Triệu Nhất Bình cảm thấy bất lực trước Hoàng Tiểu Hoa, con người Hoàng Tiểu Hoa thuộc loại lươn lẹo, giảo hoạt.
Y không chỉ giảo hoạt mà còn thủ đoạn, những kẻ tiểu nhân còn nhiều vô kể, làm cho người ta có muốn phòng cũng không phòng được nổi,người như vậy rất nham hiểm, nếu không cẩn thận thì sẽ bị y giở trò ngay, lúc đó dù có thuốc hối hận cũng không thể cứu nổi.
Triệu Nhất Bình ỷ vào thân phận là phó bí thư, hầu như tại các thành phố đều phải cho Hoàng Tiểu Hoa biết tay, nhưng con người “bác ái” lắm, chỉ cần động đến y một cái là y âm thầm hóa giải luôn, căn bản là không thể làm gì được y.
Có đôi lúc, Triệu Nhất Bình nổi cơn tam bành, Hoàng Tiểu Hoa vẫn hơn hớn, kiểu cười ấy với vẻ rất nhún nhường, rất tôn kính, cứ như Triệu Nhất Bình chính là người tát y 2 cái bạt tai, đánh y mấy cái cho hả giận, vậy mà y vẫn vui vẻ như thường.
Vì thế cho nên Triệu Nhất Bình thường xuyên sẽ nghĩ Hoàng Tiểu Hoa thật sự đã kiểm chứng câu nói giễu thịnh hành gần đây “ người quá ti tiện sẽ không có kẻ địch”.
Hoàng Tiểu Hoa nếu như chỉ như thế này, Triệu Nhất Bình vẫn không đến mức cảm thấy bất lực đến vậy. Điều quan trọng hơn là Hoàng Tiểu Hoa rất chung thành, rất biết làm thế nào để lấy lòng Thư Trị Quốc.
Về điểm này khiến cho Triệu Nhất Bình cảm thấy phiền phức, đồng thời cũng là để cho y nổi xung lên, Hoàng Tiểu Hoa nắm trong tay mọi việc lớn nhỏ của tất cả các ngóc ngách trong cái huyện này, những việc lớn như phát hành in ấn các văn kiện của huyện, quán triệt thực thi tinh thần của huyện ủy, giám sát tình hình thực hiện…rồi đến những việc mua sắm chén trà dùng trên bàn của lãnh đạo, hay giấy vệ sinh dùng trong nhà vệ sinh, đây đều là những quy mô trong tầm kiểm soát của Hoàng Tiểu Hoa.
Y có cái mũi rất giống mũi của một con chó, có bất kỳ tin tức dù rất nhỏ nhặt của Huyện ủy hắn đều có thể đánh hơi được, Thư Trị Quốc lập tức cũng biết được điều đó.
Cho nên Thư Trị Quốc không cần phải làm gì bất cứ việc gì nhưng mọi việc xảy ra trong cái huyện ủy này không thể qua nổi mắt của ông ta.
Thư Trị Quốc có một con chó trông nhà như Hoàng Tiểu Hoa, bất kỳ ai muốn thể hiện chút thành tích ở trong cái huyện ủy này đều không phải là chuyện dễ dàng gì.
Trước kia có Mã Bộ Bình, Thư Trị Quốc luôn cho Triệu Nhất Bình làm việc theo kiểu ăn xổi ở thì là những việc mà Thư Quốc Trị không làm được, ông ta tạo điều kiện cho Triệu Nhất Bình chính là muốn dùng Triệu Nhất Bình làm tay sai để đối phó với Mã Bộ Bình.
Hiện tại Mã Bộ Bình không còn nữa, Triệu Nhất Bình lúc này mới thực sự cảm nhận chính xác không gian sinh tồn của bản thân mình cũng ngày càng hẹp lại.
Thỏ chết thì chó săn cũng vào nồi, chim trời đã hết, thì cung cũng quăng đi. Triệu Nhất Bình thật sự thiếu nhận thức chính xác đối với vấn đề này.
Hoàng Tiểu Hoa thì ngược lại với Triệu Nhất Bình, y lại nhận thức qua sâu sắc về điểm này.
Thái độ cư xử đối với vấn đề của thị trấn Dịch Chu và tập đoàn Thái Thủy, Hoàng Tiểu Hoa luôn đứng trước tình thế nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc, vừa mới giải quyết công việc cấp bách của thị trấn Dịch Chu, rất nhanh sau đó y lại thêm lo lắng hơn nữa, Phó chủ tịch thị trấn Dịch ChuHoàng xuống nông thôn điều tra thị bị người ta đánh cho hôn mê, phải đưa vào bệnh viện.
Phó chủ tịch Hoàng chửi tục chửi thề tại bệnh viện, sau đó lại chọc giận dân chúng, những người dân bản địa bắt đầu tấn công bệnh viện, đồn công an thị trấn không thể khống chế được hiện trường, khẩn cấp cầu cứu lên Phòng công an huyện, mà cùng lúc đó tin tức đã được báo cáo tới Huyện ủy rồi.
Triệu Nhất Bình nghe được tin này, chút nhẫn nại cuối cùng của y tan biến mất.
Y nhận ra một sự thật, việc này y thực sự không thể ngăn cản ý định thực hiện của Thư Trị Quốc, tại Lễ Hà y còn không lượng sức đọ tay với Thư Trị Quốc..
Trần Kinh rất bất ngờ bỗng nhận được điện thoại từ Văn phòng huyện ủy của phó chủ nhiệm Hồng Ngai.
Kể ra cũng khéo, lúc hắn nhận được điện thoại của ông Hồng Ngai cũng là lúc hắn xem được bản ghi chép thanh toán quốc tế tài chính học quốc tế và tài chính tín dụng quốc tế, trong bản ghi chép này, Mã Bộ Bình lại có bản ghi chép rất ngoạn mục, tín dụng quốc tế do Mã Bộ Bình kết toán, rộng hơn nữa rồi đến tín dụng, cuối cùng ông ta lại phóng khoáng bay bướm bàn về vấn đề giữa người với người.
Mã Bộ Bình có ý kiến kỳ quặc đối với việc bảo vệ, duy trì và mở rộng mối quan hệ gữa người với người. trọng tâm trong ý kiến của ông ta là tám chữ: “Động sát nhân tình, nhân nhân nhi dị.”
Ông ta nêu ví dụ, “kết giao với Trị Quốc trọng ở huyền danh, kết giao với Triệu Nhất Bình trọng ở hư danh, còn sự kết giao với Hồng Kỳ trọng ở thực lợi…”
'Trị quốc' hẳn là chỉ Thư Trị Quốc, Trần Kinh không hiểu lắm hai chữ “huyền danh”, nhưng hắn cẩn thận cân nhắc, nên có quan hệ với tín ngưỡng huyền học của Thư Trị Quốc, Thư Trị Quốc tin vào vận mệnh, tin vào rất nhiều huyền học. Đây liệu có phải bước đột phá trong việc kết giao với Thư Trị Quốc? Triệu Nhất Bình coi trọng hư danh, điểm này cũng đủ nói lên đặc điểm tính cách của y, sống chung với Triệu Nhất Bình cả đời bợ đỡ ôm chân chắc chắn là rất hòa hợp.
Về mặt này còn có một chỗ ghi chép rất thú vị nữa là kết giao qua lại với Hoàng Tiểu Hoa, trọng ở thế lực hung hãn, khác người, làm bạn với loại người này phải tránh tôn trọng gần gũi với y, người đời coi y là lợn là chó, y sẽ coi người ta là bố mẹ anh em, ngược lại anh coi y là bạn, y sẽ coi anh là lợn là chó, đại loại từ”ti tiện” có thể khái quát được tính cách của loại người này.
Trần Kinh xem đến đoạn này liền cười ha hả, cười lăn cười bò ra đó, vào chính lúc này, hắn ta mới nhận thức được sự nham hiểm của con người Mã Bộ Bình, Hoàng Tiểu Hoa trong mắt hắn lại là như vậy sao?
Trần Kinh kết hợp kinh nghiệm sống của bản thân mình, cân nhắc tỉ mỉ lời nói của Mã Bộ Bình, đúng thật là rất biết suy xét ra lý lẽ.
Trên thực tế quả thực là đối với một vài người ta không nên đối tốt với người ta quá, ta đối xử quá tốt người ta sẽ được đằng chân lân đằng đầu, đi đến đâu cũng không giữ cho ta chút thể diện nào. Có thái độ tồi tệ một chút, ti tiện một chút là bọn họ chiều theo ý thích của ta, tôn trọng ta ngay. Trần Kinh hễ nghĩ đến đoạn Mã Bộ Bình nói: “đại loại từ”ti tiện” có thể khái quát được tính cách của loại người này…”trong lòng hắn thật sự vẫn có sự đồng cảm.
Ngoài vấn đề”Động sát nhân tình nhân nhân nhi dị” giao lưu giữa người với người ra, Mã Bộ Bình trọng tâm nói nói đến cái tinh túy của đạo đối nhân xử thế , y cho rằng đối nhân xử thế cần phải tâm vững như bàn thạch, không chút xao động giống như mặt nước phẳng lặng như tờ.
Khi Trần Kinh đọc đến bảy ngôi sao chổi, cảm xúc trong lòng hắn bỗng nhiên bị kích động, một cảm giác như nghe được ý kiến của bậc cao minh khiến con người ta cảm thấy vỡ lẽ ra, trong lòng có tinh thần giác ngộ mà xưa nay chưa từng có.
Cái gọi là tâm vững như tảng đá là để chỉ nội tâm con người phải có sự kiên định, phải có mục tiêu vững vàng, mục đích cụ thể, sẵn sàng hy sinh, mà không hề nao núng, là để chỉ vẻ ngoài của một người tỏ vẻ không câu nệ theo một khuôn mẫu nào đó, mà nên thích ứng thay đổi theo tình thế và hoàn cảnh, làm giống như nước vậy, cho dù nước đã từng trải qua bất kỳ nơi nào đi chăng nữa cũng đều có thể thích ứng cao độ với hoàn cảnh, mãi mãi không để lộ ra nước không thể thích ứng được với một nơi nào đó.
Dẫn ra thêm một chút, tụ nhiên hơn một chút, có thể lấy ví dụ như sau:
Lấy cuộc cải cách chế độ trên lâm trường Hồng Thổ Pha chủ đạo của Trần Kinh làm ví dụ, khi đó cuộc cải cách chế độ của lâm trường Hồng Thổ Pha gặp phải rất nhiều trở ngại. Vì sao lại tồn tại những lực cản này? Một mặt khi đó Trần Kinh không có chút tiếng tăm, thiếu kinh nghiệm làm việc, quan trọng hơn Trần Kinh đã bỏ qua các quan hệ xã hội, không nghĩ đến những tác động rất hữu hiệu bên ngoài sẽ rất thuận lợi cho việc cải cách chế độ trên lâm trường Hồng Thổ Pha, lúc đó hắn lại quá chú ý đến vẻ bề ngoài.
Nếu như khi đó Trần Kinh có thể thực hiện được với huyện ủy, với một số lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban nhân dân huyện khơi thông mối quan hệ, khiến các lãnh đạo nhận thức chính xác mục đích cụ thể và mục tiêu của cuộc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, liệu có phải tình hình có chỗ không hợp lý hay không?
Ngoài ví dụ này ra, nếu như thông tục hơn chút nữa, thì nhân phẩm của con người Hoàng Tiểu Hoa trong con mắt Mã Bộ Bình còn thấp hèn hơn như vậy, mà lại dùng từ” ti tiện” để khái quát về con người này, vậy sau này Trần Kinh nên quan hệ đối xử với Hoàng Tiểu Hoa như thế nào đây?
Nếu chiếu theo lệ thường, quân tử tránh xa tiểu nhân, còn đối với loại người này chỉ nên kính nhi viễn chi, nên coi y chính là tai họa to lớn.
Nhưng nếu như là”mặt nước phẳng lặng” thì hình thức sắp xếp sẽ hoàn toàn không hợp lý, Hoàng Tiểu Hoa cho dù là con người như vậy, vậy thì khom lưng uốn gối có sao đâu? Cho dù Hoàng Tiểu Hoa có nói như thế nào thì cũng là lãnh đạo huyện, chiếu theo cấp bậc trên dưới mà nói, tôn trọng lãnh đạo cũng là đạo nghĩa muôn thủa.
Hơn nữa, người ta có thể được tổ chức tín nhiệm, chứng tỏ con người y có cái lợi ích của riêng y đấy chứ, vì nhược điểm của y mà xem nhẹ lợi ích có được thì ngay cả bản thân cũng có phần quá đà.
Cho nên, để đặt quan hệ ngoại giao với Hoàng Tiểu Hoa, còn phải vui vẻ giao thiệp với y nữa, phải tìm hiểu những thú vui của bản thân y, khiến cho y cũng vui vẻ mà quan hệ với mình.
Tất cả những việc đã làm này đều là vì cái gì chứ? Vì đều là trung tâm của những tảng đá kia, là mục tiêu của bản thân, mục đích cụ thể, chí hướng vĩnh viễn không thành, có thể một người cũng có thể hoàn thành được, trong quá trình này luôn cần có người khác giúp đỡ và hỗ trợ, con người ta nhận được càng nhiều sự giúp đỡ tự nhiên cơ hội thành công của anh ta sẽ càng lớn.
Nếu như thiết kế ra quá nhiều điều mơ hồ, không hiểu quen biết một người một cách chính xác là như thế nào, không sành sỏi trong việc phát hiện những sở trường của người khác, lại quá chú ý đến sở đoản của người ta, vậy chẳng phải tự vẽ một vòng tròn cho chính mình sao?
Tục ngữ có câu:” Rừng càng lớn thì chim gì cũng có” bản thân cũng chỉ là một con chim trong số rất nhiều những con chim này, nếu như một mặt lấy tiêu chuẩn của bản thân đi xem xét những con chim xung quanh, thì đời người làm sao có thể thăng hoa đến được môi trường cao hơn chứ?
“Trăm sông đều đổ ra biển, có bao dung mới lớn khôn được”, tấm lòng khoan dung độ lượng của một người quyết định người đó có thể đạt được thành công, ý của câu danh ngôn chí lý này chính là như vậy.
Dĩ nhiên, nói tâm không động cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài, nội tâm của con người mãi mãi đều nên vững vàng kiên định như những tảng đá, con người trên đời tuy không chạy theo thói đời, nhìn đời với con mắt vô cảm, hai chữ “bàng quan” trong chốc lát có thể đưa người ta lên cao được.
Nơi Trần Kinh xem sách không có rượu, hắn lập tức uống liền ba chén trà, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình của ngày hôm nay đã không còn giống với bản thân mình của ngày hôm qua nữa rồi.
“Tâm tự bàn thạch, hình tự thủy” bảy chữ đơn giản là vậy mà khiến cho ranh giới nhân sinh của hắn bỗng chốc đạt đến một bước ngoặt mới.
Hắn nhớ đến những chuyện đã qua của bản thân, phát hiện ra bản thân mình có quá nhiều những bực tức và oán hận, luôn hận cái chế độ bất công, luôn càu nhàu cho rằng lãnh đạo mắt bị mù, coi trọng những bất tài mà khinh rẻ bản thân mình, luôn chạy theo thói đời, giống như rất nhiều người ra vẻ thanh cao, cho rằng tôn trọng lãnh đạo chính là tâng bốc họ, coi khinh việc tặng quà cho lãnh đạo, cho rằng đó là đánh mất nhân cách, không có nhân phẩm.
Thực ra những tư tưởng có được như vậy đều là phân chó cả, cái mà con người ta cần là sự kiên định và hùng mạnh ở trong tâm, cho đến cách xử lý sự việc, phương thức và thể lệ của giao tiếp giữa người với người làm sao mà phải quá câu nệ?Có những vị lãnh đạo thích nghe những lời xu nịnh, vậy thì nịnh nọt họ cũng có sao đâu? Có lãnh đạo háo thanh danh, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, đầu tư cho cái thú ấy của họ thì cũng có vấn đề gì đâu?
Sự trưởng thành của một người, thạo đời hiểu lễ nghĩa của một người càng nên bắt đầu từ “lục tâm vững như bàn thạch, tâm trong sạch như nước”.
Phẩm chất chính của Trần Kinh chính là bảy chữ này, điện thoại của phó chủ nhiệm Hồng Ngai ở Huyện Ủy gọi đến, trong lòng hắn lúc này rất thanh thản, cả đám lãnh đạo của Huyện ủy có Thư Quốc Trị, Triệu Nhất Bình, Hoàng Tiểu Hoa…bộ mặt của những con người này đã tồn tại một cách sống động trong đầu hắn…
Y không chỉ giảo hoạt mà còn thủ đoạn, những kẻ tiểu nhân còn nhiều vô kể, làm cho người ta có muốn phòng cũng không phòng được nổi,người như vậy rất nham hiểm, nếu không cẩn thận thì sẽ bị y giở trò ngay, lúc đó dù có thuốc hối hận cũng không thể cứu nổi.
Triệu Nhất Bình ỷ vào thân phận là phó bí thư, hầu như tại các thành phố đều phải cho Hoàng Tiểu Hoa biết tay, nhưng con người “bác ái” lắm, chỉ cần động đến y một cái là y âm thầm hóa giải luôn, căn bản là không thể làm gì được y.
Có đôi lúc, Triệu Nhất Bình nổi cơn tam bành, Hoàng Tiểu Hoa vẫn hơn hớn, kiểu cười ấy với vẻ rất nhún nhường, rất tôn kính, cứ như Triệu Nhất Bình chính là người tát y 2 cái bạt tai, đánh y mấy cái cho hả giận, vậy mà y vẫn vui vẻ như thường.
Vì thế cho nên Triệu Nhất Bình thường xuyên sẽ nghĩ Hoàng Tiểu Hoa thật sự đã kiểm chứng câu nói giễu thịnh hành gần đây “ người quá ti tiện sẽ không có kẻ địch”.
Hoàng Tiểu Hoa nếu như chỉ như thế này, Triệu Nhất Bình vẫn không đến mức cảm thấy bất lực đến vậy. Điều quan trọng hơn là Hoàng Tiểu Hoa rất chung thành, rất biết làm thế nào để lấy lòng Thư Trị Quốc.
Về điểm này khiến cho Triệu Nhất Bình cảm thấy phiền phức, đồng thời cũng là để cho y nổi xung lên, Hoàng Tiểu Hoa nắm trong tay mọi việc lớn nhỏ của tất cả các ngóc ngách trong cái huyện này, những việc lớn như phát hành in ấn các văn kiện của huyện, quán triệt thực thi tinh thần của huyện ủy, giám sát tình hình thực hiện…rồi đến những việc mua sắm chén trà dùng trên bàn của lãnh đạo, hay giấy vệ sinh dùng trong nhà vệ sinh, đây đều là những quy mô trong tầm kiểm soát của Hoàng Tiểu Hoa.
Y có cái mũi rất giống mũi của một con chó, có bất kỳ tin tức dù rất nhỏ nhặt của Huyện ủy hắn đều có thể đánh hơi được, Thư Trị Quốc lập tức cũng biết được điều đó.
Cho nên Thư Trị Quốc không cần phải làm gì bất cứ việc gì nhưng mọi việc xảy ra trong cái huyện ủy này không thể qua nổi mắt của ông ta.
Thư Trị Quốc có một con chó trông nhà như Hoàng Tiểu Hoa, bất kỳ ai muốn thể hiện chút thành tích ở trong cái huyện ủy này đều không phải là chuyện dễ dàng gì.
Trước kia có Mã Bộ Bình, Thư Trị Quốc luôn cho Triệu Nhất Bình làm việc theo kiểu ăn xổi ở thì là những việc mà Thư Quốc Trị không làm được, ông ta tạo điều kiện cho Triệu Nhất Bình chính là muốn dùng Triệu Nhất Bình làm tay sai để đối phó với Mã Bộ Bình.
Hiện tại Mã Bộ Bình không còn nữa, Triệu Nhất Bình lúc này mới thực sự cảm nhận chính xác không gian sinh tồn của bản thân mình cũng ngày càng hẹp lại.
Thỏ chết thì chó săn cũng vào nồi, chim trời đã hết, thì cung cũng quăng đi. Triệu Nhất Bình thật sự thiếu nhận thức chính xác đối với vấn đề này.
Hoàng Tiểu Hoa thì ngược lại với Triệu Nhất Bình, y lại nhận thức qua sâu sắc về điểm này.
Thái độ cư xử đối với vấn đề của thị trấn Dịch Chu và tập đoàn Thái Thủy, Hoàng Tiểu Hoa luôn đứng trước tình thế nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc, vừa mới giải quyết công việc cấp bách của thị trấn Dịch Chu, rất nhanh sau đó y lại thêm lo lắng hơn nữa, Phó chủ tịch thị trấn Dịch ChuHoàng xuống nông thôn điều tra thị bị người ta đánh cho hôn mê, phải đưa vào bệnh viện.
Phó chủ tịch Hoàng chửi tục chửi thề tại bệnh viện, sau đó lại chọc giận dân chúng, những người dân bản địa bắt đầu tấn công bệnh viện, đồn công an thị trấn không thể khống chế được hiện trường, khẩn cấp cầu cứu lên Phòng công an huyện, mà cùng lúc đó tin tức đã được báo cáo tới Huyện ủy rồi.
Triệu Nhất Bình nghe được tin này, chút nhẫn nại cuối cùng của y tan biến mất.
Y nhận ra một sự thật, việc này y thực sự không thể ngăn cản ý định thực hiện của Thư Trị Quốc, tại Lễ Hà y còn không lượng sức đọ tay với Thư Trị Quốc..
Trần Kinh rất bất ngờ bỗng nhận được điện thoại từ Văn phòng huyện ủy của phó chủ nhiệm Hồng Ngai.
Kể ra cũng khéo, lúc hắn nhận được điện thoại của ông Hồng Ngai cũng là lúc hắn xem được bản ghi chép thanh toán quốc tế tài chính học quốc tế và tài chính tín dụng quốc tế, trong bản ghi chép này, Mã Bộ Bình lại có bản ghi chép rất ngoạn mục, tín dụng quốc tế do Mã Bộ Bình kết toán, rộng hơn nữa rồi đến tín dụng, cuối cùng ông ta lại phóng khoáng bay bướm bàn về vấn đề giữa người với người.
Mã Bộ Bình có ý kiến kỳ quặc đối với việc bảo vệ, duy trì và mở rộng mối quan hệ gữa người với người. trọng tâm trong ý kiến của ông ta là tám chữ: “Động sát nhân tình, nhân nhân nhi dị.”
Ông ta nêu ví dụ, “kết giao với Trị Quốc trọng ở huyền danh, kết giao với Triệu Nhất Bình trọng ở hư danh, còn sự kết giao với Hồng Kỳ trọng ở thực lợi…”
'Trị quốc' hẳn là chỉ Thư Trị Quốc, Trần Kinh không hiểu lắm hai chữ “huyền danh”, nhưng hắn cẩn thận cân nhắc, nên có quan hệ với tín ngưỡng huyền học của Thư Trị Quốc, Thư Trị Quốc tin vào vận mệnh, tin vào rất nhiều huyền học. Đây liệu có phải bước đột phá trong việc kết giao với Thư Trị Quốc? Triệu Nhất Bình coi trọng hư danh, điểm này cũng đủ nói lên đặc điểm tính cách của y, sống chung với Triệu Nhất Bình cả đời bợ đỡ ôm chân chắc chắn là rất hòa hợp.
Về mặt này còn có một chỗ ghi chép rất thú vị nữa là kết giao qua lại với Hoàng Tiểu Hoa, trọng ở thế lực hung hãn, khác người, làm bạn với loại người này phải tránh tôn trọng gần gũi với y, người đời coi y là lợn là chó, y sẽ coi người ta là bố mẹ anh em, ngược lại anh coi y là bạn, y sẽ coi anh là lợn là chó, đại loại từ”ti tiện” có thể khái quát được tính cách của loại người này.
Trần Kinh xem đến đoạn này liền cười ha hả, cười lăn cười bò ra đó, vào chính lúc này, hắn ta mới nhận thức được sự nham hiểm của con người Mã Bộ Bình, Hoàng Tiểu Hoa trong mắt hắn lại là như vậy sao?
Trần Kinh kết hợp kinh nghiệm sống của bản thân mình, cân nhắc tỉ mỉ lời nói của Mã Bộ Bình, đúng thật là rất biết suy xét ra lý lẽ.
Trên thực tế quả thực là đối với một vài người ta không nên đối tốt với người ta quá, ta đối xử quá tốt người ta sẽ được đằng chân lân đằng đầu, đi đến đâu cũng không giữ cho ta chút thể diện nào. Có thái độ tồi tệ một chút, ti tiện một chút là bọn họ chiều theo ý thích của ta, tôn trọng ta ngay. Trần Kinh hễ nghĩ đến đoạn Mã Bộ Bình nói: “đại loại từ”ti tiện” có thể khái quát được tính cách của loại người này…”trong lòng hắn thật sự vẫn có sự đồng cảm.
Ngoài vấn đề”Động sát nhân tình nhân nhân nhi dị” giao lưu giữa người với người ra, Mã Bộ Bình trọng tâm nói nói đến cái tinh túy của đạo đối nhân xử thế , y cho rằng đối nhân xử thế cần phải tâm vững như bàn thạch, không chút xao động giống như mặt nước phẳng lặng như tờ.
Khi Trần Kinh đọc đến bảy ngôi sao chổi, cảm xúc trong lòng hắn bỗng nhiên bị kích động, một cảm giác như nghe được ý kiến của bậc cao minh khiến con người ta cảm thấy vỡ lẽ ra, trong lòng có tinh thần giác ngộ mà xưa nay chưa từng có.
Cái gọi là tâm vững như tảng đá là để chỉ nội tâm con người phải có sự kiên định, phải có mục tiêu vững vàng, mục đích cụ thể, sẵn sàng hy sinh, mà không hề nao núng, là để chỉ vẻ ngoài của một người tỏ vẻ không câu nệ theo một khuôn mẫu nào đó, mà nên thích ứng thay đổi theo tình thế và hoàn cảnh, làm giống như nước vậy, cho dù nước đã từng trải qua bất kỳ nơi nào đi chăng nữa cũng đều có thể thích ứng cao độ với hoàn cảnh, mãi mãi không để lộ ra nước không thể thích ứng được với một nơi nào đó.
Dẫn ra thêm một chút, tụ nhiên hơn một chút, có thể lấy ví dụ như sau:
Lấy cuộc cải cách chế độ trên lâm trường Hồng Thổ Pha chủ đạo của Trần Kinh làm ví dụ, khi đó cuộc cải cách chế độ của lâm trường Hồng Thổ Pha gặp phải rất nhiều trở ngại. Vì sao lại tồn tại những lực cản này? Một mặt khi đó Trần Kinh không có chút tiếng tăm, thiếu kinh nghiệm làm việc, quan trọng hơn Trần Kinh đã bỏ qua các quan hệ xã hội, không nghĩ đến những tác động rất hữu hiệu bên ngoài sẽ rất thuận lợi cho việc cải cách chế độ trên lâm trường Hồng Thổ Pha, lúc đó hắn lại quá chú ý đến vẻ bề ngoài.
Nếu như khi đó Trần Kinh có thể thực hiện được với huyện ủy, với một số lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban nhân dân huyện khơi thông mối quan hệ, khiến các lãnh đạo nhận thức chính xác mục đích cụ thể và mục tiêu của cuộc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, liệu có phải tình hình có chỗ không hợp lý hay không?
Ngoài ví dụ này ra, nếu như thông tục hơn chút nữa, thì nhân phẩm của con người Hoàng Tiểu Hoa trong con mắt Mã Bộ Bình còn thấp hèn hơn như vậy, mà lại dùng từ” ti tiện” để khái quát về con người này, vậy sau này Trần Kinh nên quan hệ đối xử với Hoàng Tiểu Hoa như thế nào đây?
Nếu chiếu theo lệ thường, quân tử tránh xa tiểu nhân, còn đối với loại người này chỉ nên kính nhi viễn chi, nên coi y chính là tai họa to lớn.
Nhưng nếu như là”mặt nước phẳng lặng” thì hình thức sắp xếp sẽ hoàn toàn không hợp lý, Hoàng Tiểu Hoa cho dù là con người như vậy, vậy thì khom lưng uốn gối có sao đâu? Cho dù Hoàng Tiểu Hoa có nói như thế nào thì cũng là lãnh đạo huyện, chiếu theo cấp bậc trên dưới mà nói, tôn trọng lãnh đạo cũng là đạo nghĩa muôn thủa.
Hơn nữa, người ta có thể được tổ chức tín nhiệm, chứng tỏ con người y có cái lợi ích của riêng y đấy chứ, vì nhược điểm của y mà xem nhẹ lợi ích có được thì ngay cả bản thân cũng có phần quá đà.
Cho nên, để đặt quan hệ ngoại giao với Hoàng Tiểu Hoa, còn phải vui vẻ giao thiệp với y nữa, phải tìm hiểu những thú vui của bản thân y, khiến cho y cũng vui vẻ mà quan hệ với mình.
Tất cả những việc đã làm này đều là vì cái gì chứ? Vì đều là trung tâm của những tảng đá kia, là mục tiêu của bản thân, mục đích cụ thể, chí hướng vĩnh viễn không thành, có thể một người cũng có thể hoàn thành được, trong quá trình này luôn cần có người khác giúp đỡ và hỗ trợ, con người ta nhận được càng nhiều sự giúp đỡ tự nhiên cơ hội thành công của anh ta sẽ càng lớn.
Nếu như thiết kế ra quá nhiều điều mơ hồ, không hiểu quen biết một người một cách chính xác là như thế nào, không sành sỏi trong việc phát hiện những sở trường của người khác, lại quá chú ý đến sở đoản của người ta, vậy chẳng phải tự vẽ một vòng tròn cho chính mình sao?
Tục ngữ có câu:” Rừng càng lớn thì chim gì cũng có” bản thân cũng chỉ là một con chim trong số rất nhiều những con chim này, nếu như một mặt lấy tiêu chuẩn của bản thân đi xem xét những con chim xung quanh, thì đời người làm sao có thể thăng hoa đến được môi trường cao hơn chứ?
“Trăm sông đều đổ ra biển, có bao dung mới lớn khôn được”, tấm lòng khoan dung độ lượng của một người quyết định người đó có thể đạt được thành công, ý của câu danh ngôn chí lý này chính là như vậy.
Dĩ nhiên, nói tâm không động cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài, nội tâm của con người mãi mãi đều nên vững vàng kiên định như những tảng đá, con người trên đời tuy không chạy theo thói đời, nhìn đời với con mắt vô cảm, hai chữ “bàng quan” trong chốc lát có thể đưa người ta lên cao được.
Nơi Trần Kinh xem sách không có rượu, hắn lập tức uống liền ba chén trà, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình của ngày hôm nay đã không còn giống với bản thân mình của ngày hôm qua nữa rồi.
“Tâm tự bàn thạch, hình tự thủy” bảy chữ đơn giản là vậy mà khiến cho ranh giới nhân sinh của hắn bỗng chốc đạt đến một bước ngoặt mới.
Hắn nhớ đến những chuyện đã qua của bản thân, phát hiện ra bản thân mình có quá nhiều những bực tức và oán hận, luôn hận cái chế độ bất công, luôn càu nhàu cho rằng lãnh đạo mắt bị mù, coi trọng những bất tài mà khinh rẻ bản thân mình, luôn chạy theo thói đời, giống như rất nhiều người ra vẻ thanh cao, cho rằng tôn trọng lãnh đạo chính là tâng bốc họ, coi khinh việc tặng quà cho lãnh đạo, cho rằng đó là đánh mất nhân cách, không có nhân phẩm.
Thực ra những tư tưởng có được như vậy đều là phân chó cả, cái mà con người ta cần là sự kiên định và hùng mạnh ở trong tâm, cho đến cách xử lý sự việc, phương thức và thể lệ của giao tiếp giữa người với người làm sao mà phải quá câu nệ?Có những vị lãnh đạo thích nghe những lời xu nịnh, vậy thì nịnh nọt họ cũng có sao đâu? Có lãnh đạo háo thanh danh, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, đầu tư cho cái thú ấy của họ thì cũng có vấn đề gì đâu?
Sự trưởng thành của một người, thạo đời hiểu lễ nghĩa của một người càng nên bắt đầu từ “lục tâm vững như bàn thạch, tâm trong sạch như nước”.
Phẩm chất chính của Trần Kinh chính là bảy chữ này, điện thoại của phó chủ nhiệm Hồng Ngai ở Huyện Ủy gọi đến, trong lòng hắn lúc này rất thanh thản, cả đám lãnh đạo của Huyện ủy có Thư Quốc Trị, Triệu Nhất Bình, Hoàng Tiểu Hoa…bộ mặt của những con người này đã tồn tại một cách sống động trong đầu hắn…
Danh sách chương