Trần Nhiên gật đầu hài lòng, rút ra một tờ giấy trắng viết một loạt những cái tên lên đó, toàn là khách quen của tòa trạch viện này, Trần Nhiên đem danh sách giao vào trong tay Lâm Tuyền, buông một tiếng thở dài:
- Những người này năm xưa có quan hệ rất sâu với ông, cho dù đi theo Chu Bình, Dương Vân cũng bị nghi kỵ, xa lánh. Ông nghỉ lâu quá rồi, khi tại vị cũng không có xung đột gì với Cảnh Nhất Dân, hắn ta dùng bọn họ không phải lo gì cả.
Lấy trong ngăn kéo ra một cái hộp gỗ li, lấy con dấu trong đó ra:
- Cảnh Nhất Dân chẳng có giao tình gì với ông, nhưng năm ông 60 tuổi, hắn tặng cho ông con dấu này, cháu thay ông trả lại cho hắn, thêm vào danh sách này, xem như ông trả lễ.
Lâm Tuyền mân mê con dấu trong tay, giống ngọc mà không phải ngọc, trên đinh khắc hình sư tử bán thân, thiếu một cái sừng, trông khá là rỉ, không biết bằng chất liệu gì, trên con dấu có sáu chữ Triện, Lâm Tuyền không nhận ra. Lại cầm danh sách lên xem, một số cái tên không lạ, mấy năm gần đây mới dần đi xuống.
- Ông ngoại, có cần đánh tiếng với bọn họ trước không?
- Nếu Cảnh Nhất Dân thấy cần thiết sẽ có biểu thị, còn chúng ta nếu ngầm có hành động gì, sẽ khiến hắn ta nghi ngờ, vả lại trong quan trường đừng có hi vọng người ta biết đền ơn đáp nghĩa. Ông nửa người đã chôn dưới đất vàng rồi, dù bọn họ có hiểu ân tình này là do ông tặng bọn họ thì bọn họ cũng thèm để ý tới một ông già sao? Đợi Cảnh Nhất Dân chấp nhận bọn họ rồi, cháu hãy qua lại với bọn họ, họ đều là tinh anh trong cán bộ trung tầng Tĩnh Hải, sẽ giúp được cho cháu vài việc.
Trần Nhiên cẩn thận dặn dò lần nữa:
- Hãy nhớ có thể dùng bọn họ để giải quyết vấn đề, nhưng tuyệt đối không nên đặt hi vọng vào bọn họ.
- Vâng, cháu hiểu ạ.
Lâm Tuyền tới tây sương phòng gọi điện cho Triệu Tăng, Triệu Tăng biết y tới gặp Trần Nhiên, đang ở thành ủy đợi điện thoại của y để báo cáo cho Cảnh Nhất Dân. Lâm Tuyền nhắc tới chuyện con dấu, lúc này mà tới thành ủy sẽ lọt vào mắt kẻ chú tâm, sinh ra suy đoán không cần t hiết, Lâm Tuyền hi vọng buổi tối tới bái phỏng Cảnh Nhất Dân, trong lòng y cũng có nguyện vọng tăng cường thêm quan hệ với Cảnh Nhất Dân.
Nghe thấy đầu bên kia có tiếng thì thầm nghị luận, Lâm Tuyền đoán Cảnh Nhất Dân đang ở bên cạnh, chắc Triệu Tăng nhận điện thoại trong văn phòng ông ta, thầm nghĩ di động đúng là tiện, không cần ngồi chết dí một chỗ ôm cái điện thoại.
Buổi tối Cảnh Nhất Dân còn phải tham gia một bữa tiệc, không có thời gian rảnh, Lâm Tuyền đại biểu Trần Nhiên tới thăm, Cảnh Nhất Dân không thể quá qua loa, con dấu là thứ yếu, nó chỉ đại biểu cho thái độ của Trần Nhiên, ông ta nóng lòng với cái bản danh sách kia, lo lắng nếu đem kế hoạch khu khai phát mới lên cuộc họp thường ủy thảo luận không thể thuận lợi thông qua, liền bảo Triệu Tăng hẹn Lâm Tuyền sau chín giờ sẽ phái xe tới đón y.
Lâm Tuyền nghĩ tối phải ăn cơm với đám Vũ Cường, bảo Triệu Tăng đưa xe tới Tú Thủy Các đón y.
Triệu Tăng nghe thấy tên Tú Thủy Các thì hơi do dự, nhớ tới Quách Đức Toàn, không biểu lộ gì, chỉ bảo đến lúc đó sẽ phái sẽ đến đón.
Lâm Tuyền cúp điện thoại, mới nhớ ra đem chuyện Tú Thủy Các hỏi ý kiến ông ngoại, Trần Nhiên cười:
- Cảnh Nhất Dân lên nắm quyền, sóng gió ở Tĩnh Hải liền cuộn trào, trên từ thành ủy, các khu huyện đều xào bài lại, dưới tới nhà hàng khách sạn tìm cách mưu lợi. Quách Đức Toàn nhìn thấy quan hệ giữa nhà cháu và Triệu Tăng, mới có quyết tâm và dã tâm lớn như vậy, cũng là kẻ thú vị đấy. Biện pháp thì có, trước tiên là phải biến Tú Thủy Các thành một đề tài nói chuyện, ít nhất để người thành ủy đều biết, như thế mới có người nhắc tới, ân tình thuận nước đẩy thuyền thì Triệu Tăng sẽ làm thôi.
- Chẳng phải là quảng cáo sao ạ? Truyền thông bình thường thì không được rồi, thật là đau đầu.
Lâm Tuyền giờ mới hiểu sao Quách Đức Toàn bỗng nhiên to gan như vậy, chuyện chưa chắc đã dám làm liều, xem ra làm ông chủ nhà hàng nhiều năm vẫn chưa rửa hết tính đại ca giang hồ, Quách Bảo Lâm là bạn thân thiết ít ỏi của y, không thể không thấy chết không cứu, có lẽ Quách Đức Toàn chính là nhắm vào điểm này. Lâm Tuyền ôm đầu nói:
- Ông ngoại, cháu không thể ở lại ăn cơm với ông rồi.
- Không sao, cháu về thành phố đi, mang cả Tiểu Sơ đi, buổi trưa nó đã than vãn rồi, nói ở với ông già như ông chẳng thú vị gì.
Trần Nhiên cười ha hả, quay đầu sang phía cửa sổ, nheo mắt nhìn bóng người tràn đầy sức sống của Lâm Tiểu Sơ và Trần Thần đang đuổi theo Tiểu Vĩ.
Có giấy tờ nhà đất, con dấu cổ, danh sách ở trên người, Lâm Tuyền liền quay trở về thành phố, Trần Thần ở trước mặt Lâm Tuyền vẫn cứ xấu hổ, chỉ nói chuyện với Lâm Tĩnh Sơ, đầu nghiêng đi ngay cả nhìn Lâm Tuyền cũng không dám.
Lâm Tĩnh Sơ ỏm tỏi muốn theo tới Tú Thủy Các ăn cơm, Lâm Tuyền không muốn em gái tiếp xúc với đám Vũ Cường, song lại không dám trái ý tiểu công chúa Lâm gia, chỉ đành dặn dò cô không được đem chuyện nhìn thấy nghe thấy nhắc lại trước mặt cha.
Đem dưa nẫu tới bến xe bán dù không tới mức thương thiên hại lý, cũng tuyệt đối đáng gọi là lương tâm đã bị chó tha mất. Lâm Tuyền dù vô cùng kính trọng cốt cách con người của cha mình, nhưng y không muốn đi theo con đường giống ông, có thể nói y chịu sự ảnh hưởng của Trần Nhiên lớn hơn nhiều.
Đem giấy tờ cất vào trong ngăn kéo phòng mình, may mà Lâm Minh Đạt còn chưa về, Lâm Tuyền khỏi phải đau đầu kiếm cớ lừa ông, để lại một tờ giấy nhắn, rồi cho danh sách và con dấu vào chiếc hộp gỗ đàn, tới thẳng Tú Thủy Các.
Cô nhóc con Trần Thần cũng mặt đầy hưng phấn, đây là loại hưng phấn được tham dự cùng người lớn làm chuyện xấu.
Tới Tú Thủy Các, Quách Bảo Lâm mặt mày sốt ruột đứng ở bãi đỗ xe chờ đợi, thấy Lâm Tĩnh Sơ xuống xe trước tiên, tức thì đổi sang nụ cười xấu xa:
- Tiểu công chúa hôm nay sao lại nể mặt giá lâm tệ xá thế này, Tiểu Ba không bị em hành hạ chết chứ.
Lâm Tiểu Sơ cong môi nguýt Quách Bảo Lâm một cái, cô tất nhiên cũng rất thân với Quách Bảo Lâm nên không thèm đáp câu nói đùa này, kéo Trần Thần sang một bên thì thầm vào tai, còn chỉ chỏ Quách Bảo Lâm, chắc chắn nói những điều không hay ho gì.
Thấy Trần Thần nhìn mình là lạ, Quách Bảo Lâm hối hận không thôi, biết còn có tiểu mỹ nữ khác vừa rồi không trêu vào bà cô kia để mang vạ.
Quách Đức Toàn có lẽ cũng đang ở trong nhà mong ngóng, chạy ra hỏi:
- Tiểu Ba, cháu vừa từ thành ủy ra, sao không mời anh Triệu Tăng đi cùng.
Tối ăn cơm cùng đám lưu manh Vũ Cường, mời Triệu Tăng tham gia không phải là tát vào mặt người ta à? Nhưng Lâm Tuyền chỉ cười, nhà hàng không khởi sắc chút nào, khó trách Quách Đức Toàn nóng vội như thế.
- Cháu vừa từ chỗ ông ngoại tới, chú Quách, văn phòng của chú ở đâu, cháu gửi nhờ cái này, buổi tối cháu lấy.
Quách Bảo Lâm cướp lấy cái hộp muốn mở ra xem, cái hộp có khóa ngầm, không mở được, mím môi mím lợi dùng sức một hồi không ăn thua, còn bị Lâm Tĩnh Sơ ở bên cạnh mỉa mai, Quách Bảo Lâm đòi Lâm Tuyền mở ra cho hắn mở rộng kiến thức.
Lâm Tuyền làm sao có thể cho hắn biết giao dịch giữa ông ngoại và Cảnh Nhất Dân được, không thèm để ý tới hắn, giao hộp cho Quách Đức Toàn, Quách Đức Toàn dẫn y lên lầu, cho hộp vào két an toàn, còn đưa chìa khóa két cho Lâm Tuyền.
Trong két an toàn còn có mấy chục xấp tiền mặt, Quách Đức Toàn đúng là khéo lấy lòng người, Lâm Tuyền xua tay:
- Chẳng có gì quý trọng đâu ạ, cháu cầm trong tay còn thấy phiền.
Liền trả chìa khóa cho ông ta.
Danh sách chương