Ngày trở về đã được định sẵn, Lạc Hàn Đông sẽ lo hết phần còn lại. Lúc Thịnh Hạ ngỏ ý muốn mua áo len cho bố mẹ, Lạc Hàn Đông đã trực tiếp đưa cô đến cửa hàng thời trang cao cấp, nhìn thấy giá thành khiến người ta chững lại, Thịnh Hạ không quay lại nhìn nữa mà mở cửa đi thẳng một mạch ra ngoài.
Đi được một nửa thì bị người đàn ông kéo lại, dứt khoát báo kích thước, sau khi chọn được hai cái cho bố mẹ, người đàn ông ghim số đo đó và đặt làm một chiếc theo yêu cầu.
Mặc dù giá đắt gấp hơn chục lần so với suy đoán của cô, nhưng giây phút cầm được bộ quần áo, Thịnh Hạ không thể không cảm động, đúng là tiền nào của nấy.
Quả nhiên đồ đắt tiền vẫn luôn tốt.
Loading...
Lạc Hàn Đông nghe nói mẹ Thịnh thích vòng tay ngọc bích, liền đến cửa hàng trang sức lớn nhất Nam Thị, chọn một cặp vòng ngọc bích.
Khi Thịnh Hạ nhìn thấy giá liền choáng váng, mẹ cô có cái vòng đeo được mấy năm nhưng cũng không quá một vạn, cái này anh Đông mua quá đắt rồi, cô không muốn nhưng Lạc Hàn Đông lại chặn cô quay về bằng một câu nói nhẹ nhàng.
“Đây là anh tặng mẹ vợ chứ không phải em tặng, đắt thì đắt, anh đã quyết rồi”.
Mẹ vợ cái gì chứ.
Thịnh Hạ nghĩ mặt đỏ bừng, anh có ý gì đây.
Sau khi hai người đi ra, Lạc Hàn Đông lái xe đến cửa hàng may vest và chọn một bộ vest được may thủ công, nhìn thấy bộ dạng nhân viên hướng dẫn mua bán cẩn thận từng tí một bê bộ vest ra, bộ này giá tuyệt đối không hề rẻ.
Thịnh Hạ lúng túng hỏi: “Cái này sẽ không phải là của …?”
Lạc Hàn Đông nhướng mày, “không sai, là tặng bố vợ.”
Thịnh Hạ: “……”
Rõ ràng là cô đang nói chuyện đi thăm ông bà nội, từ lúc nào mà thành … con rể tới thăm nhà thế này.
Mặt Thịnh Hạ đỏ gay, “Anh Đông…” Cô do dự hồi lâu, vẫn là không nhịn được mà nói ra: “Em … chỉ nói đi gặp ông bà nội thôi mà.”
“Anh biết.” Lạc Hàn Đông đặt tay lên vô lăng, tay còn lại nắm chặt tay cô,
“Chỉ là quà trung thu thôi, nếu em muốn anh đi, anh sẽ đi; không muốn, anh
sẽ không đi, anh nghe theo em. “
Nói xong anh cúi đầu hôn lên tay cô.
Thịnh Hạ bị anh nói mà tim đập thình thịch, hồi lâu mới nói: “… Em chưa từng nhắc đến anh với bố mẹ em, em sợ …sợ đường đột quá, bọn họ không chấp nhận.” “
“Chuyện đó cứ giao cho anh, em không cần phải nghĩ nhiều.” Lạc Hàn Đông nắm tay cô, “Không phải sợ, có anh đây.”
Thịnh Hạ bỗng trở nên thoải mái, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không lâu sau lại quay đầu nhìn anh.
Người đàn ông nhìn về phía trước mà không thèm liếc mắt, bàn tay thon dài đặt lên vô lăng, tay còn lại đang nắm lấy cô, mặc một chiếc áo sơ mi đen, hai cúc trên ở cổ áo không cài, yết hầu lộ rõ, cằm anh gọn gàng sạch sẽ, không có lấy một cọng chân râu.
Đường nét góc cạnh sắc sảo, lông mày đen rậm.
Đèn đỏ, anh đạp phanh xe, nghiêng đầu nhìn qua, ngay lúc trông thấy cô,
đôi môi mỏng mới khẽ cong lên.
Anh luôn mạnh mẽ và tự tin như vậy.
Khiến cô rất an tâm.
Tối hôm đó về nhà, Thịnh Hạ xuống xe trước, đến cuối thì cô vẫn có chút căng thẳng, khuyên Lạc Hàn Đông ở trong xe đợi một lúc, cô vào trước nói một tiếng, lo lắng sẽ dọa bố mẹ sợ khi mình đột nhiên đưa một người đàn ông trở về.
Lạc Hàn Đông mỉm cười, ngoan ngoãn đậu xe ở cổng, xuống xe dựa vào cửa, nhìn theo bóng lưng của cô.
Thịnh Hạ cứ bước một bước lại quay đầu nhìn lại, cuối cùng ngượng ngùng chạy vào.
Đúng lúc bố mẹ đều ở nhà dịp Tết Trung thu, đang định gọi điện cho Thịnh Hạ hỏi cô có về không thì thấy ngoài cửa chính truyền đến tiếng chìa khóa, tiếp đó Thịnh Hạ mở cửa đi vào.
“Bố, mẹ …” mặt cô hơi đỏ hồng ngại ngùng, “Con về rồi.”
“Sao về mà không nói một tiếng?” Mẹ Thịnh vui vẻ bước tới, “Mẹ ra ngoài mua đồ ăn.”
“Ơ …” Thịnh Hạ muốn kéo bà lại, mẹ Thịnh đã đẩy cô lên ghế sô pha, “Ngồi xuống đây, nói chuyện với bố con một lát, mẹ đi một vòng quanh siêu thị rồi về ngay.”.
“Mẹ …” Thịnh Hạ đỏ mặt, vốn dĩ muốn nói với mẹ trước, sau đó để mẹ nói cho bố, bởi vì cô ngại mở miệng nói với bố rằng mình có bạn trai.
Sau khi cửa đóng lại, bố Thịnh mới cười hỏi cô: “Gần đây công việc thế nào? Hình như con gầy đi rồi? Mệt quá sao? Con không nghỉ ngơi cho tốt à?”
Không phải gầy vì mệt, mà vì làm chuyện ấy đến gầy người.
Nhưng cô không thể nói ra những lời như này, chỉ mím môi, dè dặt gật đầu.
------oOo------
Đi được một nửa thì bị người đàn ông kéo lại, dứt khoát báo kích thước, sau khi chọn được hai cái cho bố mẹ, người đàn ông ghim số đo đó và đặt làm một chiếc theo yêu cầu.
Mặc dù giá đắt gấp hơn chục lần so với suy đoán của cô, nhưng giây phút cầm được bộ quần áo, Thịnh Hạ không thể không cảm động, đúng là tiền nào của nấy.
Quả nhiên đồ đắt tiền vẫn luôn tốt.
Loading...
Lạc Hàn Đông nghe nói mẹ Thịnh thích vòng tay ngọc bích, liền đến cửa hàng trang sức lớn nhất Nam Thị, chọn một cặp vòng ngọc bích.
Khi Thịnh Hạ nhìn thấy giá liền choáng váng, mẹ cô có cái vòng đeo được mấy năm nhưng cũng không quá một vạn, cái này anh Đông mua quá đắt rồi, cô không muốn nhưng Lạc Hàn Đông lại chặn cô quay về bằng một câu nói nhẹ nhàng.
“Đây là anh tặng mẹ vợ chứ không phải em tặng, đắt thì đắt, anh đã quyết rồi”.
Mẹ vợ cái gì chứ.
Thịnh Hạ nghĩ mặt đỏ bừng, anh có ý gì đây.
Sau khi hai người đi ra, Lạc Hàn Đông lái xe đến cửa hàng may vest và chọn một bộ vest được may thủ công, nhìn thấy bộ dạng nhân viên hướng dẫn mua bán cẩn thận từng tí một bê bộ vest ra, bộ này giá tuyệt đối không hề rẻ.
Thịnh Hạ lúng túng hỏi: “Cái này sẽ không phải là của …?”
Lạc Hàn Đông nhướng mày, “không sai, là tặng bố vợ.”
Thịnh Hạ: “……”
Rõ ràng là cô đang nói chuyện đi thăm ông bà nội, từ lúc nào mà thành … con rể tới thăm nhà thế này.
Mặt Thịnh Hạ đỏ gay, “Anh Đông…” Cô do dự hồi lâu, vẫn là không nhịn được mà nói ra: “Em … chỉ nói đi gặp ông bà nội thôi mà.”
“Anh biết.” Lạc Hàn Đông đặt tay lên vô lăng, tay còn lại nắm chặt tay cô,
“Chỉ là quà trung thu thôi, nếu em muốn anh đi, anh sẽ đi; không muốn, anh
sẽ không đi, anh nghe theo em. “
Nói xong anh cúi đầu hôn lên tay cô.
Thịnh Hạ bị anh nói mà tim đập thình thịch, hồi lâu mới nói: “… Em chưa từng nhắc đến anh với bố mẹ em, em sợ …sợ đường đột quá, bọn họ không chấp nhận.” “
“Chuyện đó cứ giao cho anh, em không cần phải nghĩ nhiều.” Lạc Hàn Đông nắm tay cô, “Không phải sợ, có anh đây.”
Thịnh Hạ bỗng trở nên thoải mái, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không lâu sau lại quay đầu nhìn anh.
Người đàn ông nhìn về phía trước mà không thèm liếc mắt, bàn tay thon dài đặt lên vô lăng, tay còn lại đang nắm lấy cô, mặc một chiếc áo sơ mi đen, hai cúc trên ở cổ áo không cài, yết hầu lộ rõ, cằm anh gọn gàng sạch sẽ, không có lấy một cọng chân râu.
Đường nét góc cạnh sắc sảo, lông mày đen rậm.
Đèn đỏ, anh đạp phanh xe, nghiêng đầu nhìn qua, ngay lúc trông thấy cô,
đôi môi mỏng mới khẽ cong lên.
Anh luôn mạnh mẽ và tự tin như vậy.
Khiến cô rất an tâm.
Tối hôm đó về nhà, Thịnh Hạ xuống xe trước, đến cuối thì cô vẫn có chút căng thẳng, khuyên Lạc Hàn Đông ở trong xe đợi một lúc, cô vào trước nói một tiếng, lo lắng sẽ dọa bố mẹ sợ khi mình đột nhiên đưa một người đàn ông trở về.
Lạc Hàn Đông mỉm cười, ngoan ngoãn đậu xe ở cổng, xuống xe dựa vào cửa, nhìn theo bóng lưng của cô.
Thịnh Hạ cứ bước một bước lại quay đầu nhìn lại, cuối cùng ngượng ngùng chạy vào.
Đúng lúc bố mẹ đều ở nhà dịp Tết Trung thu, đang định gọi điện cho Thịnh Hạ hỏi cô có về không thì thấy ngoài cửa chính truyền đến tiếng chìa khóa, tiếp đó Thịnh Hạ mở cửa đi vào.
“Bố, mẹ …” mặt cô hơi đỏ hồng ngại ngùng, “Con về rồi.”
“Sao về mà không nói một tiếng?” Mẹ Thịnh vui vẻ bước tới, “Mẹ ra ngoài mua đồ ăn.”
“Ơ …” Thịnh Hạ muốn kéo bà lại, mẹ Thịnh đã đẩy cô lên ghế sô pha, “Ngồi xuống đây, nói chuyện với bố con một lát, mẹ đi một vòng quanh siêu thị rồi về ngay.”.
“Mẹ …” Thịnh Hạ đỏ mặt, vốn dĩ muốn nói với mẹ trước, sau đó để mẹ nói cho bố, bởi vì cô ngại mở miệng nói với bố rằng mình có bạn trai.
Sau khi cửa đóng lại, bố Thịnh mới cười hỏi cô: “Gần đây công việc thế nào? Hình như con gầy đi rồi? Mệt quá sao? Con không nghỉ ngơi cho tốt à?”
Không phải gầy vì mệt, mà vì làm chuyện ấy đến gầy người.
Nhưng cô không thể nói ra những lời như này, chỉ mím môi, dè dặt gật đầu.
------oOo------
Danh sách chương