Hạ Tưởng cười khổ một tiếng và nhìn Cao Hải. Hắn thầm nghĩ việc làm lớn rồi. Hắn chỉ là một Phó Trưởng phòng nho nhỏ không ngờ làm kinh động tới Phó bí thư Tỉnh ủy, không chừng còn vận dụng quan hệ với Tống Triêu Độ mà gây áp lực với Lý Đinh Sơn. Trần Phong thật đúng là thực sự muốn mình về nên không ngại làm lớn, điều này làm hắn có chút cảm động. Thực ra Trần Phong lại không biết Cao Thành Tùng sẽ có xung đột với mình. Y bố trí Hạ Tưởng đến tổ cải tạo thôn nội đô có lẽ cũng không phải là muốn hắn làm con tốt thí.
Nói Thị trưởng Trần này gấp quá cũng đúng, nói y mạnh dạn đề bạt nhân tài cũng được. Hạ Tưởng rất cung kính Trần Phong vì đã coi trọng mình. Nếu như không phải hắn đã trải qua mười mấy năm nên còn có thể duy trì bình tĩnh, thì đúng là Hạ Tưởng đã lập tức tỏ vẻ trung thành.
Trần Phong gọi điện xong liền cười đầy thâm ý nói với Hạ Tưởng:
- Tôi là người theo chủ nghĩa cá nhân, nếu cậu mà không đồng ý thì dù bắt buộc cũng phải ép cậu về. Cậu nghĩ xem, cậu ở Ủy ban nhân dân thành phố có tôi ủng hộ, còn có cả Cao Hải ủng hộ. Không lâu nữa còn có Phó thị trưởng Tào ủng hộ thì cậu sợ gì chứ? Cứ mạnh tay mà làm, làm ra thành tích thì là của cậu, có sai lầm thì có tôi phụ trách. Có Cao Hải, có Phó thị trưởng Tào ở đây thì tôi có thể hại cậu sao?
Trong lòng Trần Phong cũng có chút áy náy. Hạ Tưởng đúng là có tài, nhưng cải tạo thôn nội đô liên quan quá lớn, có thể khẳng định đây là việc làm mất rất nhiều công sức, lại không được lòng ai. Cho nên lúc trước khi thành lập tổ lãnh đạo, Trần Phong vốn muốn mời Bí thư Thành ủy Thôi Hướng làm tổ trưởng trên danh nghĩa, nhưng lại bị Thôi Hướng lấy lý do trên tỉnh nhiều việc mà từ chối. Mà cũng đúng, Thôi Hướng là Thường vụ tỉnh ủy, hơn nửa thời gian lên Tỉnh ủy họp. Trên danh nghĩa thì Thôi Hướng có thái độ không phản đối cũng không ủng hộ với việc cải tạo thôn nội đô.
Tổ cải tạo thôn nội đô bây giờ có hai Phó chủ nhiệm, đây đều là tinh anh mà Trần Phong điều từ các cơ quan trực thuộc Ủy ban nhân dân thành phố tới. Một người tên Khúc Nhã Hân, 30 tuổi trước công tác ở Hội liên hiệp phụ nữ. Vì công tác của cô làm rất chăm chỉ, cẩn thận, kiên nhẫn nên được Trần Phong điều tới làm Phó chủ nhiệm. Khúc Nhã Hân có tác dụng là làm công tác thuyết phục các ông bà nhiều tuổi và các phụ nữ trung niên khi bị cưỡng chế.
Người còn lại tên Ngô Cảng Đắc, cũng tầm 30 tuổi. Đây vốn là một Phó Trưởng phòng trong Cục Quản lý đô thị thành phố, bởi vì làm công tác Quản lý đô thị lâu năm, có kinh nghiệm đối phó, cưỡng chế các công trình nên được Trần Phong điều tới làm Phó chủ nhiệm.
Hai vị này một văn một võ, khi cưỡng chế thì các hộ bình thường đều không chịu được xa luân chiến của hai người, về cơ bản đều khá tốt, không có lực cản nào. Đến khi sự kiện thôn Đỗ xuất hiện, Trần Phong mới hiểu công tác một văn một võ của Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc phối hợp cũng không tốt mấy. Mặc dù hai người đều là tướng tài nhưng mà lại thiếu một người có thể thống lĩnh chung và có đầu óc kinh tế để đối phó cục diện phức tạp.
Trần Phong liền nghĩ tới Hạ Tưởng.
Trần Phong cũng biết Hạ Tưởng còn rất trẻ, sợ không khống chế được tình hình. Đưa Hạ Tưởng lên làm Phó chủ nhiệm thì sợ chính là đưa lên giàn lửa, đừng nói có thể làm được việc gì hay không, không chừng sẽ bị sự đấu đá trong chốn quan trường hủy đi. Một người còn trẻ dù thông minh đến đâu nhưng lại không có kinh nghiệm đấu tranh quan trường như Hạ Tưởng thì trốn sau lưng đưa ra các chủ ý còn được, nếu lộ ra ngoài làm lãnh đạo thì có lẽ chỉ một sơ sót nhỏ sẽ bị người khác cố ý phóng đại. Thanh niên đang thời kỳ tuổi trẻ khí thịnh, nếu làm ra việc sai lầm gì đó thì sẽ hủy hoại tiền đồ cả đời của anh ta.
Cho nên trong lòng Trần Phong đúng là có chút áy náy. Bởi vì y cũng biết ý của mình cũng không quang minh chính đại. Nhưng bây giờ quả thật cải tạo thôn nội đô đang làm một cách nửa vời, lại không thể dừng lại. Hơn nữa nó có rất nhiều khó khăn, áp lực của cả tỉnh, thành phố làm Trần Phong cũng đau đầu, sốt ruột.
Vừa lúc hai bản thiết kế của Hạ Tưởng lọt vào mắt y. Sau khi biết ý tưởng cải tạo phố Bắc Đại và phố Dân Tộc đều do Hạ Tưởng đưa ra, hơn nữa biện pháp âm hiểm nhằm đối phó với Công ty xây dựng Phương Nam của Hạ Tưởng cũng khiến Trần Phong phải vỗ bàn khen hay. Trần Phong liền có ý điều Hạ Tưởng tới bên mình, đưa người này đến tổ cải tạo thôn nội đô. Dù sao Trần Phong bây giờ đã cưỡi lên lưng hổ, dù sao lạc đà bệnh cũng hơn ngựa khỏe, y quyết không thể cứ vậy mà lui bước.
Về phần Hạ Tưởng đi được bao xa, có thể mang tới ý tưởng mới cho tổ cải tạo thôn nội đô hay không, Trần Phong mặc dù rất mong chờ nhưng hầu hết vẫn là ôm thái độ thử một lần. Đương nhiên y cũng không phải suy nghĩ nếu chẳng may Hạ Tưởng thất bại sẽ có hậu quả gì. Đó là tiền đồ chính trị của chính y sẽ ảm đạm, Hạ Tưởng cũng bị liên quan. Nhưng trong quan trường mỗi một bước đi đều như đánh bạc, mà đánh bạc sao có thể biết trước thắng thua?
Trần Phong không cam tâm, vì thế y dùng hết sức cũng muốn kéo Hạ Tưởng lên thuyền mình.
Hạ Tưởng biết Trần Phong đã gọi điện như vậy, hắn đã không thể xoay chuyển sự việc. Điều về Thành phố Yến là kết cuộc đã định. Hơn nữa còn có cái hẹn nửa năm với Tào Vĩnh Quốc làm hắn quyết định giả vờ làm người tốt trước mặt Trần Phong. Hắn liền ra vẻ kích động rồi cung kính nói:
- Nếu Thị trưởng Trần coi trọng tôi như vậy, tôi nếu không nghe lời chính là quá vô lễ. Cảm ơn Thị trưởng Trần đã thưởng thức và ưu ái tôi. Tôi nhất định làm tốt công việc, không phụ lòng kỳ vọng của ngài.
Hạ Tưởng thấy Trần Phong nở nụ cười liền cười thầm trong lòng. Hạ Tưởng thầm nghĩ phong cách của Trần Phong nhìn qua như không có nghệ thuật lãnh đạo, thực ra suy nghĩ cẩn thận mới cảm thấy cách làm việc của Trần Phong rất cao minh, rất dễ dàng làm người ta tâm phục khẩu phục và cam tâm làm việc cho Trần Phong. Hạ Tưởng hơi ác ý thầm nghĩ nếu đã bị Trần Phong liên tục lừa và cưỡng ép mình lên thuyền với y, hơn nữa lúc đối xử với mình còn không tỏ vẻ là một Thị trưởng, như vậy nếu hắn không đưa ra yêu sách đúng là có lỗi với sự khổ tâm của Trần Phong. Hạ Tưởng ngừng một chút rồi nói:
- Chẳng qua tôi có một yêu cầu nho nhỏ.
Trần Phong vui vẻ vung tay nói:
- Có yêu cầu gì cứ nói, tôi sẽ cố gắng giải quyết.
Hạ Tưởng cần chính là sự rộng lượng và khoan dung của Trần Phong. Hắn có chút xấu hổ cười nói:
- Tôi muốn xin Thị trưởng Trần cho tôi thời gian nửa năm để tôi xử lý tốt chuyện ở Huyện Bá. Làm việc gì cũng phải đến nơi đến chốn. Ở Huyện Bá có một hai hạng mục mà bạn tôi đang đầu tư, vì thế tôi phải tham gia toàn bộ quá trình. Nếu bây giờ buông tay ra ngay tức là không có trách nhiệm với công việc của mình. Hy vọng Thị trưởng Trần có thể hiểu cho nỗi khổ của tôi.
Trần Phong nhấp miệng nước rồi nhẹ nhàng đặt chiếc cốc inox lên bàn. Y nhìn Hạ Tưởng một lát rồi vỗ bàn nói:
- Được, cứ quyết định như vậy đi. Sau khi về cậu nói với Bí thư Lý là Trần Phong tôi cảm ơn anh ta.
Cao Hải tự mình đưa Hạ Tưởng xuống lầu. Hạ Tưởng biết y có điều cần nói với mình nên cũng không khách khí. Xuống dưới lầu, Cao Hải chỉ về phía tường vây cao lớn xung quanh trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố rồi nói:
- Thị trưởng Trần chuẩn bị phá bức tường này xuống, để cho dân chúng có thể thấy rõ trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố. Thị trưởng Trần có sức hấp dẫn, có sự quyết đoán, đi theo Thị trưởng Trần là rất có tương lai. Cậu sau khi về thì nói với Đinh Sơn một chút. Thị trưởng Trần là người trọng tình cảm, về sau Đinh Sơn có việc gì thì Thị trưởng Trần có thể nói giúp.
Cao Hải giống như còn gì để nói nhưng lại lắc đầu nói:
- Sau khi về Huyện Bá thì gọi điện cho tôi.
Hạ Tưởng về khách sạn ngủ một giấc thật ngon đến 3h chiều thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Hắn cầm lên thì thấy là Lý Đinh Sơn gọi tới.
Giọng Lý Đinh Sơn mặc dù không tỏ thái độ gì, nhưng y đương nhiên không muốn để Hạ Tưởng về Thành phố Yến. Nhưng tình thế đè người mà, y chỉ có thể buông tay. Bởi vì Tống Triêu Độ đã tự mình gọi điện nói rõ lợi hại đối với y.
- Tiểu Hạ, Triêu Độ bảo cậu đi gặp anh ta. Cậu trực tiếp đến nhà anh ta ở khu nhà số 2 Tỉnh ủy.
Tống Triêu Độ muốn gặp mình?
Hạ Tưởng ngẩn ra một chút, cơn buồn ngủ lập tức bay biến. Cho đến bây giờ hắn vẫn chờ mong khi nào mới có cơ hội gặp được vị quan ngày sau rất nổi tiếng Tống Triêu Độ này. Hạ Tưởng có ấn tượng tốt đối với Tống Triêu Độ, đây cũng là nguyên nhân mà hắn vẫn muốn đi theo Lý Đinh Sơn. Tống Triêu Độ là người sẽ bay vút lên tầng mây. Bây giờ Tống Triêu Độ đang trong giai đoạn ẩn nhẫn, giai đoạn này được biết Tống Triêu Độ, được Tống Triêu Độ coi trọng thì tốt hơn việc khi đối phương thăng quan mà tiếp xúc nhiều.
Chỉ có điều Lý Đinh Sơn vẫn không bố trí hắn đi gặp Tống Triêu Độ. Mà hắn tuyệt đối không thể nào chủ động đề xuất, hơn nữa cũng không có lý do gì cả. bây giờ cơ hội đột nhiên xuất hiện khiến hắn ít nhiều không thể tin mình thật sự đi gặp Tống Triêu Độ, hơn nữa còn trực tiếp tới nhà Tống Triêu Độ sao?
Đến nhà gặp khác hẳn việc Trần Phong tiếp hắn ở văn phòng. Ở văn phòng thì dù như thế nào thì quan hệ hai người chủ yếu là giải quyết công việc. Nhưng gặp ở nhà lại có thêm tình cảm cá nhân trong đó. Hạ Tưởng tự nhiên là hiểu rõ đây là hắn được thơm lây từ Lý Đinh Sơn, đồng thời nói rõ Tống Triêu Độ không coi hắn là người ngoài.
Tối thiểu đây là sự khởi đầu rất được.
Khu nhà số 2 Tỉnh ủy nằm ở cuối đường Hồng Quân, tất cả người ở trong này đều là người nhà của Tỉnh ủy, các cán bộ cao cấp về hưu cùng với các nhân vật cao tầng trong quân đội. Thành phố đã có lần muốn động tới phố Hồng Quân, nhưng lại bị tỉnh và quân đội cùng phản đối nên phải thôi. Hạ Tưởng đi vào con phố tĩnh lặng Hồng Quân, coi như hiểu rõ việc nhiều lúc đường cụt tốt hơn nhiều so với các đường lớn khác.
Im ắng, rất im ắng, nơi này gần như không có xe qua lại, đặt mình ở đây mới có thể cảm nhận rõ giá trị của sự yên tĩnh trong thành phố náo nhiệt. Không mở ra cũng đúng, một khi mở thông đường thì sẽ có rất nhiều xe chạy qua phố Hồng Quân, đến lúc đó lại náo nhiệt.
Khu nhà số 2 Tỉnh ủy nằm trong một dãy 15 khu nhà năm tầng trong Nhà nghỉ Quân khu, nơi này có bề ngoài bình thường nhưng chất lượng xây dựng tuyệt đối là hàng đầu, hơn nữa thiết kế lại rộng rãi. Hạ Tưởng lên lầu nhìn độ dày của tường rồi thầm nghĩ rằng các tòa nhà ở Thành phố Yến có yêu cầu chống động đất cấp 7, nhưng tòa nhà này chống cấp 9 chắc không vấn đề gì.
Hạ Tưởng quan sát một chút về kết cấu, hắn biết một tầng có hai hộ, mỗi hộ phải trên trăm mét vuông trở lên, một tòa nhà nhiều nhất có mười nhà. Nhưng nếu nhà đầu tư muốn bán thì ít nhất sẽ thiết kế lại thành rất nhiều phòng.
Nhà Tống Triêu Độ ở trên tầng ba, Hạ Tưởng gõ cửa thì có một cô bé 13, 14 tuổi thò đầu ra. Cô bé này rất gầy, ánh mắt sáng và to, cô bé mặc áo cộc tay, quần đùi để lộ ra đôi tay và chân. Trong mắt nó lộ ra vẻ tò mò rồi nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng:
- Anh là ai? Anh đến tìm ai?
Hạ Tưởng thật thà cười nói:
- Anh tên là Hạ Tưởng, anh tới tìm Trưởng ban Tống, đã hẹn trước.
Nụ cười thành thật của Hạ Tưởng đúng là có hiệu quả. Cô bé liền thả lỏng và quay đầu lại gọi:
- Bố, Hạ Tưởng tìm bố, có cho vào không?
- Bảo cậu ta vào đi.
Giọng Tống Triêu Độ mang theo giọng mũi rất nặng, hơn nữa còn kèm theo một chút tiếng địa phương.
Cô bé mở cửa cho Hạ Tưởng vào rồi nói:
- Nhớ phải đổi giày đó. Anh đi đôi lớn nhất kia kìa.
Cô bé nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng, bảo hắn phải đổi giày, đưa hắn vào trong thư phòng. Cô bé đúng là không bỏ sót bất cứ hành động nào của hắn cả.
Căn nhà không nhỏ, phòng khách tầm trên 20 mét vuông. Đồ trong phòng khách đều bằng gỗ, thương hiệu không rõ nhưng nhất định là đồ hạng sang. Căn phòng bố trí không quá sang trọng nhưng lộ ra một mùi hương nồng đậm, đúng là có phong cách khác hẳn nhà Sử lão. Nhà Tống Triêu Độ được sơn màu ấm, từ đó có thể thấy được tâm trạng của chủ nhà.
Tống Triêu Độ có khuôn mặt hình chữ quốc, trông khá trẻ, mày rậm, mắt không lớn nhưng lại có thần, lỗ tai lớn, không cần nói cũng thấy khuôn mặt này rất có phúc. Nếu y sinh ở đời Đường thì khuôn mặt chữ quốc này rất thích hợp được Bộ Lại chọn làm quan. Khuôn mặt uy nghiêm nhất định có thể làm đến địa vị cao.
Tống Triêu Độ thấy Hạ Tưởng tiến vào liền đứng lên khỏi bàn đọc sách và đưa tay ra. Lần đầu tiên gặp nhân vật trong truyền thuyết tại nhà riêng, Hạ Tưởng có chút hoảng hốt, tim đập mạnh. Người khác còn dễ nói, dù là đối diện với Trần Phong thì hắn cũng không cảm thấy khẩn trương. Cũng không biết có phải do sau này Trần Phong bị oan và vào tù, hay là do tính cách của Trần Phong khiến cho Hạ Tưởng thấy Trần Phong không có quan uy, tính cách cũng hào sảng.
Tống Triêu Độ dù ngồi hay đứng lên đều có một cỗ quan uy làm người ta có cảm giác trầm ổn như núi, trên khuôn mặt mặc dù cười cười, nhưng trong nụ cười vẫn lộ ra vẻ uy nghiêm. Điều này làm Hạ Tưởng lần đầu cảm nhận được áp lực lớn do sự uy nghiêm mang tới.
Mấy người Trần Phong, Tào Vĩnh Quốc và Lý Đinh Sơn mặc dù cũng có uy nghiêm, nhưng so sánh với Tống Triêu Độ thì đúng là quá nhỏ. Không phải nói người có quan uy mạnh là về sau nhất định sẽ ở trên cao, chẳng qua Tống Triêu Độ lại làm Hạ Tưởng có cảm giác người này không dễ tiếp cận.
Tống Triêu Độ cũng không nói chuyện nhiều mà đi thẳng vào vấn đề.
- Hạ Tưởng, đây là lần đầu chúng ta gặp, trước đây có lần nói chuyện điện thoại rồi phải không?
Giọng điệu của y mặc dù rất thẳng nhưng Hạ Tưởng biết đây là một câu hỏi mang tính khẳng định, không cần hắn trả lời. Quả nhiên Tống Triêu Độ không cho hắn cơ hội trả lời mà nói tiếp:
- Phó bí thư Lộ gọi điện cho tôi nói Thị trưởng Trần muốn điều cậu về Thành phố Yến. Không ngờ việc nhỏ này còn làm phiền tới Phó bí thư Lộ khiến tôi khá giật mình. Xem ra Thị trưởng Trần đúng là dành nhiều công sức cho cậu.
Hạ Tưởng khom người cười cười không nói gì. Hắn cũng biết Tống Triêu Độ căn bản không cần hắn trả lời.
- Đinh Sơn thực ra không muốn cậu về Thành phố Yến. Nhưng theo ý tôi cậu về Thành phố Yến lại tốt hơn. Không phải nói đi theo Đinh Sơn không tốt, mà là ở Thành phố Yến có nhiều cơ hội với cậu hơn một chút mà. Như vậy đi, sau khi cậu về Huyện Bá thì ở lại nửa năm, xử lý tốt công tác trong tay. Sang năm thì chính thức lên Thành phố Yến công tác. Tôi đã đồng ý với Đinh Sơn là sẽ giúp đỡ cậu. Cậu có chuyện gì có thể trực tiếp tới nhà tôi, nhà tôi thì cậu cũng biết rồi. Số điện thoại của tôi thì cậu hỏi Đinh Sơn là biết. Chẳng qua dù là ở Huyện Bá hay là Thành phố Yến thì đừng quên tôi và Đinh Sơn luôn là chỗ dựa kiên cường của cậu.
Tống Triêu Độ nói không nhanh nhưng từng từ nói ra rất rõ ràng. Y nói một tràng nhưng mặt không chút thay đổi. Đúng là từ vẻ mặt không thể nào biết suy nghĩ của y.
Hạ Tưởng gật đầu nói:
- Cảm ơn Trưởng ban Tống đã dạy bảo, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng. Thị trưởng Trần thưởng thức và coi trọng đúng là điều tôi không ngờ được. Chẳng qua ngài yên tâm, dù ở đâu thì Bí thư Lý và Trưởng ban Tống đều là lãnh đạo tôi tin tưởng nhất.
Hắn biết Tống Triêu Độ nói rất nhiều thì chỉ có câu cuối cùng là quan trọng nhất. Đây là nhắc hắn có thể đi theo làm việc với Trần Phong, nhưng phải hiểu đứng trong đội ngũ của ai.
Không nói Tống Triêu Độ là người nhớ ân tình cũ, hắn đúng là có tình cảm với Lý Đinh Sơn. Hắn bước đầu tiên trong quan trường chính là có quan hệ với Lý Đinh Sơn. Cho dù không nhắc đến nhân tố tình cảm thì hắn sẽ không trung thành đi theo Trần Phong. Lịch sử sẽ tiến lên, ai dám đảm bảo Cao Thành Tùng sẽ không hãm hại Trần Phong chứ?
So sánh với Trần Phong với tương lai không rõ, Tống Triêu Độ mới là người có một ngày bay vút lên trời.
Tống Triêu Độ thấy Hạ Tưởng rất thông minh, nói một chút là hiểu. y gật đầu đang định mở miệng tiễn khách thì thấy con gái - Tống Nhất Phàm bưng một cốc nước vào đặt xuống trước mặt Hạ Tưởng rồi nói:
- Uống nước.
Tống Triêu Độ rất kinh ngạc. Y biết con gái bảo bối luôn ngại làm việc. Chủ động bảo cô bé còn chưa chắc đồng ý, hôm nay vậy mà lại chủ động rót nước cho Hạ Tưởng. Điều này làm Tống Triêu Độ rất hứng thú mà cười nói:
- Tiểu Phàm, sao hôm nay lại biết điều rót nước cho khách vậy?
Tống Nhất Phàm nở nụ cười ngọt ngào, hai má lúm đồng tiền làm cô càng thêm đáng yêu. Cô bé nhìn Hạ Tưởng rồi nói:
- Vị khách này rất nghe lời con. Con bảo anh ta đi dép nào, anh ta đi dép đó. Hơn nữa lúc anh ta cười làm người ta thấy rất thân thiết. Con nghĩ ông anh ngoan ngoãn từ ngoài đến nhà nhất định sẽ khát nên rót cho anh ấy một cốc nước.
Nói chuyện với con gái mình, Tống Triêu Độ thả lỏng hơn nhiều:
- Được rồi, Tiểu Phàm, con rót nước xong rồi thì đi làm bài tập đi. Bố còn có chuyện phải làm.
Tống Nhất Phàm gật đầu và đi ra ngoài, lúc đi cô bé còn nhìn Dương Phàm mà cười cười, trong đó có một tia bướng bỉnh và tinh nghịch của trẻ con. Hạ Tưởng liền cười cười lại, hắn cảm thấy cô bé này rất đáng yêu và không kiêu căng.
Bởi vì Tống Nhất Phàm đột nhiên xuất hiện làm cho Tống Triêu Độ thay đổi ý đồ nên nói chuyện với Hạ Tưởng một chút. Sau khi hỏi một chút tình hình trong nhà, Tống Triêu Độ liền hỏi ý tưởng của Hạ Tưởng về cải tạo thôn nội đô:
- Cậu thấy thế nào về tương lai của cải tạo thôn nội đô?
Hạ Tưởng cũng không biết Tống Triêu Độ chỉ là thuận miệng hỏi hay là đối phương thật sự quan tâm tới cải tạo thôn nội đô. Hạ Tưởng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cải tạo thôn nội đô là việc tốt. Thành phố Yến là tỉnh thành nhưng lạc hậu hơn so với nhiều nơi trong cả nước. thôn nội đô không có lợi cho Thành phố Yến phát triển thêm. Chẳng qua cải tạo thôn nội đô liên quan tới lợi ích rất nhiều. Dù là trong quá trình cải tạo hay là xây dựng về sau thì cũng quan hệ đến cuộc sống của mấy chục ngàn gia đình, cho nên khó khăn là rất lớn, còn có thể xuất hiện rất nhiều vấn đề không thể tưởng tượng tới.
Tống Triêu Độ gật đầu nói:
- Cũng may cậu cũng đã có lo lắng. Tỉnh cũng có thái độ cẩn thận với cải tạo thôn nội đô. Bí thư Cao vốn có ý dừng lại nhưng không ngờ Thị trưởng Trần lại thúc đẩy nhanh và mạnh như vậy. Bây giờ việc giải phóng mặt bằng đã được một nửa số thôn nội đô, vì thế dù muốn dừng cũng là không thể. Cho nên vì thế mới có thái độ ngồi xem động tĩnh. Cậu đến tổ cải tạo thôn nội đô là cơ hội, nhưng lại rất nguy hiểm, cậu phải chuẩn bị trước về tâm lý.