Khi Thư Nhã tới Tòa nhà Nam Cảng thì mới là 9 giờ, chính là giờ công ty làm việc. Phương Nam nhìn thấy Thư Nhã thì đi nhanh tới, khoác tay Thư Nhã hỏi nhỏ:

- Em đọc bài báo đó rồi à? - Vâng, anh ấy thế nào rồi ạ?

- Đang cùng luật sư Chương Lập thảo luận một chút vấn đề về pháp luật.

Thư Nhã lắc đầu nói:

- Chị Phương Nam, có thể cùng em ra ngoài nói chuyện không?

Nhìn thấy người yêu của mình lại vì một nữ nhân khác mà như gặp đại địch ở tuyệt cảnh, đổi lại là ai trong lòng cũng không dễ chịu chút nào, Thư Nhã bỏ việc ở Thuận Nghĩa về, chứng tỏ cô quan tâm tới Lâm Tuyền hơn cảm xúc của bản thân rồi. Phương Nam gật đầu, cùng Thư Nhã đi lên tầng thượng, không khí bên ngoài lạnh căm, có thể khiến người ta tỉnh táo hơn.

- Anh ấy sẽ tìm mọi cách cứu Trần Minh Hành chứ?

- Ừ.

Phương Nam không có gì phải giấu:

- Khả năng là thế.

Thấy ánh mắt quan tâm của Phương Nam, Thư Nhã nhoẻn miệng cười:

- Em không sao đâu, nếu có ghen thì chị mới là người được ghen trước, em chỉ lo cho Lâm Tuyền, tình cảnh của Trần Vũ thật khổ, em cũng không muốn anh ấy khoanh tay ngồi nhìn, anh ấy là người lương thiện, trước kia đi học em đã nhận định như vậy, nếu chẳng phải vì thế em đã chẳng thích một tên lưu manh ...

Cảnh sát tuy tra xét đóng cửa nơi phát hành tờ báo, song đối phương nhiển nhiên đã có chuẩn bị kỹ càng, thiết lập hơn mười điểm phát hành tạm thời trong thành phố, rất nhiều công viên đi vào tòa nhà đều bàn luận sự kiện này, vì đương sự Trương Quyền đã qua đời, cho nên mọi người chĩa hết mũi nhọn vào Trần Minh Hành.

Mặc dù mấy năm qua đề tài Trần Minh Hành và Trương Quyền câu kết đã nhạt dân, nhưng thời kỳ Lệ Cảnh hưng thịnh nhất, loại tin đồn này truyền khắp hàng cùng ngõ hẻm, chẳng qua là quá nhiều phiên bản, người dân chỉ coi như phát tiết chút bất mãn thôi, khôn ngờ bài báo này chỉ ra chi tiết trong đó, đa phần cho rằng bài báo là sự thực.

Cố Hiểu Linh lúc này còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của bài báo này thế nào, hiện trong tay cô ta cũng cầm tờ báo đó, tới lầu tám, đang chuẩn bị tìm Lâm Tuyền, thấy các phó tổng giám đốc đều tề tụ trong phòng thư ký thì hơi ngạc nhiên, rồi tự giải thích:

- Ồ Liên hợp Tĩnh Hải vừa mới hòa hoãn quan hệ với Lệ Cảnh liền xuất hiện bài báo này, đúng là khiến người ta tức giận.

Lúc này Lâm Tuyền mở cửa tiến luật sư Chương Lập ra về, nhìn thấy Cố Hiểu Linh cũng có mặt, nói:

- Giám đốc Cố cũng ở đây thì tốt rồi, thị trưởng Liễu sắp tới đây họp mặt, chị cũng tham gia đi.

Rồi bảo Trương Tiểu Bân:

- Nối điện thoại với bí thư Cố tới văn phòng của tôi.

Cố Hiểu Linh giờ mới ý thức tầm nghiêm trọng của vấn đề, thu lại vẻ thản nhiên, nhìn trái nhìn phải, trừ đám Cố Lương Vũ mặt mày trầm tư thì những người khác rõ ràng cũng kìm nén sự ngạc nhiên, hỏi Đan Nguyên:

- Ttck sắp mở cửa giao dịch rồi, sao anh lại ở đây?

- Tổng giám đốc vừa hạ lệnh, hôm nay công ty ngừng mọi hoạt động.

Ttck biến bảo khôn lường, sao Lâm Tuyền có thể ra mệnh lệnh này? Còn muốn liên hệ với cả bí thư tỉnh ủy? Nhìn thấy luật sư Chương Lập mặt nặng nề, Cố Hiểu Linh rất quen thuộc ông ta, nhưng giống như những người khác đều không tiện hỏi.

Phương Nam và Thư Nhã từ tầng thượng đi xuống, thấy phòng thư ký sắp không còn cả chỗ đững rồi, khẽ nói với Phương Nam:

- Em về trước đây, chị nói với Lâm Tuyền một tiếng.

Thấy Thư Nhã tới tận đây rồi mà không vào gặp Lâm Tuyền, Cố Hiểu Linh càng lúc càng thấy chuyện bất thường.

Cảnh Nhất Dân và Liễu Diệp Thiên cùng tới, với nhân viên làm việc trong Tòa nhà Nam Cản đây là sự kiện oanh động, có điều cả hai mặt nặng như chì, không ai dám tới chào hỏi. Cố Lương Vũ đi ra nghênh đón, nói:

- Tổng giám đốc đang gọi điện cho bí thư Cố.

Cảnh Nhất Dân gật đầu, không nói thêm gì, cùng Cố Lương Vũ đi vào phòng Lâm Tuyền, Liễu Diệp Thiên vào sau đóng chặt cửa lại, Dã Chiếu và Trần Tấn đều ở lại phòng thư ký.

-Cháu muốn bảo vệ Trần Minh Hành.

Lâm Tuyền không đợi hai người kia ngồi xuống đã, đề xuất thẳng thắn.

- Hả?

Liễu Diệp Thiên tưởng nghe nhầm:

- Trước kia chúng ta chỉ thiếu chứng cứ quan trọng này, vì sao giờ cậu lại muốn báo vệ ông ta? Vụ án quan trọng như vậy, thành phố cũng không chủ đạo được.

Cảnh Nhất Dân không hỏi gì, trực tiếp nói:

- Cháu muốn bảo vệ tới mức độ nào.

- Thành phố tranh chủ chút chủ động, giữ lấy Lệ Cảnh trước.

Lâm Tuyền trình bày:

- Hoàn toàn thoát khỏi trách nhiệm là không thể, nhưng thành phố tham dự vào toàn bộ quá trình điều tra, đảm bảo vụ án điều tra và xét xử ở Tĩnh Hải.

Liễu Diệp Thiên nóng ruột nói:

- Cậu có nghĩ tới những nguy hiểm về pháp luật và chính trị trong đó không? Nhìn từ bài báo này thì trên khả năng sẽ trực tiếp phái người xuống, trước đó tôi và bí thư Cảnh không dám rời văn phòng là vì không biết lúc nào đột nhiên nhận được điện thoại ở bên trênh.

Cửa văn phòng gõ nhẹ, Cố Lương Vũ đi vào:

- Vừa nhận được thông báo của cục tin tức, bọn họ nói bài báo này không có gì phạm pháp, sẽ không ngăn cản tờ báo khác chuyển tải ...

- Cái gì?

Liễu Diệp Thiên ngạc nhiên:

- Loại tin tức gây dư luận này sẽ mang tới hậu quả rất xấu cho Tĩnh Hải, liên quan tới vụ án lớn như vậy, chưa liên hệ với cơ cấu tư pháp của thành phố Tĩnh Hải mà bài báo này đã cho đăng, đây không phải vi phạm quy định thì là cái gì? Có còn tổ chức kỳ luật nữa không?

Một bài báo như vậy nếu đưa lên những tờ báo tầm quốc gia, lại thêm vào cơn bão địa ốc thời gian qua ở Tĩnh Hải, Cảnh Nhất Dân và Liễu Diệp Thiên khó tránh khỏi có kẻ lên tiếng chỉ tích khả năng nắm giữ đại cục.

Cảnh Nhất Dân vẫy tay, bảo Cố Lương Vũ ra ngoài, hỏi Lâm Tuyền:

- Cháu đã đánh tiếng trước với cục tin tức rồi à?

- Vâng.

Lâm Tuyền gật đầu:

- Chú cũng thấy đấy, bị từ chối rồi.

- Cục tin tức sao có thể tùy tiện từ chối Liên hợp Tĩnh hải, vả lại yêu cầu này không có gì quá đáng.

Cảnh Nhất Dân chau mày:

- Chuyện không đơn giản.

- Có kẻ đang gây áp lực cho cục tin tức.

Lâm Tuyền cười nhạt;

- Chi tiết trong bài báo này, trừ Trần Minh Hành chỉ có Trương Giai Minh là biết thôi, nhưng Trương Giai Minh không có năng lực để bài báo này được cho đăng cũng như gây áp lực lên cục tin tức, vậy nhất định là Thẩm Thị đã vận dụng tới những thế lực thượng tầng của chúng.

- Vụ án này thì liên quan gì tới công ty cậu?

Liễu Diệp Thiên vẫn không hiểu:

- Không liên quan gì cả ...

Lâm Tuyền khó khăn lên tiếng, y không biết phải giải thích quan hệ với Trần Vũ ra sao, có lẽ nếu nói ra, còn bị chỉ trích là chưa chín chắn, rõ ràng Trương Giai Minh nhìn thấy nhược điểm của y, nên nhắm vào hòng đánh loạn bố trí của y, Vụ án lớn thế này không áp xuống được, chính phủ Tĩnh Hải sẽ bị chất vấn trước, thời cơ Thẩm Thị lựa chọn rất chuẩn xác, đúng lúc Trần Minh Hành tới cục công an khai báo vấn đề thì tung hê ra, trừ khi xóa bỏ toàn bộ lời khai hôm qua, nếu không không có khả năng lật nhào vụ án, như thế Trần Minh Hành sẽ cực kỳ nguy ngập, chỉ có thể bị động phòng ngự, không thể phản kích.

Cảnh Nhất Dân thấy Lâm Tuyền do dự, cầm tờ báo lên nói:

- Bài báo này trông thì nói tới Trần Minh Hành, song dùng nhiều thủ đoạn để trọng điểm công kích con gái ông ta, là đồng lõa lấy hôn nhân giúp cha hối lộ ..

Liễu Diệp Thiên được Cảnh Nhất Dân nhắc nhở mới choàng tỉnh, đúng là Lâm Tuyền lúc này không cần đứng ra bảo vệ Trần Minh Hành, điều đầu tiên y phải suy nghĩ là làm sao trừ bỏ những ảnh hưởng bất lợi cho Tĩnh Hải mới đúng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện