Lưu Thanh Sơn lòng trầm xuống: Lãnh đạo tỉnh xem xong phố đi bộ thì đều lên xe đi mất hút, chẳng một ai đi bộ một vòng lớn tới thăm chỗ này, đây là một vấn đề rất thực tế, té ra mình làm một chuyện nhọc nhằn mà chẳng nên công trạng gì.
Lâm Tuyền nhìn Diệp Tuyền Minh cùng một đám quan viên khác đứng phơi nắng ngoài chòi nghỉ:
- Vừa rồi thư ký Diệp có giới thiệu cho cháu một biện pháp giải quyết vấn đề rất hay, có phải thế không thư ký Diệp?
Diệp Tuyền Minh ngớ người, vừa rồi Lâm Tuyền đúng là có nói chuyện này với y, hắn chỉ coi là một nhân viên trẻ bình thường thích ba hoa, không coi trọng lắm, mà phương án rõ ràng là do y nói ra, sao lại đẩy lên đầu mình rồi?
Thấy Dương Thiên Hoa, Lưu Thanh Sơn đều nhìn cả sang phía mình, Lâm Tuyền còn nháy mắt ra hiệu, hắn lập tức hiểu ra hàm nghĩa câu lúc nãy Lâm Tuyền nói :" Thư ký Diệp trong bụng có tài lớn, nên tới cương vị quan trọng hơn rèn luyện."
Diệp Tuyền Minh vội đi vào chòi nghỉ, nhiều năm làm việc ở văn phòng ít nhất khiến hắn có khả năng trình bày tốt, vừa rồi nói chuyện với Lâm Tuyền câu được câu chăng, nhưng diễn đạt vẫn rất lưu loát:
- Phố thương nghiệp đi bộ theo phương thức khép kín, nếu như du khách vòng qua phố tới công viên xanh hóa, ít nhất phải đi 1.5 km, nếu như mở một lối đi ở phía đông phố đi bộ, xây một quảng trường nghỉ ngơi cỡ nhỏ, như vậy có thể nối liền công viên xanh hóa và phố đi bộ, cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho người dạo phố mỏi chân, chỉ cần du khách dừng chân lại lâu hơn, như thế có nhiều cơ hội hơn để sáng tạo ra hiệu ích.
Tới đó cẩn thận bổ xung:
- Phương án này thực ra là vừa rồi do tôi và anh Lâm cùng thảo luận ra.
Lưu Thanh Sơn nghe xong cảm giác vén mây mù nhìn thấy trăng sáng, ông ta biết Diệp Tuyền Minh có năng lực như thế nào thì ông ta biết quá rõ, chẳng qua là nhân viên lâu năm trong văn phòng chính phủ, kiểu sống lâu lên lão làng thôi, nhìn Lâm Tuyền thầm nghĩ, chàng thanh niên này không đơn giản, rất am hiểu nhân tình thế thái trong quan trường. Một phương án, bán đi được hai phần ân tình.
Có điều đúng là phải cám ơn y, nếu như có thể xây một quảng trường nhỏ, như thế phố đi bộ sẽ nối liền với công viên xanh hóa, lãnh đạo tỉnh mỗi lần tới đây thị sát, có thể mời qua quảng trường ngồi nghỉ chân, rồi nhìn sang bên công viên xanh hóa, chứng kiến thành tích của mình.
Lưu Thanh Sơn mau chóng nhìn thấu lợi ích trong đó, mắt sáng lên vài phần.
Hai ngày trước Lâm Tuyền tới nhà Dương Thiên Hoa ăn cơm, nói chuyện y được ủy thác tiêu thụ chung cư Duy Lợi, khi đó y nhắc tới ý tưởng muốn xây một cây cầu gỗ nối liền chung cư Duy Lợi với công viên xanh hóa.
Dương Oánh nghe Lâm Tuyền nói vậy còn lắc đầu bảo phương án của Lâm Tuyền không tốt, nói chung cư Duy Lợi có cảnh quan của riêng mình, làm thế sẽ giảm bớt hiệu quả của công viên xanh hóa bờ bên kia.
Không ngờ chủ ý cuối cùng của y là một mở một cửa thông với phố đi bộ, kết nối phố đi bộ, công viên xanh hóa và quốc tế Duy Lợi thông qua quảng trường nghỉ ngơi và cây cầu gỗ.
Cả quảng trường và xây cầu đều thuộc về công trình thị chính, phải được chính phủ phê duyệt, chẳng trách mà nó muốn đi tham quan cùng, té ra thằng nhãi này tính kế với Lưu Thanh Sơn.
Nếu như không cần phải mình ra mặt nhờ vả người khác, chuyện thuận gió đẩy thuyền, Dương Thiên Hoa rất vui vẻ mà làm:
- Chủ ý này hay lắm, chính phủ thành phố đúng là nơi nhân tài tề tụ, thư ký Diệp là mầm non tốt, tên gì nhỉ ...
Lâm Tuyền ghé tới nói vào tai ông ta nói tên của Diệp Minh Tuyền:
- Ồ Diệp Tuyền Minh, tôi nhớ cái tên này rồi, thị trưởng Lưu, một mầm non tốt như thế phải cho thêm trọng trách, cho thêm cơ hội rèn luyện.
Lưu Thanh Sơn thấy phương án này được Dương Thiên Hoa khẳng định, tức thì nói với Diệp Minh Tuyền:
- Tiểu Diệp, mấy ngày tới cậu bỏ thời gian làm bản quy hoạch hạng mục này, đừng phụ sự trọng vọng của lãnh đạo.
Diệp Tuyền Minh hưng phấn tới hai chân run run, hắn chìm nghỉm trong cơ quan mười mấy năm rồi, không ngờ có cái bánh trên trời đột nhiên rơi bộp vào mặt, làm hắn ngây ngất, mất một lúc mới tỉnh lại từ hạnh phúc bất ngờ, hít sâu một hơi trang trọng nói lớn:
- Vâng, tôi tuyệt đối không phụ sự tín nhiệm của lãnh đạo tỉnh ủy.
Dương Thiên Hoa xua tay cười:
- Đây là chuyện thành phố các đồng chí ... À phải, còn một đoạn đường nữa, chúng ta đi tiếp, xe sẽ vòng tới phía trước đón chúng ta.
Lâm Tuyền không ngồi xe của Dương Thiên Hoa, mà ở lại phố thương nghiệp đi bộ, tìm cửa hàng bán đồ hiệu, tìm mãi mà không thấy chiếc váy mà Lục Tiểu Mạn đã mặc, có điều chiếc đồng hồ Gucci ánh trăng bạc thì mua được ở cửa hàng bách hóa Thái Bình Dương, giá tận 4.600 đồng, làm Lâm Tuyền không khỏi xót hết dạ.
Lúc này y quên mất một điều mình cũng có tới mấy chục triệu, sờ cái đồng hồ cơ cũ kỹ ông ngoại tặng, so giờ với nhau, cũng đâu chênh lệch gì đâu, tội gì phải tốn kém như thế.
Một mình dạo phố tới hơn bốn giờ, khi Lâm Tuyền đang định về thì thấy Diệp Minh Tuyền đứng ở cửa phía đông phố nhìn ngang ngó dọc, đi qua vỗ vai hắn:
- Thư ký Diệp, lạc mất bạn gái à?
Diệp Tuyền Minh giật mình quay lại:
- Quả nhiên anh Lâm còn ở đây.
Không kịp nói gì với Lâm Tuyền, mau mắn lấy di động ra bấm số:
- Thị trưởng Lưu, tôi tìm được anh Lâm rồi ... Dạ dạ, Vũ Trúc Cư ạ, vâng vâng, tôi hiểu, tôi sẽ mời anh Lâm qua đó ngay.
Gập di động lại, nói với Lâm Tuyền:
- Thị trưởng Lưu bày tiệc ở Vũ Trúc Cư, mong anh Lâm nể mặt.
- Vậy à?
Lâm Tuyền khó xử:
- Tối nay tôi có hẹn với phó chủ nhiệm Lý của ủy ban kiến thiết tỉnh, phó thư ký trưởng Đoạn của tỉnh ủy ăn cơm rồi.
Chủ nhiệm ủy ban kiến thiết tỉnh và phó thị trưởng không thường ủy có cấp bậc giống nhau, phó thư ký trưởng còn là cấp chính sở, thường xuyên xuất hiện trước mặt các nhân vật lớn của tỉnh ủy.
Chuyện này đúng là khó xử.
Diệp Tuyền Minh ngây ra, không biết phải xử lý chuyện này ra sao.
Lâm Tuyền kiến nghị:
- Thị trưởng Lưu có quen chủ nhiệm Lý, thư ký trưởng Đoạn không, hay là để tôi làm chủ, mời cả ba người bọn họ, địa điểm là Vũ Trúc Cư.
Diệp Minh Tuyền làm sao quyết nổi việc này, lại gọi điện xin chỉ thị.
- Không thành vấn đề, xem như anh Lâm mời khách, có điều chi phí vẫn do thành phố bỏ, điểm này anh Lâm đừng tranh.
- Vậy cũng được, tôi không quen thuộc Vũ Trúc Cư, làm phiền thư ký Diệp an bài hộ cho, còn có hai đồng chí của văn phòng tỉnh ủy nữa.
Trao đổi số điện thoại với Diệp Tuyền Minh xong, đợi hắn tới Vũ Trúc Cư đích thân an bài chuyện tiệc tối, Lâm Tuyền gọi cho Cảnh Thiên Sương:
- Anh Cảnh, lại đổi chỗ rồi, Vũ Trúc Cư .. Còn có phó thị trưởng Lưu Thanh Sơn và thư ký của ông ta, tôi theo anh tới chỗ chủ nhiệm Lý trước, phía thư ký trưởng Đoạn, anh đã nói rồi chứ?
Trương Kỳ Sơn cha vợ của Cảnh Nhất Dân 10 năm trước là phó bí thư tỉnh ủy, Đoạn Kính Hồng là thư ký của ông, khi Cảnh Nhất Dân ở tỉnh thành, quan hệ với Đoạn Kính Hồng cực tốt, hai nhà qua lại thân thiết. Trương Kỳ Sơn nghỉ hưu, Cảnh Nhất Dân tới Tĩnh Hải tránh nạn, Đoạn Kính Hồng cũng gập ghềnh chìm nổi, tới nay mới là phó thư ký trưởng tỉnh ủy.
Đó chính là thư ký trưởng Đoạn mà Lâm Tuyền nói, quan hệ hai nhà Đoạn - Cảnh vẫn luôn mật thiết, Cảnh Nhất Dân được làm bí thư thành ủy Tĩnh Hải không chỉ nhờ Dương Thiên Hoa mà Đoạn Kính Hồng cũng hoạt động không ít, hiện Cảnh Nhất Dân lại đưa con trai phó thác cho Đoạn Kính Hồng chiếu cố.
Dương Thiên Hoa và Cảnh Nhất Dân thành thông gia, liền trở nên thân thiết với Đoạn Kính Hồng. Thông qua Dương Thiên Hoa, Cảnh Thiên Sương giới thiệu, Lâm Tuyền tất nhiên cũng rất thân thuộc với Đoạn Kính Hồng. Bữa tiệc tối nay, nếu như không có Đoạn Kính Hồng xuất hiện, Lưu Thanh Sơn, Lý Ánh không có khả năng coi trọng y lắm.
Danh sách chương