Bởi vì Ngụy thị lăn đùng ra ngất, trong phủ liền xảy ra một mảnh hỗn loạn, bọn hạ nhân vội vàng ấn huyệt nhân trung giúp nàng nhuận khí. Lâu Cảnh cũng mặc kệ Lâu Kiến Du định giải quyết sự việc thế nào, đi thẳng về Chu Tước đường.
Trước cửa Chu Tước đường có hai thị vệ của phủ An quốc công, Lâu Cảnh trực tiếp hạ lệnh cho bọn họ rời đi, thay đổi bằng Đông Cung vệ.
Sau khi Lâu Cảnh bị gả đi, hạ nhân làm việc trong Chu Tước đường cũng bị Ngụy thị lấy cớ là nhân thủ không đủ mà điều đến các địa phương khác nhau.
“Đi, tìm người về đây.” Lâu Cảnh ngồi trong chính sảnh của Chu Tước đường, cho quản sự đi tìm người trở về, mặc kệ là người trong phòng quản sự hay là nha đầu giặt đồ, tất cả đều phải tìm về hết.
Lúc này trong phủ còn khá loạn, không ai quản được mọi chuyện, Tầm Hạ hô một tiếng, ồn ào muốn tự mình đi tìm các tiểu muội trước kia, Lâu Cảnh liền xua tay để cho nàng đi.
Người phụ trách hầu hạ Lâu Cảnh, ngoại trừ Tầm Hạ và Ánh Thu là hai đại nha hoàn, bên dưới còn có hai nhị đẳng nha hoàn và bốn tiểu nha hoàn nữa. Nhị đẳng nha hoàn thì Ngụy thị không dám động, nhưng bốn tiểu nha hoàn kia thì đều bị phái đi. Tầm Hạ hỏi thăm một hồi lâu, chỉ biết bốn tiểu nha đầu này đều bị phái đến phòng giặt đồ.
Hạ nhân trong phủ rất nhiều, người nhàn rỗi cũng có một đống, căn bản là sẽ không xuất hiện trường hợp nhân thủ không đủ dùng, nhưng Ngụy thị vẫn đem nha hoàn của Lâu Cảnh đến phòng làm việc mệt nhọc nhất, chỉ nhìn qua là biết ngay nguyên nhân rồi. Tầm Hạ nghe tin liền nổi trận lôi đình, một đường đi như chạy đến phòng giặt đồ.
Phòng chuyên phụ trách giặt đồ nằm ở phía Tây Bắc của phủ An quốc công. Quần áo của chủ nhân đều do các nha hoàn bên người giặt tẩy cho nên phòng này chủ yếu phụ trách giặt tẩy trướng mạn, mành che,… hầu hết là những đồ lớn và rất nặng. Chính vì vậy, đây chính là phòng nhiều việc và mệt nhọc nhất. Bình thường, nếu chủ mẫu muốn phạt nha đầu bên người thì hay ném nha đầu đó vào phòng giặt đồ.
“Các ngươi làm ăn cái kiểu gì vậy? Có chút chuyện thế này mà cũng không làm cho ra hồn!” Một bà tử quản sự cao lớn, thô kệch cầm một que trúc, vung tay quất vùn vụt lên người mấy tiểu nha đầu.
“Mụ mụ, đừng đánh! Hôm nay tiểu Đào phát sốt nên làm việc không có lực.” Một tiểu nha đầu khóc lóc cầu xin.
Gương mặt của bọn hạ nhân trong phòng giặt đồ đều như bị tê liệt, nhìn mụ mụ quản sự đánh người, không một ai lên tiếng, chỉ mải miết chà sát đồ vật trên tay không ngừng, đem đi phơi nắng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn xem một cái.
“Mụ mụ, phu nhân điều chúng ta lại đây hỗ trợ chứ không bảo chúng ta đến đây ăn đánh. Nếu để thế tử gia biết, ngươi cũng chịu không nổi đâu.” Tuy rằng tiểu Đào bị đánh đau đến tái mặt, nhưng vì giận quá, mắt hạnh liền trợn lên gườm gườm nhìn bà tử.
“Hừ, đã đến loại địa phương này, các ngươi vẫn nghĩ mình là cô nương quý giá ở Chu Tước đường hay sao?” Bà tử kia cười lạnh, “Hôm nay thế tử gia hồi phủ đấy, có thấy ai đến đây lĩnh các ngươi hay không?”
“Thế tử đã trở lại?” Tiểu Đào kinh ngạc, các nàng là những nha hoàn cấp thấp nhất, không có tư cách biết gia sự của chủ nhân, làm việc khi trời còn đen kịt, cũng không biết thế tử gia đã trở lại.
“Tiểu Chân, thế tử có trở lại thì cũng không nhớ nổi các ngươi đâu, muốn sống thì làm việc nhanh lên!” Bà tử kia không kiên nhẫn, giơ que trúc lên muốn đánh tiếp.
“Dừng tay!” Tầm Hạ vừa đến phòng giặt đồ liền nhìn thấy một màn như vậy, lửa giận phừng một cái cháy ngùn ngụt, cũng không quan tâm đến cái gì là yểu điệu thục nữ, lao thẳng như tên bắn đến đẩy bà tử một cái.
“Ai u! Tiểu tiện nhân nào…” Bà tử bị đẩy lảo đảo, hùng hùng hổ hổ quay đầu lại, nhìn thấy người tới, nhất thời im bặt, lập tức thay đổi một bộ mặt tươi cười nịnh nọt, “Ai da, đây không phải là Tầm Hạ cô nương sao?”
Tầm Hạ không để ý đến nàng, vươn tay kéo mấy tiểu nha đầu đến bên người, sau đó mới chậm rãi quay lại, lạnh mặt nói: “Vương mụ mụ, ta phụng mệnh của thế tử gia, lĩnh người về Chu Tước đường.”
Sắc mặt của Vương bà tử thay đổi liên tục, cười mỉa nói: “Thế tử gia thật đúng là nhớ đến bạn cũ, nhưng việc này ta cũng không thể quyết định được, tốt nhất là nên đến bẩm báo với phu nhân đi.”
Tầm Hạ lấy khăn tay ra, xoa xoa khuôn mặt ướt nước mắt của tiểu Đào và nha đầu vừa che chở cho nàng.
“Tỷ tỷ…” Mấy tiểu nha hoàn rất sợ hãi, nếu Tầm Hạ để các nàng ở lại đây mà chạy đi bẩm báo với phu nhân, còn không biết sẽ phải chờ đợi bao lâu, cái chỗ làm việc ma quỷ này, các nàng thật không dám ở lâu thêm một khắc nào.
“Thế tử gia vẫn đang chờ đấy, ta mang người đi trước, mụ mụ cứ tự đi báo cho phu nhân là được.” Tầm Hạ không buồn để ý đến nàng, cái loại lão điêu nô này, cho nàng ta ba phần nhan sắc là có thể mở cả phường nhuộm luôn được rồi.
Vương bà tử giận mà không dám nói gì, nhìn Tầm Hạ mang người đi, chỉ có thể oán hận dậm chân, xoay người đi đến thượng viện cáo trạng với phu nhân.
“Tỷ tỷ, chúng ta có thể về Chu Tước đường thật sao?” Tiểu Đào mở to hai mắt nhìn, cảm giác hưng phấn không cần nói cũng hiểu.
“Tất nhiên là có thể!” Tầm Hạ vỗ vỗ mặt của nàng, tiểu nha đầu mới mười một, mười hai tuổi, quả nhiên là chịu khổ suốt những ngày qua, “Sau này có thế tử gia che chở, ai cũng không thể đem nhóm các ngươi đi.”
“Hức…” Bốn người hai mặt nhìn nhau, nhịn không được khóc lên.
Lâu Cảnh nhìn bốn tiểu nha đầu vừa trở về, người nào cũng tiều tụy, mắt đỏ hoe, khẽ nhíu mày, “Tầm Hạ, mang các nàng đi nghỉ đi, hai ngày này không cần hầu hạ.”
Trình Tu Nho mang sổ sách của Chu Tước đường đến cho Lâu Cảnh xem, “Đồ cưới, lễ hỏi đều là bạc, đồ cổ, châu báu, tơ lụa, không có điền trang, cửa hiệu. Tất cả đều được cất vào ngân khố, qua buổi trưa ta sẽ dẫn người mang bạc đến Bảo Phong lâu.”
Lâu Cảnh gật gật đầu, “Từ nay về sau, mọi chi phí sinh hoạt đều được xuất từ quỹ của Chu Tước đường, không liên quan đến quỹ chung.”
Như vậy, Chu Tước đường sẽ tách ra sống riêng, quản sự được thăng thành quản gia, tiền tiêu hàng tháng cũng tăng lên, rất vui vẻ, liền nhiệt tình đi tìm thợ mộc, đem cửa nhỏ thông ra ngoài của Chu Tước đường chuyển thành cửa lớn, sau này đi lại cũng không cần qua cửa chính của phủ An quốc công.
Một ngày bận rộn cứ như vậy mà trôi qua, dù sao thì hôm nay cũng là ngày mộc hưu, Lâu Cảnh không cần đến Bắc Nha, thoải mái an trí cho thỏa đáng hết chuyện trong nhà.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong xuôi, Lâu Cảnh nằm vật xuống chiếc giường quen thuộc đã ngủ nhiều năm, lại cảm thấy thế nào cũng không ngủ được. Hắn đứng dậy lấy cái gối đầu của Thái tử điện hạ ra, ôm vào trong ngực, dùng sức ngửi ngửi, trên bề mặt gối vẫn còn thoảng qua mùi hương của Tiêu Thừa Quân. Lâu Cảnh chôn mặt vào gối đầu, rầu rĩ không vui mà lăn qua lăn lại ở trên giường.
Tuy rằng Mân vương phủ đã sớm được thu thập thỏa đáng, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên Tiêu Thừa Quân sống ở đây, tránh không được phải gặp qua hạ nhân. Phụ trách nội vụ là Thường Ân, quản gia bên ngoài thì giao cho một vị quan trong Đông Cung trước đây, còn phòng vệ vương phủ thì do cựu thống lĩnh thị vệ Đông Cung – Lục Triệu phụ trách.
“Vương gia, phòng vệ đã được an bài tốt.” Lục Triệu, tự là Minh Viễn, chính là một đệ tử thế gia, nguyên bản lấy xuất thân của hắn, khi Tiêu Thừa Quân bị phế, hắn có thể tiếp tục ở lại trong cung làm thống lĩnh thị vệ. Ai biết người này ngày thường vô thanh vô thức, vậy mà đến lúc này nói thế nào cũng không chịu rời khỏi Tiêu Thừa Quân, ấn theo cách nói của hắn thì là “võ tướng không thờ hai chủ”.
Tiêu Thừa Quân nhìn sắc mặt nghiêm túc vạn năm không thay đổi của Lục Triệu, hơi hơi vuốt cằm, dặn dò: “Nếu có người trèo tường lẻn vào đây, đừng tấn công làm người ta bị thương vội, thấy rõ người đến rồi hãy nói sau.”
“Thuộc hạ hiểu được, tuyệt đối không gây ngộ thương cho thế tử.” Lục Triệu trung khí mười phần mà dõng dạc đáp.
Mân vương điện hạ sửng sốt, ho nhẹ một tiếng xua tay cho hắn đi xuống. Cái tên Lục Triệu này, nói chuyện cũng không biết uyển chuyển một tý.
So với Đông Cung, sống trong phủ đệ của thân vương tự tại hơn rất nhiều, không cần đúng giờ là lên giường nằm, không cần đi thỉnh an hàng ngày, thư phòng cách phòng ngủ rất gần, không phải đi liễn xe, thoạt nhìn rất có cảm giác gia đình. Chẳng qua…
Tiêu Thừa Quân rút một bức họa được cuộn tròn trong bình sứ ra, bên trong là mỹ nhân mặc bạch y cười rạng rỡ vô cùng động lòng người, không khỏi có chút buồn bã, đã không còn thê tử, cho dù cái phủ đệ này có ấm áp đến thế nào, cũng không phải là nhà…
Ban đêm, nằm trên giường rộng lớn, Tiêu Thừa Quân cảm thấy thật trống trải vô cùng, cọ cọ hai má vào áo ngủ, thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh sáng mặt trời chiếu lên trướng mạn màu lam, Tiêu Thừa Quân mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện thấy bên người mình có một khối nhiệt ấm ấm, mở choàng mắt ra, đối diện là một tuấn nhan liệt đệ vô song, tươi cười mà nhìn y.
“Trạc Ngọc?” Tiêu Thừa Quân ngẩn người.
“Điện hạ, sớm.” Lâu Cảnh cong môi, dán người qua, hạ xuống cánh môi hơi hé mở kia một nụ hôn thật khẽ.
(1) Mộc hưu: Nghỉ phép. Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là hưu mộc nhật 休沐日.
Trước cửa Chu Tước đường có hai thị vệ của phủ An quốc công, Lâu Cảnh trực tiếp hạ lệnh cho bọn họ rời đi, thay đổi bằng Đông Cung vệ.
Sau khi Lâu Cảnh bị gả đi, hạ nhân làm việc trong Chu Tước đường cũng bị Ngụy thị lấy cớ là nhân thủ không đủ mà điều đến các địa phương khác nhau.
“Đi, tìm người về đây.” Lâu Cảnh ngồi trong chính sảnh của Chu Tước đường, cho quản sự đi tìm người trở về, mặc kệ là người trong phòng quản sự hay là nha đầu giặt đồ, tất cả đều phải tìm về hết.
Lúc này trong phủ còn khá loạn, không ai quản được mọi chuyện, Tầm Hạ hô một tiếng, ồn ào muốn tự mình đi tìm các tiểu muội trước kia, Lâu Cảnh liền xua tay để cho nàng đi.
Người phụ trách hầu hạ Lâu Cảnh, ngoại trừ Tầm Hạ và Ánh Thu là hai đại nha hoàn, bên dưới còn có hai nhị đẳng nha hoàn và bốn tiểu nha hoàn nữa. Nhị đẳng nha hoàn thì Ngụy thị không dám động, nhưng bốn tiểu nha hoàn kia thì đều bị phái đi. Tầm Hạ hỏi thăm một hồi lâu, chỉ biết bốn tiểu nha đầu này đều bị phái đến phòng giặt đồ.
Hạ nhân trong phủ rất nhiều, người nhàn rỗi cũng có một đống, căn bản là sẽ không xuất hiện trường hợp nhân thủ không đủ dùng, nhưng Ngụy thị vẫn đem nha hoàn của Lâu Cảnh đến phòng làm việc mệt nhọc nhất, chỉ nhìn qua là biết ngay nguyên nhân rồi. Tầm Hạ nghe tin liền nổi trận lôi đình, một đường đi như chạy đến phòng giặt đồ.
Phòng chuyên phụ trách giặt đồ nằm ở phía Tây Bắc của phủ An quốc công. Quần áo của chủ nhân đều do các nha hoàn bên người giặt tẩy cho nên phòng này chủ yếu phụ trách giặt tẩy trướng mạn, mành che,… hầu hết là những đồ lớn và rất nặng. Chính vì vậy, đây chính là phòng nhiều việc và mệt nhọc nhất. Bình thường, nếu chủ mẫu muốn phạt nha đầu bên người thì hay ném nha đầu đó vào phòng giặt đồ.
“Các ngươi làm ăn cái kiểu gì vậy? Có chút chuyện thế này mà cũng không làm cho ra hồn!” Một bà tử quản sự cao lớn, thô kệch cầm một que trúc, vung tay quất vùn vụt lên người mấy tiểu nha đầu.
“Mụ mụ, đừng đánh! Hôm nay tiểu Đào phát sốt nên làm việc không có lực.” Một tiểu nha đầu khóc lóc cầu xin.
Gương mặt của bọn hạ nhân trong phòng giặt đồ đều như bị tê liệt, nhìn mụ mụ quản sự đánh người, không một ai lên tiếng, chỉ mải miết chà sát đồ vật trên tay không ngừng, đem đi phơi nắng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn xem một cái.
“Mụ mụ, phu nhân điều chúng ta lại đây hỗ trợ chứ không bảo chúng ta đến đây ăn đánh. Nếu để thế tử gia biết, ngươi cũng chịu không nổi đâu.” Tuy rằng tiểu Đào bị đánh đau đến tái mặt, nhưng vì giận quá, mắt hạnh liền trợn lên gườm gườm nhìn bà tử.
“Hừ, đã đến loại địa phương này, các ngươi vẫn nghĩ mình là cô nương quý giá ở Chu Tước đường hay sao?” Bà tử kia cười lạnh, “Hôm nay thế tử gia hồi phủ đấy, có thấy ai đến đây lĩnh các ngươi hay không?”
“Thế tử đã trở lại?” Tiểu Đào kinh ngạc, các nàng là những nha hoàn cấp thấp nhất, không có tư cách biết gia sự của chủ nhân, làm việc khi trời còn đen kịt, cũng không biết thế tử gia đã trở lại.
“Tiểu Chân, thế tử có trở lại thì cũng không nhớ nổi các ngươi đâu, muốn sống thì làm việc nhanh lên!” Bà tử kia không kiên nhẫn, giơ que trúc lên muốn đánh tiếp.
“Dừng tay!” Tầm Hạ vừa đến phòng giặt đồ liền nhìn thấy một màn như vậy, lửa giận phừng một cái cháy ngùn ngụt, cũng không quan tâm đến cái gì là yểu điệu thục nữ, lao thẳng như tên bắn đến đẩy bà tử một cái.
“Ai u! Tiểu tiện nhân nào…” Bà tử bị đẩy lảo đảo, hùng hùng hổ hổ quay đầu lại, nhìn thấy người tới, nhất thời im bặt, lập tức thay đổi một bộ mặt tươi cười nịnh nọt, “Ai da, đây không phải là Tầm Hạ cô nương sao?”
Tầm Hạ không để ý đến nàng, vươn tay kéo mấy tiểu nha đầu đến bên người, sau đó mới chậm rãi quay lại, lạnh mặt nói: “Vương mụ mụ, ta phụng mệnh của thế tử gia, lĩnh người về Chu Tước đường.”
Sắc mặt của Vương bà tử thay đổi liên tục, cười mỉa nói: “Thế tử gia thật đúng là nhớ đến bạn cũ, nhưng việc này ta cũng không thể quyết định được, tốt nhất là nên đến bẩm báo với phu nhân đi.”
Tầm Hạ lấy khăn tay ra, xoa xoa khuôn mặt ướt nước mắt của tiểu Đào và nha đầu vừa che chở cho nàng.
“Tỷ tỷ…” Mấy tiểu nha hoàn rất sợ hãi, nếu Tầm Hạ để các nàng ở lại đây mà chạy đi bẩm báo với phu nhân, còn không biết sẽ phải chờ đợi bao lâu, cái chỗ làm việc ma quỷ này, các nàng thật không dám ở lâu thêm một khắc nào.
“Thế tử gia vẫn đang chờ đấy, ta mang người đi trước, mụ mụ cứ tự đi báo cho phu nhân là được.” Tầm Hạ không buồn để ý đến nàng, cái loại lão điêu nô này, cho nàng ta ba phần nhan sắc là có thể mở cả phường nhuộm luôn được rồi.
Vương bà tử giận mà không dám nói gì, nhìn Tầm Hạ mang người đi, chỉ có thể oán hận dậm chân, xoay người đi đến thượng viện cáo trạng với phu nhân.
“Tỷ tỷ, chúng ta có thể về Chu Tước đường thật sao?” Tiểu Đào mở to hai mắt nhìn, cảm giác hưng phấn không cần nói cũng hiểu.
“Tất nhiên là có thể!” Tầm Hạ vỗ vỗ mặt của nàng, tiểu nha đầu mới mười một, mười hai tuổi, quả nhiên là chịu khổ suốt những ngày qua, “Sau này có thế tử gia che chở, ai cũng không thể đem nhóm các ngươi đi.”
“Hức…” Bốn người hai mặt nhìn nhau, nhịn không được khóc lên.
Lâu Cảnh nhìn bốn tiểu nha đầu vừa trở về, người nào cũng tiều tụy, mắt đỏ hoe, khẽ nhíu mày, “Tầm Hạ, mang các nàng đi nghỉ đi, hai ngày này không cần hầu hạ.”
Trình Tu Nho mang sổ sách của Chu Tước đường đến cho Lâu Cảnh xem, “Đồ cưới, lễ hỏi đều là bạc, đồ cổ, châu báu, tơ lụa, không có điền trang, cửa hiệu. Tất cả đều được cất vào ngân khố, qua buổi trưa ta sẽ dẫn người mang bạc đến Bảo Phong lâu.”
Lâu Cảnh gật gật đầu, “Từ nay về sau, mọi chi phí sinh hoạt đều được xuất từ quỹ của Chu Tước đường, không liên quan đến quỹ chung.”
Như vậy, Chu Tước đường sẽ tách ra sống riêng, quản sự được thăng thành quản gia, tiền tiêu hàng tháng cũng tăng lên, rất vui vẻ, liền nhiệt tình đi tìm thợ mộc, đem cửa nhỏ thông ra ngoài của Chu Tước đường chuyển thành cửa lớn, sau này đi lại cũng không cần qua cửa chính của phủ An quốc công.
Một ngày bận rộn cứ như vậy mà trôi qua, dù sao thì hôm nay cũng là ngày mộc hưu, Lâu Cảnh không cần đến Bắc Nha, thoải mái an trí cho thỏa đáng hết chuyện trong nhà.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong xuôi, Lâu Cảnh nằm vật xuống chiếc giường quen thuộc đã ngủ nhiều năm, lại cảm thấy thế nào cũng không ngủ được. Hắn đứng dậy lấy cái gối đầu của Thái tử điện hạ ra, ôm vào trong ngực, dùng sức ngửi ngửi, trên bề mặt gối vẫn còn thoảng qua mùi hương của Tiêu Thừa Quân. Lâu Cảnh chôn mặt vào gối đầu, rầu rĩ không vui mà lăn qua lăn lại ở trên giường.
Tuy rằng Mân vương phủ đã sớm được thu thập thỏa đáng, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên Tiêu Thừa Quân sống ở đây, tránh không được phải gặp qua hạ nhân. Phụ trách nội vụ là Thường Ân, quản gia bên ngoài thì giao cho một vị quan trong Đông Cung trước đây, còn phòng vệ vương phủ thì do cựu thống lĩnh thị vệ Đông Cung – Lục Triệu phụ trách.
“Vương gia, phòng vệ đã được an bài tốt.” Lục Triệu, tự là Minh Viễn, chính là một đệ tử thế gia, nguyên bản lấy xuất thân của hắn, khi Tiêu Thừa Quân bị phế, hắn có thể tiếp tục ở lại trong cung làm thống lĩnh thị vệ. Ai biết người này ngày thường vô thanh vô thức, vậy mà đến lúc này nói thế nào cũng không chịu rời khỏi Tiêu Thừa Quân, ấn theo cách nói của hắn thì là “võ tướng không thờ hai chủ”.
Tiêu Thừa Quân nhìn sắc mặt nghiêm túc vạn năm không thay đổi của Lục Triệu, hơi hơi vuốt cằm, dặn dò: “Nếu có người trèo tường lẻn vào đây, đừng tấn công làm người ta bị thương vội, thấy rõ người đến rồi hãy nói sau.”
“Thuộc hạ hiểu được, tuyệt đối không gây ngộ thương cho thế tử.” Lục Triệu trung khí mười phần mà dõng dạc đáp.
Mân vương điện hạ sửng sốt, ho nhẹ một tiếng xua tay cho hắn đi xuống. Cái tên Lục Triệu này, nói chuyện cũng không biết uyển chuyển một tý.
So với Đông Cung, sống trong phủ đệ của thân vương tự tại hơn rất nhiều, không cần đúng giờ là lên giường nằm, không cần đi thỉnh an hàng ngày, thư phòng cách phòng ngủ rất gần, không phải đi liễn xe, thoạt nhìn rất có cảm giác gia đình. Chẳng qua…
Tiêu Thừa Quân rút một bức họa được cuộn tròn trong bình sứ ra, bên trong là mỹ nhân mặc bạch y cười rạng rỡ vô cùng động lòng người, không khỏi có chút buồn bã, đã không còn thê tử, cho dù cái phủ đệ này có ấm áp đến thế nào, cũng không phải là nhà…
Ban đêm, nằm trên giường rộng lớn, Tiêu Thừa Quân cảm thấy thật trống trải vô cùng, cọ cọ hai má vào áo ngủ, thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh sáng mặt trời chiếu lên trướng mạn màu lam, Tiêu Thừa Quân mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện thấy bên người mình có một khối nhiệt ấm ấm, mở choàng mắt ra, đối diện là một tuấn nhan liệt đệ vô song, tươi cười mà nhìn y.
“Trạc Ngọc?” Tiêu Thừa Quân ngẩn người.
“Điện hạ, sớm.” Lâu Cảnh cong môi, dán người qua, hạ xuống cánh môi hơi hé mở kia một nụ hôn thật khẽ.
(1) Mộc hưu: Nghỉ phép. Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là hưu mộc nhật 休沐日.
Danh sách chương