Edit: Dương
***
Cách thời gian Ngô Tứ Dân tổ chức quyền đấu thầu khai thác cùng xuất khẩu gỗ và ngọc thạch của bang Nam Shan còn lại ba ngày, tình trạng cơ thể Sài Khôn không tốt, lần này sẽ không đến bữa tiệc, ngày mai, Đan Thác và Triệu Tuấn sẽ cùng nhau đến Nam Shan.
Tối hôm đó, Triệu Tuấn lại từ Lashio cung cấp đầu mối mới nhất, ba ngày sau, là thời điểm tập đoàn Sài Khôn xuất hàng lần kế tiếp. Trước khi lão Đàm bị cướp đi, kho vũ khí quân hỏa của bang Nam Shan đã bị quét sạch không còn một chút gì, kho vũ khí quân hỏa của Nam Shan cố định vào ngày 23 mỗi tháng sẽ bổ sung tiếp viện, cái này cũng đã nói lên, Hồ Nhất Đức đã hành động trước một bước, đem toàn bộ quân hỏa có thể nuốt riêng vận chuyển đến trại tử sản xuất ma túy kia.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi chuyện, toàn bộ đều tập hợp lại ở ba ngày sau.
Chu Giác Sơn đã dự tính xong tình huống xấu nhất, lần này nguy hiểm vạn phần, anh tuyệt đối không thể để Tại Tư ở lại Nam Shan cùng anh.
Tại Tư ghé vào bả vai của anh, khóc không thành tiếng.
Chu Giác Sơn đau lòng, ôm chặt cô vào lòng, "Anh có một người bạn, người Trung Quốc, ngày mai cậu ta vừa vặn muốn tới Nam Shan nói chuyện làm ăn, em đi theo cậu ta, cậu ta có thể dẫn em trở lại Trung Quốc."
Hôm sau, trời tờ mờ sáng.
Mấy chiếc xe ô tô màu trắng thuần từ phương xa lái tới, băng qua làn khói sương mù lái vào cổng chính màu đen của quân khu bang Nam Shan.
Biển số xe bắt đầu bằng Vân A [云A] (Vân trong Vân Nam 云南), rất dễ nhận thấy, đây là xe xuất phát từ Côn Minh.
Chỗ ngồi phía sau của chiếc xe đi đầu tiên, một người phụ nữ trẻ tuổi đang gọi video với ba đứa bé.
"Mẹ, bữa sáng Tụng Tụng ăn một quả táo a~"
Tiểu gia hỏa [1] xưng là Tụng Tụng kia, đang vui vẻ chạy tới chạy lui trong phòng trẻ em, bàn tay của cậu bé bụ bẫm, một lát lật lật cặp sách, một lát lại nhìn hộp cơm một chút, chuẩn bị thu dọn đồ đạc, lập tức phải đi nhà trẻ rồi.
[1] Gia hỏa: ở đây là cách xưng hô hài hước, không phải cách xưng hô miệt thị.
Anh trai Tiểu Hạo đang đứng ở một bên cúi đầu đeo khăn quàng đỏ, nghe vậy, vẻ mặt khinh thường bĩu môi, "Tụng Tụng, làm người phải thành thật. Rõ ràng là em ăn quả hải đường [2]."
[2] Quả hải đường: hình ảnh ở cuối chương.
"Là quả táo ~"
"Là quả hải đường."
"Mẹ, Tụng Tụng không có nói dối. Quả, quả lớn như vậy, thật sự là quả táo lớn vừa đỏ vừa ngọt nha ~"
Tụng Tụng theo lý tranh luận, vừa nói vừa khoa tay múa chân, cậu bé uốn éo cái mông tiến tới trước mặt của Y Đường, hận không thể đem cả khuôn mặt của mình đều dán lên màn hình điện thoại.
Em bé nhỏ tuổi nhất ngồi ở trong góc không làm gì cả, màn hình bị anh trai ngăn trở, không nhìn thấy mẹ liền bỏ bình sữa xuống, oa một tiếng rồi khóc lên.
Tụng Tụng vội vàng quay đầu, "Em trai ngoan không khóc..."
Tiểu Hạo cũng khẩn trương ngồi xổm xuống bên chân của em trai nhỏ, "Em trai, em đừng khóc, uống sữa, nhanh uống sữa đi. Ngoan, anh trai thương em nhất."
Ngoài cửa, bảo mẫu và dì giúp việc nghe được tiếng trẻ con khóc, vội vàng thả mọi thứ trong tay xuống, chạy vào trong phòng.
... Lại là một buổi sáng chân tay luống cuống.
Y Đường bất đắc dĩ lắc đầu, nói tạm biệt với từng đứa nhỏ, sau đó lại dặn dò vài câu với bảo mẫu và dì giúp việc, lúc này mới tắt điện thoại di động, quay đầu nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh.
Tống Diễn giống như thường ngày, mặc một bộ tây trang màu đen, đeo cà vạt màu đậm giống vậy, phối với áo sơ mi màu đen, giày da sáng loáng. Anh ta ngồi ngay ngắn ở trên ghế da, trong tay cầm một quyển《Tuần san thương vụ》, dùng ngón tay trắng bóc nhẹ nhàng lật từng trang tạp chí.
"Thế nào, con lại ầm ĩ em à?"
Y Đường nhắm mắt, lười biếng dựa vào bờ vai của anh ta.
"Mấy đứa nhỏ đều nhớ em rồi."
"Hai ngày nữa liền trở lại rồi."
Anh ta ôm bả vai của cô, dịu dàng an ủi mấy câu. Chu Giác Sơn có việc muốn nhờ anh ta. Lần này anh ta tới Myanmar, nhưng là mang nhiệm vụ mà tới.
Đan Thác và Triệu Tuấn cũng đã đến rồi.
Hai ngày nay, Đan Thác vẫn luôn bận bịu cũng không hề nhàn rỗi, kể từ sau khi Chu Giác Sơn rời khỏi Lashio, hắn ta lén lút hối lộ rất nhiều người có liên quan.
Hôm nay lại cố ý sáng sớm đến nơi này, thật ra khi bọn họ ở nơi này, có một câu trong nghề rất phổ biến.
— "Sông Mekong, cảng Yangon."
Ý muốn nói là, người làm kinh doanh đến trước, giống như nước từ sông Mekong chảy vào cảnh nội Myanmar, khắp nơi mở rộng chi nhánh, tất cả đều là quan hệ đưa đến. Mà người làm kinh doanh đến sau, là giống như người ở cảng Yangon bên bờ trái sông Yangon, phải đợi tàu chở hàng đến rồi mới có thể làm việc, địa vị vô cùng thụ động, chỉ có thể mặc cho người khác tính toán.
Ai cũng không muốn làm "cảng Yangon" kia, cho nên quyền đấu thầu khai thác cùng xuất khẩu gỗ và ngọc thạch của Nam Shan lần này tuy nói là ba ngày sau tổ chức, nhưng sáng sớm hôm nay, quân khu vừa mới mở cửa cho bên ngoài, các lộ nhân mã [3] cũng đã lần lượt chạy tới rồi.
[3] Các lộ nhân mã (各路人马): là đại biểu cho thế lực bất đồng, lập trường bất đồng, bối cảnh bất đồng. (mọi người ở các lĩnh vực hoặc địa phương khác nhau tụ tập lại một chỗ).
Trong khoảng thời gian Tại Tư sinh hoạt ở Myanmar, ngược lại cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Mắt nhìn xung quanh, xe hơi sang trọng khắp nơi, phía sau mỗi một phú thương [4] đều có mười mấy vệ sĩ áo đen đi theo, bên người còn đều mang theo gia quyến, nữ nhiều nam ít, mỹ nhân vô số.
[4] Phú thương: thương nhân có rất nhiều tiền.
Náo nhiệt hiếm thấy...
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, đứng ở dưới cửa sổ phòng trúc, hai tay kéo mành cửa sổ, "Em rất muốn biết một chút về đấu thầu ở Myanmar là như thế nào."
Chu Giác Sơn vừa mới mặc xong quân phục, từ trong phòng ngủ đi ra. Nghe vậy, từ phía sau ôm lấy cô, cúi đầu nói, "Sau này có cơ hội, anh sẽ dẫn em đi xem một chút."
Tại Tư quay đầu, đôi mắt cúi xuống, nhìn trong ngực anh mà lòng nặng trĩu.
Chu Giác Sơn nhìn sang chỗ khác, cúi đầu, khẽ hôn ở vành tai của cô, "Được rồi, không có chuyện gì. Hôm nay em đi trước, ba ngày sau là anh có thể hoàn thành nhiệm vụ, chậm nhất là một tuần, thì có thể chạy đến Trung Quốc hội họp với em rồi."
"Anh không gạt em chứ?"
"Đương nhiên."
Lời hứa hẹn với cô anh sẽ không nuốt lời, "Đây không phải là sinh ly tử biệt, cho nên em vui lên một chút, đừng khó coi như vậy."
Trở lại Trung Quốc, rõ ràng là chuyện cô vẫn mong đợi, cô nên vì thế mà vui mừng mới đúng. Chu Giác Sơn rất rõ ràng, Myanmar là một quốc gia phong cảnh tươi đẹp nhưng tuyệt đối không phải là nơi thích hợp để ở lại lâu dài, kinh tế Trung Quốc phát triển, hòa bình yên ổn, nơi đó có pháp luật văn minh, có chính phủ vững chắc, tuy nói mỗi một quốc gia cũng đều không tránh khỏi tồn tại rất nhiều tệ nạn, Trung Quốc cũng không thể tránh được, thế nhưng toàn thế giới đều đang nhìn thấy Trung Quốc ngày càng hưng thịnh, anh tin rằng, về sau quốc gia này nhất định sẽ càng ngày càng tốt.
Tại Tư nhẹ nhàng gật đầu, buồn bã thở dài một hơi.
Cho đến hôm nay, cô quả thật không biết mình còn có thể giúp anh làm những gì.
Cô chỉ biết phân tích logic, đối với hành động bắt giữ quy án lại hoàn toàn không biết gì cả. Từ bé môn thể dục cô đã kém rồi, lúc còn đi học chạy 800m trên cơ bản cũng chỉ có thể đạt mức đủ tiêu chuẩn, nhảy cao, nhảy xa, thì không cần phải nói nữa... Cô ngay cả nhảy dây chun đơn giản nhất cũng nhảy không được.
Cô biết rõ, nếu như cô khăng khăng muốn lưu lại, cho dù là muốn giúp anh truy đuổi một đào phạm cũng rất khó khăn.
Hơn nữa nếu như cô khăng khăng không đi, có khả năng sẽ giống như thời gian lần trước ở thị trấn Daren, bị người lợi dụng, trở thành vũ khí uy hiếp Chu Giác Sơn.
Cho nên... cô sẽ chọn rời đi.
"Nhưng em muốn anh biết, em đi, là vì để anh có thể an toàn." Đáy mắt của Tại Tư lại ươn ướt rồi, nhiệm vụ lần này, anh nhất định phải vô cùng cẩn thận, phải sống sót, cô không xác định được trong nhiệm vụ lần này anh có thể gãy tay gãy chân hoặc mù điếc hay không, nhưng cô cái gì cũng không sợ, "Chu Giác Sơn, em mặc kệ anh sẽ lấy diện mạo và phương thức gì để tới gặp em, em đều không để tâm, nhưng anh nhất định phải tới gặp em."
Ánh mắt Chu Giác Sơn dịu dàng, "Anh biết, dù cho anh thay đổi, hai chân cắt cụt, anh bò cũng phải bò qua."
"Ừm!"
Tại Tư ôm chặt Chu Giác Sơn, nhắm mắt lại, nước mắt trong suốt thấm ướt lông mi, tí tách rơi xuống bả vai anh và trên cổ áo.
Thời gian không còn sớm, binh lính dưới tầng đã thúc giục anh mấy lần, Chu Giác Sơn nhìn Tại Tư, thay cô lau nước mắt, cùng nhau đẩy cửa đi ra ngoài.
Hôm nay, Ngô bộ trưởng mở tiệc chiêu đãi các phú thương, tổ chức bữa trưa ở tòa nhà chính của quân khu, hình thức tiệc buffet [5], ngay cả toàn thể quân binh ngoài đại đội đều có mặt tại nơi này.
[5] Tiệc buffet (tiệc đứng): là hình thức tổ chức bữa tiệc ăn uống trong đó tất cả thức ăn được đặt trong một khu vực chung để mọi người tự phục vụ bằng cách lấy các món đã được soạn sẵn trên bàn tiệc.
Chu Giác Sơn dẫn Tại Tư đi tới tầng hai, dựa theo sắp xếp trước đó, gặp mặt Tống Diễn và Y Đường trước một lần.
"Cậu ấy cùng Y Đường là một đôi vợ chồng, mấy năm trước anh đi Brazil xem đá bóng, quen biết cậu ta."
Tống Diễn là làm buôn bán gỗ, cậu ta ở Trung Quốc có vài rừng gỗ rất thích hợp. Đầu năm nay, tài nguyên độc quyền chính là tài phú vững chắc nhất, quy mô công ty của cậu ta rất lớn, ở Myanmar cũng có công xưởng, tài sản trên danh nghĩa nói ít thì cũng hơn trăm triệu NDT (~ 340 tỷ VND), nhiều hơn thì không thể lường được.
"Du tiểu thư, rất vui khi được gặp cô."
Tống Diễn nói giọng trầm thấp, đứng nghiêm, anh ta lễ độ đưa tay phải ra, Tại Tư cũng rất khách khí bắt tay một chút.
Ánh mắt của cô, trái lại không nhịn được lưu luyến trên người Y Đường ở bên cạnh anh ta.
— Một người phụ nữ rất tao nhã dịu dàng.
Còn mang theo một loại cảm giác phụ nữ Giang Nam, mềm mà không yếu, kiều mà không mị [6].
[6] Kiều mà không mị: xinh đẹp nhưng không phải kiểu mê hoặc.
Y Đường mỉm cười, ánh mắt ấm áp, khẽ gật đầu với Tại Tư.
Không hiểu sao, Tại Tư theo bản năng ngầng đầu liếc nhìn Chu Giác Sơn.
Đều loại thời điểm này rồi, Chu Giác Sơn làm gì còn có tâm tư nhìn người phụ nữ khác, anh nhìn không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Tại Tư.
"Chờ bữa trưa kết thúc, em cứ ngồi xe của Tống Diễn, theo bọn họ cùng nhau rời khỏi quân khu, trở lại Trung Quốc."
Toàn bộ việc làm ăn của Tống Diễn đều là đứng đắn hợp lý hợp pháp, anh ta không làm buôn lậu, hôm nay sẽ đến, chỉ là bởi vì công xưởng gỗ của anh ta ở Myanmar có liên quan một chút đến bang Nam Shan. Quân đội chính phủ cũng nâng đỡ anh ta, Ngô Tứ Dân càng đối xử với anh ta như khách quý, giống như loại trường hợp này, Tống Diễn chưa bao giờ tham dự. Nhưng chuyện lần này không giống bình thường, trước đây anh ta có giao tình với Chu Giác Sơn, Chu Giác Sơn nhờ anh ta hỗ trợ, anh ta bỏ xuống công việc cũng phải đi qua.
Tại Tư gật đầu, lại nói tiếng cảm ơn với Tống Diễn và Y Đường.
Bữa trưa rất nhanh bắt đầu, đoàn người trong đại sảnh nhốn nháo, người đến người đi.
Mười hai giờ, chính là thời khắc trọng yếu Ngô Tứ Dân hẳn là phải có mặt để phát biểu, nhưng một đám người trái đợi phải đợi, lại cũng không đợi được chút bóng dáng của Ngô Tứ Dân.
Ngô bộ trưởng không đến, bữa trưa không thể giải tán.
Mọi người xì xào to nhỏ, thảo luận ầm ĩ, rất nhanh, đủ loại tin đồn vô căn cứ liền truyền ra bên ngoài.
Bỗng nhiên, Thang Văn xuất hiện ở cửa toàn nhà chính. Hắn ta đi khập khiễng ló đầu nhìn nhìn, vội vàng xuyên qua đám người, một mạch chạy đến bên người Chu Giác Sơn.
Chu Giác Sơn liếc nhìn cậu ta, "Làm sao?"
"Việc lớn!"
"Nói."
"Tả ngạn bị cháy, Ngô bộ trưởng mất tích rồi!"
...
Lời editor: Cặp Tống Diễn – Y Đường cũng có truyện riêng, tên là "Tân hôn đêm trước", nhưng t chưa thấy ai edit. Mọi người có thể đọc convert trên wikidich.
[2] Quả hải đường
Hình này nhìn giống táo hơn.
Danh sách chương