Buổi tối Thịnh Hạ ngủ không được ngon lắm.

Lúc Hàn Lạc Đông nắm cổ tay của cô lên để xoa thuốc, cô nhịn không được mà mở mắt.

Trên đầu người đàn ông buộc một túm tóc, ánh đèn rọi vào đỉnh đầu anh, bao phủ lên nửa gương mặt anh, mông lung lại mơ hồ, khoảnh khắc đó, cô không nhìn rõ được vẻ mặt của anh.

Loading...
Chỉ nhìn thấy mắt của người đàn ông cụp xuống, mí mắt rất mỏng, anh mím môi, cái cằm rất sạch sẽ, không có một gợn râu.

Cổ tay truyền đến cảm giác đau nhói nóng rát, Thịnh Hạ chịu đựng, cắn môi không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Người đàn ông còn cố ý, dùng sức xoa thật mạnh, thấy cô đau đến cong người lên, lúc này mới kéo nhẹ khóe môi lên, lạnh lùng nói: “Trước đây còn yếu ớt không chịu được, bây giờ đã có thể nhẫn nhịn rồi sao?”

Thịnh Hạ nghe ra được sự nhạo báng trong giọng điệu của anh, im lặng không giải thích.

“Em không tin tôi cũng là điều rất bình thường.” Người đàn ông nắm lấy cằm của cô, ánh mắt vừa đen vừa lạnh, biểu cảm xa lạ: “Tôi vốn dĩ không phải người tốt.”

Thịnh Hạ cảm thấy anh giống như đang tức giận.

Nguyên nhân là vì câu nói dối kia của cô.

Cô nhất thời có hơi hoảng hốt, muốn làm chút gì đó để xin lỗi, nhưng đối mặt với ánh mắt sắc bén như thể nhìn thấu hết mọi thứ kia của người đàn ông, cái gì cô cũng không nói ra được. Chỉ nhìn anh bằng đôi mắt đáng thương.

“Ánh mắt này là ý gì?” Người đàn ông bóp lấy cằm cô, khớp xương dùng lực, ánh mắt hờ hững đối diện với cô: “Thịnh Hạ, hoặc là em nhu thuận nhìn tôi, hoặc là chán ghét, không nên nhìn như thế này… Vô cùng đáng thương, khiến người khác nhìn vào chỉ muốn ‘chơi’ em.”

Thịnh Hạ bị ngôn từ thô tục của anh tấn công đến da đầu tê dại, ánh mắt đột nhiên tràn ngập sự hoảng hốt cùng sợ hãi.

Nhìn thấy cô đã thay đổi ánh mắt, Lạc Hàn Đông cười cười, chỉ là nụ cười kia không chạm được đến đáy mắt lạnh lẽo của anh.

Anh buông cô ra, quay lưng đi, ném thuốc vào trong tay cô: “Tỉnh rồi thì tự bôi đi.”

Nói xong anh xuống giường đi rửa tay.

Thịnh Hạ cảm thấy dường như mình không cẩn thận đã chọc đến anh rồi, khiến anh tối nay… cảm xúc của anh hơi bất thường.

Lạc Hàn Đông rửa tay xong quay lại thì ngồi trước bàn viết cái gì đó, tư thế cầm bút của anh rất chuẩn mực, ở khoảng cách này, Thịnh Hạ đều có thể nhìn ra lực đạo hạ bút của anh cùng với sự mượt mà trong từng nét bút. Anh là người có học hành, thậm chí có thể là… một dạng học sinh có thành tích cực kỳ vượt trội.

Cô mải miết quan sát anh, người đàn ông thình lình mở miệng, anh vẫn cúi đầu, không quay lại: “Nhìn nữa tôi lập tức đến ‘xơi’ em.”

Thịnh Hạ sợ tới mức vội vàng quay lưng lại, cô lo lắng trốn ở dưới tấm chăn bôi thuốc cho mình, vô cùng cẩn thận không để thuốc dính lên ga giường.

Nhớ tới bệnh sạch sẽ của người đàn ông này, cô lại xuống giường đi rửa tay thêm lần nữa.

Phòng tắm rất sạch sẽ, cô bất giác nhớ lại lúc sáng cô dùng phòng tắm trên mặt đất kia, bên trong hơi bẩn, so với chỗ này khác biệt rõ ràng.

Ngoài anh Đông ra cô chưa thấy có người nào khác đi vào đây, vì thế Thịnh Hạ đoán, chỗ này đều là một mình anh Đông dọn dẹp.

Cô đang định đi ra thì thấy người đàn ông cũng đi vào rửa tay, anh dùng nước rửa tay để rửa, sau đó xả lại những ba lần, lúc này mới dùng khăn sạch lau khô tay, quay người đi ra ngoài.

Thịnh Hạ nhỏ nhẹ bước theo sau anh, thấy anh nằm nghiêng trên giường, bèn cẩn thận nhấc chân chuẩn bị bước qua người anh.

Ai ngờ người đàn ông bỗng nhiên đưa tay kéo cô, cả người cô đổ ập xuống người anh.

Thịnh Hạ bất ngờ kêu một tiếng: “A!”

Cánh tay cô chống trên ngực anh, nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông truyền đến lòng bàn tay.

Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt giận dữ của người đàn ông. Thịnh Hạ sợ hãi muốn tránh, bên tai lại nghe thấy giọng nói lạnh trầm của người đàn ông.

“Làm sao đây, em khiến tôi rất tức giận.”

------oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện