Trù nương tươi cười múc ra một bát cháo nhỏ, đậy nắp lại, đặt vào khay trên tay Xuân Phúc.
Xuân Phúc bưng bát cháo rời đi, nện bước thong thả mà hướng tới chủ điện của cung Phượng Nghi -- điện Thanh Ngô đi đến. Cung Phượng Nghi không có nhiều cung nữ, thái giám chiếm đa số, không có ai đi dạo, bởi vì mỗi người đều có công việc riêng phải làm, vì thế cũng chẳng có ai chú ý đến tiểu thái giám đang bưng bát cháo kia. Hắn chỉ là một thái giám nhị đẳng, không có tư cách đi vào bên trong điện Thanh Ngô, chưởng sự thái giám nhận bát cháo từ ngoài cửa, còn Xuân Phúc thì phải đứng hầu ở ngoài điện, chờ người trong điện dùng xong cơm canh, sẽ mang bát không rời đi.
Những điều này là quy củ của cung Phượng Nghi, mỗi một vòng một khóa đều cực kì rõ ràng, nếu xảy ra bất cứ một sai lầm nào thì đều có thể nhanh chóng tìm được người qua tay.
Xuân Phúc đứng ở ngoài cửa điện, cúi thấp đầu, một trận rồi một trận, cảm giác tuyệt vọng không ngừng trào dâng trong lòng.
Kỷ Chước cầm một chiếc khăn ấm lau mặt cho Hoàng thái tôn, nhẹ nhàng đánh thức bé: “Thụy nhi, đói bụng chưa nào?”
“Không đói nà.” Tiêu Kỳ Thụy ngáp một cái, bởi vì lúc ngủ trưa chảy nước miếng nên khi há mồm liền thổi ra một cái bong bóng to to.
Kỷ Hoàng hậu cười cười, ôm bé, ngồi tựa vào một chiếc gối mềm lớn, “Gọi tiểu thái giám kia vào đi.”
Đang bồn chồn lo lắng không yên mà đứng ở ngoài cửa, Xuân Phúc chợt nghe thấy có tiếng truyền gọi hắn vào, lập tức ra một thân mồ hôi lạnh, thất tha thất thiểu theo chưởng sự thái giám đi vào, quỳ gối trước phượng tháp của Hoàng hậu.
(tháp: giường thấp, hẹp và dài)
Kỷ Chước liếc mắt nhìn hắn, tiếp nhận bát cháo, dùng một cái thìa nhỏ khuấy nhẹ, đôi mắt ưng lạnh lùng tràn đầy ý cười, “Thụy nhi, há miệng ăn cháo nào. Cháo hôm nay có bỏ thêm mật thơm không này ~! Lúc bé, đại bá ngươi thích ăn cái này nhất đấy!”
“Đại bá...” Tiêu Kỳ Thụy học theo nhắc lại, ngoan ngoãn mà há to miệng, ngậm một thìa cháo thơm ngon vào miệng.
Hiện giờ, trong đầu Xuân Phúc đã loạn thành một đoàn, không thể nghĩ bất cứ thứ gì, chỉ ngơ ngác mà nhìn một màn này, cảm giác giống như khổ hình, rõ ràng biết hậu quả kế tiếp, lại muốn tận mắt nhìn thấy tất cả mọi chuyện từ từ xảy ra.
“Tên ngươi là Xuân Phúc phải không, nghe nói ngươi tiến cung vào năm Thuần Đức thứ tám, khả năng là có một số chuyện ngươi vẫn không biết.” Kỷ Chước cũng không nhìn hắn, chuyên tâm mà bón cháo cho Hoàng thái tôn, chậm rãi nói: “Cuộc đời này, bổn cung hận nhất là hai loại người, một là xâm phạm phụ nhụ (phụ nữ và trẻ em), hai là giết hại ấu đồng (trẻ nhỏ).”
(chắc thời xưa chưa có cách gọi phụ nữ và trẻ em đâu nhỉ T_T)
Xuân Phúc đã sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, nhìn tư thế này của Hoàng hậu, rõ ràng là cái gì cũng biết, nhưng vì sao hắn còn muốn cho Hoàng thái tôn ăn cháo, chẳng lẽ là, Hoàng hậu vốn đã có ý định thí Hoàng thái tôn, mượn tay Trần quý phi để làm chuyện này sao? “Ấu đồng, ấu đồng!” Tiêu Kỳ Thụy nuốt ngụm cháo xuống, lại bập bẹ học nói theo.
Kỷ Chước mỉm cười, cầm bố khăn lau lau khóe miệng dính cháo cho bé, lại xúc một thìa cháo nữa, “Vào năm Thuần Đức thứ nhất, nhị hoàng tử trúng độc, ngươi cũng biết bổn cung đã xử trí đám cung nhân đó như thế nào đúng không?”
Trẻ nhỏ ăn không được bao nhiêu, Tiêu Kỳ Thụy nhanh chóng ăn no, mím môi, lắc lắc đầu nhất quyết không chịu ăn thêm nữa. Hoàng hậu đặt cái thìa nhỏ xuống bát, giao Hoàng thái tôn cho bà vú ôm, “Bế Thụy nhi vào vườn chơi một lát đi.”
Xuân Phúc đã run rẩy không thể khắc chế, năm xưa nhị hoàng tử trúng độc, chỉ cần đĩa điểm tâm đó đã qua tay kiểm kê của cung nhân nào, hết thảy đều bị trượng đập chết.
“Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu.”* Kỷ Chước nhúng tay vào trong bồn nước rửa sạch, cầm bố khăn lau khô tay, ngồi ngay ngắn trên chính vị, lẳng lặng mà nhìn tiểu thái giám đang run lẩy bẩy, quỳ trên mặt đất, “Bổn cung đã đem điểm tâm mà nhị hoàng tử ăn dở, cho ấu đồng trong nhà của nhóm cung nhân kia ăn vào, bất kể là đệ muội hay là tử chất (con cháu).”
(*:老吾老以及人之老,幼吾幼以及人之幼, nên kính trọng người già cả như ông bà của chúng ta, yêu thương trẻ nhỏ như con cháu của chúng ta.)
“Hoàng hậu nương nương, tiểu nhân, tiểu nhân...” Xuân Phúc xụi lơ trên mặt đất, hắn bán mạng cho Trần quý phi, là vì người trong nhà còn nằm trong tay Trần quý phi, huynh trưởng hắn có rất nhiều con, còn có muội muội nhỏ dại phải nuôi sống.
“Khởi bẩm Hoàng hậu, dược đã được nghiệm xong, là hạc đỉnh hồng.” Xuân Phúc còn đang lắp bắp nói, một vị thái y dẫn một tiểu thái giám đi ra, khom người bẩm báo, trong tay tiểu thái giám đang bưng một bát cháo, đây chính là bát cháo do Xuân Phúc mang tới.
“Nhà ngươi ở Lâm Huyền, đưa bát cháo này qua đó, sợ là đã lạnh, nên bảo huynh trưởng ngươi hâm nóng lên rồi cho bọn nhỏ ăn.” Kỷ Chước hơi hơi đưa tay, tiểu thái giám kia lập tức đặt bát cháo xuống trước mặt Xuân Phúc.
Sau khi tả tướng rời đi, tình thế trong triều liền nghiêng về một phía, mỗi ngày lâm triều đều là hữu tướng nói một thì không có ai nói hai, mà đối với việc này, Thuần Đức đế cảm thấy rất bất mãn.
Sau một số việc xảy ra gần đây, Thuần Đức đế đã không thể tín nhiệm Trần Thế Xương như trước, huống chi tình thế trong triều chỉ nghiêng về một bên, cũng không phải là điều mà một người đã học thuật đế vương từ nhỏ như hắn muốn nhìn thấy. Càng trọng yếu hơn là, vị trí tả tướng cực kì quan trọng, không có tả tướng, khối lượng công việc mà Hoàng Thượng phải xử lý bỗng tăng lên không chỉ gấp đôi, điều này khiến một người đã sớm sa vào hưởng lạc như Thuần Đức đế chịu sao nổi a?
Cho nên, sau khi suy xét một hồi, Thuần Đức đế liền đề bạt Lại bộ thượng thư Dương Hựu Đình lên làm tả tướng, nhưng ngay trong buổi lâm triều ngày hôm sau, hắn liền hối hận vạn phần.
“Thần có bản muốn tấu!” Dương Hựu Đình bước ra khỏi hàng, lấy ra một quyển tấu chương, “Trong kinh có lời đồn đại, tả tướng có đại tang, nhưng thực tế là do có người bắt buộc cưỡng ép, chính là tam hoàng tử ngấp nghé Trạng nguyên lang của Triệu gia gây ra!”
Giây phút này, đại điện rộng lớn yên lặng đến mức châm rơi có thể nghe rõ, bây giờ Dương Hựu Đình đã là tả tướng, quan viên bình thường không thể tùy ý đi ra phản bác hắn.
“Bộ phong tróc ảnh, há có thể là thật!” Trần Thế Xương tức giận đến ngực phát đau, lập tức bước ra khỏi hàng nói.
(bộ phong tróc ảnh: 捕风捉影 (bắt bóng bắt gió), chỉ hành động dựa trên tin đồn thổi.)
“Đây là chuyện liên quan đến mặt mũi của hoàng gia, sao có thể tùy ý mang ra đàm luận?” Dương Hựu Đình không được như ý thì dây dưa không bỏ, khom người thi lễ với Thuần Đức đế, cao giọng nói tiếp: “Hoàng Thượng, Thái Tổ lập nhiều quy củ, muốn lập nhi tử của Hoàng hậu làm Thái tử, đó là vì hoàng tự kéo dài...”
Cứ như vậy, Dương Hựu Đình nói có sách, mách có chứng, từ quy củ của Thái Tổ giảng đến vì sao tiền triều bị hủy diệt, lại nhảy sang phe hữu tướng phù trợ cho nhi tử lòng muông dạ thú của Trần quý phi thế nào, thẳng cho đến khi hết giờ lâm triều, hắn vẫn còn một đống lý do chưa kịp nói hết.
“Ha ha ha ha...” Lâu Cảnh đọc thư trong kinh gửi đến, phá ra cười sằng sặc, ngã vào trên đùi Mân vương điện hạ lăn lộn, “Thế mà Hoàng Thượng vẫn chịu được sao?”
Tiêu Thừa Quân cười cười vuốt lưng giúp hắn thuận khí, “Trước kia Dương Hựu Đình đã làm thái phó, theo lẽ thường mà nói thì hắn chính là tiên sinh của phụ hoàng, cho nên lúc hắn nói, phụ hoàng cũng chỉ có thể chăm chú lắng nghe thôi.”
Đối với sắp xếp trong triều, Tiêu Thừa Quân không bao giờ tập trung toàn bộ chú ý đặt trên một người, ngay cả khi Triệu Đoan rời đi khiến thế cục trong triều tạm thời nghiêng về một bên, rất nhanh sẽ có người khác tới lấp vào chỗ trống này, tuy rằng không có Triệu Đoan thì mọi việc sẽ không được thuận buồm xuôi gió như trước, nhưng ít nhất cũng không để cho hữu tướng giành được toàn bộ lợi thế.
“Vương gia, đám thương nhân Đông Doanh đó, đã bắt được rồi ạ.” Lục Triệu tiến vào bẩm báo.
“Đi, chúng ta đi nhìn xem.” Tiêu Thừa Quân vỗ vỗ gia hỏa trên đùi, lôi kéo hắn ra ngoài.
Bọn giặc Oa tấn công phía Nam tháng trước đã bị Từ Triệt dẹp yên, Tiêu Thừa Quân liền phái người theo dõi chặt chẽ đám cá lọt lưới, xem bọn chúng liên lạc với ai, nắm được tang chứng vật chứng đầy đủ, từ đó bắt giữ thương nhân Đông Doanh đứng sau lưng sai khiến và nhóm hải tặc gây hại cho dân chúng Mân Châu. Sau đó, y cho người dựng một đài cao ở vị trí náo nhiệt nhất trong Dung Thành, khua chiêng gõ trống mà triệu tập dân chúng đến xem.
“Chư vị thấy rõ ràng, đây chính là bọn giặc Oa xâm phạm nam quận, mà ba tên thương nhân Đông Doanh này, là cố chủ của bọn chúng.” Trên đài, ba người Đông Doanh mặc quần áo đẹp đẽ bị trói gô mà quỳ gối phía trước nhất, phía sau là hai hàng giặc Oa bị trọc nửa đầu.**
“Mân vương nhân đức, chỉ giết giặc Oa, không giết thương nhân, bọn ngươi lại không biết cảm ơn, còn dám sai sử thủ hạ giết người cướp của.” Trình tướng quân đứng ở trên đài, dõng dạc nói to, “Tôn Mân vương hạ lệnh, giờ ngọ ba khắc vấn trảm!”
(tôn: tiếng kính xưng bề trên)
Lưng hùm vai gấu, cao to vạm vỡ là đao phủ phụ trách hành quyết hôm nay, hắn mặc một chiếc áo choàng ngắn không tay, thong thả buộc lại mảnh vải đỏ trên cán đại đao, sắc mặt hung ác mà đứng ở trung tâm đài hành hình, chờ đến giờ liền khai trảm.
Dân chúng đứng ở dưới đài sôi nổi nghị luận, liên tục chỉ trỏ vào đám giặc Oa.
“Hóa ra bọn giặc Oa này là do đám cẩu Đông Doanh sai sử!”
“Trước kia còn tưởng rằng mấy người đến từ hải ngoại đều là những kẻ giàu có gì đó chứ...”
“Bọn mặt người dạ thú, đằng trước thì làm bộ buôn bán với chúng ta, sau lưng lại sai phái giặc Oa!”
Nếu không phải quanh pháp trường có một vòng quan binh thì dân chúng đã ném đầy trứng thối lên đài rồi.
Ba thương nhân kia sợ đến mức xám ngoét mặt mày, bô bô mà kêu la bằng ngôn ngữ không hiểu, cũng không có ai để ý xem bọn họ nói gì.
“Hạ đao lưu người a!” Bất chợt, một phú thương hộc tốc chạy tới, vội vàng kêu to: “Tướng quân, ba thương nhân này là sau tháng tám mới đến, cũng không biết pháp lệnh mới của Mân vương điện hạ a!”
Người không biết không có tội, pháp lệnh mới ban bố tháng trước, còn là ngầm báo cho nhóm phú thương bọn họ, đối với những thương nhân Đông Doanh sau tháng bảy mới tới, căn bản là bọn họ không kịp báo cho người ta biết, mà hải tặc do nhóm thương nhân này mang theo đã bắt đầu đốt giết rồi.
“Hừm, chẳng lẽ bảo điện hạ phải đi báo tin cho từng người Đông Doanh một hay sao? Có mà ra vẻ không biết thì có!” Trong đám dân chúng đứng xem, có người hừ lạnh nói to.
Trình Tướng quân cũng không để ý tới hắn, nhìn nhìn ánh sáng mặt trời, “Giờ ngọ ba khắc đã đến, hành hình!”
Vung đao chém xuống, đao phủ dày dặn kinh nghiệm ra tay thập phần lưu loát, không bao lâu sau, mười mấy tên giặc Oa đều hóa thành quỷ dưới lưỡi đao, cuối cùng mới đến ba thương nhân bị trói gô ở phía trước.
Đám đông bên dưới đài không chỉ có dân chúng Dung Thành, mà còn có những thương nhân Đông Doanh khác, cả đám bọn họ đều sợ tới mức phát run, rốt cục hiểu được, vị Mân vương điện hạ này không phải là nói chỉ để cho có mà thôi, thật sự là nói được thì làm được. Trong tay Mân vương, không tồn tại may mắn, ngươi biết rõ quy củ thì cứ thành thành thật thật mà làm, nhược bằng không, hãy chờ bị trừng phạt đi.
Pháp lệnh của Tiêu Thừa Quân, thông qua truyền miệng của đám giặc Oa, rất nhanh đã truyền tới quốc đảo Đông Doanh ngàn dặm xa xôi, tuy rằng vẫn có nhóm giặc Oa không biết sống chết tới đây đánh cướp, nhưng tổng thể mà nói thì số lượng đột nhiên giảm mạnh, đại bộ phận đều thành thật xuống dưới.
Đảo mắt đã đến lập thu, trong mấy tháng này, sơn phỉ ở bốn quận phía Nam Giang Châu, bị Lâu Cảnh ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới (vừa làm vừa chơi đấy ạ) mà thu thập sạch sẽ, còn thứ sử Giang Châu - Lô Tân thì vẫn khư khư giữ chặt một nửa quân lương không nhả như trước.
“Ta phải đi đến bốn quận phía Bắc một chuyến, tìm lão già kia lý luận cho ra nhẽ mới được.” Lâu Cảnh bất mãn nói, “Triệu Hi cũng vừa trở về Việt Châu, tiện đường đi thăm hắn một chút.”
Từ Dung Thành đến bốn quận phía Bắc, tuyến đường gần nhất là đi qua Việt Châu.
“Nơi này có ta coi chừng rồi, ngươi muốn đi chỗ nào thì cứ đi đi.” Từ Triệt vừa nói vừa xoa xoa đầu cháu ngoại.
“Ta đi theo ngươi.” Tiêu Thừa Quân nhìn lá thư trong tay, thần sắc có chút ngưng trọng.
“Làm sao vậy?” Lâu Cảnh đi qua hỏi.
“Trong cung đã xảy ra chuyện, phụ hậu nhắn ta đi Việt Châu một chuyến.” Tiêu Thừa Quân đưa lá thư cho Lâu Cảnh xem.
Có người độc hại Hoàng thái tôn, bị Hoàng hậu bắt được, sau khi nghiêm cẩn tra xét đã khai ra việc này có liên quan đến Trần quý phi. Kỷ Hoàng hậu nổi trận lôi đình, hạ chỉ điều tra rõ ràng. Chính là, Kỷ Chước chỉ nói trong thư có bấy nhiêu đó, cụ thể là có chuyện gì xảy ra thì không nói rõ, cũng không nói lý do gọi Tiêu Thừa Quân đi Việt Châu một chuyến làm gì.
“Hoàng hậu hắn... vẫn bình an chứ?” Từ Triệt thiếu chút nữa đánh nghiêng cái chén trong tay, vội vàng mở miệng, nói đến một nửa, như vừa sực nhớ ra cái gì mà khựng lại, liền ra vẻ bình tĩnh hỏi han.
Lâu Cảnh liếc mắt nhìn nhìn nhị cữu nhà mình, sắc mặt có chút cổ quái, dường như cữu cữu, đối với mọi chuyện liên quan đến Hoàng hậu, đều phá lệ quan tâm nha.
Xuân Phúc bưng bát cháo rời đi, nện bước thong thả mà hướng tới chủ điện của cung Phượng Nghi -- điện Thanh Ngô đi đến. Cung Phượng Nghi không có nhiều cung nữ, thái giám chiếm đa số, không có ai đi dạo, bởi vì mỗi người đều có công việc riêng phải làm, vì thế cũng chẳng có ai chú ý đến tiểu thái giám đang bưng bát cháo kia. Hắn chỉ là một thái giám nhị đẳng, không có tư cách đi vào bên trong điện Thanh Ngô, chưởng sự thái giám nhận bát cháo từ ngoài cửa, còn Xuân Phúc thì phải đứng hầu ở ngoài điện, chờ người trong điện dùng xong cơm canh, sẽ mang bát không rời đi.
Những điều này là quy củ của cung Phượng Nghi, mỗi một vòng một khóa đều cực kì rõ ràng, nếu xảy ra bất cứ một sai lầm nào thì đều có thể nhanh chóng tìm được người qua tay.
Xuân Phúc đứng ở ngoài cửa điện, cúi thấp đầu, một trận rồi một trận, cảm giác tuyệt vọng không ngừng trào dâng trong lòng.
Kỷ Chước cầm một chiếc khăn ấm lau mặt cho Hoàng thái tôn, nhẹ nhàng đánh thức bé: “Thụy nhi, đói bụng chưa nào?”
“Không đói nà.” Tiêu Kỳ Thụy ngáp một cái, bởi vì lúc ngủ trưa chảy nước miếng nên khi há mồm liền thổi ra một cái bong bóng to to.
Kỷ Hoàng hậu cười cười, ôm bé, ngồi tựa vào một chiếc gối mềm lớn, “Gọi tiểu thái giám kia vào đi.”
Đang bồn chồn lo lắng không yên mà đứng ở ngoài cửa, Xuân Phúc chợt nghe thấy có tiếng truyền gọi hắn vào, lập tức ra một thân mồ hôi lạnh, thất tha thất thiểu theo chưởng sự thái giám đi vào, quỳ gối trước phượng tháp của Hoàng hậu.
(tháp: giường thấp, hẹp và dài)
Kỷ Chước liếc mắt nhìn hắn, tiếp nhận bát cháo, dùng một cái thìa nhỏ khuấy nhẹ, đôi mắt ưng lạnh lùng tràn đầy ý cười, “Thụy nhi, há miệng ăn cháo nào. Cháo hôm nay có bỏ thêm mật thơm không này ~! Lúc bé, đại bá ngươi thích ăn cái này nhất đấy!”
“Đại bá...” Tiêu Kỳ Thụy học theo nhắc lại, ngoan ngoãn mà há to miệng, ngậm một thìa cháo thơm ngon vào miệng.
Hiện giờ, trong đầu Xuân Phúc đã loạn thành một đoàn, không thể nghĩ bất cứ thứ gì, chỉ ngơ ngác mà nhìn một màn này, cảm giác giống như khổ hình, rõ ràng biết hậu quả kế tiếp, lại muốn tận mắt nhìn thấy tất cả mọi chuyện từ từ xảy ra.
“Tên ngươi là Xuân Phúc phải không, nghe nói ngươi tiến cung vào năm Thuần Đức thứ tám, khả năng là có một số chuyện ngươi vẫn không biết.” Kỷ Chước cũng không nhìn hắn, chuyên tâm mà bón cháo cho Hoàng thái tôn, chậm rãi nói: “Cuộc đời này, bổn cung hận nhất là hai loại người, một là xâm phạm phụ nhụ (phụ nữ và trẻ em), hai là giết hại ấu đồng (trẻ nhỏ).”
(chắc thời xưa chưa có cách gọi phụ nữ và trẻ em đâu nhỉ T_T)
Xuân Phúc đã sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, nhìn tư thế này của Hoàng hậu, rõ ràng là cái gì cũng biết, nhưng vì sao hắn còn muốn cho Hoàng thái tôn ăn cháo, chẳng lẽ là, Hoàng hậu vốn đã có ý định thí Hoàng thái tôn, mượn tay Trần quý phi để làm chuyện này sao? “Ấu đồng, ấu đồng!” Tiêu Kỳ Thụy nuốt ngụm cháo xuống, lại bập bẹ học nói theo.
Kỷ Chước mỉm cười, cầm bố khăn lau lau khóe miệng dính cháo cho bé, lại xúc một thìa cháo nữa, “Vào năm Thuần Đức thứ nhất, nhị hoàng tử trúng độc, ngươi cũng biết bổn cung đã xử trí đám cung nhân đó như thế nào đúng không?”
Trẻ nhỏ ăn không được bao nhiêu, Tiêu Kỳ Thụy nhanh chóng ăn no, mím môi, lắc lắc đầu nhất quyết không chịu ăn thêm nữa. Hoàng hậu đặt cái thìa nhỏ xuống bát, giao Hoàng thái tôn cho bà vú ôm, “Bế Thụy nhi vào vườn chơi một lát đi.”
Xuân Phúc đã run rẩy không thể khắc chế, năm xưa nhị hoàng tử trúng độc, chỉ cần đĩa điểm tâm đó đã qua tay kiểm kê của cung nhân nào, hết thảy đều bị trượng đập chết.
“Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu.”* Kỷ Chước nhúng tay vào trong bồn nước rửa sạch, cầm bố khăn lau khô tay, ngồi ngay ngắn trên chính vị, lẳng lặng mà nhìn tiểu thái giám đang run lẩy bẩy, quỳ trên mặt đất, “Bổn cung đã đem điểm tâm mà nhị hoàng tử ăn dở, cho ấu đồng trong nhà của nhóm cung nhân kia ăn vào, bất kể là đệ muội hay là tử chất (con cháu).”
(*:老吾老以及人之老,幼吾幼以及人之幼, nên kính trọng người già cả như ông bà của chúng ta, yêu thương trẻ nhỏ như con cháu của chúng ta.)
“Hoàng hậu nương nương, tiểu nhân, tiểu nhân...” Xuân Phúc xụi lơ trên mặt đất, hắn bán mạng cho Trần quý phi, là vì người trong nhà còn nằm trong tay Trần quý phi, huynh trưởng hắn có rất nhiều con, còn có muội muội nhỏ dại phải nuôi sống.
“Khởi bẩm Hoàng hậu, dược đã được nghiệm xong, là hạc đỉnh hồng.” Xuân Phúc còn đang lắp bắp nói, một vị thái y dẫn một tiểu thái giám đi ra, khom người bẩm báo, trong tay tiểu thái giám đang bưng một bát cháo, đây chính là bát cháo do Xuân Phúc mang tới.
“Nhà ngươi ở Lâm Huyền, đưa bát cháo này qua đó, sợ là đã lạnh, nên bảo huynh trưởng ngươi hâm nóng lên rồi cho bọn nhỏ ăn.” Kỷ Chước hơi hơi đưa tay, tiểu thái giám kia lập tức đặt bát cháo xuống trước mặt Xuân Phúc.
Sau khi tả tướng rời đi, tình thế trong triều liền nghiêng về một phía, mỗi ngày lâm triều đều là hữu tướng nói một thì không có ai nói hai, mà đối với việc này, Thuần Đức đế cảm thấy rất bất mãn.
Sau một số việc xảy ra gần đây, Thuần Đức đế đã không thể tín nhiệm Trần Thế Xương như trước, huống chi tình thế trong triều chỉ nghiêng về một bên, cũng không phải là điều mà một người đã học thuật đế vương từ nhỏ như hắn muốn nhìn thấy. Càng trọng yếu hơn là, vị trí tả tướng cực kì quan trọng, không có tả tướng, khối lượng công việc mà Hoàng Thượng phải xử lý bỗng tăng lên không chỉ gấp đôi, điều này khiến một người đã sớm sa vào hưởng lạc như Thuần Đức đế chịu sao nổi a?
Cho nên, sau khi suy xét một hồi, Thuần Đức đế liền đề bạt Lại bộ thượng thư Dương Hựu Đình lên làm tả tướng, nhưng ngay trong buổi lâm triều ngày hôm sau, hắn liền hối hận vạn phần.
“Thần có bản muốn tấu!” Dương Hựu Đình bước ra khỏi hàng, lấy ra một quyển tấu chương, “Trong kinh có lời đồn đại, tả tướng có đại tang, nhưng thực tế là do có người bắt buộc cưỡng ép, chính là tam hoàng tử ngấp nghé Trạng nguyên lang của Triệu gia gây ra!”
Giây phút này, đại điện rộng lớn yên lặng đến mức châm rơi có thể nghe rõ, bây giờ Dương Hựu Đình đã là tả tướng, quan viên bình thường không thể tùy ý đi ra phản bác hắn.
“Bộ phong tróc ảnh, há có thể là thật!” Trần Thế Xương tức giận đến ngực phát đau, lập tức bước ra khỏi hàng nói.
(bộ phong tróc ảnh: 捕风捉影 (bắt bóng bắt gió), chỉ hành động dựa trên tin đồn thổi.)
“Đây là chuyện liên quan đến mặt mũi của hoàng gia, sao có thể tùy ý mang ra đàm luận?” Dương Hựu Đình không được như ý thì dây dưa không bỏ, khom người thi lễ với Thuần Đức đế, cao giọng nói tiếp: “Hoàng Thượng, Thái Tổ lập nhiều quy củ, muốn lập nhi tử của Hoàng hậu làm Thái tử, đó là vì hoàng tự kéo dài...”
Cứ như vậy, Dương Hựu Đình nói có sách, mách có chứng, từ quy củ của Thái Tổ giảng đến vì sao tiền triều bị hủy diệt, lại nhảy sang phe hữu tướng phù trợ cho nhi tử lòng muông dạ thú của Trần quý phi thế nào, thẳng cho đến khi hết giờ lâm triều, hắn vẫn còn một đống lý do chưa kịp nói hết.
“Ha ha ha ha...” Lâu Cảnh đọc thư trong kinh gửi đến, phá ra cười sằng sặc, ngã vào trên đùi Mân vương điện hạ lăn lộn, “Thế mà Hoàng Thượng vẫn chịu được sao?”
Tiêu Thừa Quân cười cười vuốt lưng giúp hắn thuận khí, “Trước kia Dương Hựu Đình đã làm thái phó, theo lẽ thường mà nói thì hắn chính là tiên sinh của phụ hoàng, cho nên lúc hắn nói, phụ hoàng cũng chỉ có thể chăm chú lắng nghe thôi.”
Đối với sắp xếp trong triều, Tiêu Thừa Quân không bao giờ tập trung toàn bộ chú ý đặt trên một người, ngay cả khi Triệu Đoan rời đi khiến thế cục trong triều tạm thời nghiêng về một bên, rất nhanh sẽ có người khác tới lấp vào chỗ trống này, tuy rằng không có Triệu Đoan thì mọi việc sẽ không được thuận buồm xuôi gió như trước, nhưng ít nhất cũng không để cho hữu tướng giành được toàn bộ lợi thế.
“Vương gia, đám thương nhân Đông Doanh đó, đã bắt được rồi ạ.” Lục Triệu tiến vào bẩm báo.
“Đi, chúng ta đi nhìn xem.” Tiêu Thừa Quân vỗ vỗ gia hỏa trên đùi, lôi kéo hắn ra ngoài.
Bọn giặc Oa tấn công phía Nam tháng trước đã bị Từ Triệt dẹp yên, Tiêu Thừa Quân liền phái người theo dõi chặt chẽ đám cá lọt lưới, xem bọn chúng liên lạc với ai, nắm được tang chứng vật chứng đầy đủ, từ đó bắt giữ thương nhân Đông Doanh đứng sau lưng sai khiến và nhóm hải tặc gây hại cho dân chúng Mân Châu. Sau đó, y cho người dựng một đài cao ở vị trí náo nhiệt nhất trong Dung Thành, khua chiêng gõ trống mà triệu tập dân chúng đến xem.
“Chư vị thấy rõ ràng, đây chính là bọn giặc Oa xâm phạm nam quận, mà ba tên thương nhân Đông Doanh này, là cố chủ của bọn chúng.” Trên đài, ba người Đông Doanh mặc quần áo đẹp đẽ bị trói gô mà quỳ gối phía trước nhất, phía sau là hai hàng giặc Oa bị trọc nửa đầu.**
“Mân vương nhân đức, chỉ giết giặc Oa, không giết thương nhân, bọn ngươi lại không biết cảm ơn, còn dám sai sử thủ hạ giết người cướp của.” Trình tướng quân đứng ở trên đài, dõng dạc nói to, “Tôn Mân vương hạ lệnh, giờ ngọ ba khắc vấn trảm!”
(tôn: tiếng kính xưng bề trên)
Lưng hùm vai gấu, cao to vạm vỡ là đao phủ phụ trách hành quyết hôm nay, hắn mặc một chiếc áo choàng ngắn không tay, thong thả buộc lại mảnh vải đỏ trên cán đại đao, sắc mặt hung ác mà đứng ở trung tâm đài hành hình, chờ đến giờ liền khai trảm.
Dân chúng đứng ở dưới đài sôi nổi nghị luận, liên tục chỉ trỏ vào đám giặc Oa.
“Hóa ra bọn giặc Oa này là do đám cẩu Đông Doanh sai sử!”
“Trước kia còn tưởng rằng mấy người đến từ hải ngoại đều là những kẻ giàu có gì đó chứ...”
“Bọn mặt người dạ thú, đằng trước thì làm bộ buôn bán với chúng ta, sau lưng lại sai phái giặc Oa!”
Nếu không phải quanh pháp trường có một vòng quan binh thì dân chúng đã ném đầy trứng thối lên đài rồi.
Ba thương nhân kia sợ đến mức xám ngoét mặt mày, bô bô mà kêu la bằng ngôn ngữ không hiểu, cũng không có ai để ý xem bọn họ nói gì.
“Hạ đao lưu người a!” Bất chợt, một phú thương hộc tốc chạy tới, vội vàng kêu to: “Tướng quân, ba thương nhân này là sau tháng tám mới đến, cũng không biết pháp lệnh mới của Mân vương điện hạ a!”
Người không biết không có tội, pháp lệnh mới ban bố tháng trước, còn là ngầm báo cho nhóm phú thương bọn họ, đối với những thương nhân Đông Doanh sau tháng bảy mới tới, căn bản là bọn họ không kịp báo cho người ta biết, mà hải tặc do nhóm thương nhân này mang theo đã bắt đầu đốt giết rồi.
“Hừm, chẳng lẽ bảo điện hạ phải đi báo tin cho từng người Đông Doanh một hay sao? Có mà ra vẻ không biết thì có!” Trong đám dân chúng đứng xem, có người hừ lạnh nói to.
Trình Tướng quân cũng không để ý tới hắn, nhìn nhìn ánh sáng mặt trời, “Giờ ngọ ba khắc đã đến, hành hình!”
Vung đao chém xuống, đao phủ dày dặn kinh nghiệm ra tay thập phần lưu loát, không bao lâu sau, mười mấy tên giặc Oa đều hóa thành quỷ dưới lưỡi đao, cuối cùng mới đến ba thương nhân bị trói gô ở phía trước.
Đám đông bên dưới đài không chỉ có dân chúng Dung Thành, mà còn có những thương nhân Đông Doanh khác, cả đám bọn họ đều sợ tới mức phát run, rốt cục hiểu được, vị Mân vương điện hạ này không phải là nói chỉ để cho có mà thôi, thật sự là nói được thì làm được. Trong tay Mân vương, không tồn tại may mắn, ngươi biết rõ quy củ thì cứ thành thành thật thật mà làm, nhược bằng không, hãy chờ bị trừng phạt đi.
Pháp lệnh của Tiêu Thừa Quân, thông qua truyền miệng của đám giặc Oa, rất nhanh đã truyền tới quốc đảo Đông Doanh ngàn dặm xa xôi, tuy rằng vẫn có nhóm giặc Oa không biết sống chết tới đây đánh cướp, nhưng tổng thể mà nói thì số lượng đột nhiên giảm mạnh, đại bộ phận đều thành thật xuống dưới.
Đảo mắt đã đến lập thu, trong mấy tháng này, sơn phỉ ở bốn quận phía Nam Giang Châu, bị Lâu Cảnh ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới (vừa làm vừa chơi đấy ạ) mà thu thập sạch sẽ, còn thứ sử Giang Châu - Lô Tân thì vẫn khư khư giữ chặt một nửa quân lương không nhả như trước.
“Ta phải đi đến bốn quận phía Bắc một chuyến, tìm lão già kia lý luận cho ra nhẽ mới được.” Lâu Cảnh bất mãn nói, “Triệu Hi cũng vừa trở về Việt Châu, tiện đường đi thăm hắn một chút.”
Từ Dung Thành đến bốn quận phía Bắc, tuyến đường gần nhất là đi qua Việt Châu.
“Nơi này có ta coi chừng rồi, ngươi muốn đi chỗ nào thì cứ đi đi.” Từ Triệt vừa nói vừa xoa xoa đầu cháu ngoại.
“Ta đi theo ngươi.” Tiêu Thừa Quân nhìn lá thư trong tay, thần sắc có chút ngưng trọng.
“Làm sao vậy?” Lâu Cảnh đi qua hỏi.
“Trong cung đã xảy ra chuyện, phụ hậu nhắn ta đi Việt Châu một chuyến.” Tiêu Thừa Quân đưa lá thư cho Lâu Cảnh xem.
Có người độc hại Hoàng thái tôn, bị Hoàng hậu bắt được, sau khi nghiêm cẩn tra xét đã khai ra việc này có liên quan đến Trần quý phi. Kỷ Hoàng hậu nổi trận lôi đình, hạ chỉ điều tra rõ ràng. Chính là, Kỷ Chước chỉ nói trong thư có bấy nhiêu đó, cụ thể là có chuyện gì xảy ra thì không nói rõ, cũng không nói lý do gọi Tiêu Thừa Quân đi Việt Châu một chuyến làm gì.
“Hoàng hậu hắn... vẫn bình an chứ?” Từ Triệt thiếu chút nữa đánh nghiêng cái chén trong tay, vội vàng mở miệng, nói đến một nửa, như vừa sực nhớ ra cái gì mà khựng lại, liền ra vẻ bình tĩnh hỏi han.
Lâu Cảnh liếc mắt nhìn nhìn nhị cữu nhà mình, sắc mặt có chút cổ quái, dường như cữu cữu, đối với mọi chuyện liên quan đến Hoàng hậu, đều phá lệ quan tâm nha.
Danh sách chương