Hoàn Nhan Vô Hạ vục đầu rửa mặt, Khuynh Thành thấy vậy liền làm theo, thật sảng khoái, nước mát khiến cả người tỉnh táo hẳn. Nàng rút trong ngực một chiếc khăn tay sạch đưa hắn. Hoàn Nhan Vô Hạ sau khi lau xong trả lại nàng:

- Đúng là nữ nhi, thơm thật! 🍉🍉🍉

Khuynh Thành cũng cười:

- Hoàng thượng thật biết đùa!

Hoàn Nhan Vô Hạ nắm tay nàng dẫn lối, từ từ men theo dòng nước:

- Khi còn là một Hoàng tử, Trẫm đã từng có ước ao trở thành một người buôn hương liệu. Trẫm sẽ vượt biển, đem theo hàng ngàn loại hương dược đủ màu đủ mùi đến các đất nước xa xôi...

Hoàn Nhan Vô Hạ mải miết kể, có lẽ khi gần kề sự sống cái chết, người ta thường tiếc nuối những gì chưa làm.

Khuynh Thành chăm chú lắng nghe, nàng cũng cười thích thú, lại tâm sự:

- Khi tần thiếp còn bé, tần thiếp chỉ muốn bản thân mỗi ngày được ăn no, đêm ngủ có chăn ấm, tần thiếp là thứ xuất, cha không yêu mẹ không thương, còn di nương của tần thiếp, quanh năm bệnh tật, đến khi tần thiếp trúng tuyển tú nữ, sắp vào cung lại gặp Hoàng thượng người!

Hoàn Nhan Vô Hạ cười:

- Nàng có oán giận Trẫm?

Khuynh Thành lắc đầu:

- Kỳ thực khi đó tần thiếp cũng có ý định quyên sinh, nhưng Trần ma ma có bảo với tần thiếp rằng, tái ông thất mã, trong rủi sẽ có may, nên tần thiếp cố gắng sống tiếp. Không ngờ sau đó được như ý nguyện, vào phủ Hoàng thượng làm thiếp!

Hoàng thượng đã mất tích một ngày một đêm. Triều chính có chút rối loạn, Càn Thanh cung sập đổ thành một mảnh hỗn độn, bọn nô tài dốc hết sức thu dọn, nhưng vẫn chưa xong, ai nấy đều đinh ninh, nếu thật sự Hoàng thượng phía dưới đống gạch vụn ấy thì lành ít dữ nhiều.

Đại Quốc tự.

Lan Thái hậu nhìn chúng phi tần ngồi dưới, xoa mi tâm hỏi:

- Hoàng hậu, con với việc này định xử trí thế nào?

Vương Hoàng hậu cúi cúi mặt:

- Nước một ngày không thể thiếu vua, con dâu rất chờ Hoàng thượng quay về, nhưng nếu tình thế thật sự nguy cấp, vẫn nên chọn người kế vị!

Tương Hoàng Quý phi cười nhàn nhạt:

- Hoàng hậu nương nương nói thế, bởi vì nhân tuyển hiện tại chính là Đại Hoàng tử, nhi tử của nương nương. Thần thiếp tin rằng, Hoàng thượng có phúc khí, chắc chắn mấy ngày nữa sẽ trở về!

Trên mặt đất triều chính nóng hổi từng giờ, thì dưới lòng đất, Hoàn Nhan Vô Hạ cùng Khuynh Thành càng tiếp tục đi không khí lại càng lạnh hơn. Mật đạo không còn ngập nước nữa, nhưng vẫn rất ẩm ướt, hai bên vách đá, nước ri rỉ chảy vào. Đã ba ngày, ai nấy đều không có gì ăn, chỉ vắt chút nước từ khăn tay lấy trên vách đá mà uống. Không khí cô đọng dễ khiến người ta mệt mỏi, mà con đường càng đi sâu càng tối và lạnh hơn.

Hoàn Nhan Vô Hạ ra hiệu dừng lại, hắn nhìn Khuynh Thành nhợt nhạt, môi khô khốc, bụng mang dạ chửa, liền ôm lấy nàng:

- Là Trẫm không tốt!

Khuynh Thành không mở miệng nổi, nàng dường như mất hết sức lực, nàng chỉ cười. Nước mắt cứ rơi xuống. Nhìn một bên tay hắn máu đã khô đen trên tấm vải băng bó, tâm nàng dâng lên cảm động.

Đến khi gần như tuyệt vọng nhất, thì phía cuối con đường có chút ánh sáng lóe lên. Nguồn ánh sáng ấy dường như tiếp thêm sức mạnh. Ai nấy đều cố gắng đi nhanh hơn về phía trước. Nhưng khi đến nơi, một tầng thất vọng xâm chiếm tâm trí chán nản của Hoàng thượng. Cửa ra đã bị bịt chặt bởi một phiến đá lớn.

Hoàn Nhan Vô Hạ nhìn quanh, nguồn ánh sáng mà hắn thấy từ xa, thực chất chỉ là vài tia nắng chiếu qua lỗ hỗng giữa những phiến đá trên cao, lỗ hổng nhỏ bằng miệng giếng. Hắn biết lối đó có thể thoát được, nhưng nó quá cao, hắn bị thương, huống hồ còn có Khuynh Thành.

Hắn bước lại gần Khuynh Thành:

- Nếu phải chết cùng Trẫm, nàng có hối tiếc?

Khuynh Thành ôm bụng, nàng cười mơ hồ:

- Tần thiếp không! Thật ra có một điều người không biết, nhưng người quả thật rất anh tuấn, có thể gọi là đệ nhất mỹ nam kinh thành đi!

Ngọc Họa liền bật cười theo.

Hoàn Nhan Vô Hạ có chút lúng túng:

- Hàm hồ!

Hắn lại tiếp:

- Mật đạo này giống như một cái bẫy, cứ vào ngày thủy triều lên, cửa đập sẽ dần mở, nước dâng ngập nơi này, giết chết bất cứ ai ở trong. Mật đạo này đi qua lòng sông, đó là vì sao khi nãy chúng ta càng đi càng lạnh.

Khuynh Thành tuy không hốt hoảng, không lo sợ, nhưng nàng lại thương cho số phận đứa nhỏ còn chưa chào đời. Bấc giác tay nàng đặt lên bụng.

Đến buổi chiều, nước chậm chạp dâng từng chút một lên, cảm giác tuyệt vọng cùng cực xâm chiếm lấy mỗi người. Qua một đêm, nước đã dâng đến ngang thắt lưng, bây giờ quả thật chỉ còn đường chờ chết.

Khuynh Thành có cảm giác tưng tức ở bụng, có lẽ do phải ngâm trong nước sông mùa đông buốt giá, nàng chịu không nổi. Một lúc sau, bụng nàng đau thêm càng nhiều, Khuynh Thành hốt hoảng:

- Hoàng thượng, tần thiếp sắp sinh!

Hoàn Nhan Vô Hạ không biết nên cười hay nên khóc, hắn ôm nàng vào lòng, thân thể nàng lạnh lẽo không chút hơi ấm. Ngọc Họa bất lực hướng lên trên mà kêu la:

- Có ai không, cứu người với!

Giữa trưa.

Nước dâng lên ngang ngực, cơn đau bụng càng quằn quại, Khuynh Thành nhìn sắc trời mờ đục qua lỗ hổng trên cao, chắc chắn rằng phải chôn thân nơi này. Ngọc Họa bắt đầu rưng rức khóc.

Không khí u ám ngột ngạt!

Thêm một canh giờ nữa, nước sắp ngập qua đầu, Hoàn Nhan Vô Hạ dựa vào sức đẩy của nước mà nâng dần nàng lên. Ngọc Họa cuống quít giúp nàng hộ sinh. Khuynh Thành thập phần đau đớn, nàng ôm chặt lấy người Hoàn Nhan Vô Hạ, cứ thế mà cấu xé.

Hoàn Nhan Vô Hạ ra sức động viên:

- Nàng cố lên, gắng lên, nàng làm được, nếu thoát ra khỏi nơi này, Trẫm sẽ sắc phong cho nàng. Cố lên. Nào...

Khuynh Thành một chân đạp vào vách đá, một chân tựa vào người Hoàn Nhan Vô Hạ, cơn đau dồn dập, mái tanh tưởi hòa với nước đang ngày một dâng cao. Tiếng tiểu hài tử oe oe cất lên giữ ranh giới sự sống cái chết.

Ngọc Họa nửa vui mừng nửa lo lắng:

- Hoàng thượng, nương nương, là một công chúa!

Từ phía trên, lúc này bỗng nhiên vang vang tiếng người gọi vọng xuống:

- Có ai không?

Hoàn Nhan Vô Hạ lấy hết sức bình sinh:

- Cứu người!

Phía trên thả một thang dây xuống, Hoàn Nhan Vô Hạ cười trong nước mắt:

- Chúng ta được cứu rồi! Tiểu công chúa đúng là đại phúc!

Bấy giờ thang dây được thả xuống, Ngọc Họa nâng Khuynh Thành ôm đứa bé lên trước, Hoàn Nhan Vô Hạ lên cuối cùng. Tất cả từng bước từng bước nối nhau lên dần.

Đi được một nửa, đột ngột thang dây bị rung dữ dội, lắc lư qua lại, dây thừng bị ma sát với vách đá mà mòn dần muốn đứt. Hoàn Nhan Vô Hạ quay đầu nhìn xuống, hắn dường như không tin nổi vào mắt mình.

Dưới làn nước kia là một con thủy quái hình dạng tựa như rắn, nhưng toàn thân phủ vảy xanh óng ánh, mùi tanh hồi nồng nặc. Con thủy quái hai mắt đỏ ngầu, to gấp đôi thân người. Đầu như cái trống mang đầy rong rêu. Hẳn là nó nghe được mùi máu, theo nước sông mà đi vào.

Hoàn Nhan Vô Hạ nói to:

- Khuynh Thành! Nàng nhanh lên, đừng nhìn phía dưới!

Ngọc Họa không kiềm được cúi đầu nhìn xuống, đúng lúc con thủy quái ngoắc mồm đầy răng lởm chởm, liền kinh sợ la ầm lên, đu bám dây thừng càng thêm lắc lư. Khuynh Thành vì vừa hạ sinh không đủ lực, bởi vì thế mà sẩy tay khiến tiểu công chúa rơi xuống.

Hoàn Nhan Vô Hạ vội vàng nhảy theo, ôm được đứa bé vào áo, một chân móc vào khe nứt trên vách đá. Thang dây trở nên nhẹ bẫng, người phía trên kéo được Khuynh Thành và Ngọc Họa lên ngay tức khắc.

Khuynh Thành nằm trên miệng hang đăm đăm với tay gọi Hoàn Nhan Vô Hạ, sau cùng ngất đi. Mà thủy quái bên dưới vẫn năm lần bảy lượt ngoi lên đớp vào Hoàn Nhan Vô Hạ và đứa bé cố bám trụ trên vách.

Ngọc Họa ân hận nhìn người thả thang dây, đó là một thanh niên trạc tuổi chủ tử nàng. Gương mặt cũng hao hao, hắn mặc y phục của Bổ đầu. Tuy vậy một chân hắn đang bị thương không di chuyển được.

Ngọc Họa buộc thang dây vào gốc cây to, phần còn lại thả xuống dưới hang đá, Hoàn Nhan Vô Hạ tuy vậy vẫn không thể giữ được thang, hắn bị gãy một tay, tay còn lại phải ôm hài nữ.

Nước vẫn tiếp tục dâng lên, Ngọc Họa không cách nào khác, liền quyết định. Ngọc Họa theo thang xuống dưới, khi đến gần Hoàn Nhan Vô Hạ, nàng một tay cởi áo ngoài buộc lại thành một cái địu, địu tiểu công chúa lên lưng.

Hoàn Nhan Vô Hạ lúc này mới có thể leo lên thang. Hoàn Nhan Vô Hạ đi trước, Ngọc Họa lên sau. Nhìn xuống dưới thủy quái đã mất hút, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Hoàn Nhan Vô Hạ vừa lên tới mặt đất, liền đưa tay kéo Ngọc Họa thì bất ngờ từ dưới làn nước, thủy quái dùng toàn lực phóng vụt mình lên há miệng đớp lấy nàng ta.

Ngọc Họa may mắn né sang một bên.

Nhưng chưa ai kịp hoàn hồn, thủy quái lại nhoài lên đớp lần hai. Hàm răng lởm chởm của nó cắn đứt một phần dây thang, khiến dây thang tụt xuống, nước cao quá đầu người.

Ngọc Họa vội vàng ném đứa bé lên trên cho khỏi ngạt, Hoàn Nhan Vô Hạ đỡ lấy tiểu công chúa. Viên Bổ đầu ra sức kéo nhanh sợi dây thang, nhưng đuôi con thủy quái đập mạnh vào vách đá, thang dây đứt tung, đến khi kéo lên chỉ còn một mẩu.

Thủy quái lần nữa phóng lên với hàm răng nhọn hoắc, Hoàn Nhan Vô Hạ ôm lấy hài nữ lăn sang một bên. Chỉ chốc lát sau, mặt nước yên tĩnh trở lại, lúc này, máu tươi đã nổi thẫm đỏ.

Ngọc Họa mãi mãi không thể trở lại!

Hoàn Nhan Vô Hạ lặng người, cuối cùng hắn và viên Bổ đầu ra sức đẩy một tảng đá lớn đến trực tiếp lấp kín miệng hang.

Sự biến đi qua, nhưng dư âm vẫn còn đó, Cấm Thành phải mất một thời gian dài để tu sửa lại vẻ ngoài như cũ.

Chính điện hư hỏng, Khuynh Thành hiện tại đã dời về thiên điện Cảnh Dương cung. Cái chết của Ngọc Họa là một đả kích vô cùng lớn đối với nàng, Ngọc Thư cũng buồn rầu không kém, nàng và Ngọc Họa thân như ruột thịt, cùng vào phủ hầu chủ tử chung một ngày, giờ kẻ mất người còn.

Đã giữa tháng mười hai, sắp sang năm mới. Trong cung tuy có hơi bề bộn, nhưng yến tiệc vẫn tổ chức. Tuy vậy tu sửa hoàng cung tốn nhiều quốc khố. Hoàng thượng ra lệnh chi tiêu tiết kiệm. Phần lớn thức ăn trong yến tiệc là ăn chay, giảm tối đa lượng thịt, hạn chế dùng những gì đắt tiền.

Mỗi cung nhận bạc thưởng chỉ bằng một nửa năm ngoái. Vải vóc, son phấn được phát theo phân vị. Ngược lại Khuynh Thành có công hộ giá, lại vừa sinh hạ công chúa, dù Hoàng thượng bận rộn triều chính chưa ban thưởng, nhưng không ai đoán được nàng sẽ tấn vị đến đâu. Vì thế, Nội Vụ phủ không dám đắc tội, lại càng ra sức lấy lòng, mọi thứ nàng dùng đều là hàng tốt nhất, lại đưa đến rất nhiều.

Trước đó vào tháng mười một tuy là lễ Thôi nôi Tam Hoàng tử, nhưng chuyện địa long lật người xảy ra khiến mọi thứ đảo lộn, hơn nữa Mỹ Tần cũng không phải cung chủ. Hoàng thượng lại có lòng, tổ chức lễ vào mười lăm tháng mười hai. Mỹ Tần tước vị không quá cao, còn là thứ xuất.

Dựa vào chỉ ý tiết kiệm của Hoàng thượng, Vương Hoàng hậu tổ chức qua loa đại khái. Lễ bốc đồ vật đoán tương lai, Tam Hoàng tử bốc được một cây cung. Hoàng thượng cũng không mặn không nhạt ban tên Hoàn Nhan Viên Thuật.

Đêm giao thừa.

Dạ yến tổ chức tuy không tráng lệ nhưng ấm cúng. Không có nhảy múa hát hò, năm nay chủ yếu nói chuyện trong nhà.

Giữa yến tiệc, Hoàng thượng liền hạ chỉ tấn vị Khuynh Thành trở thành Vương Đức phi, đứng đầu Tứ phi, giữ nguyên Cảnh Dương cung.

Lại ban tên tiểu công chúa là Hoàn Nhan Hòa Cát, phong tước Hoàng Nhất Đại Công chúa. Ngày hai mươi tháng giêng sẽ làm đại lễ sắc phong.

Vương Hoàng hậu lòng nhói lên một cái, nghĩa là sau này, nếu nàng sinh con gái, thì cũng là Hoàng Nhất Công chúa, nhưng lại không phải đại công chúa, nếu như công chúa không được sủng liền thấp hơn Đại công chúa của Vương Đức phi một đầu!

Khuynh Thành nhận chỉ tạ ơn, nàng lại nói:

- Thần thiếp còn có một thỉnh cầu!

Lòng các phi tần bây giờ chua như giấm ủ lâu ngày, thật được voi đòi tiên, vinh hiển như thế vẫn đòi hỏi.

Khuynh Thành tiếp tục:

- Thần thiếp có một vị ma ma ngoài cung, ma ma này cũng như dưỡng mẫu thần thiếp. Nay nô tì hồi môn của thần thiếp đã mất nên muốn đưa vị ma ma này vào Cảnh Dương cung hầu hạ!

Khuynh Thành ngừng một chút, cay nồng một cỗ dâng lên sống mũi:

- Còn về phần Ngọc Họa...

Hoàng thượng rời khỏi long ỷ đến cạnh Khuynh Thành an ủi, lại hẹn với nàng trước đại lễ sắc phong sẽ đón người vào cung, còn nói thêm về tang lễ và ban thưởng gia quyến của Ngọc Họa.

Tin Vương Khuynh Thành được sắc phong Đức phi truyền ra ngoài, quan viên đạp cửa chúc tụng Kỳ Hầu phủ được Hoàng thượng ân sủng, nhưng trong lòng ai cũng minh bạch đạo lý cây cao đón gió lớn. Chuyện hai tỉ muội ruột thịt chiếm vị trí nhất nhì hậu cung, xưa nay chưa bao giờ là điều tốt đẹp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện