Phòng làm việc của Trưởng phòng, Trần Kinh nâng chén trà cẩn thận uống, nghe mấy vị Phó phòng từng người báo cáo phân công công việc.

Người thứ nhất báo cáo chính là Nhâm Chí Hiền, mấy ngày nay y có quy củ hơn trước.

Trần Kinh và Phòng tổng hợp tranh luận chút mâu thuẫn, cuối cùng Trần Kinh đưa Hồ Phi từ Ủy ban kỷ luật trở về, nghe đâu Dịch Tiên Bình ở Phòng tổng hợp rất tức giận, liền gọi điện thoại cho Dịch Minh Hoa hỏi rõ nguyên nhân, đồng thời cũng phát ngôn bừa bãi ngụ ý không bỏ cuộc.

Nhưng đến ngày hôm sau sau khi ăn nói bậy bạ, từ trên xuống dưới Phòng tổng hợp đều im hơi lặng tiếng, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, đến cả Dịch Tiên Bình cũng như quên mất chuyện đó rồi, chuyện này cứ vậy mà chìm xuống!

Sự việc chấm dứt như thế nào chẳng ai biết, nhưng tất cả mọi người đều say sưa nói về chuyện này, nhất là những người tỏ ra tức giận ở Phòng tổng hợp, hành động này của Trần Kinh thực ra là làm cho mọi người thấy thoải mái, mà về thủ đoạn và sắp xếp của Trần Kinh đã cũng có vài người bắt đầu loan truyền.

Có người nói Trần Kinh có chỗ dựa vững chắc ở thành phố, lại có người nói hắn còn có trụ cột ở tỉnh thành, mọi người vô số giả thuyết, ai cũng nói rất có bài có bản, cứ như thực sự có chuyện như vậy.

Qua một lần dựng chuyện, Trần Kinh xem như đã vững chân ở trận tuyến Phòng kinh tế thương mại, Trần Kinh và Phòng tổng hợp chơi trò vật tay, làm cho mọi người nhìn thấy phong cách và thủ đoạn của Trần Kinh, lại có người xảo quyệt muốn phá hoại, thì phải tự mình cân nhắc một chút!

Trên thực tế, có xe của Hồ Phi đi trước. Trước mắt nhưng người nội bộ Phòng đều rất quy củ, giống như việc ồn ào trong cuộc họp ngày trước, rốt cuộc cũng không xảy ra.

Trưởng phòng Trần, chuyện tôi muốn nói là như vậy!
Nhâm Chí Hiền nói, ánh mắt nhìn Trần Kinh, bình tĩnh đợi Trần Kinh trả lời.

Đừng!
Trần Kinh vuốt cằm cho ý kiến từ chối, trọng điểm trong báo cáo của Nhâm Chí Hiền là tập đoàn Thái Thủy của thị trấn Dịch Chu xin lập dự án, phát triển dây chuyền sản xuất thứ hai của nhà máy xi măng Thái Thủy. Chuyện này rất khó giải quyết, chuyện của Thái Thủy càng ngày càng phức tạp. Chẳng ai muốn vướng phải chuyện này!

Việc Tập đoàn Thái Thủy thu mua nguyên xưởng chế tạo xi măng Dịch Chu vẫn còn ầm ĩ, mà chuyện tập đoàn Thái Thủy và xung quanh Dịch Chu được hoàn cảnh che chở, xung quanh Dịch Chu bị ô nhiễm, việc bồi thường đất đai rất khó giải quyết, trong lúc này, bọn họ lại đưa ra yêu cầu thành lập dây chuyền sản xuất thứ hai, việc này rốt cuộc làm như thế nào đây? Trần Kinh từ chối cho ý kiến, trong lòng Nhâm Chí Hiền có chút bồn chồn, y hạ giọng nói:
Trưởng phòng Trần, tập đoàn Thái Thủy này đúng là biết cách tìm thời cơ. Lúc này bọn họ lại tìm chúng ta xin trưng đất là lập dự án, vừa lúc chúng ta có rất nhiều việc đang bị gác lại. Nếu như chúng ta từ chối, cục diện sẽ rất bị động, Phòng kinh tế thương mại chúng ta phải đối mặt với việc đối ngoại, tiền lệ này rất xấu rồi!

Nhưng nếu chúng ta cho phép, thì chuyện này…

Nhâm Chí Hiền nói nửa câu, y phát hiện ra hình như Trần Kinh không nghe những lời y đang nói, y liền im miệng không nói nữa.

Trần Kinh cũng quá khinh người rồi, một mình nói khô cả miệng, sắc mặt hắn cũng không biến đổi gì. Mắt cũng không biết đã nhìn đi đâu rồi, đây hoàn toàn là không coi ai ra gì mà!

Ách …
Trần Kinh cuối cùng cũng có phản ứng, ánh mắt hắn liếc nhìn Nhâm Chi Hiền nói:
Việc của anh, anh có ý kiến gì không?

Nhâm Chí Hiền nói:
Tôi đề nghị lãnh đạo Huyện ủy và Ủy bạn nhân dân Huyện nói rõ khó khăn của chúng ta. Để lãnh đạo cấp trên quyết định!

Trần Kinh trầm ngâm không nói, liếc mặt nhìn hai vị Phò phòng còn lại là Mao Thanh và Phùng Vi Quốc nói:
Hai vị có ý kiến gì không?

Mao Thanh nói:
Tôi ủng hộ ý kiến của Phó phòng Nhâm!
Phùng Vi Quốc cười cười nói:
Trưởng phòng Trần, bây giờ tôi bị chuyện của khu kinh tế mới làm cho sứt đầu mẻ trán, những việc khác tôi không quan tâm!

Trần Kinh mỉm cười không nói lời nào, vừa nãy không phải hắn cố ý thất thần. Mà là trong lòng thực sự đang nghĩ đến một chuyện.

Phạm Giang đã hoàn thành phóng sự tuyên truyền “ Ấn tượng Lễ Hà” rồi, biên tập thành một tấm mười mấy cuộn phim, những thước phim ấy đã được biên tập, sửa bản thảo và thuyết minh, Phạm Giang căn bản đã kéo Trần Kinh đi làm tráng đinh, cắt nối biên tập Trần Kinh cho ý kiến, bản thảo thuyết minh hoàn toàn là do Trần Kinh làm.

Cuộn phim hoàn thành, lãnh đạo cũng hài lòng, mặt tiền nong hai bên đã thỏa thuận xong, chắc sẽ không xảy ra chuyện!

Nhưng sáng sớm hôm nay Phạm Giang đã gấp gáp gọi điện cho Trần Kinh, mở miệng ra liền nói:
Kinh à, việc lớn không thành rồi! Lần trước anh đưa bản thuyết minh đã chỉnh sửa có phải có chút khoe khoang quá rồi không! Bây giờ bị đám thị vệ của Sở Giang theo dõi rồi, nghe đâu người bọn họ muốn vào Lễ Hà nghiên cứu điều tra, muốn đem chuyện phóng đại cuộn phim này tiết lộ ra ngoài!

Trần Kinh vừa nghe thấy, phủ nhận nói:
Anh vội vàng gấp gáp cái gì? Người ký tên bản thảo là anh, sao lại dính dáng đến tôi? Hơn nữa, việc này gấp, thì cúng là ban tuyên truyền Lễ Hà chúng tôi gấp, đến lượt anh gấp sao?

Anh không hiểu, ai da, Kinh à, một lời khó có thể nói hết! Tôi lập tức đến Lễ Hà, tôi sẽ nói cho anh hiểu, hôm nay tốt nhất anh đừng ở trong thị trấn. Bất kể là ai tìm anh, anh cũng không gặp, chuyện này đợi tôi đến rồi nói tiếp, anh nhất định đừng phức tạp hóa vấn đề lên!
Phạm Giang nói, thái độ có chút luống cuống.

Được rồi, được rồi! Không tranh cãi với anh nữa, tôi phải họp bây giờ!
Trần Kinh gác điện thoại, thời gian họp sắp đến rồi, Trần Kinh phải đi họp rồi.

Nhưng việc lần này, Trần kinh vẫn để trong lòng.

Thư Trị Quốc ở Lễ Hà gây sức ép mấy năm nay, thật vất vả sửa sang lại chút thành tích, sau đó dùng cuộn phim này thể hiện tất cả ra ngoài, bây giờ không ngờ lại có người lấy cuộn phim này để nói sự tình, điều này quả thực là muốn vạch gốc gác của y ra.

Dựa vào các loại tin đồn, Thư Trị Quốc đã làm ở Lễ Hà vài năm nay, lãnh đạo cấp trên đánh giá về y không tồi, cho rằng y vẫn làm được việc. Lần thay đổi nhiệm kỳ này, y rất có khả năng có cơ hội tiến lên một bước, nhưng chuyện này Thành ủy chưa thông qua, tất cả đều là biến số.

Nếu như tại giờ phút quan trọng này, Lễ Hà bị đài truyền hình Tỉnh phơi bày vụ bê bối này, thì sự việc lại nghiêm trọng! Đối với y mà nói, nói là tai nạn cũng không quá chút nào.

Trong lòng Trần Kinh đang cân nhắc, việc chụp phim quảng cáo này, là rất thường gặp, các huyện đều có việc này. Cuốn phim này của Lễ Hà, Trần Kinh đã xem từ đầu đến cuối, hơn nữa phần thuyết minh lại là do hắn làm, mặc dù có chút khuyếch đại, nhưng không được tính là khác người, sao lại bị người ta nhắm tới chứ?

Có phải Thư Trị Quốc đi tuyến trên bị hỏng rồi hay không, hay là đắc tội với người nào, mà bị người ta chú ý tới?

Nếu là như vậy, sự tình có khả năng càng gay go!

Nghĩ đến đây, Trần Kinh có chút hối hận tự mình nhúng mũi vào việc người khác, sớm biết xảy ra chuyện thế này, tự mình ở trong làm loạn lên làm gì?

Phạm Giang cũng vậy, đúng là một tên tư duy đơn giản, hắn tự mình hại mình, chỉ biết làm cho sự việc ngày càng phức tạp lên, đúng là óc lợn!

Đầu óc Trần Kinh chỉ nghĩ đễn việc này, khi họp có chút thất thần, khi hắn tỉnh lại, mới phát hiện ra báo cáo công tác của Nhâm Chí Hiền đã kết thúc, Trần Kinh từ đầu chí cuối chỉ nghe thấy vài câu cuối cùng của y, là có liên quan đến Tập đoàn Thái Thủy!

Trần Kinh nâng chén trà lên uống một ngụm, có chút ý nghĩ cười khẩy, Nhâm Chí Hiên lưu loát nói một bài thuyết trình dài như vậy, khả năng chỉ có đoạn cuối cùng mới là mục đích của y, còn lại đều là chuyện vặt vãnh không đáng nói, căn bản không xem là việc!

Trần Kinh tưởng tượng như vậy, rồi lại cảm thấy vừa nãy hắn thất thần lại tốt.

Mình thất thần như vậy, lại phát hiện được một chút tinh tế bên trong bộ máy , Nhâm Chí Hiền nói chung là trung thực, thực chất bên trong vẫn còn có chút không thật thà, lời nói cũng là hạt sạn tỏng bát cơm, chỗ khó và trách nhiệm lại đẩy ra bên ngoài, y một mình trốn một chỗ mà hóng mát.

Còn hai vị Phó phòng còn lại, Mao Thanh thì theo ý y, còn Phùng Vi Quốc thì lại có chút phòng bị, giống như chẳng ai chịu nhận sai lầm.

Nhưng Phùng Vi Quốc lòng dạ thâm hậu, Trần Kinh cảm giác để hiểu được đáy lòng người này đang nghĩ gì không phải là chuyện dễ.

Nhìn dáng vẻ lo lắng thâm trầm của Phó phòng Nhâm Chí Hiền, Trần Kinh không nhịn được cười.

Trần Kinh biết chuyện Tập đoàn Thái Thủy xin dây chuyền sản xuất thứ hai, bên Phòng phát triển và cải cách đã thông qua báo cáo vấn đề này với Trần Kinh rồi, sự việc rất khó giải quyết, nhưng việc này lại rất quan trọng, ý kiến của Phòng phát triển và cải cách, việc này Phòng kinh thế thương mại vẫn phải ra mặt, trước tiên phải thu hút các nhà đầu tư để định vị.

Nếu không thì Phòng cải cách và phát triển vừa làm, việc này lại liên quan đến nhiều mối quan hệ vướng mắc, rồi sau này tình hình lại càng phức tạp.

Câu nói của Nhâm Chí Hiền rất có lý, bây giờ sự việc của Tập đoàn Thái Thủy rất nhiều người không muốn vướng vào, nhưng sự việc đã tồn tại rồi thì không thể không bị dính dáng đến. Nhâm Chí Hiền trong phòng họp của Trưởng phòng này, bày vấn đề này ra, là đang thử sự gan dạ và sáng suốt của mình ư!

Phó phòng Nhâm, yêu cầu của tập đoàn Thái Thủy , chúng ta có thể trực tiếp trả lời. Chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh bọn họ mở rộng sản xuất, mở dây chuyền sản xuất thứ hai! Chúng ta chẳng những hoan nghênh họ mở dây chuyền sản xuất thứ hai, mà chúng ta còn hoan nghênh họ mở dây chuyền sản xuất thứ ba, thứ tư nữa.
Trần Kinh cao giọng nói.

Hắn dừng một chút, ánh mắt nhìn ba người nói:
Nói đến đây, sau này khi đối ngoại mấy người lãnh đạo chúng ta phải thống nhất cách giải quyết, đó chính là Lễ Hà chúng ta hoan nghênh tất cả những nhà đầu tư từ bên ngoài vào, chúng ta phải cố gắng hết sức tạo điều kiện thuận lợi cho những nhà đầu tư ấy.

Trước mắt chúng ta có rất nhiều việc bị gác lại cần giải quyết, nhưng bản thân chúng ta nhất định phải có thái độ, có thái độ, vậy mới có khả năng thành công, bản thân chúng ta không có thái độ, kinh tế thương mại của Lễ Hà còn có tương lai sao?

Trần Kinh nói câu này nói rất mạnh mẽ, rất có khí thế, ánh mắt Phùng Vi Quốc không ngừng nhìn về phía Trần Kinh, ánh mắt dường như có chút chuyển biến.

Trần Kinh đem tất cả thu gọn vào trong tầm mắt, trên mặt lại như không có việc gì, trước mắt công việc của Phòng kinh tế thương mại vạn sự khởi đầu nan, những người này rất được việc, hơn nữa lại muốn trọng dụng! Điều này là rất thử thách trình độ của người lãnh đạo, đối với người mới nhận chức lãnh đạo như Trần Kinh lại càng là thử thách lớn!

Cốc, cốc!
Hai tiếng gõ cửa vang lên, chưa đợi Trần Kinh trả lời thì cửa đã bị đẩy ra.

Thần sắc Hách Lâm có chút cấp bách nói:
Trưởng phòng, Huyện ủy gọi điện thoại đến! Chủ nhiệm Hoàng đích thân gọi đến, nói là có việc gấp tìm anh!

Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, Hách Lâm đập trống ngực, y nhớ ra một tin đồn, đồn rằng Trần Kinh ghét nhất hấp ta hấp tấp, chẳng có chút gì là người lanh lợi. Y vội nói:
Tôi trả lời Chủ nhiệm Hoàng rồi, nói rằng anh đang họp! Nhưng anh ta nói việc này rất gấp, chính là mở cuộc họp Đảng ủy, anh nên bắt điện thoại rồi hãy nói! Nên … nên…

Ừ!
Trần Kinh vuốt cằm đứng dậy cười cười nói:
Nghe thấy chưa, lão Phùng? Đợi đến khi anh báo cáo công tác, lại có việc gấp! Cho nên, những khó khăn lớn của anh đều cho tôi chống đỡ, cuộc họp hôm nay trước mắt tạm dừng đã!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện