Trương Đào gật đầu, mở cửa định đi ra thì chợt có luồn sáng cực mạnh lóe lên, tiếp đó mấy cánh tay đẩy hắn ngã ra đằng sau, va phải máy đun nước, chân còn bị đám phóng viên dẫm lên.
- Đây rồi, cô con gái đồng lõa cũng ở đây, mọi người mau vào ...
Có kẻ đứng ngoài la lớn, Trương Đào bò dậy, định chắn trước phóng viên, chỉ là có một mình không chống nổi số đông, lại bị đẩy ngã dúi dụi.
- Các người không được vào, các người tự ý xông vào văn phòng người khác là phạm pháp...
Giám đốc Lý bị đám đông đẩy ra sau đang ra sức kéo đám phóng viên lại, tìm cách chen vào, nhưng giọng ông ta bị số đông át đi, bên cạnh rất nhiều nhân viên đứng xem náo nhiệt, khiến phóng viên xông vào như chỗ không người.
- Hội lộ quan viên, bòn rút tài sản quốc gia, hút máu người dân, bóc lột mồ hôi nước mắt của nhân viên có phải phạm pháp không? Một kẻ trong đám đông ra sức kích động:
- Còn lợi dụng hôn nhân di chuyển tài sản có phải phạm pháp không? Đứa con gái đó kia kìa, mọi người mau mau chụp ảnh.
Tấm thân mỏng manh của Trần Thần, Điện Lệ cố sức che chắn cho Trần Vũ, nhưng đám phóng viên kia chẳng khác gì một đám lưu manh, kéo hai cô gái ra, ánh đèn flash chớp lên liên tục, Trần Vũ hoảng sợ xoay người che mặt, song có tên phóng viên giật tay cô ra giữ lấy vai chĩa máy ảnh thẳng vào mặt, Trần Thần vừa lồm cồm bò dậy trông thấy thế nhào cả người cào cào cấu.
- Các người định làm gì, mau tránh con gái tôi ra.
Trần Sơn cuống lên, nhìn quanh quất định vơ lấy thứ gì đó làm vũ khí, đúng lúc này tiếng còi cảnh sát vang lên liên tục, nghe rất gần, hình nhưu là ở đại sảnh, lập tức có mười mấy cảnh sát xông vào, người trong văn phòng đều sững sờ, Vương Hiểu Dương từ đằng sau đi tới, nhìn khung cảnh hỗn loạn, mắt quét qua đám người tự xưng là phóng viên, lạnh lùng nói:
- Tôi nhận được báo cáo, có kẻ ý đồ tấn công công ty Lệ Cảnh, mời các người tới cục cảnh sát điều tra.
- Chúng tôi đang phỏng vấn đúng luật.
Một kẻ ý đồ phản kháng:
- Cảnh sát bao che cho tội phạm của nhân dân sao, định bưng bít thông tin sao?
Có kẻ cố tình kích động đám đông:
Vương Hiểu Dương là ai chứ, đối phó hạng người này cho chúng thấy sức mạnh, hắn ta không thèm để ý, ra lệnh cho cảnh sát cấp dưới:
- Kiểm tra giấy phép phóng viên, liên hệ với đơn vị của họ, không có giấy phép phóng viên cùng thủ tục phỏng vấn thì đều bắt giam, trước tiên đưa bọn chúng đi.
Đám phóng viên ra sức kêu gào, song không chống lại được cảnh sát, hơn 20 tên gọi là phóng viên bị đuổi ra đại sảnh.
Vương Hiểu Dương nhặt một cái bị dẫm gãy gọng, nhìn quanh rồi đưa cho Trương Đào, đỡ hắn dậy, xin lỗi:
- Chúng tôi tới muộn quá ... Theo ý kiến của cục công an thành phố, mong ông Trần và cô Trần tới cục khai báo vấn đề ...
- Không được ...
Trần Thần tóc tai quần áo xộc xệch hết cả nhưng không để ý, tức thì nhảy tới giang tay đứng trước mặt Trần Vũ, mắt thù địch nhìn Vương Hiểu Dương:
- Các người không được đưa chị tôi đi, chị ấy không làm gì sai, tôi sẽ nói với Lâm Tuyền.
- Chỉ là hỗ trợ cảnh sát điều tra thôi.
Vương Hiểu Dương cảnh giác nhìn cái chân sẵn sàng tung ra của Trần Thần, ở lập trường cảnh sát, hắn không thể nói là đưa họ tới cục cảnh sát bảo vệ được, sáng nay những kẻ tự xưng phóng viên tràn vào mục đích làm loạn là chính, nhưng có kẻ đi đầu, chiều phóng viên của tờ báo lớn tràn tới thì không dễ đối phó.
- Tôi biết rồi, có thể cho tôi thời gian nói vài câu không?
Trần Minh Hành cựa mình đứng dậy, tập tễnh đi tới bàn làm việc, sống mũi toát mồ hôi lạnh:
- Ba, ba làm sao thế?
Trần Vũ như hoàn hồn la lớn, mặt mày tái mét:
- Không sao, trượt chân ngã thôi.
Trần Minh Hành xua tay bảo con gái không cần lo:
- Phía bên Tiểu Lục không được yên bình đâu, mọi người phải đoàn kết không để bọn chúng đắc ý, Lệ Cảnh nhất định vượt qua được khó khăn này.
Vương Hiểu Dương quay đầu đi cho họ nói chuyện, một lúc sau có cảnh sát đi vào báo cáo:
- Không tới 1/3 có giấy phép phóng viên, chỉ có 3 phóng viên có thủ tục phỏng vấn.
Vương Hiểu Dương lệnh:
- Cho ba phóng viên kia vào, những kẻ khác giải tới cục, ngoài ra gọi xe cấp cứu tới đây, nơi này có người bị thương.
Ba phóng viên kia được mời vào, hoàn toàn không dám hung hăng như lúc nãy, Vương Hiểu Dương nhìn chúng, lớn tiếng nói:
- Các người tuy có thủ tục phỏng vấn chính quy, nhưng hành vi vừa rồi của các người là phạm pháp, nhìn đám gọi là đồng nghiệp của các người xem, trò hề hay là âm mưu? Vụ án hối lộ của tổng cty XD Tĩnh Hải luôn trong tầm mắt cảnh sát, hôm qua ông Trần chủ động tới cục công an khai báo, khiến vụ án được đột phá, nhưng có kẻ xem thường tổ chưc kỷ luật, tiết lộ nội dung điều tra, lại được tờ báo kia thổi phòng vô căn cứ, cố tình gây ảnh hưởng xấu tới Tĩnh Hải . Hôm nay tôi đại biểu cho cảnh sát Tĩnh Hải, mời ba người cho đăng tin công bằng sự kiện này, không chỉ vụ án hối lộ, mà cả sự kiện tấn công Lệ Cảnh vào sáng nay.
Ba tên phóng viên đưa mặt nhìn nhau, nghe Vương Hiểu Dương nói thế, Trần Minh Hành thở phào, tinh thần vừa buông lỏng, cảm thấy mắt tối xầm, ngất xỉu.
- Ba ...
Trần Vũ vội lao tới đã cha dậy, nhưng người yếu ớt không đỡ nổi, lúc này nhận ra mình vẫn thật vô dụng:
- Xe cấp cứu tới chưa?
Vương Hiểu Dương bực bội hỏi trợ thủ, rồi quát ba tên phóng viên:
- Các người tấn công vào đây, khiến Cty Lệ Cảnh có người bị thương, xem ra cần đưa cả ba người về cục hỗ trợ điều tra.
Đợi ba tên phóng viên được đưa đi, hắn nói nhỏ vào tai Trần Vũ:
- Lâm Tuyền nhờ tôi chuyển lời, cậu ấy không tiện trực tiếp ra mặt, mong cô thông cảm.
Lời của Vương Hiểu Dương vừa nãy đã biểu thị thái độ của chính phủ muốn bảo vệ Tĩnh Hải, đem chuyện Trương Giai Minh cố ý tung hê mọi chuyện thành có kẻ cố ý tiết lộ nội dung điều tra, như thế vừa bảo vệ được Trần Minh Hành, lại chĩa mũi giáo vào truyền thông, đây thuộc loại cảnh cáo cực kỳ nghiêm khắc rồi.
Ở các quốc gia không có tự do báo chí, dù là chỉ trích nghiêm khắc của chính phủ địa phương, đủ để tờ báo đó không thể tồn tại được nữa, đương nhiên chính phủ Tĩnh Hải cũng có thể vì thế bị phản kích. Những câu từ nghiêm khức vừa rồi cũng không phải là do Vương Hiểu Dương đột xuất nghĩ ra.
Trần Sơn vẫn cảm thấy lạ lùng, hiện giờ Lệ Cảnh cực kỳ bấp bênh, chính phủ phủi sạch mọi liên quan còn không kịp, thì ra Lâm Tuyền đã sử dụng tới thế lực to lớn của y để bảo vệ cho Lệ Cảnh và Trần Vũ. Lâm Tuyền sẽ không trực tiếp đứng ra, đó là chuyện bất đắc dĩ, không thể để kẻ địch nhân cơ hội đốt lửa sang Liên hợp Tĩnh Hải.
Xe cứu hộ mau chóng tới nơi, được cảnh sát hộ tống, Trần Vũ, Trần Thần theo Trần Minh Hành cùng lên xe, tạm thời rời cái vùng đất thị phi này, Vương Hiểu Dương định đi thì Trần Sơn gọi lại:
- Chuyện này sẽ tới mức độ nào?
Vương Hiểu Dương quay lại, nhìn áo Điền Lệ rách toạc, đang phải một tay che giữ, Trương Đào thì mặt xước xát, môi dập, do dự một lúc rồi cuối cùng cũng nói ra:
- Nếu ông Trần khai báo vấn đề rõ ràng, luật pháp sẽ cho ông ấy phán quyết công bằng, nhưng không thể liên lụy tới người hi vọng, cũng mong chuyện này không tác động trực tiếp tới Lệ Cảnh.
Trần Sơn gật đầu tỏ ý đã hiểu, đây cũng là thái độ của Lâm Tuyền, giữ lấy Lệ Cảnh, không được để Trần Vũ tổn thương thêm.
Trương Đào thấy Vương Hiểu Dương không bảo mình đi chỗ khác, thể hiện sự tín nhiệm với hắn, nói:
- Cục trưởng Vương, tôi có chuyện muốn báo cáo.
- Đây rồi, cô con gái đồng lõa cũng ở đây, mọi người mau vào ...
Có kẻ đứng ngoài la lớn, Trương Đào bò dậy, định chắn trước phóng viên, chỉ là có một mình không chống nổi số đông, lại bị đẩy ngã dúi dụi.
- Các người không được vào, các người tự ý xông vào văn phòng người khác là phạm pháp...
Giám đốc Lý bị đám đông đẩy ra sau đang ra sức kéo đám phóng viên lại, tìm cách chen vào, nhưng giọng ông ta bị số đông át đi, bên cạnh rất nhiều nhân viên đứng xem náo nhiệt, khiến phóng viên xông vào như chỗ không người.
- Hội lộ quan viên, bòn rút tài sản quốc gia, hút máu người dân, bóc lột mồ hôi nước mắt của nhân viên có phải phạm pháp không? Một kẻ trong đám đông ra sức kích động:
- Còn lợi dụng hôn nhân di chuyển tài sản có phải phạm pháp không? Đứa con gái đó kia kìa, mọi người mau mau chụp ảnh.
Tấm thân mỏng manh của Trần Thần, Điện Lệ cố sức che chắn cho Trần Vũ, nhưng đám phóng viên kia chẳng khác gì một đám lưu manh, kéo hai cô gái ra, ánh đèn flash chớp lên liên tục, Trần Vũ hoảng sợ xoay người che mặt, song có tên phóng viên giật tay cô ra giữ lấy vai chĩa máy ảnh thẳng vào mặt, Trần Thần vừa lồm cồm bò dậy trông thấy thế nhào cả người cào cào cấu.
- Các người định làm gì, mau tránh con gái tôi ra.
Trần Sơn cuống lên, nhìn quanh quất định vơ lấy thứ gì đó làm vũ khí, đúng lúc này tiếng còi cảnh sát vang lên liên tục, nghe rất gần, hình nhưu là ở đại sảnh, lập tức có mười mấy cảnh sát xông vào, người trong văn phòng đều sững sờ, Vương Hiểu Dương từ đằng sau đi tới, nhìn khung cảnh hỗn loạn, mắt quét qua đám người tự xưng là phóng viên, lạnh lùng nói:
- Tôi nhận được báo cáo, có kẻ ý đồ tấn công công ty Lệ Cảnh, mời các người tới cục cảnh sát điều tra.
- Chúng tôi đang phỏng vấn đúng luật.
Một kẻ ý đồ phản kháng:
- Cảnh sát bao che cho tội phạm của nhân dân sao, định bưng bít thông tin sao?
Có kẻ cố tình kích động đám đông:
Vương Hiểu Dương là ai chứ, đối phó hạng người này cho chúng thấy sức mạnh, hắn ta không thèm để ý, ra lệnh cho cảnh sát cấp dưới:
- Kiểm tra giấy phép phóng viên, liên hệ với đơn vị của họ, không có giấy phép phóng viên cùng thủ tục phỏng vấn thì đều bắt giam, trước tiên đưa bọn chúng đi.
Đám phóng viên ra sức kêu gào, song không chống lại được cảnh sát, hơn 20 tên gọi là phóng viên bị đuổi ra đại sảnh.
Vương Hiểu Dương nhặt một cái bị dẫm gãy gọng, nhìn quanh rồi đưa cho Trương Đào, đỡ hắn dậy, xin lỗi:
- Chúng tôi tới muộn quá ... Theo ý kiến của cục công an thành phố, mong ông Trần và cô Trần tới cục khai báo vấn đề ...
- Không được ...
Trần Thần tóc tai quần áo xộc xệch hết cả nhưng không để ý, tức thì nhảy tới giang tay đứng trước mặt Trần Vũ, mắt thù địch nhìn Vương Hiểu Dương:
- Các người không được đưa chị tôi đi, chị ấy không làm gì sai, tôi sẽ nói với Lâm Tuyền.
- Chỉ là hỗ trợ cảnh sát điều tra thôi.
Vương Hiểu Dương cảnh giác nhìn cái chân sẵn sàng tung ra của Trần Thần, ở lập trường cảnh sát, hắn không thể nói là đưa họ tới cục cảnh sát bảo vệ được, sáng nay những kẻ tự xưng phóng viên tràn vào mục đích làm loạn là chính, nhưng có kẻ đi đầu, chiều phóng viên của tờ báo lớn tràn tới thì không dễ đối phó.
- Tôi biết rồi, có thể cho tôi thời gian nói vài câu không?
Trần Minh Hành cựa mình đứng dậy, tập tễnh đi tới bàn làm việc, sống mũi toát mồ hôi lạnh:
- Ba, ba làm sao thế?
Trần Vũ như hoàn hồn la lớn, mặt mày tái mét:
- Không sao, trượt chân ngã thôi.
Trần Minh Hành xua tay bảo con gái không cần lo:
- Phía bên Tiểu Lục không được yên bình đâu, mọi người phải đoàn kết không để bọn chúng đắc ý, Lệ Cảnh nhất định vượt qua được khó khăn này.
Vương Hiểu Dương quay đầu đi cho họ nói chuyện, một lúc sau có cảnh sát đi vào báo cáo:
- Không tới 1/3 có giấy phép phóng viên, chỉ có 3 phóng viên có thủ tục phỏng vấn.
Vương Hiểu Dương lệnh:
- Cho ba phóng viên kia vào, những kẻ khác giải tới cục, ngoài ra gọi xe cấp cứu tới đây, nơi này có người bị thương.
Ba phóng viên kia được mời vào, hoàn toàn không dám hung hăng như lúc nãy, Vương Hiểu Dương nhìn chúng, lớn tiếng nói:
- Các người tuy có thủ tục phỏng vấn chính quy, nhưng hành vi vừa rồi của các người là phạm pháp, nhìn đám gọi là đồng nghiệp của các người xem, trò hề hay là âm mưu? Vụ án hối lộ của tổng cty XD Tĩnh Hải luôn trong tầm mắt cảnh sát, hôm qua ông Trần chủ động tới cục công an khai báo, khiến vụ án được đột phá, nhưng có kẻ xem thường tổ chưc kỷ luật, tiết lộ nội dung điều tra, lại được tờ báo kia thổi phòng vô căn cứ, cố tình gây ảnh hưởng xấu tới Tĩnh Hải . Hôm nay tôi đại biểu cho cảnh sát Tĩnh Hải, mời ba người cho đăng tin công bằng sự kiện này, không chỉ vụ án hối lộ, mà cả sự kiện tấn công Lệ Cảnh vào sáng nay.
Ba tên phóng viên đưa mặt nhìn nhau, nghe Vương Hiểu Dương nói thế, Trần Minh Hành thở phào, tinh thần vừa buông lỏng, cảm thấy mắt tối xầm, ngất xỉu.
- Ba ...
Trần Vũ vội lao tới đã cha dậy, nhưng người yếu ớt không đỡ nổi, lúc này nhận ra mình vẫn thật vô dụng:
- Xe cấp cứu tới chưa?
Vương Hiểu Dương bực bội hỏi trợ thủ, rồi quát ba tên phóng viên:
- Các người tấn công vào đây, khiến Cty Lệ Cảnh có người bị thương, xem ra cần đưa cả ba người về cục hỗ trợ điều tra.
Đợi ba tên phóng viên được đưa đi, hắn nói nhỏ vào tai Trần Vũ:
- Lâm Tuyền nhờ tôi chuyển lời, cậu ấy không tiện trực tiếp ra mặt, mong cô thông cảm.
Lời của Vương Hiểu Dương vừa nãy đã biểu thị thái độ của chính phủ muốn bảo vệ Tĩnh Hải, đem chuyện Trương Giai Minh cố ý tung hê mọi chuyện thành có kẻ cố ý tiết lộ nội dung điều tra, như thế vừa bảo vệ được Trần Minh Hành, lại chĩa mũi giáo vào truyền thông, đây thuộc loại cảnh cáo cực kỳ nghiêm khắc rồi.
Ở các quốc gia không có tự do báo chí, dù là chỉ trích nghiêm khắc của chính phủ địa phương, đủ để tờ báo đó không thể tồn tại được nữa, đương nhiên chính phủ Tĩnh Hải cũng có thể vì thế bị phản kích. Những câu từ nghiêm khức vừa rồi cũng không phải là do Vương Hiểu Dương đột xuất nghĩ ra.
Trần Sơn vẫn cảm thấy lạ lùng, hiện giờ Lệ Cảnh cực kỳ bấp bênh, chính phủ phủi sạch mọi liên quan còn không kịp, thì ra Lâm Tuyền đã sử dụng tới thế lực to lớn của y để bảo vệ cho Lệ Cảnh và Trần Vũ. Lâm Tuyền sẽ không trực tiếp đứng ra, đó là chuyện bất đắc dĩ, không thể để kẻ địch nhân cơ hội đốt lửa sang Liên hợp Tĩnh Hải.
Xe cứu hộ mau chóng tới nơi, được cảnh sát hộ tống, Trần Vũ, Trần Thần theo Trần Minh Hành cùng lên xe, tạm thời rời cái vùng đất thị phi này, Vương Hiểu Dương định đi thì Trần Sơn gọi lại:
- Chuyện này sẽ tới mức độ nào?
Vương Hiểu Dương quay lại, nhìn áo Điền Lệ rách toạc, đang phải một tay che giữ, Trương Đào thì mặt xước xát, môi dập, do dự một lúc rồi cuối cùng cũng nói ra:
- Nếu ông Trần khai báo vấn đề rõ ràng, luật pháp sẽ cho ông ấy phán quyết công bằng, nhưng không thể liên lụy tới người hi vọng, cũng mong chuyện này không tác động trực tiếp tới Lệ Cảnh.
Trần Sơn gật đầu tỏ ý đã hiểu, đây cũng là thái độ của Lâm Tuyền, giữ lấy Lệ Cảnh, không được để Trần Vũ tổn thương thêm.
Trương Đào thấy Vương Hiểu Dương không bảo mình đi chỗ khác, thể hiện sự tín nhiệm với hắn, nói:
- Cục trưởng Vương, tôi có chuyện muốn báo cáo.
Danh sách chương