Lâm Tuyền phong tỏa tin tức về Thế Kỷ Thành không hề gây trở ngại cho người biết nổi tình mong đợi nó, với Điền Lệ mà nói Thế Kỷ Thành là nơi được xây đúng mơ ước của cô ta, nơi cô ta khao khát mê mẩn.
Điền Lệ chống tay lên bàn làm việc của Trương Đào, hỏi:
- Rốt cuộc bao giờ mới bán, xây tới tầng thượng rồi sao không có dấu hiệu gì, chẳng lẽ đợi tới khi hoàn thành toàn bộ sao? - Làm sao anh biết, suy nghĩ trong đầu Lâm Tuyền ai mà đoán nổi? Chủ nợ lại không ép trả nợ, lợi tức miễn rồi, hai quý liền kinh doanh có lãi, cổ phiếu thì tăng giá ổn định, giờ đem bán nếu có khâu nào không đúng dự đoán, lại còn gây nguy hiểm, xem tình hình sẽ trì hoãn tới cuối năm.
Trương Đào phân tích tới đó mày nhíu lại:
- Lần này cổ phiếu tăng vọt nói ra cũng lạ, nói không chừng Lâm Tuyền ngầm có hành động gì đó, cổ phiếu mới phát hành trong tay chủ nợ còn hơn một năm nữa mới được bán ra, chưa phải lúc kéo giá cổ phiếu.
Hiện Liên hợp Tĩnh Hải là địa đầu xà hùng mạnh, cho nên Trương Đào chỉ nghĩ tới Lâm Tuyền có hành động, không nghĩ có kẻ lại chạy tới Tĩnh Hải ra tay với Liên hợp Tĩnh Hải.
Điền Lệ cầm bút chì trên bàn gõ lên đầu Trương Đào:
- Anh đang nghĩ cái gì thế?
- Không có gì.
Trương Đào lắc đầu, nội tâm hắn sợ hãi Lâm Tuyền rất sâu, mấy năm qua Lâm Tuyền gây cho hắn một ấn tượng thâm sâu khó lường, khó mà đem nguyên nhân lần này quy kết lên đầu người khác.
- Em đã xem sa bàn của Thế Kỷ Thành rồi, nếu như thực sự phục chế được viên lâm tư gia Đàn Sơn ở Thế Kỷ thành thì có chết em cũng phải vào đó ở.
- Em tỉnh lại đi, mỗi mét vuông ở viên lâm tư gia Đàn Sơn có giá kiến tạo hơn 1500, còn hồ nhân tạo, sinh thái đất trũng của Thế Kỷ thành mới 400, dải rừng cảnh quan chỉ tới 1.000, còn kém xa.
Trương Đào thở dài, trong hoàn cảnh chung, dù là khu biệt thự mỗi mét vuông xanh hóa cũng đầu tư không tới 300, hào quang của Thế Kỷ Thành đúng là hút hồn người khác.
- Dù sao viên lâm Đàn Sơn có hơn 40 mẫu, còn toàn bộ khu vực cảnh quan của Thế Kỷ Thành tới 1300 mẫu, xa xỉ cũng có hạn thôi chứ, em nghe nói sẽ chuyển tới hơn 20.000 cây đại thụ, trong đó có mấy trăm đại thụ trăm năm, tưởng tượng trong thành phố mà có hươu nai xuất hiện, vô số chim chóc quy tụ trong hồ, sống trong đó khác nào ở thánh địa, đúng là thiên đường nhân gian. Hết giờ làm chúng ta kiếm cớ tới công trường xem đi, thuận tiện hỏi bao giờ bán ra.
Trương Đào cười thâm, thiên đường nhân gian với nam nhân là chốn đèn màu xanh đỏ chớp tắt. Mày thì nhíu lại, hoàn cảnh cư trú của Thế Kỷ Thành thì không cần phải nói, nhưng giá nhà khiến người ta chùn bước, ở đó toàn là căn hộ cỡ lớn, dù là căn nhà bình thường nhất cũng có giá ngót nghét cả triệu.
- Anh nhíu mày cái gì?
- Đâu có, anh đang nghĩ lấy cớ gì xuống công trường đây, dù sao chúng ta thoát ly khỏi hạng mục đó rồi, tùy tiện tới công trường của người ta không hay.
- Có gì mà không hay, Lệ Cảnh vẫn là cổ đông của tổng cty XD cơ mà, anh không đi thì em đi với Trần Vũ.
Nói tới đó Điền Lệ không kỉm được than:
- Anh nói xem rốt cuộc Lâm Tuyền có bao nhiều tiền, trước kia ở trường chẳng nhìn ra anh ta có khả năng thành đạt ...
Trương Đào gãi đầu:
- Em hỏi tới tài sản của Liên hợp Tĩnh Hải hay là Lâm Tuyền, anh ta rốt cuộc có bao nhiêu thì khó nói, một tỉ, hay chục tỷ? Mà có thể tất cả là của gia tộc, anh ta có bao nhiêu người ngoài khó đoán lắm, em không xem báo à, không chế Liên hợp Tĩnh Hải là quỹ gia tộc Lâm Thị ở Hà Lan.
- Hay gọi Trần Thần tới hỏi, hiện cô ấy là trợ lý của Lâm Tuyền, chắc chăn biết tường tận hơn.
Trương Đào gạt phắt đi, hắn không thích Trần Thần, không rõ vì sao:
- Hỏi gì chứ, cô ta và chúng ta không phải là người cùng thế giới, mà Trần Thần về rồi à, đã tới thoài gian tốt nghiệp đâu.
- Về mấy ngày rồi, nói là không tham gia lễ tốt nghiệp, đã tới Liên hợp Tĩnh Hải xin việc.
Điền Lệ than vãn:
- Bọn họ thật lắm tiền, cả hạng mục lớn như thế mà không thèm bán ra, còn Lệ Cảnh giờ tài chính khó khăn, không thấy bọn họ giúp cho một chút.
Tuy vào thời khắc quan trọng Trần Minh Hành quyết đoán cắt bỏ tổng cty XD, nhưng Lệ Cảnh khó tránh khỏi đi vào đường suy thoái. Đặc biệt khi Trần Sơn, Trần Minh Kiến thay thế Trần Minh Hành tiếp nhận Lệ Cảnh, vấn đề tiềm ẩn bao năm bên trong bị bộc lộ.
Khoảng thời gian Trương Giai Minh ôm tiền bỏ trốn, sĩ khí nội bộ Lệ Cảnh giảm mạnh, từng có thời điểm quản lý trung tầng từ chức quy mô lớn. Lệ Cảnh trước giờ luôn ỷ lại vào tài nguyên chính trị của Trương Quyền, giờ Trương Quyền thành người thực vật, mà trong nước có cái thói xấu ném đá xuống giếng. Ở trên có cuộc kiểm tra gì như an toàn, vệ sinh, quyền lợi lao động đều có phần của Lệ Cảnh. Lệ Cảnh muốn được phê duyệt thủ tục gì đều vô cùng nghiêm khắc, chưa nói bao năm qua Lệ Cảnh hệ đắc tội với người ta, mà trong chính nội bộ không còn Trần Minh Hành, không có ai đủ năng lực và khí phách xoay chuyển được cục diện khó khăn này.
Trần Vũ từng đề xuất bán đi một phần tài sản của Lệ Cảnh, đem tinh lực tập trung vào một số sản nghiệp chính không bị ảnh hưởng từ tổng cty XD như bán lẻ, khách sạn, tinh giảm quy mô tài sản, chỉ cần qua được một cơn đau trọng tổ, sẽ thoát khỏi nguy cơ.
Nhưng Trần Minh Hành rời chức vị rồi không muốn đứng ra nữa, tiếng nói của Trần Vũ không được HĐQT chấp nhận, nửa đầu năm 2005 tiếp tục thua lỗ lớn, chỉ có cổ phiếu 00601 tiếp tục tăng mạnh làm bọn họ có thể thở nhẹ một hơi.
Lệ Cảnh còn nắm 8% cổ phần của tổng cty XD, giá trị ước đạt 600 triệu.
Trước kia vì giải quyết vấn đề của tổng cty XD, Trần Vũ đã bỏ 35% cổ phần của mình, thúc đẩy quá trình trọng tổ, cô đã phải hi sinh cực lớn giúp Lệ Cảnh thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng hiện giờ nhìn cổ phiếu 00601 tăng giá ầm ầm như thế, nội bộ có người đứng ra chỉ trích rằng Trần Vũ đã ném đi một nửa Lệ Cảnh, Trần Sơn nổi nóng quát tháo một trận, những tiếng nói tương tự mới lắng xuống.
Một vấn đề khác bộc lộ ra là Lệ Cảnh là xí nghiệp gia tộc, Trần Minh Hành trước giờ là nhân vật hạch tâm và linh hồn, mấy năm qua Lệ Cảnh gặp trở ngại và sai lầm, khiến uy tín của ông ta tụt dốc nghiêm trọng, Trần Sơn là nhân vật được Trần Minh Hành đưa lên, song không xoay chuyển được cục diện, thành viên gia tộc chỉ nhìn thấy tài sản trên sổ sách đang sụt giảm từng ngày, bất tín nhiệm với ông ta cũng tăng dần.
Trần Minh Kiến là em út của Trần Minh Hành, không được làm chưởng môn nhân thực sự của Lệ Cảnh sau khi anh trai rút về, lòng sinh bất mãn, vì chối bỏ trách nhiệm, đã đẩy mọi sai lầm lên đầu Trần Minh Hành và Trần Sơn, ra sức tiêu trừ ảnh hưởng của Trần Minh Hành, hòng đoạt quyền.
Sau nửa năm vật lộn với khó khăn, nguy cơ của Lệ Cảnh không còn che giấu được nữa, còn cách máu chóng bán đi 4% cổ phần được bán trong số 8% cổ phần ở tổng cty XD.
Điền Lệ từ khe cửa văn phòng thấy có người nườm nượp đi qua, xem đồng hồ thì đã tới 4 giờ, từ khi rơi vào nguy cơ, gần như tuần nào Lệ Cảnh cũng họp HĐQT, lần này càng dài hơn mọi lần, họp suốt từ 9 giờ sáng tới tận bây giờ, buổi trưa cũng chỉ nghỉ nửa tiếng.
Đợi thành viên HĐQT vào thang máy, Trương Đào, Điền Lệ sang phòng Trần Vũ. Trần Vũ về nước được một năm, trải qua nhiều việc như thế, trở nên thành thục kiên cường hơn nhiều, mái tóc dài mượt mà giờ đã cắt ngắn ngang vai, khoác lên mình bộ véc công sở trung tính, vẻ già giặn từng trải ấy giám đi vẻ đẹp chấn đồng lòng người của cô.
Điền Lệ chống tay lên bàn làm việc của Trương Đào, hỏi:
- Rốt cuộc bao giờ mới bán, xây tới tầng thượng rồi sao không có dấu hiệu gì, chẳng lẽ đợi tới khi hoàn thành toàn bộ sao? - Làm sao anh biết, suy nghĩ trong đầu Lâm Tuyền ai mà đoán nổi? Chủ nợ lại không ép trả nợ, lợi tức miễn rồi, hai quý liền kinh doanh có lãi, cổ phiếu thì tăng giá ổn định, giờ đem bán nếu có khâu nào không đúng dự đoán, lại còn gây nguy hiểm, xem tình hình sẽ trì hoãn tới cuối năm.
Trương Đào phân tích tới đó mày nhíu lại:
- Lần này cổ phiếu tăng vọt nói ra cũng lạ, nói không chừng Lâm Tuyền ngầm có hành động gì đó, cổ phiếu mới phát hành trong tay chủ nợ còn hơn một năm nữa mới được bán ra, chưa phải lúc kéo giá cổ phiếu.
Hiện Liên hợp Tĩnh Hải là địa đầu xà hùng mạnh, cho nên Trương Đào chỉ nghĩ tới Lâm Tuyền có hành động, không nghĩ có kẻ lại chạy tới Tĩnh Hải ra tay với Liên hợp Tĩnh Hải.
Điền Lệ cầm bút chì trên bàn gõ lên đầu Trương Đào:
- Anh đang nghĩ cái gì thế?
- Không có gì.
Trương Đào lắc đầu, nội tâm hắn sợ hãi Lâm Tuyền rất sâu, mấy năm qua Lâm Tuyền gây cho hắn một ấn tượng thâm sâu khó lường, khó mà đem nguyên nhân lần này quy kết lên đầu người khác.
- Em đã xem sa bàn của Thế Kỷ Thành rồi, nếu như thực sự phục chế được viên lâm tư gia Đàn Sơn ở Thế Kỷ thành thì có chết em cũng phải vào đó ở.
- Em tỉnh lại đi, mỗi mét vuông ở viên lâm tư gia Đàn Sơn có giá kiến tạo hơn 1500, còn hồ nhân tạo, sinh thái đất trũng của Thế Kỷ thành mới 400, dải rừng cảnh quan chỉ tới 1.000, còn kém xa.
Trương Đào thở dài, trong hoàn cảnh chung, dù là khu biệt thự mỗi mét vuông xanh hóa cũng đầu tư không tới 300, hào quang của Thế Kỷ Thành đúng là hút hồn người khác.
- Dù sao viên lâm Đàn Sơn có hơn 40 mẫu, còn toàn bộ khu vực cảnh quan của Thế Kỷ Thành tới 1300 mẫu, xa xỉ cũng có hạn thôi chứ, em nghe nói sẽ chuyển tới hơn 20.000 cây đại thụ, trong đó có mấy trăm đại thụ trăm năm, tưởng tượng trong thành phố mà có hươu nai xuất hiện, vô số chim chóc quy tụ trong hồ, sống trong đó khác nào ở thánh địa, đúng là thiên đường nhân gian. Hết giờ làm chúng ta kiếm cớ tới công trường xem đi, thuận tiện hỏi bao giờ bán ra.
Trương Đào cười thâm, thiên đường nhân gian với nam nhân là chốn đèn màu xanh đỏ chớp tắt. Mày thì nhíu lại, hoàn cảnh cư trú của Thế Kỷ Thành thì không cần phải nói, nhưng giá nhà khiến người ta chùn bước, ở đó toàn là căn hộ cỡ lớn, dù là căn nhà bình thường nhất cũng có giá ngót nghét cả triệu.
- Anh nhíu mày cái gì?
- Đâu có, anh đang nghĩ lấy cớ gì xuống công trường đây, dù sao chúng ta thoát ly khỏi hạng mục đó rồi, tùy tiện tới công trường của người ta không hay.
- Có gì mà không hay, Lệ Cảnh vẫn là cổ đông của tổng cty XD cơ mà, anh không đi thì em đi với Trần Vũ.
Nói tới đó Điền Lệ không kỉm được than:
- Anh nói xem rốt cuộc Lâm Tuyền có bao nhiều tiền, trước kia ở trường chẳng nhìn ra anh ta có khả năng thành đạt ...
Trương Đào gãi đầu:
- Em hỏi tới tài sản của Liên hợp Tĩnh Hải hay là Lâm Tuyền, anh ta rốt cuộc có bao nhiêu thì khó nói, một tỉ, hay chục tỷ? Mà có thể tất cả là của gia tộc, anh ta có bao nhiêu người ngoài khó đoán lắm, em không xem báo à, không chế Liên hợp Tĩnh Hải là quỹ gia tộc Lâm Thị ở Hà Lan.
- Hay gọi Trần Thần tới hỏi, hiện cô ấy là trợ lý của Lâm Tuyền, chắc chăn biết tường tận hơn.
Trương Đào gạt phắt đi, hắn không thích Trần Thần, không rõ vì sao:
- Hỏi gì chứ, cô ta và chúng ta không phải là người cùng thế giới, mà Trần Thần về rồi à, đã tới thoài gian tốt nghiệp đâu.
- Về mấy ngày rồi, nói là không tham gia lễ tốt nghiệp, đã tới Liên hợp Tĩnh Hải xin việc.
Điền Lệ than vãn:
- Bọn họ thật lắm tiền, cả hạng mục lớn như thế mà không thèm bán ra, còn Lệ Cảnh giờ tài chính khó khăn, không thấy bọn họ giúp cho một chút.
Tuy vào thời khắc quan trọng Trần Minh Hành quyết đoán cắt bỏ tổng cty XD, nhưng Lệ Cảnh khó tránh khỏi đi vào đường suy thoái. Đặc biệt khi Trần Sơn, Trần Minh Kiến thay thế Trần Minh Hành tiếp nhận Lệ Cảnh, vấn đề tiềm ẩn bao năm bên trong bị bộc lộ.
Khoảng thời gian Trương Giai Minh ôm tiền bỏ trốn, sĩ khí nội bộ Lệ Cảnh giảm mạnh, từng có thời điểm quản lý trung tầng từ chức quy mô lớn. Lệ Cảnh trước giờ luôn ỷ lại vào tài nguyên chính trị của Trương Quyền, giờ Trương Quyền thành người thực vật, mà trong nước có cái thói xấu ném đá xuống giếng. Ở trên có cuộc kiểm tra gì như an toàn, vệ sinh, quyền lợi lao động đều có phần của Lệ Cảnh. Lệ Cảnh muốn được phê duyệt thủ tục gì đều vô cùng nghiêm khắc, chưa nói bao năm qua Lệ Cảnh hệ đắc tội với người ta, mà trong chính nội bộ không còn Trần Minh Hành, không có ai đủ năng lực và khí phách xoay chuyển được cục diện khó khăn này.
Trần Vũ từng đề xuất bán đi một phần tài sản của Lệ Cảnh, đem tinh lực tập trung vào một số sản nghiệp chính không bị ảnh hưởng từ tổng cty XD như bán lẻ, khách sạn, tinh giảm quy mô tài sản, chỉ cần qua được một cơn đau trọng tổ, sẽ thoát khỏi nguy cơ.
Nhưng Trần Minh Hành rời chức vị rồi không muốn đứng ra nữa, tiếng nói của Trần Vũ không được HĐQT chấp nhận, nửa đầu năm 2005 tiếp tục thua lỗ lớn, chỉ có cổ phiếu 00601 tiếp tục tăng mạnh làm bọn họ có thể thở nhẹ một hơi.
Lệ Cảnh còn nắm 8% cổ phần của tổng cty XD, giá trị ước đạt 600 triệu.
Trước kia vì giải quyết vấn đề của tổng cty XD, Trần Vũ đã bỏ 35% cổ phần của mình, thúc đẩy quá trình trọng tổ, cô đã phải hi sinh cực lớn giúp Lệ Cảnh thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng hiện giờ nhìn cổ phiếu 00601 tăng giá ầm ầm như thế, nội bộ có người đứng ra chỉ trích rằng Trần Vũ đã ném đi một nửa Lệ Cảnh, Trần Sơn nổi nóng quát tháo một trận, những tiếng nói tương tự mới lắng xuống.
Một vấn đề khác bộc lộ ra là Lệ Cảnh là xí nghiệp gia tộc, Trần Minh Hành trước giờ là nhân vật hạch tâm và linh hồn, mấy năm qua Lệ Cảnh gặp trở ngại và sai lầm, khiến uy tín của ông ta tụt dốc nghiêm trọng, Trần Sơn là nhân vật được Trần Minh Hành đưa lên, song không xoay chuyển được cục diện, thành viên gia tộc chỉ nhìn thấy tài sản trên sổ sách đang sụt giảm từng ngày, bất tín nhiệm với ông ta cũng tăng dần.
Trần Minh Kiến là em út của Trần Minh Hành, không được làm chưởng môn nhân thực sự của Lệ Cảnh sau khi anh trai rút về, lòng sinh bất mãn, vì chối bỏ trách nhiệm, đã đẩy mọi sai lầm lên đầu Trần Minh Hành và Trần Sơn, ra sức tiêu trừ ảnh hưởng của Trần Minh Hành, hòng đoạt quyền.
Sau nửa năm vật lộn với khó khăn, nguy cơ của Lệ Cảnh không còn che giấu được nữa, còn cách máu chóng bán đi 4% cổ phần được bán trong số 8% cổ phần ở tổng cty XD.
Điền Lệ từ khe cửa văn phòng thấy có người nườm nượp đi qua, xem đồng hồ thì đã tới 4 giờ, từ khi rơi vào nguy cơ, gần như tuần nào Lệ Cảnh cũng họp HĐQT, lần này càng dài hơn mọi lần, họp suốt từ 9 giờ sáng tới tận bây giờ, buổi trưa cũng chỉ nghỉ nửa tiếng.
Đợi thành viên HĐQT vào thang máy, Trương Đào, Điền Lệ sang phòng Trần Vũ. Trần Vũ về nước được một năm, trải qua nhiều việc như thế, trở nên thành thục kiên cường hơn nhiều, mái tóc dài mượt mà giờ đã cắt ngắn ngang vai, khoác lên mình bộ véc công sở trung tính, vẻ già giặn từng trải ấy giám đi vẻ đẹp chấn đồng lòng người của cô.
Danh sách chương