Quách Bảo Lâm xấu hổ gãi đầu:
- Hình như là tìm rồi, nhưng không có tác dụng, chỉ đồng ý hôm đổi biển tới hưởng ứng.
Lâm Tuyền biết nhà họ Quách đang rất sốt ruột, chịu khó giải thích :
- Chuyện này muốn anh Triệu Tăng trực tiếp giúp đỡ là không thể, anh ấy đi theo Cảnh Nhất Dân chịu đựng bài xích lạnh nhạt mười năm mới có vị trí hôm nay, mày cũng không thể trách anh ấy không giúp. Cảnh Nhất Dân là loại người như thế nào, ông ta tới Tĩnh Hải 11 năm, mày bao giờ nghe nói ông ta dùng quyền mưu lợi chưa? Nếu Triệu Tăng làm việc này, tin đồn lan tới tai ông ta, Triệu Tăng còn mong được ông ta nâng đỡ hay sao?
Quách Bảo Lâm nghe thế thì càng quýnh lên :
- Vậy chuyện nhà hàng phải làm sao? Ông già ném hết vốn liếng vào đó rồi.
- Ông già nhà mày nói chuyện không thật chút nào, mày làm con chưa chắc đã biết nội tình đấu. Tối mời Vũ Cường và huynh đệ của hắn tới ăn cơm, lúc ấy hẵng nói.
Nói xong Lâm Tuyền lên xe chuẩn bị rời đi :
- Ê, này này, giờ mày đi đâu ?
Ghi đông bị Quách Bảo Lâm túm lấy, không nhúc nhích được chút nào, Lâm Tuyền cười yếu ớt:
- Đi tới văn phòng thành ủy báo danh, còn chẳng phải vì chuyện của nhà mày mà nhọc công sao?
- Đi, đi nhanh lên, cẩn thận xe cộ.
Quách Bảo Lâm cười giả lả thúc giục:
Vũ Cường hết nhìn Lâm Tuyền lại nhìn Quách Bảo Lâm, nghe hai tên này nói chuyện không giống đóng kịch, lẽ nào Lâm Tuyền quen biết lãnh đạo thành phố thật?
Lâm Tuyền đạp xe tới bên ngoài tòa nhà thành ủy, tìm bốt điện thoại gần đó rồi gọi vào trong, Triệu Tăng đang tham gia cuộc họp thường lệ của thành ủy, có điều hắn đã dặn dò Tần Minh của phòng hành chính, Lâm Tuyền vừa mới đợi một phút ở ngoài cửa đã thấy Tần Minh vội vàng từ trong chạy ra.
Tòa nhà thành ủy do ba kiến trúc chủ thể là lầu sảnh, lầu làm việc, trung tâm hội nghị tạo thành. Trần Nhiên khi còn tại nhiệm chủ trì xây dựng, hoàn thành vào năm 91, Lâm Tuyền tất nhiên không lạ lẫm gì bố cục ở nơi này. Khu làm việc thành ủy chiếm ba tầng lầu có chút cũ kỹ, hai mặt tướng xám xịt đầy cây trường xuân xanh biếc.
Tần Minh tuổi ước chừng 34 - 35, cũng là sau khi Cảnh Nhất Dân lên chức, trong lần điều chỉnh nhân viên thành ủy mới làm chủ nhiệm phòng hành chính. Lâm Tuyền thấy hắn là Tiểu Tần trong miệng Triệu Tăng nói hôm qua, thầm nghĩ Triệu Tăng làm phó thư ký trưởng chưa được mấy tháng mà đã có khẩu khí lãnh đạo rồi.
Lâm Tuyền tới văn phòng thành ủy thực tập, không hi vọng được vào cơ cấu hành chính có tính bảo mật. Văn phòng thành ủy trừ phòng thư ký, phòng tin tức, phòng tổ chức nhân sự, phòng điều tra còn phòng nghiên cứu chính sách là những phòng ban bảo mật. Ngoài ra còn có đơn vị biên chế sự nghiệp như phòng hành chính, phòng tổng hợp, đội xe.
Triệu Tăng chỉ dặn dò Tần Minh tiếp đãi Lâm Tuyền chứ không nói rõ thân phần của y. Tần Minh vì quan hệ với Triệu Tăng mới lên được cấp chính khoa, cho nên không dám qua loa, dẫn Lâm Tuyền đi một vòng trung tâm hội nghị, lại dẫn y vào lầu làm việc, Lâm Tuyền cũng không mấy chú tâm, chỉ cần nhớ tên các cơ cấu ở đây để lúc cần có thể tới đúng chỗ cần tìm là được, còn mấy người Tần Minh giới thiệu y không chú tâm lắm, Tần Minh cũng chẳng giới thiệu những nhân vật có trọng lượng cho y, đơn giản y chẳng là gì.
Đi hết một vòng chuẩn bị quay về văn phòng làm việc thành ủy thì thấy ầu thang bên trái có một đoàn người đi xuống, Cảnh Nhất Dân năm nay mới 52, hai mai đã nhuộm sương, vóc người vẫn gọn gàng nhanh nhẹn, trông không giống viên quan bụng bự do ngồi văn phòng lâu năm, vẻ mặt đầy thần thái, bị mọi người xúm xít ở giữa. Triệu Tăng đi trước một bậc thang, đang quay đầu lại nói gì đó với ông ta.
Trông thấy người đàn ông đó, lửa giận đè chặt trong lòng Lâm Tuyền bao lâu âm ỉ cháy, cách đây nhiều năm, người này giống như Triệu Tăng hiện giờ, thường xuyên tới nhà y, hay vò đầu y như một ông chú thân thiên, Lâm Tuyền rất quý ông ta, rồi đột nhiên một ngày biến cố đó xảy ra, không còn thấy mặt ông ta nữa, Lâm Tuyền từng có lần hỏi cha y “ba, sao lâu rồi không thấy chú Cảnh tới chơi?”, cả cha vè mẹ y đều im lặng, thực sự so với rất nhiều người thời đó tới nhà y nói và làm những điều khủng khiếp, Cảnh Nhất Dân không làm gì cả, song y cảm nhận được từ cha y, hành động của Cảnh Nhất Dân mới làm cha y tổn thương nhất.
- Chú Cảnh.
Dằn cảm xúc không nên xuống, kế hoạch này y chuẩn bị lâu rồi, mà mấu chốt chính là Cảnh Nhất Dân :
Đột nhiên có người gọi mình một cách hết sức thân thiết, Cảnh Nhất Dân sửng sốt một lúc, sau khi Trần Nhiên rời nhiệm, ông ta liền xa lánh nhà Lâm Minh Đạt, ấn tượng với Lâm Tuyền dừng lại ở sáu bảy năm trước. Có điều Triệu Tăng đã đem chuyện hôm qua báo cáo với ông ta rồi, bước chân hơi khựng lại trong thoáng chốc, rồi đi nhanh tới nắm lấy tay Lâm Tuyền:
- A, Tiểu Ba, đã lớn thế này rồi. Triệu Tăng đã nói với chút chuyện của cháu rồi, sau này cháu chính là một người lính của chú đấy, hiện giờ thực tập, tốt nghiệp xong theo bên chú làm việc nhé.
Mọi người ngạc nhiên nhìn Lâm Tuyền chằm chằm, Cảnh Nhất Dân tới Tĩnh Hải làm việc bao năm, trước tiên là từ tỉnh nhảy dù xuống làm phó thư ký trưởng thành ủy, sau đó là bí thư khu ủy khu Tĩnh Nam, thư ký trưởng thành ủy, phó bí thư thành ủy. Mặc dù ba tháng trước ông ta luôn bị đẩy ra khỏi trung tâm quyền lực Tĩnh Hải, nhưng cũng là nhân vật trọng yếu ở đất này, quan hệ thân thích của ông ta đã bị người thành ủy tìm hiểu thấu rồi, không nghĩ ra chàng thanh niên tuấn tú cao gầy trước mặt là ai.
Lâm Tuyền vốn không muốn cấp thiết bắt liên hệ với Cảnh Nhất Dân như thế, nhưng ở đây toàn là nhân vật dẫm chân một cái khiến Tĩnh Hải rung chuyển, cơ hội tốt như vậy tất nhiên y không muốn bỏ lỡ.
Trần Nhiên làm bí thư thành ủy Tĩnh Hải 9 năm, thành ủy Tĩnh Hải thành nhà riêng của ông ta, mặc dù Tĩnh Hải phát triển rất nhanh, nhưng cũng tồn tại vấn đề kinh tế nghiêm trọng.
Khi ấy Cảnh Nhất Dân mới nhảy dù từ tỉnh xuống được ba năm, không muốn gia nhập phe của Trần Nhiên, bị liệt vào nhóm cô lập, nhưng qua lại rất thân thiết với người bạn đồng môn Lâm Minh Đạt.
Lâm Minh Đạt không dựa dẫm vào quyền lực của cha vợ, thậm chí ở vấn đề căn bản còn có tranh chấp, không hay qua lại nhà cha vợ, nhưng dù sao vẫn là con rể Trần Nhiên. Cảnh Nhất Dân thông qua mối quan hệ này vừa không quá thân mật với phe Trần Nhiên, lại không bị Trần Nhiên cố ý chèn ép, cắm rễ chắc chắn ở Tĩnh Hải.
Sau khi Trần Nhiên rời nhiệm, Cảnh Nhất Dân cũng không bị liên lụy, bên trên có ghế trống, ông ta tự nhiên leo lên.
Do cục diện Tĩnh Hải mấy năm qua có chút hỗn loạn, quan viên bị kéo ngã khá nhiều, Cảnh Nhất Dân không thuộc bất kỳ phe phái nào, lại dùng tốc độ nhanh nhất leo lên đỉnh kim tự tháp quyền lực của Tĩnh Hải.
Cảnh Nhất Dân sợ bị vấn đề của Trần Nhiên để lại làm liên lụy, nên không qua lại với Lâm Minh Đạt. Khi ấy Lâm Tuyền chỉ 15 tuổi, đã cảm nhận được sâu sắc thói đời ấm lạnh, con người vì thế trưởng thành nhanh chóng, tính cách trở thành lãnh đạm trầm tĩnh, hoàn toàn không giống thiếu niên sôi nổi ở độ tuổi ấy.
Nhớ lại thời đó, Lâm Tuyền còn rất nhiều oán hận Cảnh Nhất Dân, lúc này không biết bị thái độ thân thiết của ông ta làm động lòng, hay là y quen nhìn thấy sự đời bạc bẽo, không ngờ cảm thấy chuyện vong ân phụ nghĩa của Cảnh Nhất Dân năm xưa chẳng còn là gì nữa, cứ như nó trôi hết theo tiếng « chú Cảnh » kia rồi vậy.
Công bằng mà nói, người duy nhất có quyền phán xét việc làm của Cảnh Nhất Dân những ngày đó là ba y.
Cứ như có một con người khác khống chế bản thân nở nụ cười hơi ngượng ngùng của chàng thanh niên mới vào đời, Lâm Tuyền thản nhiên nhận làm cháu Cảnh Nhất Dân, trước mặt quan viên chủ yếu của Tĩnh Hải, nói chuyện vài câu mang tính chất tư nhân với Cảnh Nhất Dân, chỉ trong thời gian ngắn đã để lại ấn tượng sâu sắc với những người có mặt ở đó.
Cảnh Nhất Dân có một cuộc họp gấp, thân thiết hỏi thăm vài câu rồi tạm biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện