Đồng nghiệp A không khỏi nhỏ giọng nói: “Thật ra, tháng trước tôi có thấy

bọn họ cùng nhau đến bệnh viện.”

Hứa Phi Nhan sửng sốt: “Hả?!”

Đồng nghiệp B không nhịn được nhấc tay: “Tuần trước tôi còn thấy họ đến cửa hàng mẹ và bé. Có vẻ như họ muốn mua đồ dùng cho phụ nữ có thai và trẻ sơ sinh.”

“Mẹ kiếp?!” Hứa Phi Nhan che miệng.

Đồng nghiệp C chống má suy nghĩ: “Tôi nói này, tối qua lúc rời công ty tôi mới nhớ mình quên cầm điện thoại bèn quay về lấy. Ai ngờ trở lại liền thấy Đại Ma vương ngồi ở chỗ này.”

Loading...
Cô ấy chỉ vào vị trí bên cạnh Hứa Phi Nhan: “Là cái ghế Thịnh Hạ ngồi đó.”

“Sau đó?” Hứa Phi Nhan đã không còn gì để nói rồi.

“Anh ấy đang giúp Thịnh Hạ gõ code.” Đồng nghiệp C đỡ mắt kính: “Còn Thịnh Hạ thì ngồi trong lòng anh ấy.”

“Đm?!!!” Hứa Phi Nhan kinh ngạc không khép được miệng.

“Cho nên …” Một đám người hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, đồng thời gật đầu: “Bọn họ đang hẹn hò! Còn có em bé rồi!”

Thịnh Hạ với Lạc Hàn Đông kết hôn vào năm ngoái, đám cưới của cả hai diễn ra rất đơn giản, họ chỉ mời một số người thân và bạn bè, gọi cả Hàn Gia Phàm là người làm chứng.

Thịnh Hạ lo lắng rằng các đồng nghiệp trong công ty sẽ không đối xử với cô như trước đây vì cuộc hôn nhân của cô với Lạc Hàn Đông. Thế nên cô đã không gửi thiệp mời cho họ, cũng không thông báo cho họ biết.

Vào khoảng tháng 10 năm nay, cô thấy người ngủ hơi nhiều lại chán ăn. Cô nói chuyện này lại với Anh Đông, Lạc Hàn Đông không nói lời nào trực tiếp mang cô đi bệnh viện.

Trong bệnh viện, có mấy người đàn ông đi cùng vợ đều đỡ các cô ấy, chỉ có mình Lạc Hàn Đông ôm bế Thịnh Hạ lên xuống cầu thang khiến cô rất ngại ngùng.

Cô làm xét nghiệm máu rồi lại siêu âm B, kết quả là có thai, đã được hơn hai tháng rồi.

Thịnh Hạ vừa kinh ngạc, vừa cảm thấy có chút bối rối.

Hai tháng trước bọn họ mới quyết định … muốn thử sinh em bé, làm sao có thể mang thai đúng lúc như vậy? Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông hiển nhiên là bộ dáng đã sớm chuẩn bị tâm lý, thậm chí có thể nói rằng anh đã sớm biết được kết quả trước khi đưa cô đến bệnh viện. Thịnh Hạ không muốn ở nhà dưỡng thai, tuy biết máy tính với thai nhi không tốt, nhưng cô không muốn ở nhà một mình.

Lạc Hàn Đông cho phép cô làm việc nửa ngày, tan ca cô phải đến chỗ anh ngủ trưa, hơn nữa gần đến giờ tan tầm buổi chiều phải vào đây nằm tiếp. Để anh xoa bóp chân.

Thịnh Hạ lo rằng sẽ lãng phí thời gian của anh, nhưng người đàn ông cực kỳ bá đạo, nếu Thịnh Hạ không đến đúng giờ, anh sẽ trực tiếp đến văn phòng, bế người rời đi.

Hứa Phi Nhan cùng một vài đồng nghiệp vốn dĩ muốn giả vờ như không biết, nhưng hiện tại, đại ma vương tuyên bố chủ quyền một cách lộ liễu sáng chói như vậy, bọn họ không thể giả câm giả điếc được nữa. Khi đối mặt với Thịnh Hạ, cảm xúc của mọi người đều có chút vi diệu…

Hay vẫn như Hứa Phi Nhan trực tiếp hỏi thẳng: “Thịnh Hạ…chúng tôi sau ngày nên gọi cậu là phu nhân của Đại ma vương? Hay vẫn gọi là Tiểu Hạ Hạ?”

Thịnh Hạ cười nói: “Tôi vẫn là Thịnh Hạ, cậu muốn gọi tôi thế nào cũng được.”

Hứa Phi Nhan lúc này mới ôm cô khóc rống lên: “Hạ Hạ đáng thương của tôi! Cậu làm sao lại bị Đại ma vương bắt cóc vậy … Hạ Nhi đáng thương của tôi … Sao lại như vậy chứ…Nếu như là do cậu bị uy hiếp thì chớp chớp mắt đi.”

Thịnh Hạ bị cô ấy bám dính đến buồn cười.

Những người khác cũng cười theo.

Lạc Hàn Đông vừa bước ra từ văn phòng, thấy Thịnh Hạ đứng giữa các đồng nghiệp cười vô cùng thoải mái, không nhịn được cũng mỉm cười.

------oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện