Lâm Tuyền kiếm một cái cớ miễn cưỡng:

- Quan hệ giữa Lệ Cảnh và chúng ta có chút phức tạp, em và Trần Thần không bị ảnh hưởng là tốt rồi, nhưng tuyệt đối không được tiếp xúc với người chi nhánh Lệ Cảnh ở London, nước Anh là quốc gia rất truyền thống cổ hủ, em muốn tán được anh tràng đẹp trai nước ngoài làm vinh quang tổ quốc thì đi Pháp học, trước tiên theo Diệp Linh Thư học tiếng Pháp một năm, năm sau anh an bài cho em đi.

- Ai thèm tán bọn con trai nước ngoài chứ.

Tiểu Sơ đỏ mặt, bị lời của Lâm Tuyền chọc cười, khuôn mặt thanh xuân bùng nở nụ cười thuần khiết vô bì:

Lúc sau Phương Nam dẫn Tiểu Tư Vũ đi vào, hai dì cháu đều là trẻ con rất hợp nhau, Tiểu Sơ liền dẫn Tiểu Tư Vũ ra ngoài sân chơi, Lâm Tĩnh Di hỏi:

- Lệ Cảnh và chúng ta có xung đột gì? - Ừm, sau lưng Lệ Cảnh và Trương Quyền, có thể nói Lệ Cảnh là của chung Trương Quyền và Trần Minh Hành, Trương Giai Minh con trai Trương Quyền được bồi dưỡng làm người nối nghiệp Lệ Cảnh.

- Chỉ như thế thôi à?

Lâm Tĩnh Di thấy Lâm Tuyền nói những lời này ngữ khí không được tự nhiên cho lắm, nghi ngờ hỏi lại:

- Chỉ đơn giản thế thôi?

- Dạ, Trương Quyền lợi dụng vị trí thị trưởng thông đồng cùng Trần Minh Hành chiếm đoạt tài sản quốc gia, mấy tỷ đồng của Lệ Cảnh, có một nửa là tài sản đục khoét từ tổng công ty xây dựng Tĩnh Hải, không thể để cho ông ta thuận lợi lui về hưởng thụ tài sản chiếm được của quốc gia của nhân dân mà có được.

- Ồ.

Lâm Tĩnh Di không hiểu rõ quan hệ trong đó, chỉ gật đầu đút tay vào túi áo blu đi ra:

- Phương Nam tôi giao nó lại cho cô nhé.

Phương Nam tay tự nhiên đặt lên vai Lâm Tuyền, hỏi:

- Từ khi nào cậu lại có lòng chính nghĩa như thế?

Mắt Lâm Tuyền ánh lên dữ dội, nhưng giọng bình thản tới phát lạnh:

- Nhìn thấy bọn chúng là lòng chính nghĩa của em bành trướng vô hạn.

Năm 93, bất động sản đang vào thời kỳ phát triển nóng, các cấp chính quyền đều nhìn trúng vào đường phát tài từ bất động sởn, cực cơ giới, cục công nghiệp nhẹ cùng Cty Ngân Xí, Giai Thế Lợi lấy danh nghĩa lập hạng mục xây dựng cơ bản, hợp tác xây dựng hai tòa nhà Thiên Nhuận, Tĩnh An. Thiên Nhuận có tổng diện tích thiết kế là 76.000 mét vuông, Tĩnh An có diện tích 61.000 mét vuông. Nhưng cả hai đều là hạng mục xây dựng cơ bản, không thể nào đưa ra thị trường cao ốc thương mại để kiếm lợi.

Khi đó dưới sự can thiệp của Cố Hiến Chương bí thư thành ủy, Ngân Xí và Giải Thế Lợi đem hai tòa nhà cuyển giao cho công ty bất động sản tên Kim Các, từ đó hạng mục xây dựng cơ bản chuyển thành hạng mục thương mại, nhập vào hạng mục Cao ốc Thiên Vũ.

Kim Các không phải vì lần chuyển quyền sở hữu này mà trả quá nhiều tiền chuyển nhượng, mà do Ngân Xí, Giai Thế Lợi thành chủ nợ. Tới năm 97, Cao ốc Thiên Vũ xây xong tầng đỉnh, không may gặp đúng thời kỳ đóng băng của thị trường bất động sản, chuỗi tài chính của Kim Các dựa dẫm vào ngân hàng tức thì bị đứt đoạn, hạng mục bị dừng lại.

Năm 98, một chủ nợ khác của Kim Các là Cty Thần Thánh đề xuất dùng 60 triệu mua 51% cổ phần của Kim Các, do đang túng quẫn, Kim Các phải đồng ý chuyển nhượng cổ phần, nhưng chỉ nhận 5 triệu tiền đặt cọc mà đã chuyển nhượng cổ phần trái quy định cho Cty Thần Thánh, đồng thời để lại ẩn họa cho một loạt chuyện chuyển quyền sở hữu sau này.

Năm 99, vì Kim Các thiếu nợ Ngân Xí, Giai Thế Lợi, bị hai công ty này đệ đơn lên tòa án nhân dân cao cấp xin trọng tài phân xử. Ngày 16 tháng 12 năm 1999 ủy ban trọng tài đưa ra quyết định cho điều đình, xác nhận Ngân Xí và Giải Thế Lợi đem toàn bộ quyền lợi chuyển giao cho Cty đầu tư An Thạch quản lý.

Sau đó An Thạch lại đệ đơn lên tòa án đòi chấp hành điều khoản tòa án đưa ra trước đó, nên tháng 6 năm 2000 và tháng 11 năm 2000, hai tòa nhà Thiên Nhuận, Tĩnh An tiến hành bán đấu giá, giá sàn lần lượt từ 370 triệu, giám xuống 300 triệu, 280 triệu rồi 250 triệu.

Là cổ đông khống chế Kim Các, Cty Thần Thánh cùng Cty An Thạch đạt thành ý kiến nhất trí phương án giải quyết quyền chủ nợ và bán đấu giá. Nhưng tới nay Cty Thần Thánh còn chưa trả đủ tiền cho 51% tiền chuyển nhượng cổ phần của mình, nội bộ Kim Các không thừa nhận địa vị của Cty Thần Thánh, cho nên hiệp nghị giữa An Thạch và Thần Thánh bị bọn họ phản đối, hoài nghi tính hợp pháp của chuyện bán đấu giá.

Đó là một trong số nguyên nhân hai cuộc bán đấu giá đều đổ vỡ.

Mỗi lần về tỉnh thành, chỉ cần rảnh rỗi là Lâm Tuyền đều bảo Quý Vĩnh lái xe tới đường Bắc Kinh đi một vòng, lần này cũng không phải ngoại lệ, đường Tương Dương ồn ào huyên náo, nhưng vừa mới tiến vào con đường thấp thoáng tòa biệt thự cổ kính dưới tàng cây xum xuê, sự huyên náo đó biến đi đâu mất hết, lòng người trở nên thư thái lạ thường.

Nếu như không có hạng mục Đàn Sơn, có lẽ nơi này cứ tồn tại âm thầm lặng lẽ như thế mãi, tuyệt đại bộ phận người dân đều không ý thức được khác biệt với nơi khác.

Từ xa có thể nhìn thấy chóp Chung cư Đàn Sơn, từ từ tới gần, tường pha lê phản chiếu ánh tịch dương biến thành màu đỏ sậm, viên lâm tư gia lúc này cũng hoàn toàn thể hiện ra vẻ đẹp tráng lệ tự n hiên của nó, từng tầng từng tầng lá xanh ngát bao phủ lên khói lam chiều.

Quý Vĩnh tới đây đều không quên lái xe thật chậm, người trong xe cũng ngây ngất nhìn thành tựu huy hoàng do bọn họ sáng tạo ra.

Biệt thự số 36 vẫn chưa lộ diện với người đời, vậy mà có người trả cho nó 50 triệu, là chủ quản hạng mục, Diệp Kính Cường hiểu hơn ai hết giá trị của tòa biệt thự này, không nói tới tiền đã đầu tư vào đó, chỉ riêng mảnh đất này so với một năm trước đó đã tăng giá lên gấp năm sáu lần, trị giá tới 20 triệu rồi, nếu biệt thự này chỉ có giá 50 triệu, phú hào còn chẳng đánh nhau vỡ đầu vì nó?

- Tòa biệt thự này tổng giám đốc để lại cho bản thân đi.

Diệp Kính Cường thực sự không nỡ để "đứa con cưng" này lọt vào tay người ngoài:

- Xa xỉ quá.

Lâm Tuyền lắc đầu:

- Nếu thực sự xây cho bản thân ở thì đâu cần tốn nhiều tâm tư như vậy?

- Hiện giờ tổng giám đốc là người có tiền rồi, cũng nên học hưởng thụ một chút chứ.

- Mọi người cứ nghĩ tôi không biết hưởng thụ là nhầm rồi.

Lâm Tuyền cười nói:

- Như tìm được một cuốn sách hay, tới chỗ tĩnh lặng thoải mái, mở rộng tâm trí đắm chìm vào đó là hưởng thụ mỹ diệu không gì bằng.

Thiệu Binh lè lưỡi, kiểu "hưởng thụ" cao nhã đó hắn không hấp thu nổi:

- Ông Khổng cũng không có ý này à?

- Tôi không nghe ông ấy nói tới, tôi nghĩ ông ấy cũng không vào ở đây đâu, người quyền quý thực sự không muốn bị tầng lớp thị dân chú ý, thủ pháp thao tác biệt thự này có chút đặc thù, hiện danh tiếng của nó đã đủ rồi, mọi người cố gắng dìm nó xuống, mồi ngon như thế này, còn sợ không có cá cắn câu à?

Xe tuy đi rất chậm, cho dù người trên xe là dân chuyên nghiệp hay bán chuyên nghiệp, đều bị phong cách kiến trúc độc đáo hai bên đường thu hút, cảm thụ về cái đẹp tất nhiên cũng hơn người bình thường, đều say sưa thưởng thức cảnh đẹp bên người.

Đột nhiên có một bóng hình xinh đẹp đi lướt qua cửa sổ xe, Phàn Xuân Binh tinh mắt nhìn thấy, hỏi:

- Đó chẳng phải là bạn học của tổng giám đốc sao?

Phương Nam quay đầu lại nhìn, thấy bóng lưng tha thướt của Lục Nhất Mạn đang rẽ vào một tòa biệt thự bên đường.

Thiệu Binh tặc lưỡi:

- Đại học Đông Hải đúng là nơi ngọa hổ tàng long, số 48 đường Bắc Kinh, để tôi tra xem nào ...

Trước kia vì yêu cầu của hạng mục Đàn Sơn, Thiệu Binh đã điều tra toàn diện toàn bộ chủ nhân các tòa biệt thự ở đây, hắn thuận tay mở máy vi tính trên xe:

- Xem nào, số 48, Lục Bá Uyên, phó chủ tịch ủy ban học thuật đại học ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện