Ân Vương nhìn qua một lượt danh sách những vật cần đem theo chuyến công du lần này, hắn chán chường vứt ra bàn, dẫu sao cũng là đi cứu nạn, trang trọng quá liền bị tố cáo, đơn giản quá lại mất uy nghiêm. Nếu không phải vì người đến là Tương Liêu Hầu nổi danh thiên hạ, hắn đã không nhọc công.

Ân Vương nhìn ra cửa sổ, hồng mai đỏ thấm rơi rụng, lại nghĩ đến dáng điệu Khuynh Thành yếu nhược. Nàng vì hắn mà còn đang phải chịu khổ, liền lấy bức tranh vừa khô mực trên bàn, phân phó Quang Từ quản gia:

- Chọn ngày đưa qua cho Vương phu nhân, coi như an ủi. Bên Đông phu nhân, nàng ta cũng mang thai, đừng để xảy ra chuyện gì nữa. Đứa nhỏ của Vương phu nhân vì có từ ngoài phủ, có thể sẽ sinh trước dòng đích, bản Vương là vạn bất đắc dĩ, nhưng những đứa trẻ khác, phải bình an sinh ra, bình an lớn lên!

Quang Từ quản gia nhận lấy tranh lui ra ngoài, ông biết rõ Ân Vương đang nghĩ gì. Đương kim Hoàng thượng không phải đích tử, mà là thứ trưởng tử, cuối cùng vượt mặt mười một vị Hoàng tử mà thành trữ quân, danh chính ngôn thuận ngồi lên ngai vàng.

Chỉ là trong cuộc đoạt đích, hơn một nửa con trai của Tiên đế đã phải rải máu lót đường. Hiển nhiên, Ân Vương không muốn loại tranh đoạt này xảy ra trong phủ.

Vương Trường Nhạc vì chuyện Khuynh Thành mất hài tử cùng Đông thị động thai mà bị cấm túc, nàng ta tuy vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng bề ngoài cũng không để lộ, lại vì hài tử trong bụng mà vô cùng cẩn trọng. Hàng ngày, Xuân Lan nhận thực phẩm tươi, đến phòng bếp riêng nấu lên. Thu Cúc thì nhận thuốc dưỡng thai, kiểm tra kĩ lưỡng từng vị một, sau đó đích thân sắc để chủ nhân dùng.

Bên ngoài trời vẫn rất lạnh, kinh thành nằm phía bắc Đại Quốc, bao giờ băng cũng tan chậm nhất. Khuynh Thành đứng ở giữa vườn hồng mai một khắc, mấy cánh hoa rụng đầy trên áo thẫm đỏ.

Nàng  ngước lên nền trời xám đục, tay bất giác co vào áo:

- Ngọc Thư, xạ hương kia thế nào rồi? Ngọc Thư dè dặt tiến đến:

- Phu nhân, đã có rồi ạ!

Ánh mắt Khuynh Thành dời về hướng đông Vương phủ:

- Đại tỉ bên đó ra sao?

Ngọc Thư cẩn trọng bẩm báo:

- Vương phi mỗi ngày đều để tự tay Xuân Lan nấu thiện, Thu Cúc sắc thuốc dưỡng thai, không có sơ hở!

Khuynh Thành nhàn nhạt ý cười:

- Không có sơ hở? Chẳng phải Vương phi cao quý kia ngày ngày đều phải dùng than sưởi ấm đấy sao? Thời tiết này có lẽ ra tháng ba mới hết lạnh!

Ngọc Thư cắn cắn môi:

- Phu nhân, Vương phi tuy bị phạt, nhưng nàng còn đứa nhỏ chưa sinh, nếu thật sự lúc này hạ độc, có thể Đông Sơn tái khởi bất cứ lúc nào, thật không ổn. Vả lại Vương gia còn chưa rời khỏi phủ!

Khuynh Thành cau mày, nàng đột ngột nghĩ đến Ngọc Bảo Bảo, vị Ngọc Đại tiểu thư đó cùng Ngọc Trắc phi chắc chắn không mấy thân quen, nàng ta đã cất công đến đây, không thể chỉ để trò chuyện mua vui giúp muội muội.

Khuynh Thành hơi siết khăn lụa:

- Điện hạ chưa đi, trong phủ năm ba ngày nữa sợ rằng cái gì cũng có thể sảy ra!

Buổi chiều, Quang Từ quản gia đem việc nội trạch giao đến, tuy rằng ông không nói lý do, nhưng Khuynh Thành cũng dễ dàng đoán được, nội trạch sự vụ chia thành hai phần để cả nàng cùng Đông thị quản lý. Chỉ là nàng hơi khó hiểu, Ngọc Trắc phi vậy mà lại không có phần

Khuynh Thành tiếp nhận sổ, không nhìn qua, Quang Từ quản gia là thân tín của Lan Tần - sinh mẫu Ân Vương - để lại, nên chắc chắn những gì trong sổ đều không có vấn đề gì.

Tiễn người ra cửa, Khuynh Thành mới lưu ý:

- Bên Đông phu nhân nhận những việc gì?

Quang Từ quản gia từ tốn đáp lời:

- Thưa Phu nhân, bên kia trông coi phòng bếp và y phục!

Khuynh Thành gật đầu, nàng vào lại tẩm phòng từ từ suy tính, Ngọc Thư có chút bất mãn tỏa ra:

- Xem ra Đông phu nhân lung lạc Vương gia cũng không ít. Phòng bếp và y phục đều là chỗ dễ kiếm ra tiền!

Khuynh Thành lướt qua một lượt sổ sách, tú phòng, thán phòng đều là chỗ lộn xộn, cực nhọc, nhưng cũng không phải gánh loại trách nhiệm gì nặng nề, coi như nàng mỗi ngày tập luyện quản trạch một chút.

Chỉ là một ngày cứ như vậy không hề yên ả mà trôi qua, đến tối muộn, từ viện Ngọc Trắc phi nổi lên ầm ĩ, Ngọc Trắc phi đùng đùng lên kiệu bỏ về Ngọc gia trang. Khuynh Thành nhẩn nha nhấp trà mạn, xem ra Ngọc Đại tiểu thư kia đã ra tay rồi.

Trời về khuya thâm u lạnh lẽo, nàng nhẹ nhàng hơ tay lên lò than ấm, cũng đã đổi y phục nhẹ chuẩn bị ngủ thì Ân Vương bất ngờ ghé qua, Khuynh Thành vội vàng choàng áo tiếp đón.

Hoàn Nhan Vô Hạ gương mặt ẩn ẩn đỏ, hương rượu vương theo tử khâm loang loang khắp tẩm phòng, Khuynh Thành đỡ lấy hắn. Hoàn Nhan Vô Hạ đột ngột nâng nàng lên tay ôm vào giường. Khuynh Thành có ý chống cự, Hoàn Nhan Vô Hạ cũng hiểu ý, nàng vừa sinh non, liền không gần gũi được. Hắn kỳ thực cũng không phải thèm muốn nữ nhân, chỉ là thật sự nhớ nàng, cần nàng bên cạnh.

Hoàn Nhan Vô Hạ uống qua bát canh giải rượu Ngọc Họa đưa đến, nhìn cánh cửa khép lại, mới ngả người ra giường, nhàn nhạt:

- Chuyện kia...nàng đã nghe?

Khuynh Thành hơi cúi mặt, vân vê mảnh chăn, nàng cũng chỉ vừa phong thanh biết được. Ân Vương điện hạ trong cơn say cưỡng đoạt Ngọc Bảo Bảo Ngọc Đại tiểu thư, cũng vì thế mà Ngọc Trắc phi mới đầu năm đã bỏ về nhà mẹ.

- Điện hạ làm gì cũng không sai...người là Thân Vương...

Hoàn Nhan Vô Hạ bật cười, hắn đã chán nghe những lời sáo rỗng này:

- Nàng có buồn không?

Khuynh Thành giật mình, xua xua tay:

- Thiếp thân nào dám!

Hoàn Nhan Vô Hạ đột ngột ôm lấy nàng vào lòng:

- Lần này bản Vương đi, nàng phải tự giữ an toàn! Nàng cần gì cứ nói với Quang Từ...còn nữa...bản Vương cùng nàng ta là không cố ý...hiện tại trong lòng bản Vương, không có ai thay thế nàng được!

Đêm cuối cùng nơi kinh sư, Ân Vương nghỉ lại Thùy Hoa viện, coi như dành cho Khuynh Thành đủ thể diện, cũng như cảnh cáo những minh tranh ám đấu đối với nàng.

Tháng ba, trời phương bắc thê lương từng cơn xuân vũ.

Khuynh Thành đang thong thả dùng trà, lại nghe Quang Từ quản gia cầu kiến:

- Vương phu nhân, Vương phi sắp sinh, mời người sang bên đó!

Khuynh Thành thanh lệ ý cười, khách khí đáp lời:

- Quản gia đi trước, ta sẽ sang ngay!

Khuynh Thành vấn lại tóc, Vương phi mang thai mới bảy tháng đã hạ sinh, với tình cảnh của nàng ta hiện tại không phải là điều gì bất thường. Vương Trường Nhạc không những bị cấm túc, còn phải chịu đựng chuyện Ân Vương cùng Ngọc Đại tiểu thư tư tình. Ân Vương trước khi rời kinh cũng không ghé qua nàng ta, buồn phiền như thế, thai tự bảy tháng chui ra cũng không hiếm lạ.

Chỉ là căn nguyên việc này, đến cùng chỉ có Khuynh Thành duy nhất rõ ràng, nàng đổi xong trang y liền phân phó:

- Ngọc Họa, mau mau tiêu hủy hết số than đen đã hạ xạ hương còn lại đi!

Khuynh Thành đến được đại sảnh, Đông phu nhân đã ở đó từ bao giờ, Khuynh Thành nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của nàng ta. Thật tốt số, hài tử nàng vừa mất, nàng ta lại có thể hoài thai ngay được. Phòng sinh đầy mùi máu tanh hôi cùng tiếng kêu la thảm thiết. Khuynh Thành nhắm mắt không suy nghĩ. Bên kia Đông phu nhân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Qua mấy canh giờ, bụng Khuynh Thành đã đói run lên, bà đỡ mới truyền ra ngoài:

- Chúc mừng Vương phi, người đã hạ sinh một tiểu Quận vương!

Đông phu nhân lúng túng đánh rơi tách trà vỡ toang xuống nền đất. Khuynh Thành nhìn đôi hài đỏ dưới chân, bình thản xoay vạt áo rời đi:

- Quang Từ quản gia, phiền ông viết một phong thư chúc mừng Vương gia, rằng Vương phi đã bình an hạ sinh tiểu Quận Vương!

Ngọc gia trang.

Ngọc phu nhân ngắm nhìn nữ nhi thân sinh buồn tủi bộ dáng mà lòng đau như cắt:

- Sở Sở, bên ngoài đang đồn đại Trắc phi bị thất sủng đến phải trả về nhà mẹ! Chưa kể Vương phi cũng đã hạ sinh, Trắc phi có thể bình chân như vại vậy sao?

Ngọc Sở Sở cái gì cũng không để tâm, nàng cười thập phần dịu dàng:

- Mẫu thân yên tâm, ít ngày nữa thôi, đợi điện hạ hồi kinh, người sẽ cho kiệu đến rước nữ nhi hồi phủ. Chỉ là...nữ nhi còn cần mẫu thân giúp đỡ một chuyện!

Ngọc Sở Sở thì thầm vào tai Ngọc phu nhân.

Ngọc phu nhân lo lắng nhìn lại nữ nhi mình, hồi lâu mới gật đầu:

- Sợ rằng phụ thân...

Ngọc Sở Sở khẽ giọng, ra sức thuyết phục:

- Điện hạ là thân Vương, mẫu thân còn lo lắng cái gì? Huống hồ nếu nữ nhi không làm trước, tiện nhân kia cũng sẽ ra tay mà thôi!

Ngọc phu nhân nghe theo nữ nhi, liền cho người viết một lá thư gửi đến Ân Vương phủ, gọi Ngọc Bảo Bảo hồi Ngọc gia trang, lý do đưa ra chính là sinh mẫu nàng ta, Đại di nương đột ngột phát bạo bệnh.

Ngọc Bảo Bảo có ngốc đến mấy cũng nhận ra sinh mẫu chính là bị mẫu nữ Ngọc Sở Sở hãm hại, liền gấp gáp quay về. Chỉ là nước xa không cứu nổi lửa gần, Đại di nương sớm đã gầy gò vàng vọt thành bộ dạng không ra hình người.

Ngọc Bảo Bảo nhìn sinh mẫu nằm trên giường bệnh, mắt thâm quầng sâu hoắm.

Ngọc Bảo Bảo nén lệ, tủi nhục đến khuê phòng Ngọc Trắc phi, liền thấy nàng ta tâm tình vẫn tốt, sắc mặt hồng hào, một thân tơ lụa rực rỡ đang ngồi gảy đàn.

Ngọc Bảo Bảo ngược lại tháo trâm xõa tóc, ăn vận giản dị quỳ dưới chân Ngọc Trắc phi mà thanh minh:

- Tứ muội, xem như Đại tỉ xin muội, muội muốn đánh muốn giết gì ta cũng cam. Ta chỉ cầu muội tha cho Đại di nương. Di nương là vô tội!

Ngọc Sở Sở ung dung dừng đàn, giọng thì mềm mại, nhưng trong bông có kim:

- Đại tỉ, chúng ta là người một nhà, sao ta có thể hại di nương được. Bất quá, di nương ăn nhầm thuốc độc... mà trùng hợp ta lại có thuốc giải.

Ngọc Bảo Bảo nghiến răng dập đầu xuống đất, trán ửng đỏ trầy xước:

- Tứ muội, ta cầu xin muội, dù có lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng cam lòng!

Ngọc Trắc phi tiến tới đỡ người thứ xuất đại tỉ này đứng dậy, móng tay nàng sắt nhọn di di trên gương mặt trắng nõn đối phương:

- Đại tỉ, đừng làm như vậy, ta sẽ cứu Đại di nương. Chỉ cần ngươi giúp ta một chuyện...lại thập phần đơn giản! Ta cần khế ước năm xưa của Đương Kim Thánh Thượng và Ngọc gia chúng ta! Bất quá phụ thân không thích ai bước chân vào tẩm phòng, phát hiện liền dùng gậy đánh đến chết...chỉ là Đại tỉ không phải luôn được phụ thân yêu mến hay sao?

Ngọc Bảo Bảo chân đứng không vững, loại chuyện này, chính nàng cũng muốn, nhưng hiện tại không phải thời điểm thích hợp, lại để cho Ngọc Sở Sở đoạt mất công đầu, nàng không cam tâm.

Ngọc Sở Sở thấy nàng ta e dè thì đột ngột trở giọng:

- Xem ra di nương mạng mỏng không sống nổi bao lâu nữa!

Ngọc Bảo Bảo đâm sâu móng tay vào lòng bàn tay đến nhỏ máu, nàng cúi mặt, thê lương gật đầu:

- Muội thắng rồi! Ta làm!

Tháng ba, mưa xuân rả rích rơi, Ngọc Sở Sở dưới ánh mắt lo lắng của mẫu thân vẫn thập phần thong thả. Mẫu thân giúp nàng hạ dược Đại di nương ép Ngọc Bảo Bảo hồi phủ nhưng tuyệt nhiên lại không rõ nàng dám lợi dụng chuyện đó khiến Ngọc Bảo Bảo trộm khế ước chứa đựng sinh tử Ngọc gia.

Canh ba.

Xuân vũ nhạt nhòa.

Ngọc Bảo Bảo thân mình ướt lạnh giữa phòng củi, trong tay nàng là khế ước muôn vàn trân quý kia. Nàng rất xinh đẹp, rất giống di nương, bởi thế phụ thân mới dành nhiều phần tin tưởng cùng sủng ái nhất. Hôm nay, nàng bán toàn bộ niềm tin ấy để trộm lấy khế ước này.

Ngọc Bảo Bảo cay đắng nhận giải dược từ tay Ngọc Sở Sở, lại thấy môi nàng ta thấp thoáng nụ cười thâm trầm:

- Đại tỉ vất vả...có điều...tiện nhân như ngươi vẫn chưa yên được đâu! Ngươi nghĩ có thể dễ dàng cướp lấy điện hạ như vậy sao?

Ngọc Sở Sở xoay lưng bước đi trong đêm trường.

Ngọc Bảo Bảo nghe lời nói rét lạnh thấu xương. Từ đằng sau, đột ngột có hai cánh tay nam tử to lớn giữ chặt thân nàng.

Cửa phòng củi đóng sập lại.

Ngọc Bảo Bảo hốt hoảng vùng vẫy, lại nghe thâm độc mà dịu ngọt giọng nói Ngọc Sở Sở vang lên:

- Ta giao nàng cho các ngươi, cố gắng hầu hạ thật tốt!

Ngọc Bảo Bảo lùi vào góc phòng, nàng  tuyệt vọng nhận ra, đối diện là bốn tên thô sử sai vặt.

Bọn chúng chằm chằm ánh nhìn dâm tục, hềnh hệch cười tiến đến, từng mảnh từng mảnh y phục trên người nàng dần dần bị xé rách.

Ngọc Bảo Bảo liều mình tìm cách thoát thân nhưng không thể, chân bị giữ chặt, miệng bị bịt kín, nơi tư mật như có một khúc củi to cứng, mạnh bạo ra vào. Toàn thân nàng chìm trong thống khổ.

Ngọc Bảo Bảo mê mê tỉnh tỉnh, xoay quanh nàng chỉ còn những tiếng cười khả ố.

Đến khi Ngọc Bảo Bảo hồi tỉnh, tất cả đã trôi qua như một cơn mơ, phòng củi cô độc một thân nàng đầy vết thương lớn nhỏ. Ngọc Bảo Bảo lục tung mớ y phục rách nát, cuối cùng cũng tìm thấy lọ giải dược.

Vừa về đến viện Đại di nương, nàng đã muốn ngã gục, nhưng nghĩ đến sinh mẫu lại gắng gượng tự tay pha thuốc. Ngọc Bảo Bảo đợi hơn hai canh giờ, mới thấy sinh mẫu mở mắt, trong lòng nàng dâng lên tê tái, thủy mâu phiếm hồng.

- Nương đã tỉnh!

Đại di nương nhoẻn miệng cười, Ngọc Bảo Bảo cũng cười, tựa đầu vào ngực bà.

Đột nhiên, máu tươi từ trong cổ họng Đại di nương trào ra, ướt đẫm vạt áo, chân tay co giật, chưa đầy nửa khắc sau thì ngừng thở.

Lúc này, Ngọc Bảo Bảo mới bàng hoàng nhận ra, giải dược mà Ngọc Sở Sở đưa đến vốn là cực độc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện