Edit: ZipZip

Beta: Kim

“Về rồi à?”

“Ừm.”

Trừ hỏi như vậy, Chiêm Sắc không biết nói gì hơn.

Mà Quyền Thiếu Hoàng trả lời còn lạnh nhạt hơn cả cô, gần như là chặn họng. Tiếp theo cô nên nói gì? Gương mặt bình tĩnh nhìn người đàn ông, ngón tay lại trộm nắm góc chăn, nhưng tuyệt đối không thừa nhận thật ra trái tim mình đang đập rất nhanh, thần kinh căng thẳng.

“Ăn tối chưa?”

Lời này đúng là hỏi thừa. Chẳng lẽ giờ này rồi còn chưa ăn? Nhưng cô không hỏi vậy thì biết hỏi gì?

Người đàn ông vẫn đứng ở cửa nhìn cô, không nói lời nào. Dưới ánh đèn mông lung của căn phòng, thân hình anh thon dài, tư thái lười nhác và kiệt ngạo*, ánh mắt chuyên chú dò xét, chân như mọc rễ.

(*Bướng bỉnh, kiêu ngạo không chịu phục tùng.)

Chiêm Sắc không biết anh đã đứng đó bao lâu, cô cũng không nghe thấy động tĩnh gì, chỉ là hơi kinh ngạc, hôm nay anh khác với bình thường, anh đang mặc quân trang, cả người từ đầu đến chân thẳng tắp ra khuôn ra dạng, dù trên mặt đều là sự phong trần mệt mỏi. Cặp mày nhíu chặt như muốn nói, cuộc sống ba ngày qua thật sự không hề thoải mái như cô tưởng.

Nhưng có liên quan gì với cô?

Mím môi, cô dứt khoát kéo chăn lên.

Nếu anh không nói lời nào, cô cũng không cần chủ động tìm lời mà nói.

Nhưng nhắm hai mắt lại, áp lực không gì sánh nổi phát ra từ người ở cửa kia vẫn khiến cô phát run như thường.

Thình thịch.

Ngay khi cô cho rằng bầu không khí sẽ chìm vào sự im lặng chết chóc, người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm bỗng buông lỏng tay vịn khung cửa, sải bước đi nhanh về phía giường, bóng người vội vã nhanh chóng.

“A… Quyền Thiếu Hoàng!”

Chiêm Sắc kinh ngạc gọi nhỏ ––––

Thân hình cao lớn của người đàn ông đè tới, ép đến mức sống lưng cô cứng ngắc, máu toàn thân vọt lên não. Chậc, lại muốn làm gì? Trong lòng nghĩ đến đây, cô chuẩn bị tránh anh nhưng lại phát hiện cơ thể bọc trong chăn rất khó di chuyển, làm sao có thể vùng vẫy tránh thoát?

Khó hiểu nhìn anh chằm chằm, đôi mắt người đàn ông như ẩn chứa hai con dã thú, loé lên tia sáng màu xanh kéo cả cô và chăn vào vòng tay anh, cong chân lên, gắt gao đè cô ở dưới thân.

“Chiêm Tiểu Yêu…”

Trên người anh truyền đến mùi rượu mơ hồ, Chiêm Sắc nhíu mày, “ưm ưm” hai tiếng, cảm thấy tóc gáy dựng ngược, hít thở không thông. Cô tức giận đưa tay ra đẩy mạnh anh, “Vừa về đã nổi điên, anh làm sao thế?”

Quyền Thiếu Hoàng không thèm để ý đến sự giãy giụa của cô, dùng cả tay cả chân đè cô lại, bàn tay hình như thô ráp hơn không ít, nặng nề vuốt ve qua lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bàn tay hung bạo kia mang theo cảm giác dục vọng bị đè nén cực độ, lại giống như hận không thể bóp cô thành từng mảnh, dung nhập vào xương máu của mình.

“Quyền Thiếu Hoàng!” Chiêm Sắc nổi giận.

“Chiêm Tiểu Yêu, lão tử nhớ em muốn chết!” Động tác người đàn ông thô bạo như một con trâu.

Xùy! Nhớ mà bá đạo thế ––––

Đặc giọng mũi, lại còn toàn mùi rượu, cơn giận của Chiêm Sắc không giảm chút nào, liều mạng cau mày với anh, bày tỏ cô đang vô cùng khó chịu.

“Quyền Thiếu Hoàng, nếu anh còn không buông ra thì tôi sẽ bị anh giết chết mất!”

Người đàn ông nhíu mày một cái, hình như tỉnh táo hơn không ít, bàn tay to tách khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cuối cùng cũng nhận ra cô không quá vui vẻ khi mình tỏ ra “quá mức nhiệt tình”, vội vàng buông lỏng, người cũng ngồi dậy, thuận tiện giúp cô ngồi dậy.

“Chiêm Tiểu Yêu ––––”

Gọi nhỏ một tiếng, bàn tay lại lỗ mãng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng mềm mại của cô lần nữa, bàn tay vô cùng thoải mái, yêu thích không buông, lại cúi đầu xuống, híp nửa đôi mắt hẹp dài nhìn cô chằm chằm, mờ mịt lặp lại một câu.

“Lão tử nhớ em muốn chết!”

Rốt cuộc Chiêm Sắc cũng có thể hô hấp bình thường, mở miệng thở mạnh, không hiểu lời “thổ lộ” của anh là sao.

Nhất thời không thể tiếp thu nổi.

Chỉ là, thế này cũng quá thần kỳ rồi…

Người đàn ông này sau khi tân hôn liền bỏ cô mà đi mấy ngày, bây giờ hơn nửa đêm trở về, không nói hai lời liền thể hiện gì mà nhớ nhung thâm tình, tiết tấu biến thái gì đây?

“Chiêm Tiểu Yêu…” Lại khẽ thì thầm, người đàn ông ôm chặt eo cô, môi vô thức đặt lên mặt cô, mùi rượu nồng nặc khiến Chiêm Sắc cuối cùng cũng hiểu.

Haiz, tóm lại là uống rượu quá nhiều! Mỗi lần uống quá chén, anh lập tức biến thành người đàn ông “thâm tình” nhất. Có lẽ lúc này trong mắt anh, người anh nhìn thấy căn bản không phải Chiêm Sắc, mà là người bạn gái trước đây khiến anh tâm tâm niệm niệm không thể xóa mờ mới đúng.

Trong lòng lạnh lẽo, tâm tình của cô một chút dậy sóng cũng không có.

Nhấc mí mắt, thấy cánh môi ấm áp của người đàn ông vẫn còn lưu luyến trên mặt mình, Chiêm Sắc chớp chớp mắt nhớ đến “thói quen” không thích hôn môi của anh. Nhất thời dâng lên ý xấu, gần như không hề lo nghĩ nhiều, cô nhanh chóng quay đầu lại, nhắm ngay hai cánh môi của anh mà tiến tới.

Đương nhiên không phải là cô hôn anh.

Mà là cắn mạnh một miếng.

Người đàn ông cứng đờ không nhúc nhích.

Chiêm Sắc nhìn mặt anh chằm chằm, cắn khóe môi anh cho đến khi nếm được mùi máu tanh trong miệng mới cuống quýt lùi ra.

Đang định nói chuyện thì lại ngây ngẩn cả người.

Quyền Tứ gia bất ngờ bị cô tấn công, vệt máu chảy ra từ vết cắn lưu lại trên khóe môi cô, ánh mắt tối lại nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ ngốc nghếch kia, không xảo trá, không quỷ quyệt, không lạnh lùng, càng không tàn nhẫn, chẳng qua là mê hoặc như được ủ từ những gì còn sót lại của cơn mưa xuân…

Khụ!

Máu chảy khiến Chiêm Sắc hơi áy náy.

Cô hắng giọng, rũ mắt, “Xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi.”

Người đàn ông nhìn cô không phản ứng.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Chừng mười giây cũng không có động tĩnh, tim Chiêm Sắc như thắt lại.

Chết tiệt, chẳng phải chỉ bị cô cắn một cái thôi sao? Nếu coi như cưỡng hôn thì cũng không đến nỗi này chứ?

Lửa giận bùng lên, cô đang muốn phát tác lại thấy ánh mắt người đàn ông như có gì đó hơi xao động.

Haizz ––––

Quyền Thiếu Hoàng thở ra một hơi nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần. Chậm rãi lau chút máu tươi trên khoé miệng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh suýt thì không thể nén giận. Nhìn dáng vẻ như đứa trẻ làm chuyện xấu mà không tiêu huỷ chứng cứ, còn cố chấp quật cường của Chiêm Sắc, cô yêu kiều quyến rũ, miệng anh không khỏi co rút một chút, lại nhịn không được mà bật cười.

“Mẹ kiếp! Miệng em thật tàn nhẫn.”

Nói xong, anh tránh khỏi ánh mắt cô, buông tay đang ôm cô ra, ngã xuống giường “rầm” một tiếng, kéo lỏng cổ áo sơ mi, cái người cao lớn này cuối cùng cũng an tĩnh, nửa than thở nửa rên rỉ ra lệnh.

“Chiêm Tiểu Yêu, bảo Lãnh Huyết làm cho anh chút thuốc giải rượu.”

Nghe anh nói, trái tim đang treo lên của Chiêm Sắc mới hạ xuống.

Tìm bừa một chiếc áo khoác bên ngoài đồ ngủ, cô nghiêng người nhìn gương mặt người đàn ông có vẻ đã tiều tuỵ đi không ít, nhỏ giọng nói: “Đã biết uống say sẽ khó chịu, sao còn uống nhiều như vậy?”

Quyền Thiếu Hoàng nhắm mắt lại, trầm giọng.

“Xã giao.”

Chuyện đàn ông ra ngoài xã giao phải uống rượu, Chiêm Sắc biết. Chỉ là cô cảm thấy, nếu họ Quyền không muốn uống, có lẽ người khác cũng không thể ép anh? Trong lòng không đồng ý, nhưng dù sao cũng là vợ chồng, chồng cô khó chịu vì uống rượu, người làm vợ như cô còn có thể không làm theo ý anh sao?

Dù thuốc giải rượu của Lãnh Huyết hữu dụng thì cũng chứa ba phần độc. Nhìn vào việc vừa rồi cô cắn nát môi anh, anh cũng không tức giận, thôi thì cô sẽ làm “vợ hiền” một lần.

Ra cửa phòng ngủ.

Ngoài hành lang, cô đụng phải Thiết Thủ đang đứng ở đó như cây cọc sắt.

Thầm kinh ngạc, Chiêm Sắc kéo kéo áo khoác, nhỏ giọng hỏi, “Thủ ca, anh còn chưa ngủ à?”

Mặt Thiết Thủ không biểu cảm, thấy cô thì ánh mắt rũ xuống, không nhìn cô. 

“Tứ gia, ngài ấy không sao chứ?”

“Anh ấy không sao, hình như uống rượu hơi nhiều.” Chiêm Sắc nghiêng đầu quan sát Thiết Thủ từ trên xuống dưới, “Anh không có việc gì thì đi ngủ sớm chút, tôi đi làm gì đó giúp anh ấy tỉnh rượu.”

“Ồ.”

Thiết Thủ thành thật trả lời, không có dị nghị gì nhưng cũng không nhúc nhích.

Chiêm Sắc đi được hai giây, thấy ánh mắt anh ta dõi theo mình, rõ ràng là có lời muốn nói.

Dừng lại, cô quay đầu, “Thủ ca, anh có điều muốn nói với tôi?”

Trên khuôn mặt tuấn tú của Thiết Thủ vẫn không có biểu cảm, chỉ là lời nói không chút do dự, “Tứ gia, ngài ấy từ Cáp Nhĩ Tân bay về suốt đêm, Chiêm lão sư, ngài ấy rất nhớ cô.”

Cáp Nhĩ Tân? Chiêm Sắc nghi hoặc nhìn anh ta chằm chằm, “Sau đó thì sao?”

Bị cô nhìn thẳng như vậy, Thiết Thủ hơi quẫn bách, trên mặt dần dần nóng lên. Chuyện hôn lễ ngày đó, anh nhạy bén phát hiện giữa hai người bọn họ hình như có chút vấn đề nhỏ. Vốn dĩ anh muốn nói rằng sau khi Tứ gia giải quyết xong chính sự, nửa phút cũng không nghỉ ngơi mà chạy về với cô, hy vọng cô hiểu Tứ gia đối xử tốt với cô đến mức nào.

Bị cô hỏi một câu như vậy, anh lại cảm thấy bản thân mình không có lập trường để nói.

Nghĩ thế liền có chút hoảng hốt, anh vội vàng quay mặt đi.

“Không, không có sau đó. Tôi đi ngủ đây.”

Lời còn chưa nói xong, anh đã sải bước đi về một hướng khác.

Có cảm giác… như ảo não?!

Chiêm Sắc khó hiểu, anh chàng Thiết Thủ này làm sao vậy? Gần đây thấy cô như thấy quỷ, chạy trốn nhanh hơn bất cứ ai.

Nhìn bóng lưng anh ta lắc đầu một cái, Chiêm Sắc từ từ xuống lầu, không quấy rầy mọi người, cô đi thẳng đến phòng bếp biệt thự Cẩm Sơn. Tìm thấy một ít sơn trà, một quả tuyết lê, thêm vài múi quýt, lấy rượu nếp tìm thấy trong tủ lạnh ra, đổ chung với nhau rồi thêm nước đun sôi, lại lấy gạo nếp nặn thành những viên bánh trôi nhỏ bỏ luôn vào nồi.

Đợi chè sôi một lúc, cô cho thêm chút giấm trắng.

Mùi thơm xông vào mũi, một bát chè giải rượu nhỏ nóng hổi hoàn thành.

Cất xong bình giấm, cô vỗ vỗ tay, đột nhiên như nhớ ra cái gì, ý xấu trỗi dậy, mò bình giấm ra, cho thêm nhiều một chút, nếm thử vị chua kia, trong bụng cười thầm rồi mới bưng lên lầu.

“Quyền Thiếu Hoàng ––––”

Gọi anh một tiếng, cô đặt bát chè giải rượu nhỏ lên đầu giường, nghiêng đầu nhìn sang.

Ồ! Người đàn ông này ngủ thiếp đi rồi?… Rốt cuộc là mệt đến mức nào?

Nhìn hơi nóng bốc lên từ bát chè giải rượu, trong lòng thầm thở dài, đưa tay vén chăn cho anh thật tốt. Thấy anh ngay cả áo khoác cũng không cởi, cứ để nguyên quần áo như vậy mà nằm, trong lòng lại hơi do dự.

Cô có nên giúp anh cởi áo khoác không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện