Lý Đinh Sơn và Vương Toàn Hữu đi tới nhìn rồi nhíu mày. Thẩm Phục Minh chỉ vào người cầm dao trong tay rồi nói:
- Người này là ai, hai anh có nhận ra không?
Lý Đinh Sơn lắc đầu nói:
- Tôi mới tới Huyện Bá không lâu nên không biết.
Vương Toàn Hữu có chút khó hiểu nói:
- Đây là Vương Minh, à cháu trai của Trưởng phòng Vương.
Khi Triệu Quốc Đống đột nhiên lấy ra một phong bì đã làm đầu Vương Quan Thanh ngắn đi một đoạn, lại thấy Thẩm Phục Minh rút ra một tập ảnh thì y cũng còn chưa rõ đây là bức ảnh gì. Chờ khi Vương Toàn Hữu nói ra tên của Vương Minh, đầu y như bị chém thành hai nửa, không thể suy nghĩ.
Triệu Quốc Đống sao lại hại mình? Đầu Vương Quan Thanh gần như ngừng vận chuyển. Y căn bản không thể nghĩ ra, không thể tưởng tượng được những gì đang xảy ra trước mắt. Y cảm thấy mắt mình hoa lên, mặt tê rần. Thẩm Phục Minh rất tức giận ném mạnh tập ảnh vào mặt y.
- Vương Quan Thanh, trong mắt anh còn kỷ luật Đảng, pháp luật không? Dung túng cháu trai hành hung người, còn đề bạt Triệu Quốc Đống là kẻ bại hoại trong cơ quan công an làm trung đội trưởng. Anh là nỗi nhục của Công an huyện Bá.
Cơn lửa giận của Thẩm Phục Minh cuối cùng đã tìm được điểm phát tiết. Y xoay người nói với Lý Đinh Sơn:
- Tôi nghề nghị Huyện ủy Huyện Bá hủy bỏ tất cả chức vụ của Vương Quan Thanh, do cơ quan công an điều tra hành vi vi phạm pháp luật của y.
Tình hình thay đổi quá nhanh.
Lưu Thế Hiên một lúc lâu không có phản ứng, xảy ra chuyện gì? Bí thư Thẩm sao lại tức như vậy? Vương Quan Thanh cũng không làm chuyện gì quá đáng đến mức lập tức bị cách chức mà?
Lưu Thế Hiên rất muốn đi lên hỏi rõ thì lại bị thư ký Trương ngăn lại. Trong mắt Thư ký Trương thì lợi ích của Thẩm Phục Minh luôn đặt lên hàng đầu, bất cứ ai cũng không thể ảnh hưởng tới. Ở tình hình bây giờ hành vi mất lý trí của Lưu Thế Hiên sẽ liên lụy tới Bí thư Thẩm. Cho nên y phải ngăn Lưu Thế Hiên lại.
- Phó chủ tịch Lưu, Bí thư Thẩm không gọi anh tới, bây giờ anh đi tới sẽ không quá thích hợp.
Thư ký Trương lạnh lùng nói.
Lưu Thế Hiên còn định giải thích vài câu thì nghe thấy có tiếng gào lớn. Vương Quan Thanh lớn tiếng nói:
- Bí thư Thẩm, tôi bị oan, có người sai tôi.
Thẩm Phục Minh rất không kiên nhẫn xua tay, cũng không muốn nghe Vương Quan Thanh nói mà đi về phía trụ sở.
Vương Quan Thanh ngẩn ra đứng đó như hóa đá. Đột nhiên y thấy Lưu Thế Hiên đi ngang qua trước mặt mình liền giơ tay ra định túm. Ai ngờ Lưu Thế Hiên lại nhẹ nhàng tránh ra. Lưu Thế Hiên nhỏ giọng nói:
- Lão Vương, chỉ cần tôi không ngã thì sẽ thầm kéo anh lên, nếu anh nói loạn thì khó mà nói.
Lời này của Lưu Thế Hiên đầy vẻ uy hiếp. Mắt Vương Quan Thanh dại ra nhìn theo bóng lưng của Lưu Thế Hiên. Một lúc sau y lại cười cười đầy ngây ngô:
- Lưu Thế Hiên, mày nghĩ mình còn có kết cuộc tốt sao? Đừng nằm mơ, sau đây đến lượt mày đó.
Triệu Quốc Đống ngồi xổm trên mặt đất, cầm một tấm ảnh lên rồi nói:
- Sao lại như vậy? Sao lại đột nhiên tức như vậy? Tôi không phải là bị người bán đứng chứ?
Vương Quan Thanh lao lên túm cổ Triệu Quốc Đống:
- Triệu Quốc Đống, mày là thằng chó. Tao đối với mày như thế nào thì mày đều biết, sao mày lại muốn hại tao?
Triệu Quốc Đống rất khó hiểu nói:
- Tôi không hại ngài mà. Trưởng phòng Vương, tất cả tôi đều làm theo ý ngài. Tôi bị oan.
Nghe Triệu Quốc Đống nói xong, Vương Quan Thanh mặt tái mét lại ngồi sụp xuống đất:
- Làm công an cả đời vậy mà lại bị người đâm trộm sau lưng. Hạ Tưởng, mày dám đâm lén ông, ông và mày không đội trời chung.
Đối với những tiếng kêu trong lòng Vương Quan Thanh thì Hạ Tưởng không nghe được. Hắn cố ý đi chậm vài bước, hắn đi đến bên cạnh Vương Toàn Hữu mà nhỏ giọng nói:
- Coi như được rồi đó ạ.
Vương Toàn Hữu vừa hưng phấn vừa lo lắng nói:
- Có tài liệu cậu vừa bổ sung hôm qua thì Lưu Thế Hiên nhất định sẽ đổ, đúng là phục cậu.
Hạ Tưởng xua tay nói:
- Chủ yếu là công của Vương thúc và Dương thúc, tôi chỉ là chân chạy mà thôi.
Nếu không phải có Thẩm Phục Minh ở đây, Vương Toàn Hữu đã không nhịn được cười phá lên. Hắn bây giờ đã có cái nhìn khác hẳn với Hạ Tưởng. Nhìn Hạ Tưởng thì luôn nở nụ cười vô hại, nhưng ai ngờ nói lại giấu một trá tim quỷ quyệt.
Lúc Hạ Tưởng này mà tốt thì đúng là tốt, nhưng khi xấu thì đúng là rất xấu.
Bởi vì Vương Quan Thanh bị cách chức tại chỗ nên Phó Trưởng phòng Triệu Thường Dũng tạm thời làm người chủ trì công việc tiếp đón Thẩm Phục Minh.
Trong phòng hội nghị Công an huyện, Liên Nhược Hạm ngồi bên lạnh lùng nhìn Ngưu Hồng Muội đang ra sức khuyên Dương Bối:
- Bối nhi, con và Lưu Hà vốn là người yêu, người yêu cùng nhau sao có thể nói là hiếp dâm? Con nói Lưu Hà chỉ là uống nhiều rượu nên đánh nhau với Trương Tín Dĩnh là được. Con muốn hại chết Lưu Hà sao? Hại chết Lưu Hà thì con có gì tốt chứ? Con nghe mẹ nói đi, nếu không mẹ không nhận con là con.
Dương Bối vừa khóc vừa nói:
- Mẹ, con không làm được. Lúc ấy hắn đúng là muốn hiếp con và Trương Tín Dĩnh. Hắn đúng là uống rượu nhưng lúc ấy hắn rất tỉnh táo. Hắn chẳng những muốn hại con, còn muốn hiếp cả Trương Tín Dĩnh, có loại đàn ông như vậy sao? Dám hiếp một cô gái khác trước mặt con, hắn là người không? Con nhất định phải kiện hắn, cho hắn ngồi tù.
Trương Tín Dĩnh còn định khuyên gì thì Liên Nhược Hạm đã cắt ngang lời:
- Chị không việc gì phải lo lắng, Lưu Hà không thoát được đâu. Lưu Thế Hiên cũng sẽ ngã xuống. Chị nếu còn muốn coi Lưu Thế Hiên là chỗ dựa thì bỏ ngay suy nghĩ này khỏi đầu đi.
- Cô là ai? Cô biết gì hả?
Ngưu Hồng Muội không nhịn được mà trừng mắt nhìn Liên Nhược Hạm.
Liên Nhược Hạm cười nói:
- Bà không cần biết tôi là ai. Tôi chỉ muốn nói với bà Hạ Tưởng nếu đã ra tay thì nhất định nắm chắc phần thắng. Tôi hiểu nếu anh ta không một kích đánh ngã đối thủ thì sẽ không mạo muội ra tay. Ngoài ra tôi muốn nói với Dương Bối. Cô không xứng với Hạ Tưởng, cô kém anh ta quá xa. Tôi rất lạ là năm đó sao Hạ Tưởng lại thích được cô?
Hạ Tưởng trước khi sống lại coi trọng Dương Bối cũng không có gì phải tò mò, đương nhiên sau khi hắn sống lại thì khác.
Ngưu Hồng Muội yếu ớt nói:
- Lưu Thế Hiên thật sự sẽ ngã sao? Bối nhi, con nhất định phải nói rõ tình hình với Bí thư Lý, đừng nói giúp tên khốn khiến Lưu Hà kia.
Liên Nhược Hạm coi như thấy người đổi mặt quá nhanh. Cô đứng lên đi tới cửa sổ thì vừa vặn thấy Hạ Tưởng đi theo đám người đến phòng họp. Cô thấy Hạ Tưởng dùng thân phận thư ký của Bí thư huyện ủy đi theo một đám làm trong quan trường mười mấy năm mà không hề luống cuống, còn thành thạo bố trí tất cả. Cảnh vừa nãy của Vương Quan Thanh thì cô nghe thấy rõ ràng, cô không khỏi thầm than Hạ Tưởng này đúng là nhân tài trong chính trị, tính toán chính xác, lợi dụng đầy đủ thế lực khắp nơi, có thể tìm được những điểm có thể tác động toàn cục. Hơn nữa hắn còn trốn ở nơi bí mật không dể người biết, thành công đạt được thường hơn xa điều hắn suy nghĩ.
Giống như có thần giúp vậy. Liên Nhược Hạm đang nghĩ nếu hắn có thể để mình dùng thì tốt biết bao?
Thẩm Phục Minh ngồi trong văn phòng của Trưởng phòng rồi đợi Triệu Thường Dũng dẫn hai người bị hại Dương Bối và Trương Tín Dĩnh tới. Lưu Thế Hiên rất lo lắng đứng bên, ánh mắt thi thoảng nhìn Thẩm Phục Minh. Thẩm Phục Minh lúc này đã lấy lại bình tĩnh và nói chuyện với mọi người. Thẩm Phục Minh thi thoảng còn nhìn Lý Đinh Sơn.
Y cảm thấy Lý Đinh Sơn không thể không còn chiêu nữa. Nói thật Thẩm Phục Minh cũng đang khá tò mò và mong chờ.
Dương Bối và Trương Tín Dĩnh còn chưa được mang tới thì Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Dương Phàm đã đi tới trước mặt Lý Đinh Sơn và nhỏ giọng nói vài câu với Lý Đinh Sơn. Lý Đinh Sơn tái mặt rồi trầm giọng nói:
- Chuyện thấy hình bắt bóng không cần đề cập với Bí thư Thẩm.
Dương Phàm có chút khó xử nói:
- Tôi lo rằng có người nói xấu Bí thư Thẩm nên mới nhân lúc Bí thư Thẩm đến khảo sát công việc mà báo cáo một chút.
Thẩm Phục Minh nghe thấy rõ ràng nên nói:
- Bí thư Lý có chuyện gì thì cứ nói ra xem có đúng không?