"Cô đang nói mình sao?"
Sở Tư Di mặt không chút cảm xúc chập chùng nào mà vạch trần bộ mặt xấu xí của cô ta. Mặc dù chỉ mới tiếp xúc chẳng tới mấy ngày nhưng vẫn đủ cho cô nhìn ra được con người của Mạnh Gia Dĩnh. Nói trong ngoài bất nhất, cô chẳng bằng Mạnh Gia Dĩnh. Cô ta còn có một trái tim điên cuồng, cái gì cũng dám làm.
"Rốt cuộc là cô tìm tôi có chuyện gì? Tôi không rảnh tiếp đãi cô."
Đối mặt với sự lạnh nhạt không chút nể nang của Sở Tư Di, sắc mặt của Mạnh Gia Dĩnh không sao đẹp nổi. Nhưng cô ta nghĩ đến cái gì đó, cuối cùng lại nở nụ cười gằn gần như là đáng sợ nhìn Sở Tư Di. Dù bên trong chẳng che giấu được sự đắc ý.
Đắc ý cái gì... Sở Tư Di trong lòng hỏi, lại không khỏi cảm thấy bất an vô cớ.
"Nói thật là tôi vẫn luôn không tin Sở Minh Châu sẽ ngu ngốc đi từ bỏ cuộc hôn nhân này."
Sở Tư Di trong lòng giật mình khi nghe thấy cái tên kia phát ra từ trong miệng Mạnh Gia Dĩnh. Thật lòng mà nói cô vẫn luôn cảm thấy địch ý của Mạnh Gia Dĩnh đối với cô nguyên nhân là bởi người đàn ông kia. Mặc kệ cô thấy nó hoang đường cỡ nào. Cái người ngồi trước mặt cô này trước sau vẫn luôn không có giấu giếm việc cô ta để ý đến cuộc hôn nhân của cô cùng Tống Thượng. Nhưng cưới cũng đã cưới rồi, Mạnh Gia Dĩnh còn nghĩ xoay chuyển càn khôn? Quân hôn là không thể hủy điều này là không thể thay đổi được, cũng như việc nó đại biểu cho tự do bị bẻ gẫy, chung trinh một lòng. Rốt cuộc nó có cái gì để yêu thích? Nếu không phải vì người đàn ông, sự rằng chưa chắc cô muốn cái vị trí Tống phu nhân kia. Mà nghe Mạnh Gia Dĩnh nói, có lẽ thứ cô ta tâm niệm không hẳn chỉ là người đàn ông thôi. Rốt cuộc thứ cảm tình của cô ta là sai trái cỡ nào chẳng lẽ cô ta không biết?
Cô ta cứ xoắn xoắn với việc này thì kết quả có thể thay đổi được sao?
Rốt cuộc thì cô ta chỉ là không cam lòng, muốn chọc cho vỡ cái mối quan hệ vốn đã không được đắp nặn nền móng cho vững chắc này mà thôi.
Nhưng mỗi lần nghe cô ta nhắc đến chuyện này, nhắc đến Sở Minh Châu cô vẫn là không nhịn được bất an trong lòng. Rốt cuộc thì trong lòng cô có quỷ, lại chưa thể bị thời gian xóa nhòa.
Cô biết, nó luôn là khuất mắc lớn, có lẽ là cả đời trong lòng cô. Trừ khi cô thẳng thắn với người đàn ông kia, nếu không... Nó sẽ mãi mãi đi theo cô, khiến cho cô mỗi khi nghĩ đến đều làm ác mộng mà tỉnh lại.
"Tại sao cô lại thay chị cô gả cho anh Thượng vậy, Sở Tư Di?"
Mạnh Gia Dĩnh đè nén ghen ghét, lại cười lạnh nhìn Sở Tư Di.
"Tại sao tôi phải nói với cô?"
Sở Tư Di ngoài mặt không chút sợ hãi nhìn lại cô ta. Nhưng Mạnh Gia Dĩnh giống như có chuẩn bị mà tới, không lại mất khống chế như mới nãy nữa mà tiếp tục đả kích cô: "Để tôi đoán xem."
"Chị ở trong nhà vốn không được coi trọng, thậm trí là bị ghẻ lạnh. Sở Minh Châu và chị đều là con gái Sở gia nhưng cô ta lại có mọi thứ, còn cô thì không. Cô nhìn trúng vị trí Tống phu nhân của Tống gia đúng không?"
"Nhưng như tôi đã nói, Sở Minh Châu trừ khi bị ngốc mới từ bỏ cái vị trí này. Cho dù cô ta có không ưa thì cũng phải nghĩ cho Sở gia, nếu không cô ta đã không đến tận lúc đó mới đào hơn. Trước đây cùng lắm chỉ là muốn kéo dài thời gian thôi. Nói ra thì cô không chỉ lấy được vị trí này mà còn không phải chịu bất cứ chỉ trích nào. Ngược lại là Sở Minh Châu bị người ta mắng chửi đủ điều, chịu hết tủi nhục."
"Cô nói với tôi chuyện này để làm gì?"
Sở Tư Di không muốn nghe cô ta tiếp tục đào móc bí mật của cô, khiến cô run sợ nữa mà mạnh mẽ cắt ngang: "Đồng ý để tôi thay cho chị tôi là quyết định của nhà họ Tống."
"Cô tưởng tôi tin chắc."
Mạnh Gia Dĩnh gằn giọng bắn ngược lại: "Mà cho dù có là của dì tôi thì cũng không phải của anh Thượng. Anh ấy nhất định sẽ không đồng ý. Anh ấy là bị ép buộc phải cưới cô, chịu bị người ta cười nhạo là bị vợ đào hôn vào lúc cuối."
Sở Tư Di câm lặng nhìn cô ta, rốt cuộc hiểu tại sao Mạnh Gia Dĩnh lại cứ khăng khăng với chuyện này như vậy. Thì ra cô ta luôn cho rằng hôn sự này là Tống Thượng bị ép phải nhận.
Cô không khỏi nhìn cô ta bằng ánh mắt thương hại.
"Cô biết tôi nghĩ gì không?"
Mạnh Gia Dĩnh hít sâu một hồi để bình ổn lại lửa giận vừa bị Sở Tư Di gợi lên, lại không để cho cô đáp lời mà nói tiếp: "Tôi nghĩ rằng cô nhúng tay vào việc đào hôn của Sở Minh Châu."
Bởi vì chỉ có nghĩ như vậy cô ta mới có niềm tin để đi chia rẻ cuộc hôn nhân của hai người họ lúc này. Cho dù nó có đúng hay không, chỉ cần Tống Thượng tin, mẹ Tống tin là được rồi. Đến lúc đó xem họ có cần cái đứa con dâu bên ngoài thì dịu dàng ngoan ngoãn bên trong lại đầy rẫy mưu toan này nữa không.
Sở Tư Di trong lòng sáng suốt nghĩ được như vậy, nhưng thời điểm nghe Mạnh Gia Dĩnh vô tình cắm liễu liễu xanh um mà đoán được bí mật của cô cô lại không nhịn được nắm chặt tay. May mắn là ống tay áo cô rộng, bởi vì sợ lạnh nên cô đều đem nó giấu đi nên người trước mặt mới chẳng nhìn thấy.
"Vốn dĩ chỉ là nghi ngờ thì mấy hôm trước tôi lại vô tình nhìn thấy một cảnh rất hay. Tuy rằng tôi không thích xem nhưng nếu nó có ích, tôi vẫn muốn cho chị xem."
Mạnh Gia Dĩnh vừa nói vừa đưa cho cô mấy tấm hình.
Trời biết thời điểm Mạnh Gia Dĩnh bắt gặp chuyện này cô ta đã rất bất ngờ, thầm nghĩ ông trời cũng thương tình cô ta. Mặc dù cô ta cũng chẳng muốn thấy hai người này có dây mơ rễ má gì, nhưng nó lại là cái lợi thế cho cô ta xử lý Sở Tư Di, cho nên cô ta hiện tại nguyện ý thấy. Cứ tưởng rằng còn phải mất một phen công phu để có thể cho Sở Tư Di thấy, ai biết hôm nay lại vô tình gặp cô. Đúng là trời cũng giúp cô ta mà.
Đợi sau khi cho Sở Tư Di xem, cô ta lại đem nó cho mụ đàn bà dối trá kia xem.
Tống gia, cô ta phải có cho bằng được.
Có lẽ Mạnh Gia Dĩnh nghĩ hơi nhiều, nhưng việc cô ta muốn khiêu khích, châm ngòi ly gián Sở Tư Di cùng Tống Thượng thì cô ta đã làm được rồi. Mặc dù nó chưa chắc ly gián được, nhưng ít nhất Sở Tư Di đã trúng chiêu.
Bên trong những bức hình Mạnh Gia Dĩnh đưa cho cô chụp hai người, một nam một nữ, đúng thật là Tống Thượng và Sở Minh Châu. Sở Minh Châu lúc này tuy ăn mặt có chút giản dị, không còn giống như trước đây nhưng điều khiến cho cô chú ý là bụng của cô có vẻ thô. Là một người đang mang thai, không thể trách ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu Sở Tư Di là Sở Minh Châu đang có thai.
Đương nhiên cô không đến mức cho rằng cái thai là của người đàn ông đang mặc thường phục nhưng dáng vẻ cô nhìn một cái là nhận ra được hắn chứ chẳng nói Mạnh Gia Dĩnh đã chụp rất kỹ. Mặc dù cô ta là chụp lén. Nhưng mà việc Sở Tư Di để ý là việc hai người này gặp nhau, nói chuyện với nhau. Đó mới là thứ khiến cho toàn thân Sở Tư Di như đang bị vùi trong hầm băng, lạnh buốt thấu xương.
Bọn họ gặp nhau rồi... Là Sở Minh Châu chủ động tìm người đàn ông kia sao...
Cũng phải, họ đã từng có qua lại với nhau, Sở Minh Châu có thể liên lạc với người kia cũng là bình thường thôi...
Cho nên... Hắn biết chưa...
Hắn đi gặp Sở Minh Châu là vì đã từng hay vẫn còn có ý nghĩ với người ta sao... Dù sao thì thay vì đi gặp cô như đã hứa hắn lại chịu gặp Sở Minh Châu trong khi bản thân chẳng có mấy thời gian... Hắn đối với Sở Minh Châu có phải...
Sở Tư Di không nhận ra móng tay cô đã muốn bấm mạnh vào da thịt. Nếu không phải bình thường vẫn luôn được cắt tỉa gọn gàng, có lẽ lúc này lòng bàn tay cô đã tóe máu.
Sở Tư Di mặt không chút cảm xúc chập chùng nào mà vạch trần bộ mặt xấu xí của cô ta. Mặc dù chỉ mới tiếp xúc chẳng tới mấy ngày nhưng vẫn đủ cho cô nhìn ra được con người của Mạnh Gia Dĩnh. Nói trong ngoài bất nhất, cô chẳng bằng Mạnh Gia Dĩnh. Cô ta còn có một trái tim điên cuồng, cái gì cũng dám làm.
"Rốt cuộc là cô tìm tôi có chuyện gì? Tôi không rảnh tiếp đãi cô."
Đối mặt với sự lạnh nhạt không chút nể nang của Sở Tư Di, sắc mặt của Mạnh Gia Dĩnh không sao đẹp nổi. Nhưng cô ta nghĩ đến cái gì đó, cuối cùng lại nở nụ cười gằn gần như là đáng sợ nhìn Sở Tư Di. Dù bên trong chẳng che giấu được sự đắc ý.
Đắc ý cái gì... Sở Tư Di trong lòng hỏi, lại không khỏi cảm thấy bất an vô cớ.
"Nói thật là tôi vẫn luôn không tin Sở Minh Châu sẽ ngu ngốc đi từ bỏ cuộc hôn nhân này."
Sở Tư Di trong lòng giật mình khi nghe thấy cái tên kia phát ra từ trong miệng Mạnh Gia Dĩnh. Thật lòng mà nói cô vẫn luôn cảm thấy địch ý của Mạnh Gia Dĩnh đối với cô nguyên nhân là bởi người đàn ông kia. Mặc kệ cô thấy nó hoang đường cỡ nào. Cái người ngồi trước mặt cô này trước sau vẫn luôn không có giấu giếm việc cô ta để ý đến cuộc hôn nhân của cô cùng Tống Thượng. Nhưng cưới cũng đã cưới rồi, Mạnh Gia Dĩnh còn nghĩ xoay chuyển càn khôn? Quân hôn là không thể hủy điều này là không thể thay đổi được, cũng như việc nó đại biểu cho tự do bị bẻ gẫy, chung trinh một lòng. Rốt cuộc nó có cái gì để yêu thích? Nếu không phải vì người đàn ông, sự rằng chưa chắc cô muốn cái vị trí Tống phu nhân kia. Mà nghe Mạnh Gia Dĩnh nói, có lẽ thứ cô ta tâm niệm không hẳn chỉ là người đàn ông thôi. Rốt cuộc thứ cảm tình của cô ta là sai trái cỡ nào chẳng lẽ cô ta không biết?
Cô ta cứ xoắn xoắn với việc này thì kết quả có thể thay đổi được sao?
Rốt cuộc thì cô ta chỉ là không cam lòng, muốn chọc cho vỡ cái mối quan hệ vốn đã không được đắp nặn nền móng cho vững chắc này mà thôi.
Nhưng mỗi lần nghe cô ta nhắc đến chuyện này, nhắc đến Sở Minh Châu cô vẫn là không nhịn được bất an trong lòng. Rốt cuộc thì trong lòng cô có quỷ, lại chưa thể bị thời gian xóa nhòa.
Cô biết, nó luôn là khuất mắc lớn, có lẽ là cả đời trong lòng cô. Trừ khi cô thẳng thắn với người đàn ông kia, nếu không... Nó sẽ mãi mãi đi theo cô, khiến cho cô mỗi khi nghĩ đến đều làm ác mộng mà tỉnh lại.
"Tại sao cô lại thay chị cô gả cho anh Thượng vậy, Sở Tư Di?"
Mạnh Gia Dĩnh đè nén ghen ghét, lại cười lạnh nhìn Sở Tư Di.
"Tại sao tôi phải nói với cô?"
Sở Tư Di ngoài mặt không chút sợ hãi nhìn lại cô ta. Nhưng Mạnh Gia Dĩnh giống như có chuẩn bị mà tới, không lại mất khống chế như mới nãy nữa mà tiếp tục đả kích cô: "Để tôi đoán xem."
"Chị ở trong nhà vốn không được coi trọng, thậm trí là bị ghẻ lạnh. Sở Minh Châu và chị đều là con gái Sở gia nhưng cô ta lại có mọi thứ, còn cô thì không. Cô nhìn trúng vị trí Tống phu nhân của Tống gia đúng không?"
"Nhưng như tôi đã nói, Sở Minh Châu trừ khi bị ngốc mới từ bỏ cái vị trí này. Cho dù cô ta có không ưa thì cũng phải nghĩ cho Sở gia, nếu không cô ta đã không đến tận lúc đó mới đào hơn. Trước đây cùng lắm chỉ là muốn kéo dài thời gian thôi. Nói ra thì cô không chỉ lấy được vị trí này mà còn không phải chịu bất cứ chỉ trích nào. Ngược lại là Sở Minh Châu bị người ta mắng chửi đủ điều, chịu hết tủi nhục."
"Cô nói với tôi chuyện này để làm gì?"
Sở Tư Di không muốn nghe cô ta tiếp tục đào móc bí mật của cô, khiến cô run sợ nữa mà mạnh mẽ cắt ngang: "Đồng ý để tôi thay cho chị tôi là quyết định của nhà họ Tống."
"Cô tưởng tôi tin chắc."
Mạnh Gia Dĩnh gằn giọng bắn ngược lại: "Mà cho dù có là của dì tôi thì cũng không phải của anh Thượng. Anh ấy nhất định sẽ không đồng ý. Anh ấy là bị ép buộc phải cưới cô, chịu bị người ta cười nhạo là bị vợ đào hôn vào lúc cuối."
Sở Tư Di câm lặng nhìn cô ta, rốt cuộc hiểu tại sao Mạnh Gia Dĩnh lại cứ khăng khăng với chuyện này như vậy. Thì ra cô ta luôn cho rằng hôn sự này là Tống Thượng bị ép phải nhận.
Cô không khỏi nhìn cô ta bằng ánh mắt thương hại.
"Cô biết tôi nghĩ gì không?"
Mạnh Gia Dĩnh hít sâu một hồi để bình ổn lại lửa giận vừa bị Sở Tư Di gợi lên, lại không để cho cô đáp lời mà nói tiếp: "Tôi nghĩ rằng cô nhúng tay vào việc đào hôn của Sở Minh Châu."
Bởi vì chỉ có nghĩ như vậy cô ta mới có niềm tin để đi chia rẻ cuộc hôn nhân của hai người họ lúc này. Cho dù nó có đúng hay không, chỉ cần Tống Thượng tin, mẹ Tống tin là được rồi. Đến lúc đó xem họ có cần cái đứa con dâu bên ngoài thì dịu dàng ngoan ngoãn bên trong lại đầy rẫy mưu toan này nữa không.
Sở Tư Di trong lòng sáng suốt nghĩ được như vậy, nhưng thời điểm nghe Mạnh Gia Dĩnh vô tình cắm liễu liễu xanh um mà đoán được bí mật của cô cô lại không nhịn được nắm chặt tay. May mắn là ống tay áo cô rộng, bởi vì sợ lạnh nên cô đều đem nó giấu đi nên người trước mặt mới chẳng nhìn thấy.
"Vốn dĩ chỉ là nghi ngờ thì mấy hôm trước tôi lại vô tình nhìn thấy một cảnh rất hay. Tuy rằng tôi không thích xem nhưng nếu nó có ích, tôi vẫn muốn cho chị xem."
Mạnh Gia Dĩnh vừa nói vừa đưa cho cô mấy tấm hình.
Trời biết thời điểm Mạnh Gia Dĩnh bắt gặp chuyện này cô ta đã rất bất ngờ, thầm nghĩ ông trời cũng thương tình cô ta. Mặc dù cô ta cũng chẳng muốn thấy hai người này có dây mơ rễ má gì, nhưng nó lại là cái lợi thế cho cô ta xử lý Sở Tư Di, cho nên cô ta hiện tại nguyện ý thấy. Cứ tưởng rằng còn phải mất một phen công phu để có thể cho Sở Tư Di thấy, ai biết hôm nay lại vô tình gặp cô. Đúng là trời cũng giúp cô ta mà.
Đợi sau khi cho Sở Tư Di xem, cô ta lại đem nó cho mụ đàn bà dối trá kia xem.
Tống gia, cô ta phải có cho bằng được.
Có lẽ Mạnh Gia Dĩnh nghĩ hơi nhiều, nhưng việc cô ta muốn khiêu khích, châm ngòi ly gián Sở Tư Di cùng Tống Thượng thì cô ta đã làm được rồi. Mặc dù nó chưa chắc ly gián được, nhưng ít nhất Sở Tư Di đã trúng chiêu.
Bên trong những bức hình Mạnh Gia Dĩnh đưa cho cô chụp hai người, một nam một nữ, đúng thật là Tống Thượng và Sở Minh Châu. Sở Minh Châu lúc này tuy ăn mặt có chút giản dị, không còn giống như trước đây nhưng điều khiến cho cô chú ý là bụng của cô có vẻ thô. Là một người đang mang thai, không thể trách ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu Sở Tư Di là Sở Minh Châu đang có thai.
Đương nhiên cô không đến mức cho rằng cái thai là của người đàn ông đang mặc thường phục nhưng dáng vẻ cô nhìn một cái là nhận ra được hắn chứ chẳng nói Mạnh Gia Dĩnh đã chụp rất kỹ. Mặc dù cô ta là chụp lén. Nhưng mà việc Sở Tư Di để ý là việc hai người này gặp nhau, nói chuyện với nhau. Đó mới là thứ khiến cho toàn thân Sở Tư Di như đang bị vùi trong hầm băng, lạnh buốt thấu xương.
Bọn họ gặp nhau rồi... Là Sở Minh Châu chủ động tìm người đàn ông kia sao...
Cũng phải, họ đã từng có qua lại với nhau, Sở Minh Châu có thể liên lạc với người kia cũng là bình thường thôi...
Cho nên... Hắn biết chưa...
Hắn đi gặp Sở Minh Châu là vì đã từng hay vẫn còn có ý nghĩ với người ta sao... Dù sao thì thay vì đi gặp cô như đã hứa hắn lại chịu gặp Sở Minh Châu trong khi bản thân chẳng có mấy thời gian... Hắn đối với Sở Minh Châu có phải...
Sở Tư Di không nhận ra móng tay cô đã muốn bấm mạnh vào da thịt. Nếu không phải bình thường vẫn luôn được cắt tỉa gọn gàng, có lẽ lúc này lòng bàn tay cô đã tóe máu.
Danh sách chương