Edit: Dương

***

Mưa rơi càng lúc càng lớn, sấm chớp ầm ầm, từng cơn gió đến nối tiếp, giữa màn trời mưa như trút nước đổ xuống.

Toàn bộ người của thôn trại đều đang gióng trống khua chiêng [1] bận rộn, xử lý bốn xe bồn cỡ lớn, Hồ Nhất Đức trước đó dặn dò bọn họ, súng ống phải tháo rời linh kiện giấu ở gầm xe và trong khe hở của bánh xe, ma túy đá nhất định phải chú ý chống ẩm, 100 kg ma túy đá chia ra làm một nghìn phần, mỗi một phần lại thêm một bước bỏ vào trong túi nylon nhỏ trong suốt rồi đóng gói vào thùng hàng độc lập.

[1] Gióng trống khua chiêng (紧锣密鼓): miêu tả công việc tiến hành gấp gáp.

Tiếng gió thổi, tiếng mưa rơi, một mảnh huyên náo.

Tại Tư ở giữa một mảnh mơ hồ tỉnh lại, lúc cô mở mắt, đầu óc nặng nề, thần trí cũng chưa thanh tỉnh rõ ràng, trong lúc cô mơ hồ, hình như có thể nghe được tiếng Chu Giác Sơn nói chuyện.

Chu Giác Sơn đứng ở trong sân, đã ngụy trang thành hình dáng tài xế xe tải. Anh mặc một bộ quần áo lao động cũ bẩn màu xanh da trời, trên tai có đeo khẩu trang, đang cúi đầu đi một đôi găng tay vải thô màu trắng, "Buổi chiều tôi sẽ đi, năm rưỡi qua biên giới, lúc nào thì ông thả người."

"Không vội, cậu yên tâm, chúng ta là đồng bạn hợp tác. Đợi đến khi hàng hóa an toàn đến được Quảng Châu, lại phân chia đến tay người buôn bán ma túy ở nơi đó, nhận được khoản thanh toán đầu tiên, tôi nhất định lập tức thả người."

Chu Giác Sơn không đồng ý, lạnh lùng nhìn lướt qua phía sau, "Là hàng của ông quan trọng hay là người của tôi quan trọng?"

"Đương nhiên là người của cậu quan trọng."

Hồ Nhất Đức nhướng mày mỉm cười, hàng mất có thể làm tiếp, nhưng nếu như không có người, đó cũng là một mạng người.

Chu Giác Sơn cười nhạo một tiếng, kéo vành mũ lưỡi trai màu đen trên đầu xuống thật thấp, che khuất sống mũi anh tuấn và đôi mắt thâm sâu.

Anh biết rõ Hồ Nhất Đức đây là tự cho rằng tìm ra được điểm yếu của anh, không sao, dù cho nhóm hàng này bị mất đi cũng còn có nhóm hàng sau, điều kiện tiên quyết để cảnh sát phá án là phải bảo đảm an toàn cá nhân của con tin trong mọi hoàn cảnh, chỉ cần có thể bảo đảm Tại Tư an toàn, anh có thể chấp nhận ở Nam Shan tiếp tục ẩn náu thêm một đoạn thời gian.

Mọi người bên ngoài sân đều đang bận rộn chất hàng lên xe, Chu Giác Sơn đi xa, trèo lên chỗ ngồi của tài xế, thử khởi động động cơ, tiếp tục lặp lại ba lần, chia ra kiểm tra một chút động cơ của mấy chiếc xe bồn.

Trong sân yên tĩnh lại, một mã tử nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh Hồ Nhất Đức, "Lão đại, chúng ta thật sự phải thả người phụ nữ của Chu Giác Sơn?"

Hồ Nhất Đức lườm hắn ta một cái, "Mày cứ nói xem?"

Lời nói lừa gạt cảnh sát, thế mà thằng này cũng tin?

Trong khoảng thời gian này, Hồ Nhất Đức thế nhưng bị Chu Giác Sơn lừa gạt, mãi đến tối hôm qua ông ta đến nơi đóng quân thăm Ngô Tứ Dân, cả hai nói chuyện thẳng thắn, nói đến chuyện ông ta hợp tác với Chu Giác Sơn, Ngô Tứ Dân điên cuồng mắng ông ta ngu.

— "Tao đã sớm biết mày với Chu Giác Sơn hát đôi làm trò, nhưng mày có biết thân phận của Chu Giác Sơn không? Cậu ta tm là cớm!"

Ngô Tứ Dân vẫn luôn có chuẩn bị, lúc trước vẫn trước sau phái người âm thầm điều tra quan hệ của Chu Giác Sơn và Hồ Nhất Đức, chỉ là trong một lần điều tra, trong lúc vô tình, cũng để ông ta phát hiện thật ra Chu Giác Sơn vẫn luôn bí mật duy trì liên lạc với Nhị đương gia Triệu Tuấn – thủ hạ của Sài Khôn.

Triệu Tuấn này điều tra dễ hơn Chu Giác Sơn, Ngô Tứ Dân sử dụng mấy tên thủ hạ, rất nhanh rút ra được kết luận — hai người này đều là cảnh sát.

Hồ Nhất Đức hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Giác Sơn cách đó không xa, từ bên hông lấy ra một khẩu súng, đưa tới trong tay mã tử, "Lần này mày đi theo vận chuyển hàng, chờ Chu Giác Sơn đem hàng an toàn đến Trung Quốc, chúng ta lấy được tiền hàng lần này, trên đường trở về mày giải quyết nó đi."

"Vâng, lão đại yên tâm."

Mã tử kia cười tươi, nửa năm này, Chu Giác Sơn vẫn luôn ở Nam Shan diễu võ dương oai [2] lôi kéo phân chia thế lực, hắn ta đã sớm nhìn không thuận mắt rồi.

[2] Diễu võ dương oai: phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe doạ.

... Tại Tư vẫn luôn nằm trên giường trong phòng trúc, nghe được cuộc trò chuyện ở bên ngoài cửa sổ.

Cô hoảng sợ luống cuống, hai mắt mở lớn, vội vàng xốc lại 120% tinh thần, giãy giụa định chống đỡ ngồi dậy.

Tay chân cô đều bị trói, trong miệng cũng bị nhét miếng vải trắng, bỗng nhiên, một mũi dao lạnh như băng đặt ở cổ họng của cô.

Cô cứng đờ, dùng khóe mắt lén lút nhìn bên trái của mình.

Bạch Tĩnh nín thở, con dao quân sự Thái Lan cô đang nắm chặt, lại dùng sức nắm chặt hơn, cổ tay không ngừng run rẩy.

Tại Tư căng thẳng nuốt nước miếng, ngồi xem cô ấy có ý đồ gì.

"Vừa nãy, vừa nãy có người qua đây, muốn đút cho cô thuốc ngủ, tôi thừa dịp hắn ta không chú ý, liền che miệng hắn ta, từ phía sau lưng đâm hắn ta một dao."

Giọng nói của Bạch Tĩnh run rẩy, đang nói chuyện, vội vàng bỏ con dao quân sự xuống, chỉ chỉ một bóng dáng ở trong góc phòng.

Tại Tư lui về phía sau nhìn qua, lúc này mới phát hiện, hóa ra trên lưỡi dao quân sự trong tay cô ấy dính đầy máu, trên mặt đất ở góc phòng cũng còn một người đàn ông đang nằm, nhưng đối phương ngã trên mặt đất, dưới thân hình thành một vũng máu đỏ tươi, vẫn không nhúc nhích, máu còn chưa đông lại, chắc là mới chết không lâu.

"Đừng... đừng..."

Tại Tư rụt cổ về phía sau một chút, cách xa mũi dao của Bạch Tĩnh, lại ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tĩnh.

Bạch Tĩnh do dự một chút, biết Tại Tư muốn nói chuyện, "Tôi có thể cho cô nói chuyện, nhưng cô không thể hô loạn."

Tại Tư dùng sức gật đầu.

Bạch Tĩnh mím môi, cẩn thận dè dặt thay cô lấy miếng vải trắng trong miệng ra.

"Làm sao chị lại ở cùng một chỗ với tôi?" Tại Tư thở hổn hển, lại lắc lắc mái tóc dài bị mồ hôi thấm ướt.

Bạch Tĩnh đại khái nhớ lại một chút, "Tôi hôm qua sau khi Triệu Tuấn rời đi, trong nhà lại tới một nhóm người, thời điểm tôi vào trong nhà, phát hiện cô bị trói ở trên giường, những người đó hỏi tôi ai là Du Tại Tư, không đợi tôi trả lời, bọn họ liền không phân rõ trắng đen, bắt luôn cả tôi."

Cũng may Bạch Tĩnh không ngốc, trước đó đã nhặt con dao ở trên mặt đất, cô ấy vừa rồi còn nhìn thấy Triệu Tuấn qua cửa sổ, "Cô yên tâm, lát nữa tôi sẽ đi tìm Triệu Tuấn, Triệu Tuấn nhất định sẽ cứu chúng ta."

Ánh mắt Tại Tư nhanh chóng chuyển động, muốn nói lại thôi, cô thầm nghĩ nói Triệu Tuấn đã phản bội rồi, lại thông đồng với nhóm người Hồ Nhất Đức, dù cho sau đó biết chuyện Bạch Tĩnh và cô đều bị bắt, có lẽ cũng sẽ không bỏ qua cho cô.

Nghĩ đến điều này, "Chị cầm dao, cắt dây thừng giúp tôi."

Bạch Tĩnh hỏi cô, "Cô muốn làm gì?"

"Chu Giác Sơn gặp nguy hiểm, bây giờ tôi không thể trốn thoát, chỉ có thể tìm một cái điện thoại, lập tức gọi điện báo cho anh ấy."

Thôn trại này tất cả đều là người, Hồ Nhất Đức đã biết được thân phận của anh, anh tuyệt đối không thể thay Hồ Nhất Đức chạy chuyến hàng lần này, dù cho thật sự thân bất do kỷ, hoàn thành công việc buôn lậu quân hỏa và ma túy lần này, cô cũng tuyệt đối không thể lại để cho anh vì cô mà trở lại Myanmar.

Anh là cảnh sát, điều kiện tiên quyết để tiến hành công tác nằm vùng là không thể bại lộ thân phận, một khi thân phận bị nhìn thấu, đừng nói là Hồ Nhất Đức muốn giết người diệt khẩu, ngay cả Phùng Lực Thang Văn cùng chi thế lực quân đội dưới trướng của anh cũng sẽ không dễ dàng tha cho anh, hơn nữa còn có Sài Khôn và Đan Thác đã từng bị anh lợi dụng, anh ở Myanmar khắp nơi đều là kẻ địch, cho đến hôm nay, lựa chọn đúng đắn nhất là anh nên trực tiếp ở lại Trung Quốc, tìm cảnh sát Trung Quốc bảo vệ, càng xa càng tốt, không nên để ý tới những thứ thị phi này ở Myanmar.

Bạch Tĩnh sờ sờ đầu, cố gắng nhớ lại một chút xem ai là Chu Giác Sơn, cô ấy lại nhìn Tại Tư, lắc đầu, không dám giúp cô cắt dây thừng, ngược lại bỏ dao xuống, tự mình chạy đến bên thi thể nằm trên mặt đất kia, sờ trái sờ phải, lấy ra một cái điện thoại.

"Số điện thoại, tôi giúp cô gọi."

Tại Tư cau mày, duỗi dài hai chân, dùng mũi giày kẹp con dao quân sự, cô đặt con dao dựng đứng bên trong khe hở ở góc tường, tiến sát lại, xoay người, tự mình từng chút từng chút cắt đứt dây thừng.

"099..."

Bạch Tĩnh ấn xuống từng con số, ấn xong, cô lại xác nhận lại một lần, ấn xuống nút gọi, trong chớp mắt, điện thoại trong tay đột nhiên nổ tung.

— Chẳng ai nghĩ tới, điện thoại kia từng bị cài đặt lại, bên trong chứa chip nổ, tương đương với bom cỡ nhỏ.

Ánh lửa mãnh liệt đột nhiên kéo tới, Tại Tư chợt tránh né, theo bản năng tựa đầu vào góc tường, cả căn phòng trúc đều bị lắc lư, lúc ngẩng đầu nhìn lại...

Bạch Tĩnh bị bom nổ cắt đứt một cánh tay, trên ngực cô ấy cũng bị nổ một lỗ máu đỏ thẫm, trên mặt tất cả đều là máu, ngũ quan [3] vặn vẹo, ngũ quan nửa khuôn mặt đều dính dính vào một chỗ.

[3] Ngũ quan: mắt, lông mày, tai, mũi, miệng.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi không ngừng, cùng lúc, một tiếng sấm vang lên, che đi tiếng nổ của bom và tiếng kêu tê tâm phế liệt của Bạch Tĩnh.

Tại Tư trợn mắt, mạnh mẽ cắt đứt đoạn dây thừng cuối cùng, dùng miếng vải trắng nhét kín miệng của Bạch Tĩnh.

"A... A..."

Tại Tư gắt gao chế trụ bả vai của cô ấy, "Không có chuyện gì, không có chuyện gì! Đừng sợ, không có chuyện gì..."

Bạch Tĩnh nằm ở trong ngực Tại Tư, điên cuồng giãy giụa, cô đau quá, máu trong ngực không ngừng chảy ra bên ngoài, "Tôi, khó chịu... đau quá..."

Tại Tư cắn răng, cố nén nước mắt, "Không đau, không có chuyện gì, chị chờ tôi, tôi lập tức đi tìm Triệu Tuấn, ông ấy nhất định sẽ cứu chị, ông ấy nhất định sẽ cứu chị!"

"Tôi muốn... về... Trung Quốc..."

"Chị nói cái gì?"

Thanh âm của cô ấy rất nhỏ.

Tại Tư dán sát lỗ tai vào bên miệng của cô ấy, Bạch Tĩnh ôm lấy cổ của cô, cô ấy nói ra từng chút từng chút, "Tôi muốn về Trung Quốc."

Nước mắt Tại Tư rơi xuống như mưa, liên tục gật đầu, "Được, tôi dẫn chị về, chị chờ tôi, tôi nhất định sẽ dẫn chị về!"

Cô vô dụng, cô không cứu được cô ấy, cô phải đi tìm Triệu Tuấn, cô phải đi tìm Chu Giác Sơn, một mình cô không biết ứng đối thế nào, cô không biết Bạch Tĩnh như vậy có còn cứu được không.

Bạch Tĩnh buông cô ra, mềm nhũn nằm trên mặt đất.

Tại Tư ngắm ngay cửa sau của phòng trúc, trong lúc nhất thời, cái gì cũng không muốn quan tâm nữa, cô cởi áo khoác trên người người đàn ông nằm dưới đất, bất chấp mưa to, chạy ra khỏi cửa phòng.

Cửa sau bên này, trái lại không có người nào, Tại Tư giống như bị điên liều mạng xông về phía trước, bỗng nhiên, đâm vào một lồng ngực rắn chắc.

Chu Giác Sơn nhìn thấy cô, ôm cô lại, anh không để ý quá nhiều, liền vội vàng đem cô vào trong phòng sát vách.

Phòng này là kho hàng bỏ không, có rất ít người ra vào.

" Tại Tư..."

"Anh (哥)..."

Tại Tư khó có thể tin, càng không ngừng rơi nước mắt, cô nằm mơ thật sự cũng không nghĩ tới, đời này cô lại vẫn có thể gặp lại anh.

Chu Giác Sơn như nhặt được vật quý, ôm cô thật chặt, gắt gao kéo cô vào trong ngực, "Em từ chỗ nào trốn ra được đây?"

"Em, anh, Bạch Tĩnh..." Tại Tư trong nháy mắt nhớ tới, "Cô ấy, anh mau cứu cô ấy, chúng ta mau đi cứu cô ấy, cô ấy sắp không được rồi, cô ấy vừa mới gặp phải bom nổ, cô ấy sắp không chống đỡ được nữa rồi..."

Tại Tư vừa dứt lời, có vài mã tử men theo tiếng hét, mang theo súng, xông vào phòng trúc mà cô vừa mới thoát ra.

Mấy giây sau, trong phòng trúc truyền ra hai tiếng súng "đoàng đoàng" vang dội.

... Thời gian giống như ngừng lại, Tại Tư cứng đờ tại chỗ.

Chu Giác Sơn cũng không khỏi cúi đầu, nhắm mắt lại.

Sau khi đám mã tử kia rời đi, tiếng quát tháo cũng không thấy nữa...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện