Edit: Dương

***

Tối hôm đó, Triệu Tuấn và Tại Tư hàn huyên cho tới rất khuya, thời gian không còn sớm, Bạch Tĩnh ngủ trước rồi. Lúc đêm khuya vắng người, hai người phụ nữ đã bàn bạc ổn thỏa, phái Bạch Tĩnh cùng đi Nam Shan một chuyến, chỉ là còn chưa hỏi ý kiến của Chu Giác Sơn.

Chu Giác Sơn vốn là cũng không phản đối, nhưng mà sau khi gặp qua Bạch Tĩnh, anh đột nhiên thay đổi lập trường.

"Cháu không đồng ý."

Triệu Tuấn kinh ngạc, "Cậu không đồng ý? Tại sao?"

"Cô ta là một người Trung Quốc, ngay cả một câu tiếng Myanmar cũng không biết, chẳng có chút quen thuộc nào với quân khu bang Nam Shan, cháu mang cô ta đi cùng, cô ta có thể giúp cháu được gì?"

Quan trọng nhất, cô ta còn là một người phụ nữ.

Lúc trước Triệu Tuấn ông ấy cũng không nói muốn phái một người phụ nữ đến giúp anh. Ở loại địa phương như quân khu bang Nam Shan, ngư long hỗn tạp, mặc dù trên danh nghĩa Triệu Tuấn nói là phái Bạch Tĩnh đến giúp anh, thế nhưng một khi thật sự đến chỗ đó, viên đạn không có mắt, cô ta lại chỉ là một người phụ nữ tay trói gà không chặt, vậy rốt cuộc là cô ta chiếu cố anh hay vẫn là anh chiếu cố mình đây?

Triệu Tuấn ngẫm lại, sờ sờ cổ, "Vậy, vậy cậu cứ xem cô ấy là một người giúp việc là được."

Chu Giác Sơn giữ vững lập trường, "Không được, cháu biết rõ chú đã cứu cô ta, thế nhưng chuyện gì ra chuyện đấy, nếu như cháu muốn, cháu có thể hô tới quát lui với cô ta, nhưng còn Tại Tư thì sao, Bạch Tĩnh tốt xấu gì cũng có ân với Tại Tư, Tại Tư có thể sai bảo cô ta giống như một người giúp việc sao?"

Đối với một mình Chu Giác Sơn mà nói, mang thêm phụ nữ về quân khu, ngoại trừ thêm chút phiền phức, đương nhiên là không sao cả. Hơn nữa đừng nhìn vừa rồi Bạch Tĩnh phô trương miệng lưỡi chiếm được chút tiện nghi ngoài miệng của anh, đó là bởi vì tính cách của Chu Giác Sơn luôn là có thể động tay thì tuyệt đối không nói nhảm, đợi đến khi bọn họ trở lại quân khu, nếu như Bạch Tĩnh còn dám múa mép khua môi trước mặt anh, Chu Giác Sơn chỉ cần móc súng ra hù dọa cô ta vài câu, chỉ cần ba năm phút đồng hồ, phụ nữ gan lớn cũng có thể dọa sợ.

Chỉ là anh muốn cân nhắc thay Tại Tư, Triệu Tuấn phái Bạch Tĩnh qua bên đây, khó xử sẽ chỉ là Tại Tư.

Dù sao, đến lúc đó, Tại Tư đối mặt với vợ giả trên danh nghĩa của ba mình, hơn nữa người phụ nữ này còn có ân với cô. Theo tính cách của Tại Tư, cô có thể không biết xấu hổ hô tới quát lui với Bạch Tĩnh sao? Coi như xong, cô sẽ chỉ biết tạo điều kiện ăn ngon mặc đẹp cho Bạch Tĩnh mà thôi.

Tại Tư nhìn Chu Giác Sơn, trong lòng ấm áp, khuôn mặt lộ ra tia cảm động, cô không nghĩ tới bình thường nhìn Chu Giác Sơn cẩu thả tùy tiện, gặp phải loại chuyện này lại có thể suy nghĩ cẩn thận cho cô.

Nói thật, trong lòng cô quả thực có hổ thẹn với Bạch Tĩnh, nhưng mà dù vậy, cô cũng chưa từng nghĩ tới muốn trốn tránh, cô tin tưởng, chỉ cần người vẫn còn sống, tất cả đều còn kịp, cô sẽ không vì như thế mà thấp hèn, cô sẽ thẳng thắn báo đáp hết ân tình này.

Hai người vai kề vai ngồi trên ghế sofa ở phòng ngủ, Tại Tư đụng một cái vào ống quần của Chu Giác Sơn, cô tiến tới bên tai anh, nhẹ giọng nói, "Anh (哥), mang cô ấy đi đi, anh nói như vậy, ba cũng rất khó xử."

Triệu Tuấn thính tai, cản lại câu chuyện, "Không, Tại Tư, tiểu tử này nói rất có đạo lý. Ba suy nghĩ cẩn thận rồi, đợi đến khi ba rời khỏi Lashio, Bạch Tĩnh ở bên này, ba sẽ để Cao Hán chú ý, hai đứa không cần hao tâm tổn trí, sau khi trở lại quân khu, tập trung điều tra ngọn nguồn của nhóm M16A4 kia là được."

...

Sự tình, cứ như vậy định xuống.

Tại Tư ngẫu nhiên suy nghĩ lại một chút, vẫn cảm thấy có chút áy náy.

Vài ngày sau, bởi vì Lashio giới nghiêm, hợp tác kinh tế Nam Shan Bắc Shan định ra trước đó cũng bị bức bách bỏ dở giữa chừng, chuyên gia kỹ thuật nông nghiệp của Nam Shan không cần qua đây, Phùng Lực cũng không cần phải trở lại quân khu trước thời hạn.

Không quá hai ngày, Chu Giác Sơn liền xin chỉ thị của Ngô Tứ Dân về chặng đường về, tất cả chuẩn bị sắp xếp đâu vào đó, chỉ chờ chọn ngày xuất phát.

Đêm hôm đó, Đan Thác cố ý bố trí một bàn tiệc rượu, để tiễn đoàn người Chu Giác Sơn.

Mưu tính của Đan Thác, tự nhiên là muốn để Chu Giác Sơn tận lực thay hắn ta nói tốt vài câu trước mặt Ngô Tứ Dân. Đang trong bữa tiệc, đám lính uống rượu ca hát, thưởng thức đồ ăn ngon, Đan Thác ngắm đúng thời cơ, ngồi qua đây, lén lút tặng một hộp quà hai tầng xinh xắn tinh tế.

Mở hộp quà ra, tầng thứ nhất, là một sợi dây chuyền cẩm thạch đầy đặn lộng lẫy, phẩm chất tinh tế tỉ mỉ, màu sắc nhẹ nhàng, vân thạch nổi bật.

Tầng thứ hai, là một cặp vòng tay và khuyên tai cẩm thạch tinh xảo, phẩm chất trong suốt như thủy tinh, hoàn toàn không có tạp chất, trong hộp còn để một tờ giấy chứng nhận giám định, nơi xuất xứ là "Vùng ngọc" [1] — vùng đất tốt nhất ở Myanmar.

[1] Vùng ngọc (Jade Track): nằm ở thị trấn Lonkin thuộc bang Kachin, phía bắc Myanmar. Ngày nay khai thác ngọc chủ yếu ở các mỏ Phakant-gyi, Maw Se Za, Tin Tin và Khansee.

Phẩm cấp của cẩm thạch ra sao, dùng kính lúp chiếu một cái liền biết, ví dụ phẩm chất như thế này, đã có thể đạt tới cấp bậc bảo thạch [2]. Vô cùng hiếm thấy, càng là châu báu khó có được.

[2] Bảo thạch (Jewel): là một loại đá quý xinh đẹp nhất trong các loại nham thạch. Màu sắc tươi sáng, phẩm chất trong suốt, sáng bóng rực rỡ, cứng rắn bền chắc, đồng thời tồn tại rất ít ỏi.

Tại Tư hơi ngạc nhiên.

Cô nhìn Chu Giác Sơn ngồi ở một bên, lại lần nữa nhìn Đan Thác, "Cho tôi?"

"Đưa cho phu nhân và đoàn trưởng. Tập đoàn chúng tôi chuyên buôn bán những thứ này, còn cần hai vị phí tâm nhiều hơn." Vài lần gặp mặt, Chu Giác Sơn đều trước sau đưa Tại Tư đi theo, hai người như hình với bóng, Đan Thác cũng nhìn ra được, Chu Giác Sơn rất coi trọng người phụ nữ này.

Đan Thác là buôn lậu cẩm thạch, một hộp đồ nữ trang này, cho dù là dùng nguyên liệu trân quý nhất thượng thừa nhất, khi hắn ta ở nơi này gia công một chút, đắt nhất cũng không quá mười triệu Kyat.

Tâm ý nho nhỏ, có lẽ Chu Giác Sơn không nhìn thuận mắt, thế nhưng tặng phụ nữ liền không giống nhau. Phụ nữ đều yêu thích những thứ này, thậm chí còn mê luyến, Đan Thác dùng chiêu này, lần nào cũng trúng, chỉ cần hôm nay cô ta đồng ý nhận lấy, ngày sau sẽ thường thay hắn ta nói vài câu hữu ích với Chu Giác Sơn, dù sao vẫn là có thể.

Sóng mắt Tại Tư khẽ động, liếc mắt nhìn Chu Giác Sơn.

Có lẽ cô chưa bao giờ đề cập qua, sau khi mẹ cô tái giá, ba dượng chính là mở cửa hàng trang sức.

Vàng bạc ngọc thạch, những loại đồ vật này, cô nhìn thấy nhiều rồi, lễ vậy giống như của Đan Thác, đúng là vẫn rất khó mua chuộc được cô.

"Đan Thác tiên sinh, chuyện trong quân khu, từ trước tới nay tôi đều không hỏi tới. Giao dịch của anh và Chu đoàn trưởng, tôi cũng không hiểu. Nếu như có chỗ nào cần phối hợp hiệp thương, trực tiếp thương lượng với Chu đoàn trưởng là được."

Đang lúc nói chuyện, Tại Tư đậy nắp hộp quà lại, đẩy trở về.

Cô và Chu Giác Sơn trước đó đã từng lén lút nói qua chuyện này, hai người bọn họ nhất trí cho rằng, cách tốt nhất để che giấu thân phận phóng viên chiến trường của Tại Tư, đối với việc quân sự, chính sự, cô cần phải giả vờ ngây ngốc, thậm chí trước mặt người ngoài, biểu hiện càng dốt nát càng tốt.

Đan Thác nhìn nhìn Tại Tư, cười khan hai tiếng, đây là nghi ngờ đồ vật giá rẻ? Không nhìn vào trong mắt? Hắn ta sờ sờ mũi, xoa dịu lúng túng, ngược lại hỏi Chu Giác Sơn, "Vậy Chu đoàn trưởng định khi nào trở lại quân khu?"

"Ngày mai."

"Ngày mai đi hả? Vậy anh cùng chú Triệu ngày kia sẽ đi qua."

Chu Giác Sơn đang gắp thức ăn, đôi đũa dừng lại, liếc mắt nhìn hắn ta một cái, "Không vội, anh còn có thể chậm một chút nữa cũng được."

Cách thời gian đàm phán đấu thầu [3] còn có bốn ngày. Sắp xếp thời gian, tránh cho xuất hiện cùng lúc, mới có thể tận lực giấu giếm quan hệ hợp tác bí mật này của anh với Đan Thác.

[3] Đấu thầu (invitation to tender): là chỉ người đấu thầu trước đó phát ra thông cáo đấu thầu hoặc đấu thầu đơn, chủng loại, số lượng và đưa ra các điều kiện giao dịch có liên quan trong quy định như thời gian, địa điểm, tên hàng hóa chuẩn bị mua vào, văn kiện, mời người dự thầu tham gia đấu thầu.

Đan Thác ngẫm lại, "Không có chuyện gì, chú ngồi máy bay, anh đi ô tô, chúng ta mỗi người một đường."

Hắn ta không thể chậm hơn nữa, trước khi chuẩn bị đấu thầu, hắn ta thế nào cũng phải qua đó trước thời hạn để đút lót một phen. Việc buôn bán lại không thể so với cái khác, muốn kiếm tiền, mạng giao thiệp và quan hệ là trọng yếu nhất.

Ánh mắt Chu Giác Sơn có tia sáng lóe lên, giống như là nghĩ đến điều gì đó, anh duy trì bình tĩnh, ăn một miếng thức ăn, "Anh đi ô tô, là tính toán trực tiếp mang số lượng hàng lớn qua đó?"

"Không, hàng đã sớm tới rồi, lần này là anh mang theo vài xe không đi qua, nếu như Ngô bộ trưởng không hài lòng, anh sẽ kéo hàng về, chuyển đến trong tay Kim Đãng, lại chuyển đến thị trấn Muse."

Muse là một thành phố phía bắc, nằm ở biên giới tây bắc của bang Bắc Shan, thuộc về bến cảng cấp quốc gia, lân cận với thị xã Thụy Lệ [4] tỉnh Vân Nam Trung Quốc.

[4] Thị xã Thụy Lệ (Ruili City): là một thị xã thuộc châu tự trị dân tộc Thái, Cảnh Pha Đức Hoành, tỉnh Vân Nam, CHND Trung Hoa. Thị xã này giáp với Myanmar, 60% dân số là các dân tộc thiểu số miền núi.

Thành phố kia, diện tích không lớn, nhưng bên trong thành phố kiến thiết hết sức phồn hoa, cả thành phố xa hoa trụy lạc, sòng bạc, nhà chứa khắp nơi, nơi đó rất nhiều người Trung Quốc, người Kokang (*)cũng rất nhiều, là lối ra thuận lợi nhất của các nguyên vật liệu như cao su, gỗ, ngọc thạch, khí thiên nhiên từ Myanmar sang Trung Quốc, cũng là một trạm trung chuyển cấp một của hàng tiêu dùng và xe gắn máy Trung Quốc tràn vào Myanmar.

Nếu như muốn buôn lậu ngọc thạch, gỗ đến Trung Quốc, nơi đó, là một chỗ nhất định phải đi qua.

Chu Giác Sơn hơi gật đầu, đang lúc suy nghĩ, gắp lên một ngụm mì, nhanh chóng nhai kỹ.

Đương nhiên, anh đã sớm biết Đan Thác chắc chắn sẽ không treo cổ trên gốc cây Nam Shan này. Chỉ có điều hợp tác với Nam Shan, nhất định là lựa chọn tối ưu, một là công xưởng ngọc thạch ở bang Nam Shan nhiều, nguyên liệu tốt, hai là dựa theo suy luận của Tại Tư và Chu Giác Sơn, nhóm thương nhân buôn lậu quân hỏa hẳn là đang ở Nam Shan, một khi lần hợp tác lâu dài này bàn bạc thành công, cũng thuận tiện cho Đan Thác bọn họ âm thầm bí mật buôn lậu quân hỏa, ít nguy hiểm hơn một phần, ít đi một phần phí vận chuyển.

Cùng Bắc Shan hợp tác, tuy nói là lựa chọn tốt thứ hai, nhưng dù thế nào Đan Thác cũng đều không để mất, thương nhân đều rất tinh ranh, chỉ là vấn đề kiếm nhiều kiếm ít.

"Ngô Tứ Dân bên kia, tôi có thể tận lực nói giúp anh."

"Được, Chu đoàn trưởng cũng yên tâm, chẳng qua chú cần nắm chắc, anh một phân tiền cũng không đưa thiếu cho chú."

"Lợi nhuận tính thế nào?"

"10%."

"Lãi suất hàng năm?"

"Không, chia theo mỗi chuyến hàng."

"Khoảng bao nhiêu?"

"Khoảng 50.00 đô la Mỹ."

"Đưa đô la Mỹ cho tôi?"

"Đúng, đô la Mỹ." Tỉ giá hối đoái của đồng Kyat dao động rất lớn, tiền bạc giao dịch bên ngoài cảnh nội, trên cơ bản đều dùng đô la Mỹ thanh toán.

Chu Giác Sơn gật đầu, tạm thời không có vấn đề khác. Đêm khuya, anh và Tại Tư cùng nhau trở lại căn phòng.

Đêm cuối cùng ở nơi này, Tại Tư vội vàng tắm rửa, lại vội vàng thu thập hành lý, cô muốn mang theo máy may xách tay kia, thế nhưng giằng co nửa ngày, va ly đã chật cứng rồi.

"Anh (哥), anh giúp em một chút đi."

"Chờ một chút, anh đang tính cái này."

Tại Tư kinh ngạc, vui vẻ chạy tới, "Đang làm gì thế?"

Chu Giác Sơn cau mày, trên bàn đặt một cái máy tính, anh ngồi ở trên ghế sofa, nghiêng thắt lưng, ngón tay bấm bấm các con số trên máy tính, lại nhìn chỗ khác một lát rồi nhấn số 5, một lát lại nhân với 60, một lát lại trừ 50, hình như là đang tính cái gì đó rất quan trọng.

Ánh mắt Tại Tư khẽ động, mỉm cười, tiến lên ôm eo của anh, "Thế nào, anh ở đây tính xem có thể kiếm được bao nhiêu tiền à?"

"Không, anh tính xem hắn ta có thể bị xử bao nhiêu năm tù."

...

Tại Tư bật cười, "Vậy anh cũng nhận tiền, có phải anh cũng bị xử không?"

"Anh có thể giao hắn ta cho Trung Quốc trước, sau đó lại giao cho quân đội chính phủ Myanmar, tiền đều là hắn ta kiếm, đâu có liên quan gì đến anh."

Tại Tư:...

Đủ nham hiểm.

Lời tác giả

(*) Người Kokang: là một chi dân tộc Hán ở Myanmar. Sinh sống ở địa khu Kokang phía bắc bang Shan Myanmar, tiếp giáp với Vân Nam Trung Quốc. Địa khu Kokang thời Đường thuộc lãnh thổ nước Nam Chiếu, thời Tống thuộc lãnh thổ nước Đại Lý. Tổng nhân số chỉ có khoảng hơn 200.000 "người Kokang", 95% huyết thống trên người là dân tộc Hán. Tổ tiên bọn họ đến nơi này sớm nhất, là một nhóm người dân thường bị chính phủ Mãn Thanh bức hại và quan binh còn sót lại bám gót Minh Vĩnh Lịch đế Chu Do Lang, hơn 300 năm trước di chuyển đến đây, mấy đời cư trú ở địa khu Kokang. Thế kỷ 18, một chi hậu duệ di trú Trung Quốc trở thành thế lực địa phương núi Khoa Kiền, sau này thụ phong làm thổ ti Kokang (thổ ti là một chức quan biên cương Trung Quốc thời cổ đại; thổ ti Kokang: là một chức quan thổ ti cha truyền con nối của người Kokang dưới triều nhà Thanh, ngày nay thuộc khu tự trị Kokang Myanmar). Ngày 4 tháng 2 năm 1897,《Trung – Anh tiếp tục thương nghị hiệp ước Myanmar》, chính quyền Mãn Thanh cắt Kokang cho Myanmar – thuộc địa của Anh, vì thế người Kokang từ một bộ phận của dân tộc Hán trở thành một dân tộc thiểu số của Myanmar, cũng bắt đầu lịch sử trồng cây anh túc trăm năm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện