Sau khi thay đồ lót xong, Thịnh Hạ đến phòng học lấy giấy nhập học, chờ điểm danh.

Mấy ngày trước khi khai giảng là thời gian để thầy cô giáo làm quen với học sinh, không sắp xếp quá nhiều tiết học, chủ yếu là các tiết tự học, không căng thẳng và áp lực như thời trung học.

Có nhiều người thường đến thư viện yên tĩnh đọc sách vào buổi tối, bầu không khí ở đây vừa an yên mà lại đẹp đẽ.

Loading...
Tối nào anh Đông cũng đến tìm cô, thỉnh thoảng còn cùng cô đi ăn một bữa cơm ở cổng trường, sau đó lại đưa cô về, đôi khi cũng sẽ ngồi lại trên sân vận động cùng cô, xem các nam sinh đẹp trai chơi bóng trên sân bóng rổ. Anh không còn phát tiết ép cô làm chuyện đó mọi lúc mọi nơi nữa.

Mặc dù từ ngữ thô tục đó không hợp để gắn trên người anh, nhưng giờ đây khi Thịnh Hạ ngồi bên cạnh anh, nhìn những nam sinh sôi nổi đánh bóng trên sân thì vẫn cảm nhận được một chút bình yên đã lâu không có.

“Em học chuyên ngành gì vậy?” Người đàn ông hỏi. Thịnh Hạ do dự vài giây rồi trả lời: “Kỹ thuật phần mềm.”

Hình như người đó khẽ cười, một lúc sau nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt

kèm theo nét dịu dàng hiếm thấy.

“Sẽ rụng tóc nhiều đấy.”

Thịnh Hạ hơi ngây người, lát sau mới phát hiện anh đang chọc cô, cô cắn cánh môi, nhẹ giọng nói: “… Tóc của anh vẫn ổn mà, không thấy rụng nhiều.”

“Thế nên em học ngành này, là vì tôi sao?” Người đàn ông đứng lên, nắng chiều vương trên người anh, nửa khuôn mặt anh được che phủ bởi thứ ánh sáng dịu nhẹ ấm áp.

Thịnh Hạ không muốn nói ra lý do thực sự, nhưng cũng không thể im lặng,

chỉ cúi đầu nói: “Không phải.”

Có chút dối lòng.

Nhưng người đàn ông cũng không hỏi thêm nữa, cô thở phào nhẹ nhõm. Trước khi đi, người đàn ông tiễn cô đến lầu dưới của khu ký túc xá như thường lệ.

Từ tầng ba, đám người Tiết Phương Phương vẫy tay chào Thịnh Hạ, đang định quay qua chào Lạc Hàn Đông thì đã thấy người đàn ông nâng cằm Thịnh Hạ, cúi đầu đặt lên một nụ hôn nóng bỏng vào môi cô.

Anh ngậm lấy môi cô cắn mút, ngay khoảnh khắc đó cả hai cơ thể đều cùng phản ứng.

Thịnh Hạ lập tức đẩy anh ra, lau miệng rồi hốt hoảng nhìn lên trên tầng.

Ba người bạn cùng phòng đó xem ra đã ngốc cả rồi.

Thịnh Hạ mặt mày đỏ bừng nhìn Lạc Hàn Đông, không dám tức giận với anh, mang một bụng đầy ủy khuất cùng nhục nhã muốn xoay người rời đi lại bị người đàn ông kéo vào lòng.

Anh đẩy thân dưới lên cho cô cảm nhận, rồi mới áp môi vào bên tai cô, cắn vào vành tai, nói: “Tôi đợi em ở ngoài cửa.” Vốn dĩ anh cũng không có ý định muốn cô.

Nhưng không ngờ rằng, đã lâu không được chạm vào cô, một nụ hôn đơn giản lại có thể khiến anh cứng lên như vậy.

Thịnh Hạ vừa sợ hãi vừa xấu hổ, có lẽ là do đang ở trước cửa ký túc, sợ sẽ bị người quen nhìn thấy, sắc mặt cô đỏ bừng, không dám trái ý anh, vội

vàng đi lên lầu.

Mấy người bạn cùng phòng đều ngây ngốc khi nhìn thấy cô đỏ mặt đi vào, cũng hiểu ra điều gì đó, giọng điệu có chút chua ngoa, “Haizz, thật đúng là ‘cận thủy lâu đài’ mà, người xưa nói cấm có sai…”

*Cận thủy lâu đài: ý nói ở gần sẽ được ưu tiên, gần quan sẽ được ban lộc Tiết Phương Phương thấy cô lấy sạc điện thoại, rồi cầm theo túi, ngạc nhiên hỏi: “Thịnh Hạ, cậu đi đâu vậy?”

Thịnh Hạ không dám nhìn lại bọn họ, chỉ ấp úng nói: “Nhà mình có chút chuyện, có thể … đêm nay mình sẽ không về.” “Ồ, vậy cậu đi đi.”

Sau khi cửa được đóng lại.

Trong phòng truyền đến một giọng nói mỉa mai, “Nhà thì có việc gì chứ, chắc chắn là ra ngoài thuê phòng với anh trai hàng xóm đó rồi. Đúng là nhìn không ra, ngày thường mình thấy cậu ta ngây thơ đơn thuần, còn tưởng cậu ta chẳng biết gì. Hóa ra cũng chỉ là diễn…”

Tiết Phương Phương ôm mặt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cậu chê bai cậu ấy như vậy làm gì? Đổi lại là cậu, nói không chừng cũng sẽ cởi sạch quần áo muốn ngủ cùng anh ấy ngay ngày đầu tiên gặp rồi.”

Cô bạn đanh đá khi nãy cười nói: “Cũng đúng, ai bảo anh Đông đẹp trai như vậy cơ chứ …”

------oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện