Quách Bảo Lâm nhìn thấy khoang sau của chiếc Dogde Rams, phải thốt lên rằng Lâm Tuyền chuẩn bị cho bản thân một hành cung di động, trần khoang sau thực tế độ cao hữu hiệu lên tới 165 cm, người có chiều cao trung bình đi bên trong chỉ cần hơi cúi đầu xuống là được. Ở giữa khoang có hai cái ghế, là ghế mát xoa điện, sàn xe được trải thảm lông dầy mà êm, hàng ghế sau ấn nút một cái cho hạ xuống là biến thành chiếc giường lớn thư thái, toàn bộ ghế ngồi làm bằng da thật, cực kỳ cầu kỳ tỉ mỉ.
Cửa sổ xe là kính cách nhiệt màu thẫm, trên nóc sẽ còn có cửa sổ di động, tầm nhìn trong xe rất lý tưởng, mỗi ô cửa sổ đều có rèm gấp. Trên đầu còn có thêm một hòm đồ, phía chính diện xe là màn hình LCD 15 inch, bên trái là đầu đĩa DVD, bên trái ghế ngồi là dàn âm thanh, bề mặt rộng tới mức có thể dùng làm quầy bar tạm thời, còn có một cái tủ lạnh nhỏ. Khoang xe cùng khoang lại hoàn toàn cách biệt, liên hệ với nhau thông qua điện thoại nội bộ, lưng hàng ghế giữ còn lắp hai màn hình LCD nhỏ, có thể chơi game.
Đương nhiên loại xe như thế này cũng phải có lái xe cực kỳ chuyên nghiệp mới có thể phát huy được toàn bộ sự thư thái của nó.
Lúc đầu Phàn Xuân Binh kiến nghị chọn một bộ đội xuất ngũ làm lái xe kiêm luôn bảo vệ cho Lâm Tuyền, nhưng Lâm Tuyền phản đối, y chọn một lái xe đứng tuổi, chín chắn.
Lâm Tuyền ngồi trên chiếc ghế giữa bên trái, nhìn dòng người đông đúc ngoài cửa sổ, chập tối mùa đông, ngồi trong khoang xe không cảm thấy được cái lạnh. Diệp Kính Cương đang ngẩng đầu xem một bộ phim vừa rồi hắn xuống xe mua đĩa lậu ven đường.
Lâm Tuyền nhớ Trần Vũ, không biết cô đang làm gì, có lẽ đang học bài, hoặc là đi chơi cùng Trương Đào, Điền Lệ, không biết có nên gọi điện báo cho cô một tiếng đêm nay mình sẽ về tỉnh thành hay không? Xe đi rất chậm, Lâm Tuyền chăm chú nhìn người đi đường, từng khuôn mặt xa lạ lướt qua trước mắt, y thích ngắm nhìn cuộc sống hơn là tham gia vào nó, cái cảm giác đó rất kỳ quái, chợt vô tình có bóng người quen thuộc lướt qua, Lâm Tuyền quay ngoắt đầu lại, con ngươi mở lớn, không dám tin điều mình nhìn thấy, cầm điện thoại nội bộ lên báo cho lái xe Lão Quý dừng lại.
Lâm Tuyền nhìn chằm chằm vào hai người phía đường đối diện, chỉ càm thấy toàn thân rơi vào một hầm băng.
Trần Vũ cùng một thanh niên trẻ đẹp trai từ Quốc tế Tĩnh Hải đi xuống, khi đi qua đường, thanh niên kia nắm lấy tay Trần Vũ, lấy người che chắn cho cô, tới khi đến bên xe BMW mới buông tay ra.
Chiếc xe đó Lâm Tuyền nhớ rồi, có lần y họp muộn không kịp đưa Trần Vũ đi học khi đến trường thấy cô từ trên xe đó đi xuống, người thanh niên kia chẳng phải là Trần Vũ nói là bạn cùng lớp tình cờ đi qua sao?
Nói dối! Đó không thể là bạn cùng lớp của cô ấy, không phải là anh em họ hàng gì, nếu không vì sao cô ấy phải nói dối. Rồi cuộc điện thoại giữa đêm, cũng không phải là của những chàng trai theo đuổi tán tỉnh cô, là của hắn.
Lâm Tuyền cảm giác như bị người ta đấm tới tấm vào mặt, đầu óc choáng váng, hai mắt hoa đi, tay run run cầm di động lên gọi cho Trần Vũ, lòng hi vọng hào huyền đó chỉ là cô gái cực kỳ giống với Trần Vũ thôi, nhưng đáng tiếc, đầu kia điện thoại truyền tới âm thanh huyên náo với tiếng địa phương mà chỉ Tĩnh Hải mới có.
Nỗ lực để giọng mình thật bình thường, Lâm Tuyền hỏi:
- Em ở đâu thế?
- Em đang đi dạo phố với Điền Lệ.
Trần Vũ trả lời câu này tựa hồ linh cảm được Lâm Tuyền đang ở góc nào đó nhìn mình, liền quay đầu nhìn bốn xung quanh, khi cô nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Lâm Tuyền lộ ra sau cửa sổ xe từ từ hạ xuống, kinh ngạc đứng sững tại chỗ.
Tiếp đó hành động của Trần Vũ khiến trái tim Lâm Tuyền hoàn toàn tan nát, cô không giải thích một lời, trước khi thanh niên kia quanh đầu lại, gập điện thoại, kéo thanh niên kia đi.
Diệp Kính Cường mải xem phim lúc này mới nhận ra xe dừng lại lâu rồi, quay sang thấy Lâm Tuyền đang nhìn chằm chằm vào dòng người không ngớt bên ngoài, khuôn mặt trắng bệch, cực kỳ đáng sợ.
- Tổng giám đốc, chuyện gì thế?
- Xuống xe.
Lâm Tuyền mặt âm trầm, cảm giác mình sắp ở bờ vực sụp đổ.
- Sao ạ?
Diệp Kính Cường tưởng mình nghe nhầm.
Lâm Tuyền gầm lên như con thú điên:
- Xuống ngay.
Diệp Kính Cường vừa ngạc nhiên vừa luống cuống, bị ngữ khí ác liệt của Lâm Tuyền làm tức giận, cũng có chút giận dữ, đẩy cửa xuống xe. Khoảnh khắc hắn đóng xe lại, Lâm Tuyền không khống chế được bản thân, người trượt xuống sàn xe, cứ nằm run rẩy co quắp như thế hai tiếng đồng hồ.
Lâm Tuyền không ngừng tìm cớ biện hộ cho Trần Vũ, có lẽ cô ấy có nỗi khổ không nói ra được, chẳng phải cô ấy hẹn sau kỳ thi sẽ nói cho mình hết tất cả sao? Cũng có lúc y cực kỳ đáng thương mê hoặc bản thân, có lẽ ...có lẽ tất cả chuyện vừa trải qua chỉ là ảo giác, là ác mộng, mình quá mệt mỏi nên gặp ác mộng? Có lẽ ngủ một giấc tỉnh lại mình đang ở Chung cư Thanh Niên, chuẩn bị cuộc bán đấu giá chăng.
Lâm Tuyền cố gắng trấn tĩnh lại, rót một cốc nước nóng, như toàn thân băng giá được ấm áp hơn, để có thể khống chế được bản thân, gọi điện cho Diệp Kính Cường:
- Xin lỗi, vừa rồi tâm tình tôi không ổn, anh nhìn thấy gì cũng đừng nói ra, tự bắt xe về tỉnh thành đi.
Diệp Kính Cường lúc nãy còn vì thái độ của Lâm Tuyền làm tức giận, lúc này nghe điện thoại của y, nhận ra tâm tình Lâm Tuyền đang cực độ bất ổn, dù cố gắng áp chế nhưng nghe rõ giọng nói run run, thành ra lo lắng, hắn chưa bao giờ thấy Lâm Tuyền tức giận, thậm chí buồn cũng không, chàng trai trẻ đó lúc nào cũng vô cùng trấn định, như có thể khống chế tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay.
Rốt cuộc chuyện gì khiến Lâm Tuyền thất thố như vậy?
Chưa kịp hỏi gì thêm thì Lâm Tuyền đã dập máy, Diệp Kính Cường rất lo.
Lâm Tuyền bảo Lão Quý lái xe về tỉnh thành, y vẫn nằm ở sàn xe, đầu óc hỗn loạn vô cùng, tự an ủi bản thân, cô ấy không phải loại con gái như thế, cô ấy không bao giờ làm thế với mình, sẽ có lời giải thích hợp lý cho tất cả mọi chuyện, rồi lại bị những ý nghĩ tàn nhẫn làm tay chân giá lạnh.
Xe đi rất chậm, về tới tỉnh thành thì đã là 11 giờ đêm rồi, trong phòng sáng đèn, ô cửa sổ hiện lên bóng hình quen thuộc của Trần Vũ, Lâm Tuyền lòng mừng rỡ, tự nhủ chuyện nhìn thấy ở Tĩnh Hải chỉ là ảo giác, gần như xông vào thang máy, đẩy cửa vào phòng, nhìn thấy Trần Vũ đang thu dọn đồ đạc của mình, Lâm Tuyền lao tới ôm chặt lấy cô từ đằng sau, nước mắt không sao kìm chế được.
- Đừng hỏi gì cả, sau khi thi xong em sẽ đem mọi chuyện kể cho anh nghe.
Không phải là ảo giác hay ác mộng gì cả, tất cả là sự thực, tim như rơi xuống vực sâu muôn trượng, Lâm Tuyền buông tay ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh của Trần Vũ, mặc dù vẫn là khuôn mặt xinh đẹp đó, nhưng nó không mang lại cho Lâm Tuyền chút cảm giác ấm áp nào.
Buông Trần Vũ ra, loạng choạng lùi lại:
- Người đó là ai?
Trần Vũ đáp lại bằng sự im lặng.
Lâm Tuyền cầm chén trà ném xuống đất vỡ toang:
- Vì sao em chưa bao giờ hỏi anh? Em có biết anh muốn đem mọi thứ của mình nói cho em biết thế nào không? Nhưng em không muốn nghe, chẳng lẽ hôm nay nhìn thấy em đột nhiên về Tĩnh Hải cùng một nam nhân xa lạ tình tứ, anh phải nhìn không hỏi à?
Đôi mắt long sòng sọc của Lâm Tuyền trông cực kỳ kinh khủng, Trần Vũ bị tiếng chén trà rơi xuống đất làm giật nảy mình. Phụ nữ ở trong những thời khắc này luôn luôn trấn tĩnh hơn nam nhân, Trần Vũ không nói gì cả, lặng lẽ lấy chỏi quét mảnh thủy tinh vỡ đổ vào thùng rác:
- Anh bình tĩnh một chút, em không làm chuyện gì có lỗi với anh, em có nỗi khổ trong lòng.
Danh sách chương