Lâu Cảnh lôi kéo Thái tử điện hạ trốn trong một gian phòng nhỏ ở đầu nhà, bên ngoài căn phòng của Triệu phu nhân. Hai người liền ẩn thân ở phía sau điện thờ cúng tượng phật. Không bao lâu sau, một nhân ảnh mặc quần áo xanh xuất hiện, Lâu Cảnh nhanh tay lẹ mắt mà vươn tay kéo người tiến vào.

“Ngô…” Người bị bắt hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn, nề hà miệng bị che nên không thể phát ra tiếng.

Tiêu Thừa Quân nhìn Thái tử phi nhà mình tay ôm tay kéo một thiếu nữ tiến vào, mày càng cau chặt.

“Ai u, ngươi là Cửu tiểu thư của Triệu gia, hay vẫn là Cửu thiếu nãi nãi đây nha?” Lâu Cảnh buông người ra, híp mắt đánh giá từ đầu tới chân lại từ chân lên đầu, một bộ dáng ngả ngớn vô cùng giống hái hoa tặc.

“Phi! Còn không phải vì làm việc cho ngươi à? Ngươi còn dám có tâm tư ở trong này vui sướng khi người gặp họa hả?” “Thiếu nữ” kia há mồm liền mắng, rõ ràng là tiếng nói của thiếu niên, cử chỉ động tác cũng là của nam tử, đúng là Cửu thiếu gia của Triệu gia —— Triệu Hi.

Tiêu Thừa Quân hơi kinh ngạc hạ mắt xuống, thật không ngờ lại có người lớn mật hơn cả bọn hắn, đơn giản đóng giả thành nữ nhân để trà trộn vào đây.

“Ta mang Thái tử điện hạ tới xem tình hình của ngươi ấy mà!” Lâu Cảnh đắc ý nói, khoảng trống giữa bệ thờ và tường đằng sau khá hẹp, hắn liền nghiêng người, để Tiêu Thừa Quân phía sau lộ ra, “Điện hạ, vị này là chất nhi của tả tướng Triệu Đoan, năm kia đã đoạt giải nguyên ở Việt Châu, Triệu Hi Triệu Kí Minh.”

Tiêu Thừa Quân nhìn nhìn Triệu Hi một thân thon nhỏ, váy xanh lòe xòe, trên đầu còn mang theo trâm hoa, tuy gương mặt vẫn bất động thanh sắc nhưng trong đôi mắt lại nhịn không được mà mang theo ý cười, ho nhẹ một tiếng, nói: “Đã nghe tả tướng nhắc qua, Triệu gia thật đúng là phi phàm, thế hệ nào cũng xuất ra được thiên tài.”

Triệu Hi trợn mắt, miệng há to đủ để nhét một quả trứng gà, vội vàng quỳ xuống hành lễ, “Học sinh tham kiến Thái tử điện hạ…”

“Ở nơi này, không cần giữ lễ tiết.” Tiêu Thừa Quân đưa tay hư giúp đỡ một chút, không để Triệu Hi quỳ xuống. Trong cái khe nhỏ tẹo này, mạng nhện và bụi bẩn bám dày cả thước, nếu y để người kia quỳ xuống, kiểu gì quần áo cũng bị lấm lem, bước ra ngoài thì có khác nào lạy ông tôi ở bụi này, liếc một cái là nhận ra ngay.

Triệu Hi cũng tự nhiên hiểu ý, lập tức đứng thẳng người, chỉ là trên mặt có chút không nhịn được mà nhăn nhó, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thái tử, thật không ngờ là lại gặp nhau trong cái hoàn cảnh chết tiệt này!!! Về sau Thái tử làm Hoàng Thượng, nhìn đến hắn vào triều có thể … phì cười không a? Ông trời ơi, còn gì là thanh danh của ta, còn gì là hình tượng anh tuấn, phong lưu tiêu sái của ta, a a a a a!!!!! Lâu Cảnh, ngươi hại chết ta rồi!!!!!

“Sự tình thế nào rồi?” Lâu Cảnh nhẫn cười vỗ vỗ Triệu Hi.

“Còn chưa thấy lão ni cô kia đâu, đã bị ngươi ném đá gọi ra.” Triệu Hi nhu nhu thắt lưng bị ném đau.

“Này, phải nhớ rõ để nàng ta lập một tờ giấy xác nhận đấy.” Lâu Cảnh lấy ngân phiếu đưa cho Triệu Hi.

“Oa! Lâu Cảnh, ngươi cuối cùng cũng thông suốt rồi. Từ nhỏ đến lớn ta đã làm giúp ngươi bao nhiêu là chuyện, đây chính là lần đầu tiên ngươi đưa tiền công cho ta đấy nhá!” Triệu Hi giơ hai ngân phiếu năm mươi lượng trong tay, kích động vô cùng.

Lâu Cảnh vươn tay gõ nhẹ vào trán Triệu Hi, “Không phải đưa cho ngươi, cho ngươi đi hối lộ lão ni cô kia cơ. Đương nhiên, nếu ngươi có thể dụ dỗ nàng ta cam tâm tình nguyện viết giấy xác nhận, tiền này liền về tay ngươi.”

“Kia, nếu như ngươi đoán sai, có phải tiền này cũng về tay ta?” Triệu Hi chuyển mắt tinh quái hỏi.

“Được rồi, đưa cho ngươi thì sẽ không đòi lại.” Lâu Cảnh không kiên nhẫn mà xua tay, đẩy Triệu Hi đang dong dài ra ngoài.

Triệu Hi bị đẩy một cái lảo đảo, vừa vặn đâm thẳng tới một nhóm ni cô vừa đi tới.

“A di đà phật, thí chủ cẩn thận.” Người đi đầu trong đám ni cô khoảng năm mươi tuổi, hai tay tạo thành chữ thập hướng Triệu Hi hành lễ.

Triệu Hi đứng vững vàng thân mình, muốn chắp tay hoàn lễ, bỗng nhiên ý thức được hiện tại mình đang là nữ nhân, nhanh chóng ra vẻ ngại ngùng mà cúi đầu, hai tay đặt trước eo, cúi đầu chào.

Nấp ở đằng sau bệ thờ, hai người nhìn trọn một màn này, đều đồng thời cười trộm.

“Xem ra đại sư đã đến đây, ta cũng không cần phải chờ nữa rồi.” Bá mẫu của Triệu Hi bước ra, mỉm cười cùng lão ni cô chào nhau, “Đây là Cửu điệt… nữ nhà ta, tiểu Cửu đến đây, vị này là Ninh Tâm pháp sư.”

Tiêu Thừa Quân cùng Lâu Cảnh thối lui vào chỗ sâu bên trong, chờ đám nữ nhân kia vào phòng, lúc này mới nhảy lên tường viện, rất nhanh rời khỏi chùa Thanh Liên.

(Vì ngứa tay nên bạn chêm thêm câu này: Tiêu Thừa Quân và Lâu Cảnh là 17 tuổi, Triệu Hi ít hơn Lâu Cảnh 1, 2 tuổi gì đấy, tức là đang trong độ tuổi thích hợp nhất để… giả gái =)) Vậy là cuộc gặp gỡ đầu tiên mang tính “lịch sử” giữa Hoàng Đế tương lai và thừa tướng tương lai đã diễn ra tại đây, một khe hẹp đầy bụi đằng sau bệ thờ, trong chùa ni cô, tèn tén ten =)))))

“Hai chén hoành thánh, một đĩa hoa quế cao ——” Một nam tử bán đồ ăn vặt vui vẻ hét to, mang đồ ăn đặt lên bàn, vươn tay nhận tiền đồng, lại hớn hở mà xoay người đi nấu hoành thánh.

“Lúc còn nóng là ăn ngon nhất đấy, nhanh ăn nào!” Lâu Cảnh lấy ra một chiếc khăn lụa, xoa xoa hai cái thìa thô của quán nhỏ, đưa cho Thái tử điện hạ một cái.

Tiêu Thừa Quân tiếp nhận cái thìa, “Ngươi không muốn xem Triệu Hi làm như thế nào sao? Sao lại ra đây ăn hoành thánh?”

“Ai, các nữ nhân đã nói chuyện với nhau thì còn lâu mới xong. Triệu Hi kia muốn gặp một mình lão ni cô, phỏng chừng phải qua giờ ngọ. Chúng ta cứ ăn tạm một chút gì trước.” Lâu Cảnh cười hì hì cầm một khối hoa quế cao, đưa đến bên môi Thái tử điện hạ, “Nếm thử cái này đi.”

Tiêu Thừa Quân nhìn nhìn khối hoa quế cao trước mặt, hơi hơi nhíu mày, muốn tiếp nhận lại phát hiện không có đũa, rồi nhìn ánh mắt long lanh của Thái tử phi nhà mình, thật không đành lòng đẩy ra. Nhìn trái nhìn phải, thấy mọi người đều bận rộn với công việc của mình, y liền há miệng rất nhanh cắn một nửa. Hoa quế cao làm ở hội chùa tất nhiên không thể so được với trong cung, nhưng lại thắng ở việc dùng nguyên liệu mới mẻ, hẳn là bánh này được làm từ mật hoa quế lấy trên núi lúc sáng sớm, còn mang theo một chút mùi hương thơm ngát rất bình yên.

“Ăn ngon không?” Lâu Cảnh cong mắt cười nhìn mấy động tác liên tiếp của Thái tử điện hạ, rất tự nhiên mà đem nửa khối hoa quế cao còn dư nhét vào trong miệng mình.

“Cái kia…” Tiêu Thừa Quân ngăn cản không kịp, mắt mở trừng trừng nhìn khối hoa quế cao mình vừa cắn dở bị Lâu Cảnh bỏ vào miệng ăn ngon lành. Đầu lưỡi kia còn vươn ra liếm đi vụn điểm tâm trên môi, bỗng nhiên hồi tưởng lại đêm hôm qua hai người đã hôn nhau rất lâu dưới tán phong, Thái tử điện hạ chợt cảm thấy người mình hơi nóng lên, vội hạ mắt, cầm bát hoành thánh uống một hơi.

Lâu Cảnh nhìn hai tai ửng đỏ của Thái tử điện hạ, tủm tỉm cười nhưng không nói gì.

Hai người vui vẻ đi dạo chợ, nếm thử các món ăn vặt, xem xiếc ảo thuật, thậm chí còn vào quán xem quẻ. Sau khi chơi chán, cả hai mới quay lại căn phòng lúc trước trong chùa Thanh Liên, ngồi xổm ở chân tường nghe động tĩnh bên trong.

Cũng không biết Triệu Hi sử dụng thủ đoạn gì, thế nhưng thật sự dụ được Ninh Tâm pháp sư ngồi một mình với hắn trong phòng, còn một bộ dáng trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

“…Thượng báo tứ trọng ân, hạ tế tam đồ khổ, cùng đại sư luận đạo, quả thực đã giúp tiểu nữ hiểu biết thêm rất nhiều.” Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, tháng trước Triệu Hi đã cố ý tìm một hí tử chuyên diễn vai hoa đán về nhà vài ngày để học cách giả giọng nữ, hiện giờ niết cổ họng nói chuyện, thực sự là có chút thật giả khó phân biệt, “Đại sư thật tinh thâm phật pháp, nghe nói y thuật cũng rất là cao.”

Lâu Cảnh nấp ngoài cửa sổ cười trộm, Triệu Hi đọc nhiều sách vở, nếu thật muốn luận bàn đạo lý thì mười Ninh Tâm cũng không nói lại được hắn, lúc quay đầu nhìn sang Thái tử điện hạ thì thấy y đang ngồi xổm rất không tự nhiên, liền vươn tay đem người kéo qua, đặt y ngồi lên chân mình.

“Này…” Tiêu Thừa Quân hoảng sợ, vội đẩy Thái tử phi, lấy hình dáng của miệng khi phát âm nói, “Ngươi còn đang có thương tích trên người, không được.”

Lâu Cảnh cũng không để ý, hôn lên khóe môi Thái tử điện hạ một cái, ý bảo y chớ lên tiếng.

“Đâu có đâu có, bất quá chỉ là một chút kiến thức da lông bên ngoài với vài bài thuốc mà thôi.” Lão ni cô Ninh Tâm bị hống đến rất cao hứng, nói chuyện cũng mang theo ý cười.

Triệu Hi cười cười, hơi hơi cúi đầu, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm thần tình của Ninh Tâm, “Đại sư hà tất khiêm tốn, ta và phu nhân An quốc công vốn là bà con. Vài ngày trước, nếu không phải đại sư xem thân mình giúp nàng, còn thật không biết là nàng ta có thai rồi đó.”

Ni cô Ninh Tâm kia đầu tiên là sửng sốt, sau thấy thần sắc tự nhiên như thường của Triệu Hi, liền nhẹ nhàng thở ra, “Quốc công phu nhân tất nhiên là có phúc.”

Tiêu Thừa Quân nghe được lời ấy, cuối cùng hiểu được vì sao hai người này tới đây, mà hai cánh tay đang ôm lấy y cũng theo những lời này mà đột nhiên xiết chặt.

“Ai… Nào có cái gì phúc, nàng gả đến phủ An quốc công vẫn không được như ý.” Triệu Hi cúi đầu, dấu đi lãnh ý trên mặt, “Kế thất khó làm, vị thế tử An quốc công kia cũng chẳng phải là người thiện lương gì.”

Ninh Tâm nghe vậy liền hiểu rõ, hai tay tạo thành chữ thập, nói: “A di đà phật, mọi nhà đều có nỗi khó xử riêng của mình.”

“Lần này ta tìm đến đại sư, còn có một chuyện muốn nhờ.” Triệu Hi bày ra vẻ một bộ dáng khó xử, “Ngài cũng biết, vị thế tử kia hiện giờ là Thái tử phi, quyền lớn thế lớn, hôm qua hồi phủ còn dẫn theo một thái y, nói hài tử trong bụng phu nhân không phải là của quốc công gia.”

Ninh Tâm khiếp sợ, “Này… Này nhưng…”

“Cũng không phải đi, nhưng Lâu Cảnh là một kẻ vô cùng ngoan độc, vì gia sản, chuyện gì hắn cũng làm được, hiện giờ lại xuất một chiêu thâm hiểm như vậy, chính là muốn buộc quốc công gia phải hưu phu nhân a!” Triệu Hi nhiệt tình bôi xấu Lâu Cảnh.

Nghe xong lời này, gương mặt vốn đầy sương lạnh của Lâu Cảnh lại càng thêm đen.

Ninh Tâm nghe vậy, cũng không lên tiếng phản bác, thậm chí còn hơi hơi vuốt cằm, có thể thấy được, Ngụy thị quả thật đã nói thế tử gia xấu xa và âm hiểm như vậy với nàng.

“Đại sư, nếu không phải sự tình khẩn cấp, quốc công phu nhân lại không thể xuất phủ, cũng sẽ không nhờ ta đến van cầu đại sư.” Triệu Hi đứng dậy, khẩn thiết nói: “Phật gia thường nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, dù hài tử còn chưa được sinh ra nhưng nó cũng là một mạng người a, chẳng lẽ đại sư lại thấy chết mà không cứu. Huống hồ, An quốc công là gia đình quyền quý bậc nhất kinh thành, nếu quốc công gia tin phu nhân, từ nay về sau, tiền nhang đèn gửi tặng quý chùa tất nhiên sẽ không ít.”

“Nhưng chuyện thân sinh hay không phải thân sinh, bần ni cũng vô pháp làm chứng a…” Ninh Tâm nghe Triệu Hi nói, cũng có vài phần động tâm, chính là gia đình An quốc công rất quyền quý nhưng Thái tử phi lại là hoàng tộc, bên nào nàng cũng không thể trêu vào.

“Cái này không khó, đại sư xem mạch cho phu nhân vào lúc nào, lúc ấy đã có bầu mấy tháng, ngài cứ viết một cái chứng từ làm bằng chứng để ta đem về là được.” Triệu Hi không để cho Ninh Tâm có cơ hội phản bác, nói tiếp: “Người xuất gia sẽ không làm chứng cho lời nói dối, đại sư cũng không thể làm trái với lương tâm mà viết sai ngày, nếu không biểu tỷ của ta có thể sẽ phải chết oan đấy.” Vừa mới nói xong, Triệu Hi lập tức lấy ra một tập giấy, mực và bút lông.

Ninh Tâm do dự một chút, cảm thấy đây là sự thật, vị An quốc công phu nhân kia quả thật như là đang gặp cái gì đó khó xử, nếu không cũng sẽ không né thái y mà trực tiếp thỉnh nàng đến bắt mạch. Tuy rằng phu nhân đã cẩn thận dặn dò nàng không được nói chuyện này cho bất kì kẻ nào, nhưng vị Triệu tiểu thư này là người biết chuyện, tất nhiên là nhân vật được phu nhân tín nhiệm.

“Cái công văn này cũng không phải là bằng chứng chủ yếu, phu nhân sẽ tự nghĩ những biện pháp khác, có khả năng là sẽ không dùng đến nó. Ngài cũng biết, huân quý thế gia thường thỉnh thái y đến bắt mạch chứ không thỉnh người bên ngoài, phu nhân cũng không muốn nháo đến tận đây.” Triệu Hi đem bút lông cho Ninh Tâm, liên miên cằn nhằn mà nói xong.

Lúc này ni cô Ninh Tâm mới nhẹ nhàng thở ra, ngẫm lại ngày thường An quốc công phu nhân đã quyên cho nàng rất nhiều tiền nhang đèn, liền nhận bút từ tay Triệu Hi, đem việc khi nào bắt mạch, có bầu mấy tháng ra viết hết, cuối cùng còn bị Triệu Hi hống một chập mà ấn một cái dấu tay lên.

Rời khỏi chùa Thanh Liên, Lâu Cảnh vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào, đoán là một chuyện, nhưng khi nghe được tin tức xác thực thì lại là một chuyện khác.

Tiêu Thừa Quân vươn tay, cầm lấy bàn tay của Lâu Cảnh, tách những ngón tay đang nắm chặt đến nổi gân xanh ra, chậm rãi nắm lấy tay hắn, “Trạc Ngọc…”

“Phụ thân… còn đang trong hiếu kì đâu…” Bàn tay Lâu Cảnh run nhè nhẹ, tổ phụ hắn nằm xuống còn chưa lạnh, phụ thân đã làm ra loại sự tình này, còn không nghĩ nhanh chóng trừ bỏ nghiệt chủng, lại vì bảo trụ đứa nhỏ này mà đem hắn gả ra ngoài!

(1) nãi nãi: tiếng tôn xưng phụ nữ đã có chồng

(2) hoành thánh: còn gọi là mằn thắn hay vằn thắn là một món ăn gốc Quảng Đông, Trung Quốc phổ biến ở nhiều nước Á Đông. Cách gọi “vằn thắn” hoặc “hoành thánh” xuất phát từ âm Quảng Châu của chữ 雲吞 (vân thốn), ngoài khu vực Quảng Đông người ta gọi là 餛飩 (hún tún, hồn đồn). Vằn thắn theo 1 số người cho rằng nó là âm đọc trại của từ vân thốn. Vân thốn có nghĩa là nuốt mây.

Vằn thắn làm từ thịt, hải sản và rau băm nhỏ, gói lại bằng vỏ bột mì rồi đem hấp chín. Sau khi hấp xong, vỏ bột mì chuyển màu trắng hơi trong cho phép nhìn thấy nhân bên trong. Viên vằn thắn có tôm còn được gọi là sủi cảo.

Vằn thắn có thể là một món riêng ăn kèm với sốt gia vị. Vằn thắn cũng có thể được dùng trong món mì vằn thắn, súp vằn thắn.

ht1

Món vằn thắn theo người Hoa du nhập vào Việt Nam vào khoảng thập kỷ 1930, biến đổi thành món mì vằn thắn không còn hoàn toàn giống với món ăn nguyên gốc Trung Hoa. Trong món mì vằn thắn tại Việt Nam có vằn thắn (sủi cảo) làm từ thịt nạc và tôm tươi, xá xíu thái mỏng, trứng gà luộc, gan lợn, nấm hương, cải xanh, hẹ, mì làm từ bột mì và trứng. Để làm nước dùng, người ta ninh xương gà, xương lợn, cá tầm khô, một số vị thuốc bắc, và vỏ tôm.

monngondelam_hoanh-thanh-mem-ngon-cho-bua-sang-cuoi-tuan

(3) Quế hoa cao: Theo Baidu, ‘Quế hoa cao’ (bánh hoa quế) là một loại bánh điểm tâm được làm từ bột nếp, đường và mật quế hoa. Loại bánh này có lịch sử đã lâu, mỹ vị ngon miệng, cách làm đơn giản, nhiều chủng loại, thỏa mãn các loại vị khác nhau theo nhu cầu của thực khách.

Hoa quế

Hoa quế

Tương truyền vào những năm cuối triều Minh, có một người bán hàng rong tên là Lưu Cát Tường ở thị trấn Tân Đô, từ mùi hương của hoa quế trong thư phòng của trạng nguyên Dương Thăng Am đã nghĩ ra cách thu nhập hoa quế lại, lọc khử nước đắng, ngâm với mật đường, sau đó đem hấp chín với hỗn hợp bột gạo, bột nếp, dầu cải trộn với đường, đổ khuôn rồi tạo hình đem bán, gọi là Quế hoa cao.

que1babf-hoa-cao que1babf-hoa-cao-2

Ba trăm năm qua, các phường làm kẹo kế thừa công tác chế Quế hoa cao không ngừng cải tiến công nghệ, hiện còn có đường trắng tinh chế, đường mạch nha, bột mì, bột nếp, dầu cải, mật quế hoa dùng làm nguyên liệu. Tùy theo tỉ lệ phối khác nhau còn có các trình tự và cách làm chín bánh như hấp, chiên, nghiền, trộn, đóng khuôn, cắt . . . Sản phẩm có những đặc điểm như trắng noãn như ngọc, thanh khiết ngon miệng, nhẵn mịn không cặn và đậm mùi hoa quế.

images (3)

(4) Thượng báo tứ trọng ân, hạ tế tam đồ khổ: Trong kinh Tâm Địa Quán, Phật dạy bổn phận người Phật tử tại gia : “ Thượng báo tứ trọng ân, hạ tế tam đồ khổ.” ( Trên đền đáp 4 ân nặng, dưới cứu giúp 3 đường khổ ).

Bốn ân nặng đó là : ân cha mẹ, ân sư trưởng, ân quốc gia – xã hội – chúng sanh, ân tam bảo.

– ÂN CHA MẸ :Kinh Đại báo phụ mẫu trọng ân cho ta biết : Vì thương con, che chở, bảo bọc cho con mà cha mẹ không sợ hiểm nguy, lao nhọc, tội chướng và chẳng bao giờ cần đáp lại. Không khác mặt trời, mặt trăng, rải chiếu ánh nắng, ánh sáng, thuận dưỡng cho muôn vật mà chẳng cần đền đáp bao giờ. Công cha, nghĩa mẹ – công lao nghĩa nặng, tình sâu, sánh bằng núi cao, biển cả. Do vậy, kinh Đại tập viết : “ Gặp thời không có Phật, khéo thờ cha kính mẹ là cách báo đền ân Phật vậy ”.

Mang thân này có nghĩa là đã chìm đắm bao đời. Do đó, ta có biết bao nhiêu là cha mẹ. Kinh dạy : “ Đa sanh phụ mẫu ”. Phật tử phải biết mà truy tiến, báo ân.

– ÂN SƯ TRƯỞNG : Bất cứ ai ở trên đời, có được chút kiến thức là nhờ ơn thầy dạy bảo, bạn bè giúp đỡ. Sự nghiệp giáo dục là sự nghiệp cao cả, thầy cô thường đem hết sở học và tài năng dìu dắt lớp trẻ, tận tụy hy sinh, thương yêu học sinh như con, nhân ái, độ lượng. Bạn bè thân cận, cảm thông, chia sẻ cùng ta bao buồn vui, chân thành giúp ta không tính toán. Đến với GĐPT, chúng ta được các anh chị trưởng hướng dẫn ta cách sống hướng thiện, hướng thượng, chỉ cho ta biết vận dụng lời Phật dạy vào cuộc sống đời thường, biết vui sống trong hiện tại, biết yêu thương… Vì thế, ta phải trân trọng, báo đền.

– ÂN QUỐC GIA, XÃ HỘI, CHÚNG SANH : Ta được bình an tu học là nhờ sự giữ gìn biên cương, bờ cõi. Cuộc đời được ấm no hạnh phúc là do đường lối lãnh đạo kinh tế và sinh hoạt truyền thống lâu đời của cha ông. Ngoài ra, cơm ăn – áo mặc – nhà ở – tiện nghi dân sinh ta cộng hưởng là do công sức của cộng đồng nhân loại đóng góp, phát minh, xây dựng. Không chỉ biết ơn, ta còn phải ra sức làm việc để đáp đền.

– ÂN TAM BẢO: Là Phật tử, ngoài 3 ơn trên, chúng ta còn phải báo đền ân Tam bảo vì đó là 3 ngôi quí báu nhất, giúp ta định hướng đúng đắn cho đời sống, sống đời tỉnh thức, thoát khỏi luân hồi. Vì lòng từ bi, thương xót chúng sanh lặn ngụp trong đam mê, tham luyến, trôi lăn trong sinh tử, luân hồi, Phật đã hoá thân, vào ra nơi bất tịnh, nhọc lòng giáo hoá, truyền dạy vô lượng pháp môn, phương tiện dạy dỗ chúng ta tu trì, an lạc, giác ngộ. Giáo pháp của Phật, giáo đoàn của Phật thực hiện mục đích cao cả của Phật. Như vậy, Tam bảo là một trong tứ trọng ân mà Phật tử chúng ta phải thành tâm báo đền.

TAM ĐỒ KHỔ là gì? – Một là đao đồ, tức là những nỗi khổ do gươm đao gây nên, thí như vì sân hận thù hiềm, nhơn loại lắm phen chém giết lẫn nhau, hoặc tương tàn tương sát để thoả lòng tham lam tật đố.

– Hai là thuỷ đồ, tức là những cảnh khổ do nước gây ra, thí như người sẩy chơn chết đuối, hoặc do những bão tố ngập lụt, khiến cho người vật phải nổi trôi chìm đắm

– Ba là hoả đồ, tức là những cái khổ do lửa mà ra, thí như những cơn hoả hoạn thiêu đốt nhà cửa, thiêu sống hài nhi, kẻ chậm chơn trễ bước cùng người tật bệnh già nua.

Gươm đao nước lửa đã gây và còn gây biết bao nhiêu cảnh lầm than điêu đứng cho nhơn loại, nên gọi là Tam đồ khổ. Xưa kia, Đức Bổn Sư đã minh chứng 4 cái khổ căn bản của chúng sanh là Sanh, Lão, Bệnh, Tử ; tam đồ khổ chỉ là một trong bốn cái khổ căn bản kia vậy.

(5) hí tử: con hát

(6) hoa đán: người đóng vai diễn con gái trong hí kịch

(7) thái y: Quan coi về việc chăm sóc và bảo vệ sức khỏe cho vua chúa và người thân của vua (hoàng tộc).

(8) nghiệt chủng: mầm mống tai họa
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện