Trương Sở 28 tuổi, bề ngoài rất điển trai, tóc vuốt keo bóng, kính gọng vàng nhỏ, rất trí thức, cũng rất ngạo mạn, hắn nỗ lực bao nhiêu lâu, cuối cùng Tinh Hồ tiếp nhận hết công việc, bất kể là ai cũng chẳng thoải mái được, cho nên Trương Bích Quân không để ý tới lời chất vấn của hắn.

- Rất nhiều công tác do tổng giám đốc đích thân làm, chúng tôi chỉ phụ trách những bộ phận tương đối đơn giản, hạng mục quảng trường nghỉ ngơi ở phố thương nghiệp đi bộ đã được chính phủ phê duyệt, quan hệ ở phương diện chính phủ đều do tổng giám đốc và giám đốc Thiệu đi xử lý, lập hạng mục cũng có tổng giám đốc tham dự. Tổng giám đốc chúng tôi đã định ra cơ sở hợp tác giữa Tinh Hồ và Minh Đô, tôi nghĩ chuyện còn lại phải do chúng ta hoàn thành, chuyện gì cũng dựa vào tổng giám đốc thì sao còn xứng với tiền lương của mình? Khuôn mặt trắng trẻo của Trương Sở bị những lời nói nhẹ nhàng của Trương Bích Quân làm đỏ tím như gan lợn, nghe đi nghe đi, cô nói tôi chỉ xứng làm việc nhỏ nhặt thôi hay sao? Nhưng nếu nhất quyết yêu cầu Lâm Tuyền có mặt chẳng khác nào nói nếu không có Lâm Tuyền không làm được gì?

Trái không được, phải cũng không được, bảo sao hắn chẳng mặt mày tím tái.

Chuyện quảng trường nghỉ ngơi vốn là điều kiện Tinh Hồ cùng Hòa Hoàng đàm phán ra, Tinh Hồ lại lấy làm lợi thế giao dịch với Thiên Dật, Minh Đô. Lạc Tình tức giận với sự gian xảo của Lâm Tuyền, mặc dù về chi phí làm cầu, Tinh Hồ đưa ra nhượng bộ, song Lạc Tình vẫn thấy Hòa Hoàng bị thua thiệt trong hạng mục này.

Trương Bích Quân ra hiệu cho tất cả mọi người ngồi xuống, thấy tâm tình Trương Sở không tốt, liền chủ động đứng ra thay hắn chủ trì cuộc họp:

- Phương án mọi người đưa lên tôi đã xem qua rồi, ai trả lời cho tôi biết định giá mức 6.000 là dựa vào điều gì?

Không muốn mất phong độ trước mặt người đẹp, Trương Sở đẩy kính lên, lấy lại bình tĩnh nói:

- Khu nội thành có hai trung tâm, lấy đường Tân Thị và đường Hồ Nam làm trung tâm thương mại, từ hai trung tâm này phân tán ra, chia làm bốn cấp bậc, lấy giá cơ bản là 6.000 lần lượt giảm tới 3.000. Đương Nhiên khu vực giữa đường Tân Thị và đường Hồ Nam sẽ có hiệu ứng trùng lặp, giá cơ bản chừng 5.000. Do nỗ lực của Tinh Hồ và đầu tư trang hoàng của Minh Đô, xét tới khả năng tăng giá tự nhiên, giá mục tiêu của Minh Đô đặt ở 6.000.

Trương Bích Quân được Lâm Tuyền kéo tới tỉnh thành công tác, thu hoạch lớn nhất là tầm nhìn xa hơn, tư duy khoáng đạt hơn rất nhiều, cô vừa nghe vừa ghi chép trọng điểm vào sổ nhật ký công tác, nói:

- Hòa Hoàng hôm nay làm chứng nhận ủy thác toàn quyền cho Tinh Hồ, chung cư Đàn Sơn là hạng mục do đích thân tổng giám đốc Lâm thao tác, mục tiêu là 10.000, không biết các vị có cảm tưởng gì?

- Không thể nào, điên rồ ...

Trương Sở đứng bật dậy:

- Đàn Sơn bị kẹp giữa Minh Đô và Thiên Dật, nằm mơ mới nghĩ tới cái giá hoang đường đó, cho dù là biệt thự Kim Lăng Viên cũng chỉ bán được với giá 9.000, dù Hòa Hoàng có đầu tư lớn đến đầu vào chung cư Đàn Sơn cũng không khả năng vượt giá biệt thự trong thành phố.

Lạc Tình cũng lẩm bẩm:" Tôi cũng không tin, cho nên dù có mệt chết đi sống lại cũng phải ở lại để cười vào mũi anh ta."

- Bất kể là có khả năng hay không, Tinh Hồ đã đầu tư vào hạng mục Đàn Sơn 30 triệu, cho nên hiện giờ mọi người phải thay đổi đường lối marketing nhắm vào mục tiêu đó. Vị trí của Hoa viên Minh Đô chẳng phải đất loại hai, bắc cầu qua Phủ Thanh Hà sẽ trực tiếp đưa Minh Đô, Thiên Dật, Đàn Sơn liệt vào khu vực trung tâm của Chung Cổ Lâu. Loại bố cục như gần lại như xa này sẽ khiến cả khu vực của chúng ta trở thành dải đất thích hợp cho sinh sống nhất, chứ không phải chỉ là nâng giá trị lên một chút.

Trương Bích Quân không tranh cãi với Trương Sở, nói:

- Minh Đô nằm giữa đường Bắc Kinh và Phủ Thanh Hà, đây là khu vực Phủ Thanh Hà có cảnh quan đẹp nhất, đường Bắc Kinh càng mang đậm hơi thở lịch sử. Nếu như mọi người cho rằng biệt thự Kim Lăng Viên ở trung tâm thành phố là nhà ở có giá bán cao nhất thi nhầm rồi, thực ra có một điều không lọt vào tầm nhìn người dân, căn nhà thời Dân Quốc ở hai bên đường Bắc Kinh mới là nơi có giá cao nhất, năm ngoái có sáu dinh thự thời Dân Quốc đổi chủ, cái bán với giá thấp nhất là 12 triệu, giá mỗi mét vuông là 14.000 ...

Không đợi Trương Bích Quân nói hết Trương Sở đã cắt ngang:

- Dinh thự Dân Quốc có lịch sử lắng đọng, tất nhiên được giới phú hào ưa chuộng, nhưng nhà mới xây lại không có giá trị lịch sử.

Điểm này không ai có thể phủ nhận, Trương Bích Quân gật đầu:

- Đúng vậy, nhưng ý tôi định nói không phải là như thế, đường Bắc Kinh quy tụ rất nhiều dinh thự Dân Quốc, nếu như nhất định muốn liệt nó vào tầng cấp nào, thì những người sống ở khu vực này có tầng cấp cao nhất trong thành phố, đa phần là quan viên cấp cao ở tỉnh thành và cán bộ nghỉ hưu ...

- Chuyện này ...

Trương Sở hiểu ý Trương Bích Quân, đó là đóng dấu ấn tư tưởng đẳng cấp lên những người mua nhà, để cho bọn họ vì cảm giác ưu việt trong tâm lý mà móc túi nhiều hơn.

Vương Thúy hé cửa thò đầu vào nháy mắt với Trương Bích Quân, ý nói món vịt tần mà cô yêu thích đã được mua về.

- Mọi người làm kế hoạch phải đào sâu suy nghĩ hơn, không nên đi theo lối mòn.

Trương Bích Quân đứng dậy đẩy Lạc Tình, kệ vẻ mặt khó coi của Trương Sở, rời khỏi phòng họp.

Tới phòng nghỉ, Lạc Tình vừa bê bát vịt tần, vừa hỏi Trương Bích Quân:

- Kế hoạch của Minh Đô đã được tổng giám đốc Lâm xem rồi chứ?

- Ừ xem rồi, anh ấy còn nói mấy câu khó nghe, sợ đả kích bọn họ tôi không nói ra?

Lạc Tình tò mò hỏi:

- Anh ấy nói gì thế?

- Nguyên văn là thế này: Bảo bọn họ xuống chi nhánh rèn luyện rồi điều về đọc lại kế hoạch của mình.

Lạc Tình suýt nữa bị nghẹn, vội đặt bát xuống:

- Hi hi, tổng giám đốc Lâm mà nói cậu này trước mặt họ e có bạo động, nghe nói nhân viên dưới chi nhánh lưu động rất lớn, nửa tháng là phải tuyển đợt mới, có thể thấy số bỏ đi cũng chừng đó.

Trương Bích Quân thở dài :

- Ừ, đợt người tuyển ba tháng trước chỉ còn lại một phần ba, làm nhiều hơn trâu, ăn ít hơn trâu, chuyện tổng giám đốc Lâm dặn, không phải người thường có thể tiêu hóa nổi. Còn cả lối suy nghĩ của anh ấy nữa, mấy người chúng tôi chỉ có Cố Lương Vũ là còn theo kịp, đại khái anh ấy nhận thức sâu sắc về con người, đây không phải là thứ năng lực và kinh nghiệm thay thế được.

- Cũng phải, như khi Nguyệt Nha Hồ định giá 2.700 đồng thì người ta dè bỉu xem thường, hiện định giá gấp đôi thì người ta tranh nhau mua, Nguyệt Nha Hồ sắp bán hết rồi phải không?

Lạc Tình thầm nghĩ Lâm Tuyền đúng là như nhìn thấu tim người khác, như mình chẳng phải luôn mồm than vãn song vẫn ở lại làm trâu ngựa cho anh ta sao?

- À, tổng giám đốc để lại hai căn nhà ở vị trí tốt nhất, số còn lại đều bán hết, sau khi kết thúc, toàn bộ nơi đó sẽ giao cho vật nghiệp Tinh Hồ quản lý.

- Nghe nói sau một năm Tinh Hồ được mua lại với giá 2640, Chu Bụng To hẳn là đau lòng lắm.

- Tổng giám đốc của chúng tôi giải quyết nguy cơ tài vụ cho ông ta, lại còn kiếm thêm mấy chục triệu, dù có đau lòng cũng phải nhịn.

Nói tới đó Trương Bích Quân bật cười khẽ, mắt cong vút như trăng non, làm việc với Lâm Tuyền thật mệt, nhưng cũng rất đáng:

- Phải thôi bên đại diện kiếm nhiều hơn bên đầu tư, Chu Bụng To hẳn khó chịu lắm, ông ta bụng thì to nhưng lòng dạ lại hẹp hòi mà.

- Dù có khó chịu đến mấy vẫn theo tổng giám đốc Lâm về Tĩnh Hải đấy thôi.

- Hả, Chu Bụng To cũng đi Tĩnh Hải?

- Ừ bên Tĩnh Hải lập khu khai phát mới, tổng giám đốc nhiệt tình làm mai mối, chỉ điểm cho ông ta đường phát tài, ông ta có khó chịu thì cũng không dám trở mặt với tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện