Lần trước sau khi đưa Lý Đinh Sơn tới huyện Bá nhậm chức, Trương Thục Anh trở về báo cáo công tác với Trầm Phục Minh, vừa lúc gặp Hồ Tăng Chu ở hành lang. Thị trưởng Hồ vốn luôn có quan hệ bình thường với cô, đột nhiên dừng chân lại tò mò hỏi một câu:
- Phó trưởng ban Trương, cô có gặp thư ký Hạ Tưởng của Bí thư Lý không?
Lúc ấy Trương Thục Anh liền ngây ngẩn cả người. Nếu thị trưởng Hồ mở miệng hỏi Bí thư Lý thế nào thì thôi, nhưng đột nhiên hỏi Hạ Tưởng thật sự khiến cô giật mình không nhẹ. Hơn nữa, bình thường cô không quen thân với Thị trưởng Hồ lắm, chỉ có thể xem như quen biết sơ, đột nhiên bị ông ta cười hỏi như vậy, không ngờ nhất thời không phản ứng lại, đứng sững sờ tại chỗ.
Cũng may Hồ Tăng Chu thuận miệng hỏi, thấy Trương Thục Anh sững sờ liền cười cười quay người đi, không đợi cô trả lời.
Sau đó Trương Thục Anh cũng quên mất việc này. Hôm qua khi cô tìm Vương Tiếu Mẫn xin phép thì may mắn thế nào lại gặp Hồ Tăng Chu trong phòng làm việc của Vương Tiếu Mẫn. Thị trưởng và Trưởng ban Tổ chức cán bộ cùng một chỗ nói chuyện đã là chuyện quái dị, càng quái dị chính là khi nghe thấy Trương Thục Anh muốn về huyện Bá thăm người thân, Hồ Tăng Chu lại cười hỏi:
- Hạ Tưởng đang ở huyện Bá, Phó trưởng ban Trương lần trước đi hẳn là có gặp cậu ta nhỉ?
Trương Thục Anh lại sửng sốt lần nữa, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, thật sự không rõ vì sao thị trưởng Hồ cao cao tại thượng lại lặp đi lặp lại việc hỏi thăm một thư ký nhỏ bé của một Bí thư huyện ủy? Nếu không có chút đầu óc chính trị, Trương Thục Anh cũng không có khả năng lên làm Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ thành ủy. Cô đang muốn hàm súc xin chỉ thị của thị trưởng Hồ thì Hồ Tăng Chu đã khoát tay, nói:
- Không có việc gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Không có việc gì.
Sau đó ông ta cười ha hả đi ra.
Lãnh đạo nói việc nhỏ không có gì, càng không có việc gì càng là có việc. Trương Thục Anh cũng cảm thấy mơ hồ. Tuy Thị trưởng Hồ không phải lãnh đạo trực tiếp của mình, bình thường không có gì tiếp xúc với mình, nhưng dù sao Thị trưởng cũng là nhân vật số hai ở thành phố, quyền lực rất nặng trong thường ủy, hơn nữa lúc nào đó sẽ trở thành nhân vật số một, trở thành lãnh đạo trực tiếp của mình.
Trương Thục Anh vốn muốn hỏi Vương Tiếu Mẫn vài câu, muốn tìm hiểu chút gì đó từ miệng ông ta lại bị ánh mắt lạnh lùng của ông ta đảo qua, hỏi một câu:
- Còn việc gì nữa không?
Cô thầm mắng Vương Tiếu Mẫn cố tình ra vẻ, chỉ là một Trưởng ban tổ chức cán bộ mà còn làm bộ làm tịch hơn cả Thị trưởng, có gì đặc biệt hơn người chứ?
Vương Tiếu Mẫn bộ dạng không có gì đặc biệt, năm nay 43 tuổi, mặc dù tuổi không nhỏ nhưng tướng mạo nho nhã, vẻ mặt nhã nhặn, mơ hồ có thể thấy được nếu trẻ lại 20 tuổi, thật sự không khác gì một công tử bột. Chỉ có điều ông ta thường xuyên sắc mặt âm trầm, rất ít khi tươi cười, thậm chí còn lạnh lùng hơn ba phần so với Bí thư Ủy ban Kỷ luật Lãnh Tá.
Sau khi đến huyện Bá, Trương Thục Anh gặp Trương Tín Dĩnh, nghe kể tỉ mỉ chuyện gần đây, cảm thấy tự mình tới tìm Lý Đinh Sơn sẽ có ảnh hưởng không tốt. Hơn nữa chưa chắc Lý Đinh Sơn đã nể mặt mình, ngược lại nếu làm không tốt còn khiến người ta phản cảm. Bởi vậy cô nghĩ rằng có lẽ từ Hạ Tưởng mở ra cửa khẩu đột phá là tốt nhất. Cho nên cô luôn dặn Trương Tín Dĩnh nhất định không được tiếp tục gây sự, giữ kín miệng, cho dù không thể trở thành bạn tốt của Hạ Tưởng cũng không được trở thành đối đầu. Trương Tín Dĩnh có thể nghe vào bao nhiêu thì Trương Thục Anh cũng không tự tin cho lắm. Cô biết tính cháu gái mình, kiêu ngạo tự mãn, tự cho là đúng, không coi ai ra gì, có thể nói hàng đống tật xấu, ưu điểm lại không có bao nhiêu. Nhưng cô vẫn yêu thương Trương Tín Dĩnh, có lẽ bởi vì không có con nhỏ cho nên cô đặc biệt thân thiết cũng rất cưng chiều Trương Tín Dĩnh. Vì chuyện của Trương Tín Dĩnh, cô đã cầu tình không ít người xung quanh.
Hôm nay vừa gặp được Hạ Tưởng, cô liền nhân cơ hội kéo gần quan hệ, hỏi thăm tin tức. Ai ngờ Hạ Tưởng cẩn thận, tuy nhiên cuối cùng vẫn mơ hồ để lộ ra một chút khiến cô nghĩ thầm, chẳng lẽ Hạ Tưởng ám chỉ, chỉ cần cô thuyết phục Lưu Thế Hiên và Hoàng Bằng Phi, lại thêm Trịnh Khiêm gật đầu là sự tình có thể thành?
Lưu Thế Hiên và Hoàng Bằng Phi còn dễ nói, coi như cùng một mặt trận với cô. Trịnh Khiêm thì hơi khó khăn một chút, tuy nhiên cũng không phải vấn đề quá lớn. Dù sao cũng chỉ là đề bạt một phó phòng, lại không ảnh hưởng trở ngại tới y, cần gì phải phản đối chứ? Hơn nữa cho dù y thực sự đưa ra ý kiến phản đối, dù y là Phó bí thư chủ quản ban Tổ chức cán bộ nhưng bên dưới có Trưởng ban Tổ chức cán bộ gật đầu, trên có nhân vật số một đồng ý, kẹp ở giữa, y cũng phải suy xét hậu quả.
Trương Thục Anh nghĩ thông suốt, tâm tình sáng sủa lên rất nhiều. Thấy Hạ Tưởng sắp đi, cô mới đột nhiên nhớ tới Thị trưởng Hồ hai lần hỏi Hạ Tưởng, không kìm nổi hỏi một câu, muốn từ miệng Hạ Tưởng nghe được tin tức gì hữu dụng, cũng tiện để cô hiểu rõ hơn.
Không hiểu được quan hệ giữa Thị trưởng Hồ và Hạ Tưởng sẽ làm cô có cảm giác bó chân bó tay, rất khó chịu.
Hạ Tưởng đứng lại, hắn đã đi ra khỏi bóng cây, bị ánh mặt trời làm chói mắt. Hắn hơi nheo mắt lại, kinh ngạc đáp:
- Thị trưởng Hồ? Phó trưởng ban Trương nói đùa, tôi cũng muốn quen Thị trưởng Hồ nhưng chưa chắc Thị trưởng Hồ đã để ý tới vô danh tiểu tốt như tôi.
Hạ Tưởng nói xong mỉm cười, quay người bước đi, để lại Trương Thục Anh suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được vừa rồi kỳ thật Hạ Tưởng vẫn không trả lời rõ ràng có quen biết Thị trưởng Hồ hay không, càng không nói rõ ràng quan hệ giữa hắn và Thị trưởng Hồ. Hoàn toàn là một đáp án ba phải, thế nào cũng được.
Thật đúng là một thằng ranh khó đối phó, Trương Thục Anh thầm nghĩ. Lý Đinh Sơn là văn nhân đi làm quan, vốn tưởng rằng sẽ có khí phách thư sinh, không ngờ cũng có chút thủ đoạn. Càng làm người ta khó hiểu chính là, thư ký trẻ tuổi bên cạnh ông ta cũng không bình thường, nói chuyện làm việc đều rất thành thục, điềm đạm, chắc chắn hoàn toàn không giống một thanh niên mới chỉ hơn 20 tuổi, thậm chí còn khiến cô hơi đoán không ra.
Suy nghĩ một chút, Trương Thục Anh quay người nói với Trương Tín Dĩnh đang đứng ngây người:
- Tiểu Dĩnh, đi với bác gặp Phó chủ tịch huyện Lưu.
Trương Tín Dĩnh vẻ mặt không tình nguyện:
- Cháu không đi! Lưu Hà nhà ông ta rất đáng ghét, rõ ràng đã yêu đương với Dương Bối mà còn nói muốn theo đuổi cháu. Bộ dạng xấu như vậy mà còn muốn hai chân đứng hai thuyền. Xì, sao hắn ta không chết đi cho rồi chứ?
Trương Thục Anh cảm thấy đau đầu. Trương Tín Dĩnh thật đúng là đâm chọc khắp nơi, không hề khiến cô bớt lo được chút nào.
Buổi chiều có chút thời gian trống, Hạ Tưởng đến báo cáo với Lý Đinh Sơn một chút việc Trương Thục Anh tới huyện Bá hoạt động. Lý Đinh Sơn nghe xong vui vẻ mỉm cười:
- Lưu Thế Hiên sẽ làm khó. Nếu ông ta đồng ý đề bạt Trương Tín Dĩnh vậy cũng sẽ phải đề bạt cậu lên. Ông ta muốn áp chế cậu mà chỉ đề bạt Trương Tín Dĩnh, Trương Thục Anh khẳng định sẽ không chịu, bởi vì cô ta biết cứ như vậy tôi sẽ không thông qua... Đoán xem, bọn họ có thể vì vậy mà sinh ra mâu thuẫn không?
- Mâu thuẫn khẳng định là có. Có khi trước kia Lưu Thế Hiên vẫn lấy việc của Trương Tín Dĩnh để câu kéo Trương Thục Anh cho nên mới kéo dài tới tận bây giờ. Tuy nhiên tôi phỏng chừng giữa bọn họ cuối cùng sẽ đạt tới thỏa hiệp, bởi vì Trương Thục Anh sẽ mạnh mẽ thúc đẩy hoàn thành việc này, không chỉ vì liên quan tới ích lợi thiết thân của Trương Tín Dĩnh mà còn có nhân tố thị trưởng Hồ trong đó.
Trương Thục Anh hỏi Hạ Tưởng có quen biết thị trưởng Hồ hay không, tuy rằng Hạ Tưởng không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra nhưng ít nhiều cũng có thể đoán được một chút, khẳng định là Hồ Tăng Chu đã nói gì đó với Trương Thục Anh, nếu không cô ta tuyệt đối sẽ không biết rằng Hồ Tăng Chu biết mình.
Hồ Tăng Chu cũng khá thú vị, không biết xuất phát từ ý tưởng gì, cố ý cũng tốt mà vô tình cũng tốt, tóm lại là âm thầm trợ giúp kế hoạch của hắn và Lý Đinh Sơn một phen.