữ giới. Phần lớn các bệnh nhân mắc bệnh gút là những người đàn ông trung niên, thường có biểu hiện qua những cơn đau, sưng khớp.
Nhiệm vụ mới mà Chu Giác Sơn tạm thời tiếp nhận, vốn chính là của ông ta, nhưng bởi vì sau khi ông ta bệnh cũ tái phát hành động bất tiện, không có cách nào ra ngoài, sau khi thông báo cho Ngô Tứ Dân, ông ta mới biết nhiệm vụ của mình cũng đã đánh mất rồi.
Vài tỷ Kyat cứ như vậy trôi mất, Hồ Nhất Đức tức giận chân của mình không ra gì, cũng càng ghê tởm Chu Giác Sơn cái loại tiểu nhân gian trá.
"Trước mặt là người, sau lưng là quỷ."
"Ừ." Chu Giác Sơn đáp lời, "Ở điểm này tôi chắc chắn không sánh bằng tướng quân, ở trước mặt và sau lưng đều không phải là người."
Hồ Nhất Đức đột nhiên, nhanh chóng rút súng, Chu Giác Sơn động tác nhanh hơn ông ta, ngón tay nhanh nhẹn quay một vòng, thời gian như nhau, súng đã lên đạn.
Mắt thấy hai người giương cung bạt kiếm, sĩ quan phụ cận đều sợ ngây người, ngoại trừ Thang Văn và Phùng Lực, người ở chỗ này ai cũng không dám làm bậy, chỉ sợ đứng sai đầu tường.
Hai tên gia hỏa đứng ở phía sau Chu Giác Sơn, Chu Giác Sơn tiến lên một bước.
"Hồ tướng quân thế nào gần đây lại không giết tôi?"
...
"Không giết chết, không bằng đến nương nhờ tôi này."
...
Hồ Nhất Đức thu hồi súng, hung tợn trừng mắt nhìn Chu Giác Sơn, "Mày đừng có đắc ý quá, Chu Giác Sơn, mày bây giờ thế nhưng không phải chỉ có một mình."
Bên cạnh Chu Giác Sơn còn có một người phụ nữ Trung Quốc, Hồ Nhất Đức nhớ thương rất lâu rồi. Ông ta lớn tuổi rồi, đánh không lại Chu Giác Sơn, thế nhưng chẳng lẽ không thể chế ngự được một người phụ nữ tay trói gà không chặt sao.
Chu Giác Sơn nhướng mày, đưa súng cho Thang Văn, hắn bất động thanh sắc, đi tới, bỗng nhiên một quyền đánh cho Hồ Nhất Đức ngã xuống đất, năm ngón tay gắt gao nắm chặt cổ áo của ông ta.
"Người nhà ông có nhiều hơn tôi, đừng ép tôi, giết cả nhà ông chôn cùng."
"Mày dám!"
Hồ Nhất Đức đã được binh lính cấp dưới mang đi. Ông ta còn không chịu thua, còn gọi với lại, "Mày dám!"
Chu Giác Sơn làm như không nghe thấy, xoay người rời đi.
Xe jeep đều lái đi rồi, nhưng hình như vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét của Hồ Nhất Đức --- "Mày dám, Chu Giác Sơn, tiểu tử mày tmd thử nhìn một chút..."
...
Tại Tư đang ở nhà thu dọn quần áo, trong lúc đó, cũng nghe được tiếng huyên náo như vậy.
Cô hoài nghi, không biết là chó husky nhà ai đang sủa loạn cắn loạn?
Nghĩ một chút, lại lắc đầu, con chó husky này cũng quá hung dữ rồi.
***
Lời editor: thân phận của nam chính dần dần hé lộ rồi:)
***
Cùng quân đội chính phủ kí hiệp nghị ngừng bắn, cũng không giống như là buông tha chính quyền độc lập của lực lượng vũ trang bang Shan.
Đây chỉ là một loại thỏa hiệp mang tính chiến lược, lấy thời gian đổi với không gian, giúp đỡ dân chúng bang Shan đã hãm sâu vào chiến tranh vài thập niên tranh thủ một chút thời gian nghỉ ngơi và khôi phục.
"Bang Shan đã chiến tranh quá nhiều năm rồi, bách phế đãi hưng [1], ở nơi này cần phải phát triển kinh tế, nơi này lạc hậu, nghèo khó, em cũng đều thấy rồi."
[1] Bách phế đãi hưng: ý là rất nhiều chuyện bị gác lại đang chờ thiết lập.
Myanmar vốn cũng không phải là một quốc gia thiếu thốn tài nguyên, tài nguyên rừng, tài nguyên khoáng sản, tài nguyên ngọc thạch, tài nguyên nước, tài nguyên đất, tài nguyên cây trồng, sản lượng bình quân đầu người ở nơi này có thể gấp nhiều lần so với Trung Quốc, tài nguyên du lịch ở khắp nơi càng là gấp gáp đợi khai phá, thế nhưng ở nơi này thiếu hụt nhất chính là vốn đầu tư và các chính sách tương ứng có thể phối hợp với nhau. Nội chiến hàng năm, đã khiến Myanmar trở thành quốc gia nghèo nhất ở khu vực Châu Á.
"... Trước tiên hợp tác kinh tế, sau đó tiếp tục tăng cường khai thông khu vực, một khi quân đội bang Nam Shan và quân đội bang Bắc Shan cùng nhau hợp tác, như thế thì quân đội bang Đông Shan gia nhập liên minh lại dễ như trở bàn tay. Đình chiến năm năm, mười năm hoặc hai mươi năm... Cho dù như thế nào, chỉ cần có thể gặp gỡ người quyết định tương đối sáng suốt, vậy thì tiền đồ của bang Shan cũng tuyệt đối không phải là như bây giờ."
Chu Giác Sơn nói đều có lý, nhưng Tại Tư nghe xong một hồi lại không khỏi ngẫm nghĩ...
Động cơ của những lãnh đạo quân khu bang Nam Shan, liệu có giống với suy nghĩ của Chu Giác Sơn không? Nếu như cô là Ngô Tứ Dân, ngồi trên thiên quân vạn mã, tài nguyên của cảnh nội hết thảy đều để cô khai phá, cuộc sống ngắn ngủi, lại đảm đương chức vụ thủ tịch bộ trưởng, cuộc sống này không khác gì làm vua của một cõi, cô cần gì phải lo lắng cho tiếng lòng của những quần chúng nghèo khổ hay nhân tầng lớp thấp nhất kia, càng không cần phải đàm phán hòa bình với quân đội chính phủ, khiến cho bản thân mình giống như kém đi một bậc.
Liên lạc với quân đội bang Bắc Shan, kết hợp lại càng nhiều thế lực trong bang Shan, tạo thành mặt trận thống nhất, cùng nhau chống chọi Myanmar, chống lại quân đội chính phủ nhập cảnh. Có lẽ, đây mới là tiếng lòng của Ngô Tứ Dân và các sĩ quan cao cấp trong quân đội Nam Shan.
Về phần toàn bộ kế hoạch của Chu Giác Sơn...
"Em lo lắng, đa số mọi người sẽ không đồng ý..." Tại Tư ngẩng đầu, cẩn thận nhìn trộm hắn một cái. Trong lòng cô buồn bã, giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của hắn.
Hắn dám làm ra lựa chọn như vậy, cô lý giải được, cô có thể hiểu, dù sao cô là một người Trung Quốc, tiếp nhận qua tư tưởng "Lạc hậu sẽ bị ăn đòn", chiến tranh kháng Nhật thế kỷ trước, đủ loại phẫn uất vẫn đang chảy bên trong máu của nhân dân, cô biết rõ hòa bình, kinh tế đối với một địa khu hoặc một quốc gia có ý nghĩ như thế nào, thế nhưng những cán bộ và chiến sĩ khác của Nam Shan có thể hiểu rõ không? Ký kết hiệp nghị đình chiến, cần phải cắt bỏ một phần lợi ích của người thống trị.
Trên đời này, có mấy người đang nắm quyền sẽ chịu làm như vậy chứ?
Một khi Ngô Tứ Dân không đồng ý, mà Chu Giác Sơn lại kiên trì, như vậy kết quả tệ nhất chính là Chu Giác Sơn sẽ bị quân đội bang Nam Shan phán định là nội gián...
Đến lúc đó, hắn chỉ có một người, làm sao có thể đi chống lại toàn bộ quân đội bang Nam Shan?
"Ý nghĩ này của anh có phải quá nguy hiểm không?" Tại Tư đột nhiên ôm lấy cổ của Chu Giác Sơn, cô ôm chặt hắn, giống như là rất sợ một ngày nào đó hắn lại đột nhiên biến mất.
Chu Giác Sơn nằm ở trên mặt đất, gối đầu lên một cánh tay, hắn mắt nhìn bầu trời, lại nhìn một chút Tại Tư đang ở trong ngực, "Em không làm, anh không làm, vậy sẽ không có ai làm."
Hắn tự đánh giá mình không phải là một anh hùng, nhưng hắn cũng không phải là một người hèn nhát, nếu hắn biết rõ cái gì là đúng, vậy hắn sẽ không có lý do nào để không đi tranh luận lý lẽ.
Đương nhiên, nếu như trong đàm phán đình chiến xuất hiện tình huống quân đội chính phủ ra công phu sư tử ngoạm [2], vậy hắn tự nhiên cũng biết xem thời thế, cân nhắc lợi hại, cùng lắm thì sau đó tiếp tục đánh là được rồi.
[2] Công phu sư tử ngoạm: chào giá hoặc đưa ra điều kiện rất cao, hoặc dùng để miêu tả con người lòng tham không đáy.
Tại Tư lo lắng, sợ hãi.
Chu Giác Sơn nhìn ra, vội vàng vỗ nhẹ lưng của Tại Tư, dùng giọng điệu ôn nhu nhất, "Em yên tâm, bây giờ anh chỉ là có ý tưởng ban đầu thôi, em không cần lo lắng cho anh, anh tuyệt đối sẽ không tùy tiện tham gia chiến dịch mà hoàn toàn không có sự chuẩn bị."
Hắn mỉm cười, đem môi mỏng tiến tới bên tai cô, nhẹ nhàng thổi khí, trêu chọc cho cô vui vẻ. Tại Tư ngửa đầu, buồn bã thở dài một hơi, cô lắc đầu, theo bản năng càng ôm hắn chặt hơn.
"Em thật sự hy vọng anh chỉ là một người bình thường mà thôi."
"Anh biết rõ, cho nên mỗi một ngày anh đều đang gia tăng nỗ lực gấp bội vì một ngày đó."
Hắn nhìn cô, nở nụ cười xán lạn. Người sống còn không giống như vậy, tám chín phần mười, nào có nhiều chuyện vừa lòng như vậy. Trên đời này căn bản không tồn tại cái gì là không làm mà hưởng, mỗi một loại kết quả, đều là sản phẩm mọi người dùng máu và mồ hôi đấu tranh mà thôi.
Tại Tư nằm ở trong ngực hắn, cau mày, cô thật ra rất muốn hỏi hắn, hắn bạo dạn có ý nghĩ như vậy liệu có liên quan gì với ba cô không.
Thế nhưng... "Interpol... có lẽ còn chưa đến mức có năng lực có thể liên quan đến chính quyền và nghị quyết của quốc gia khác chứ."
Đôi mắt Chu Giác Sơn sáng lên, chống đỡ ngồi dậy, hắn vuốt nhẹ mi cốt hai cái, cuối cùng, quay đầu lại, khẽ cười một tiếng.
Hắn cũng biết nha đầu này trong lòng như gương sáng, cho dù hắn cũng chưa từng tiết lộ với cô về công việc thực tế của Triệu Tuấn, nhưng cô không ngốc, thông qua manh mối từ đầu đến cuối, đại khái cũng đoán được.
Có một số việc giấu diếm cô quá lâu, cũng sẽ không muốn lừa gạt nữa... Huống chi Triệu Tuấn gần đây cũng đang cân nhắc muốn gặp cô, những năm này Triệu Tuấn ở Myanmar rốt cuộc là đang làm những gì, trước sau gì, Tại Tư sớm muộn cũng đều sẽ biết.
Hắn gật đầu, thừa nhận, "Ừ. Chuyện này không liên quan gì đến ba em, tất cả đều là chủ ý của bản thân anh."
Hắn nói như vậy, cũng coi như là đang nói cho Tại Tư biết, Triệu Tuấn hiện nay đúng là đang làm công tác nội ứng cho Interpol.
Tại Tư gật đầu, theo hắn ngồi dậy. Hai người dắt tay nhau đi đến chỗ đỗ xe, mặt trời phản chiếu ở trên mặt sông, màu đỏ tươi chiếu sáng, gió đêm lướt qua mặt, cỏ lau bên bờ sông bị từng cơn gió mát thổi vang xào xạc.
Trước đó, cô vẫn cho rằng hắn là một cấp dưới của ba cô, nhưng hiện tại xem ra, hình như cũng không hẳn là như vậy.
Cô còn nhớ rõ con dao quân sự mà lúc trước Chu Giác Sơn đưa cho cô, hôm qua ở trong xe cô lén lút dùng điện thoại của hắn điều tra --- đó là D80 răng hổ, Trung Quốc chế tạo ra, là sản phẩm ngoại thương chuyên dụng xuất khẩu để kiếm thu nhập ngoại hối, ở Mỹ, Thái Lan, Malaysia, Singapore và rất nhiều quốc gia khác đều có thể nhìn thấy thân ảnh của con dao quân sự này.
Mặc dù trước đó cô đã từng thăm dò qua Chu Giác Sơn, hắn cũng rõ ràng nói với cô hắn không có quan hệ gì với binh đặc chủng Trung Quốc. Nhưng bây giờ, Tại Tư nghĩ thông suốt rồi, có lẽ là ngay từ đầu cô đã nghĩ sai phương hướng rồi...
Hắn có lẽ thật sự không phải là bộ đội đặc chủng Trung Quốc.
Nhưng hắn chắc chắn đã tham gia huấn luyện bộ đội đặc chủng ở quốc gia khác.
Mỹ, Thái Lan, Malaysia và Singapore... chỉ trong vài quốc gia này, có con dao quân sự kia làm chứng cứ, nên sẽ không có sai lầm.
Hôm sau, một ngày nhàn nhã thảnh thơi.
Lại một ngày, đoàn người liền lên đường trở về quân khu.
Tất cả như cũ, Chu Giác Sơn theo thông lệ tham gia cuộc họp, trong cuộc họp, Ngô Tứ Dân cho hắn nửa tháng, để hắn đi xử lý một loạt công việc liên quan đến việc thúc đẩy hợp tác phát triển kinh tế nông lâm nghiệp của dân tộc Shan ở phía Bắc và phía Nam.
Họp trong đúng hai tiếng đồng hồ, tan họp.
Chu Giác Sơn ném văn kiện xuống, đứng dậy đi ra ngoài, Lý Bân và Khâu Nghị lại đi theo sau.
Một tay hắn để trong túi quần, tốc độ bước chân chỉ tăng không giảm.
"Nói."
Lý Bân: "Buổi tối muốn mời ngài uống rượu."
Khâu Nghị: "Coi như là đến thực hành với ngài."
Triển khai kinh tế nông lâm nghiệp, nghe tầm thường, nhưng trong phương diện này béo bở rất nhiều. Làm sĩ quan ở Myanmar, kiếm không ít, nhưng rốt cuộc vẫn là tiền chết. Nhất là Kyat vô cùng khó giữ được giá trị, tỷ giá hối đoái biến động rất lớn. Mắt thấy chuyện tốt như vậy có thể làm giàu phát tài, làm gì có ai không muốn được chia nhiều thêm một chén canh.
Bộ trưởng Ngô Tứ Dân đã nói trong cuộc họp rồi, lần này đi Bắc Shan, công việc do Chu Giác Sơn toàn quyền phụ trách. Ý tứ là nói, anh ta muốn mang ai đi, vậy đơn giản chỉ là một câu nói mà thôi.
Lý Bân cười cười, từ trong túi móc ra một bao thuốc lá. Ánh sáng của bật lửa giơ lên giơ xuống.
"Không cần." Cai rồi.
Chu Giác Sơn lạnh mặt, vòng qua hắn ta, hắn ngắm nhìn bốn phía, Thang Văn và Phùng Lực đang ở dưới tầng chờ hắn. Hắn sải bước, bỏ rơi Lý Bân và Khâu Nghị, đi tới cầu thang ngoài trời, chân vừa mới đứng vững, đột nhiên, một chiếc xe jeep màu đen chợt từ trong góc lao ra.
Lốp xe rắn chắc cố ý áp sát vũng nước đọng ven đường, nhanh chóng đi tới, bắn tung tóe lên quần áo của hắn.
"Thảo!"
Phùng Lực kích động, mắt đỏ bừng móc súng ra, Chu Giác Sơn bước nhanh về phía trước, đè xuống họng súng của hắn ta.
"Bỏ xuống!"
Thang Văn nhanh chóng lại gần, thấp giọng nói, "Anh nhìn biển số xe kia đi."
Là một biển số xe mạ vàng, rất quen thuộc.
Phùng Lực cắn răng, tức giận nhưng vẫn là bỏ súng xuống.
Không lâu lắm, một người mập mạp bụng phệ từ trong xe jeep đi ra, chính là thân ảnh đã lâu ngày không gặp.
Chu Giác Sơn đứng tại chỗ, đứng sừng sững giống như một gốc cây thanh tùng. Hắn thờ ơ, nghiêng mặt sang một bên, dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng lau nước bùn trên mặt, cười nhạo một tiếng.
"Hồ tướng quân."
Hồ Nhất Đức khập khiễng đi từng bước tới chỗ hắn, "Hừ, tiểu nhân đắc chí [3]."
[3] Tiểu nhân đắc chí: trước đây là chỉ người có đạo đức thấp kém hoặc làm hành động bất chính. Giờ dùng để chỉ người có nhân cách hèn hạ giành được quyền thế.
Hồ Nhất Đức lớn tuổi rồi, người mắc bệnh gút [4], đêm khuya ngày hôm trước bệnh gút tái phát, nằm liệt ở trên giường, cử động một chút cũng không được.
[4] Bệnh gút: còn gọi là thống phong (痛风), đây là một loại dạng viêm khớp, bệnh thường gặp ở nam giới nhiều hơn so với nữ giới. Phần lớn các bệnh nhân mắc bệnh gút là những người đàn ông trung niên, thường có biểu hiện qua những cơn đau, sưng khớp.
Nhiệm vụ mới mà Chu Giác Sơn tạm thời tiếp nhận, vốn chính là của ông ta, nhưng bởi vì sau khi ông ta bệnh cũ tái phát hành động bất tiện, không có cách nào ra ngoài, sau khi thông báo cho Ngô Tứ Dân, ông ta mới biết nhiệm vụ của mình cũng đã đánh mất rồi.
Vài tỷ Kyat cứ như vậy trôi mất, Hồ Nhất Đức tức giận chân của mình không ra gì, cũng càng ghê tởm Chu Giác Sơn cái loại tiểu nhân gian trá.
"Trước mặt là người, sau lưng là quỷ."
"Ừ." Chu Giác Sơn đáp lời, "Ở điểm này tôi chắc chắn không sánh bằng tướng quân, ở trước mặt và sau lưng đều không phải là người."
Hồ Nhất Đức đột nhiên, nhanh chóng rút súng, Chu Giác Sơn động tác nhanh hơn ông ta, ngón tay nhanh nhẹn quay một vòng, thời gian như nhau, súng đã lên đạn.
Mắt thấy hai người giương cung bạt kiếm, sĩ quan phụ cận đều sợ ngây người, ngoại trừ Thang Văn và Phùng Lực, người ở chỗ này ai cũng không dám làm bậy, chỉ sợ đứng sai đầu tường.
Hai tên gia hỏa đứng ở phía sau Chu Giác Sơn, Chu Giác Sơn tiến lên một bước.
"Hồ tướng quân thế nào gần đây lại không giết tôi?"
...
"Không giết chết, không bằng đến nương nhờ tôi này."
...
Hồ Nhất Đức thu hồi súng, hung tợn trừng mắt nhìn Chu Giác Sơn, "Mày đừng có đắc ý quá, Chu Giác Sơn, mày bây giờ thế nhưng không phải chỉ có một mình."
Bên cạnh Chu Giác Sơn còn có một người phụ nữ Trung Quốc, Hồ Nhất Đức nhớ thương rất lâu rồi. Ông ta lớn tuổi rồi, đánh không lại Chu Giác Sơn, thế nhưng chẳng lẽ không thể chế ngự được một người phụ nữ tay trói gà không chặt sao.
Chu Giác Sơn nhướng mày, đưa súng cho Thang Văn, hắn bất động thanh sắc, đi tới, bỗng nhiên một quyền đánh cho Hồ Nhất Đức ngã xuống đất, năm ngón tay gắt gao nắm chặt cổ áo của ông ta.
"Người nhà ông có nhiều hơn tôi, đừng ép tôi, giết cả nhà ông chôn cùng."
"Mày dám!"
Hồ Nhất Đức đã được binh lính cấp dưới mang đi. Ông ta còn không chịu thua, còn gọi với lại, "Mày dám!"
Chu Giác Sơn làm như không nghe thấy, xoay người rời đi.
Xe jeep đều lái đi rồi, nhưng hình như vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét của Hồ Nhất Đức --- "Mày dám, Chu Giác Sơn, tiểu tử mày tmd thử nhìn một chút..."
...
Tại Tư đang ở nhà thu dọn quần áo, trong lúc đó, cũng nghe được tiếng huyên náo như vậy.
Cô hoài nghi, không biết là chó husky nhà ai đang sủa loạn cắn loạn?
Nghĩ một chút, lại lắc đầu, con chó husky này cũng quá hung dữ rồi.
***
Lời editor: thân phận của nam chính dần dần hé lộ rồi:)
Danh sách chương