Viên Hi vốn không phải người nông cạn, lý trí rất cao nên chả mấy chốc khuôn mặt đã trở nên nghiêm trang, đạm mạc.
- Ngươi nói không sai, hôm nay gọi ngươi ra đây đích xác là có vấn đề cần thương lượng.
- Về chức vụ Đại tướng quân? - Phải.
Viên Hi cũng chẳng vòng vo, trực tiếp đi vào đề:
- Trần Tĩnh Kỳ, chúng ta muốn ngươi ra sức tiến cử cho Tương Kính hầu.
Cánh tay đang cầm bình trà khựng lại một nhịp, Trần Tĩnh Kỳ ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Viên Hi.
- Tương Kính hầu có vai trò gì?
Chưa thấy trả lời, hắn tiếp tục hỏi:
- Viên Hi, ngươi và Lạc Doanh Doanh thực là đang làm việc cho Trung vương?
Đáp lại hắn là một nụ cười bí hiểm.
- Bây giờ chưa phải lúc. Khi nào cảm thấy thích hợp, ta chắc chắn sẽ cho ngươi biết tất cả.
- Xem ra đối với các ngươi ta không phải người đáng tin.
- Không, ta rất tin tưởng ngươi. Chỉ là... vẫn chưa tới lúc.
...
"Tương Kính hầu... Lâm gia... Hừm, chuyện sẽ rất thú vị đây..."
Trên đường hồi phủ, Trần Tĩnh Kỳ không ngừng suy nghĩ về những lời Viên Hi đã nói. Kết hợp với các thông tin thu được từ trước, hắn đại khái đã nắm bắt được tình hình. Thế lực ngầm kia, hắn nghĩ là mình xác định được rồi.
"Tương lai... quả thật rất đáng để chờ mong."
...
Hôm nay Trần Tĩnh Kỳ lại vào cung. Cái này thì có gì đáng nói? Chẳng phải hiện giờ hắn đang rất được Hạng đế Lý Uyên tín nhiệm, thêm nữa còn đảm đương việc dạy học cho các vị hoàng tử, công chúa hay sao?
Tất nhiên là có lý do để phải đề cập. Lần vào cung này của Trần Tĩnh Kỳ, so với trước căn bản không giống. Lần này, hắn không đến Thái Bình Lâu, càng không đến Ngự thư phòng, thay vào đó nơi hắn xuất hiện lại là cung Phượng Nghi, ở đình Vãn Vân. Chính Hoàng hậu Triệu Cơ mới là người triệu kiến.
Tính ra thì cũng đã một đoạn thời gian rồi hắn không đến toà cung điện trang nghiêm, tráng lệ này.
- An vương, có điều chi khiến ngài phiền muộn sao?
Trần Tĩnh Kỳ ngước mặt nhìn lên.
Đang đứng trước mặt hắn là cung nữ Tiểu Thúy - một trong những tì nữ thân cận nhất của Hoàng hậu Triệu Cơ. So với Tiểu Mỹ, Tiểu Thúy cao hơn khoảng nửa cái đầu, dáng người cũng mảnh mai hơn. Trong ấn tượng của hắn, cô gái này rất là nhạy bén, ứng xử vô cùng tinh tế.
Hắn mỉm cười, mở quạt giấy phe phẩy, hỏi lại:
- Làm sao ngươi biết ta đang có điều phiền muộn?
Tóc mai theo gió nhẹ lay, Tiểu Thúy cũng cười hiền, đáp:
- Nô tì thấy trên mặt An vương có viết hai chữ ấy.
- Hửm? Thật sao?
Trần Tĩnh Kỳ vờ đưa tay lau mặt, ngó xem rồi bảo:
- Ta không thấy. Tiểu Thúy, hay là ngươi tới lau giúp ta đi.
- Nô tì thân phận thấp hèn, sao dám mạo phạm An vương.
- Có gì mà mạo phạm. Nào, tới lau giúp ta hai chữ "phiền muộn" này đi.
- Nô tì... A!
Tiểu Thúy còn chưa kịp nói dứt câu thì cổ tay nàng đã bị người ta nắm lấy, rồi đem kéo mạnh về phía trước. Tới khi định thần nhìn lại, nàng thấy thân thể mình đã nằm trọn trong vòng tay của Trần Tĩnh Kỳ rồi.
- An vương, nô tì hoảng sợ!
- Ta nào đã làm gì ngươi mà ngươi hoảng sợ?
Hắn còn nói là không làm gì? Thế thì ai đang có hành vi thất lễ với nàng đây?
- An vương, xin hãy thả nô tì ra! Nếu để người khác trông thấy thì sẽ không tốt cho ngài...
Hừm, ngươi doạ ta sao?
Trần Tĩnh Kỳ vừa đảo mắt ngó quanh, bàn tay bên phải đồng thời vòng qua ôm giữ eo thon của Tiểu Thúy. Chỉ là, hắn giữ cũng chẳng được lâu thì đã liền buông ra. Từ phía xa xa, hắn vừa mới trông thấy bóng dáng của Hoàng hậu Triệu Cơ.
...
Cùng đi đến Vãn Vân đình với Triệu Cơ còn có năm cung nữ nữa, tất cả đều rất trẻ trung xinh đẹp. Song hấp dẫn ánh mắt Trần Tĩnh Kỳ nhất thì vẫn là Tiểu Mỹ - cô cung nữ sở hữu chiếc mông cong đầy khêu gợi kia.
- Nương nương cát tường.
- Tĩnh Kỳ thỉnh an mẫu hậu.
Khoác trên mình bộ cung trang màu trắng, tinh tế và tao nhã, Hoàng hậu Triệu Cơ nhẹ gật đầu đáp lễ, sau đó đợi cho Tiểu Thúy lau qua chiếc ghế đá rồi mới chậm rãi hạ mông ngồi xuống.
- Tĩnh Kỳ, ngươi cũng ngồi đi.
- Tạ mẫu hậu.
Trần Tĩnh Kỳ theo lời ngồi xuống, kín đáo dò xét nét mặt của Hoàng hậu Triệu Cơ.
Chuyện vừa rồi ta trêu chọc Tiểu Thúy, Triệu Cơ nàng chắc là không thấy đâu nhỉ?
Thật ra Trần Tĩnh Kỳ cũng chẳng lo lắng gì lắm. Tình thế hôm nay đã khác nhiều so với trước, với địa vị của mình hiện tại, hắn không tin Triệu Cơ sẽ vì một việc cỏn con mà trách phạt. Giữa hắn và nàng, đôi bên cũng đã có thoả thuận. Chỉ là... kẻ làm việc xấu, nội tâm ít nhiều sẽ cảm thấy bất an.
- Mẫu hậu, không biết người đột nhiên cho gọi Tĩnh Kỳ đến Phượng Nghi Cung là vì chuyện gì?
Triệu Cơ ngẩng đầu lên:
- Thế nào? Ta không có chuyện thì không thể gọi ngươi?
- Mẫu hậu hiểu lầm, Tĩnh Kỳ dĩ nhiên không có ý đó. Tĩnh Kỳ chỉ là...
Hắn làm ra vẻ khó xử:
- Mẫu hậu, dù sao cũng là chốn hậu cung, một nam nhân như Tĩnh Kỳ ra vào như vầy, e có điều bất tiện.
- Ngươi cả lo rồi.
Triệu Cơ nghiêng tay áo, bàn tay nhẹ lướt trên mặt bàn, nói tiếp:
- Yên tâm đi, chuyện ngươi ra vào Phượng Nghi cung, sẽ không có ai dám đặt điều đâu. Ngươi quên ngươi vẫn là thầy dạy của ta hay sao?
Thầy dạy?
Trần Tĩnh Kỳ thoáng ngẫm, lập tức nhớ ra. Ý của Triệu Cơ hẳn là đang nhắc đến chuyện vẽ tranh. Dạo trước, Hạng đế Lý Uyên quả thực có chỉ định hắn làm người chỉ điểm cho Hoàng hậu Triệu Cơ.
- Mẫu hậu, vấn đề này...
- Ngươi nghĩ là đã xong?
Triệu Cơ khẽ cười, đầu nhẹ lắc:
- Hoàng thượng nói tài nghệ của ta so với nhà ngươi thì vẫn còn kém xa lắm, vì vậy nên ta đã xin người cho phép được tiếp tục theo học ngươi. Nói cách khác, nếu cảm thấy vướng mắc, cần giảng giải, hoặc là bình phẩm thì tùy thời ta đều có thể triệu ngươi đến.
Nghe tới đây, trong lòng Trần Tĩnh Kỳ đối với Lý Uyên không khỏi thầm mắng. Vừa làm cố vấn, vừa đảm trách dạy học cho các hoàng tử, công chúa, bây giờ lại còn bắt hắn tiếp tục chỉ điểm hội hoạ cho Triệu Cơ... Đây chính là phục vụ nguyên cả vợ chồng con cái a!
Lý Uyên, bộ ông ta nghĩ Trần Tĩnh Kỳ hắn có ba đầu sáu tay chắc?
Kìm cơn xúc động, hắn cố giữ cho nét mặt được tự nhiên, kính cẩn hỏi:
- Mẫu hậu, nói vậy hôm nay người gọi Tĩnh Kỳ đến là vì chuyện vẽ tranh?
Hắn không tin đấy. Triệu Cơ là con người thế nào, hắn đây biết rõ. Vẽ tranh, chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.
Thật vậy. Mục đích của Triệu Cơ khi cho gọi Trần Tĩnh Kỳ hắn đến, vốn không phải vì cần được chỉ điểm vẽ tranh, dụng ý thực sự là muốn nhờ hắn làm giúp nàng một việc. Rất quan trọng.
Triệu Cơ xoay mặt ra phía sau, phẩy tay ra hiệu cho đám cung nữ theo hầu lui xuống. Tiểu Thúy, Tiểu Mỹ cũng không hề ngoại lệ. Đợi tất cả đều đã khuất xa, lúc này nàng mới đưa mắt nhìn Trần Tĩnh Kỳ. Khá là chăm chú.
- Mẫu hậu...
- Ta cần ngươi giúp tiến cử với Hoàng thượng.
Quả nhiên...
Trần Tĩnh Kỳ hỏi lại, thần sắc đã nghiêm túc lên nhiều so với trước:
- Là chức vị Đại tướng quân?
- Đúng vậy.
- Mẫu hậu muốn Tĩnh Kỳ hướng Hoàng thượng nói tốt cho Khúc Long?
Nếu Khương Nhị là kẻ thuộc phe cánh Cửu vương Lý Long Thành thì Khúc Long chính là người ủng hộ Thái tử Lý Long Tích, vì thế nên hắn mới có suy đoán như vậy.
Song, lần này Trần Tĩnh Kỳ hắn đã đoán sai. Phía đối diện, Hoàng hậu Triệu Cơ vừa mới lắc đầu. Nàng bảo:
- Không phải Khúc Long. Cái tên mà ta muốn ngươi ra sức tiến cử là Lâm Hào.
- Ngươi nói không sai, hôm nay gọi ngươi ra đây đích xác là có vấn đề cần thương lượng.
- Về chức vụ Đại tướng quân? - Phải.
Viên Hi cũng chẳng vòng vo, trực tiếp đi vào đề:
- Trần Tĩnh Kỳ, chúng ta muốn ngươi ra sức tiến cử cho Tương Kính hầu.
Cánh tay đang cầm bình trà khựng lại một nhịp, Trần Tĩnh Kỳ ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Viên Hi.
- Tương Kính hầu có vai trò gì?
Chưa thấy trả lời, hắn tiếp tục hỏi:
- Viên Hi, ngươi và Lạc Doanh Doanh thực là đang làm việc cho Trung vương?
Đáp lại hắn là một nụ cười bí hiểm.
- Bây giờ chưa phải lúc. Khi nào cảm thấy thích hợp, ta chắc chắn sẽ cho ngươi biết tất cả.
- Xem ra đối với các ngươi ta không phải người đáng tin.
- Không, ta rất tin tưởng ngươi. Chỉ là... vẫn chưa tới lúc.
...
"Tương Kính hầu... Lâm gia... Hừm, chuyện sẽ rất thú vị đây..."
Trên đường hồi phủ, Trần Tĩnh Kỳ không ngừng suy nghĩ về những lời Viên Hi đã nói. Kết hợp với các thông tin thu được từ trước, hắn đại khái đã nắm bắt được tình hình. Thế lực ngầm kia, hắn nghĩ là mình xác định được rồi.
"Tương lai... quả thật rất đáng để chờ mong."
...
Hôm nay Trần Tĩnh Kỳ lại vào cung. Cái này thì có gì đáng nói? Chẳng phải hiện giờ hắn đang rất được Hạng đế Lý Uyên tín nhiệm, thêm nữa còn đảm đương việc dạy học cho các vị hoàng tử, công chúa hay sao?
Tất nhiên là có lý do để phải đề cập. Lần vào cung này của Trần Tĩnh Kỳ, so với trước căn bản không giống. Lần này, hắn không đến Thái Bình Lâu, càng không đến Ngự thư phòng, thay vào đó nơi hắn xuất hiện lại là cung Phượng Nghi, ở đình Vãn Vân. Chính Hoàng hậu Triệu Cơ mới là người triệu kiến.
Tính ra thì cũng đã một đoạn thời gian rồi hắn không đến toà cung điện trang nghiêm, tráng lệ này.
- An vương, có điều chi khiến ngài phiền muộn sao?
Trần Tĩnh Kỳ ngước mặt nhìn lên.
Đang đứng trước mặt hắn là cung nữ Tiểu Thúy - một trong những tì nữ thân cận nhất của Hoàng hậu Triệu Cơ. So với Tiểu Mỹ, Tiểu Thúy cao hơn khoảng nửa cái đầu, dáng người cũng mảnh mai hơn. Trong ấn tượng của hắn, cô gái này rất là nhạy bén, ứng xử vô cùng tinh tế.
Hắn mỉm cười, mở quạt giấy phe phẩy, hỏi lại:
- Làm sao ngươi biết ta đang có điều phiền muộn?
Tóc mai theo gió nhẹ lay, Tiểu Thúy cũng cười hiền, đáp:
- Nô tì thấy trên mặt An vương có viết hai chữ ấy.
- Hửm? Thật sao?
Trần Tĩnh Kỳ vờ đưa tay lau mặt, ngó xem rồi bảo:
- Ta không thấy. Tiểu Thúy, hay là ngươi tới lau giúp ta đi.
- Nô tì thân phận thấp hèn, sao dám mạo phạm An vương.
- Có gì mà mạo phạm. Nào, tới lau giúp ta hai chữ "phiền muộn" này đi.
- Nô tì... A!
Tiểu Thúy còn chưa kịp nói dứt câu thì cổ tay nàng đã bị người ta nắm lấy, rồi đem kéo mạnh về phía trước. Tới khi định thần nhìn lại, nàng thấy thân thể mình đã nằm trọn trong vòng tay của Trần Tĩnh Kỳ rồi.
- An vương, nô tì hoảng sợ!
- Ta nào đã làm gì ngươi mà ngươi hoảng sợ?
Hắn còn nói là không làm gì? Thế thì ai đang có hành vi thất lễ với nàng đây?
- An vương, xin hãy thả nô tì ra! Nếu để người khác trông thấy thì sẽ không tốt cho ngài...
Hừm, ngươi doạ ta sao?
Trần Tĩnh Kỳ vừa đảo mắt ngó quanh, bàn tay bên phải đồng thời vòng qua ôm giữ eo thon của Tiểu Thúy. Chỉ là, hắn giữ cũng chẳng được lâu thì đã liền buông ra. Từ phía xa xa, hắn vừa mới trông thấy bóng dáng của Hoàng hậu Triệu Cơ.
...
Cùng đi đến Vãn Vân đình với Triệu Cơ còn có năm cung nữ nữa, tất cả đều rất trẻ trung xinh đẹp. Song hấp dẫn ánh mắt Trần Tĩnh Kỳ nhất thì vẫn là Tiểu Mỹ - cô cung nữ sở hữu chiếc mông cong đầy khêu gợi kia.
- Nương nương cát tường.
- Tĩnh Kỳ thỉnh an mẫu hậu.
Khoác trên mình bộ cung trang màu trắng, tinh tế và tao nhã, Hoàng hậu Triệu Cơ nhẹ gật đầu đáp lễ, sau đó đợi cho Tiểu Thúy lau qua chiếc ghế đá rồi mới chậm rãi hạ mông ngồi xuống.
- Tĩnh Kỳ, ngươi cũng ngồi đi.
- Tạ mẫu hậu.
Trần Tĩnh Kỳ theo lời ngồi xuống, kín đáo dò xét nét mặt của Hoàng hậu Triệu Cơ.
Chuyện vừa rồi ta trêu chọc Tiểu Thúy, Triệu Cơ nàng chắc là không thấy đâu nhỉ?
Thật ra Trần Tĩnh Kỳ cũng chẳng lo lắng gì lắm. Tình thế hôm nay đã khác nhiều so với trước, với địa vị của mình hiện tại, hắn không tin Triệu Cơ sẽ vì một việc cỏn con mà trách phạt. Giữa hắn và nàng, đôi bên cũng đã có thoả thuận. Chỉ là... kẻ làm việc xấu, nội tâm ít nhiều sẽ cảm thấy bất an.
- Mẫu hậu, không biết người đột nhiên cho gọi Tĩnh Kỳ đến Phượng Nghi Cung là vì chuyện gì?
Triệu Cơ ngẩng đầu lên:
- Thế nào? Ta không có chuyện thì không thể gọi ngươi?
- Mẫu hậu hiểu lầm, Tĩnh Kỳ dĩ nhiên không có ý đó. Tĩnh Kỳ chỉ là...
Hắn làm ra vẻ khó xử:
- Mẫu hậu, dù sao cũng là chốn hậu cung, một nam nhân như Tĩnh Kỳ ra vào như vầy, e có điều bất tiện.
- Ngươi cả lo rồi.
Triệu Cơ nghiêng tay áo, bàn tay nhẹ lướt trên mặt bàn, nói tiếp:
- Yên tâm đi, chuyện ngươi ra vào Phượng Nghi cung, sẽ không có ai dám đặt điều đâu. Ngươi quên ngươi vẫn là thầy dạy của ta hay sao?
Thầy dạy?
Trần Tĩnh Kỳ thoáng ngẫm, lập tức nhớ ra. Ý của Triệu Cơ hẳn là đang nhắc đến chuyện vẽ tranh. Dạo trước, Hạng đế Lý Uyên quả thực có chỉ định hắn làm người chỉ điểm cho Hoàng hậu Triệu Cơ.
- Mẫu hậu, vấn đề này...
- Ngươi nghĩ là đã xong?
Triệu Cơ khẽ cười, đầu nhẹ lắc:
- Hoàng thượng nói tài nghệ của ta so với nhà ngươi thì vẫn còn kém xa lắm, vì vậy nên ta đã xin người cho phép được tiếp tục theo học ngươi. Nói cách khác, nếu cảm thấy vướng mắc, cần giảng giải, hoặc là bình phẩm thì tùy thời ta đều có thể triệu ngươi đến.
Nghe tới đây, trong lòng Trần Tĩnh Kỳ đối với Lý Uyên không khỏi thầm mắng. Vừa làm cố vấn, vừa đảm trách dạy học cho các hoàng tử, công chúa, bây giờ lại còn bắt hắn tiếp tục chỉ điểm hội hoạ cho Triệu Cơ... Đây chính là phục vụ nguyên cả vợ chồng con cái a!
Lý Uyên, bộ ông ta nghĩ Trần Tĩnh Kỳ hắn có ba đầu sáu tay chắc?
Kìm cơn xúc động, hắn cố giữ cho nét mặt được tự nhiên, kính cẩn hỏi:
- Mẫu hậu, nói vậy hôm nay người gọi Tĩnh Kỳ đến là vì chuyện vẽ tranh?
Hắn không tin đấy. Triệu Cơ là con người thế nào, hắn đây biết rõ. Vẽ tranh, chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.
Thật vậy. Mục đích của Triệu Cơ khi cho gọi Trần Tĩnh Kỳ hắn đến, vốn không phải vì cần được chỉ điểm vẽ tranh, dụng ý thực sự là muốn nhờ hắn làm giúp nàng một việc. Rất quan trọng.
Triệu Cơ xoay mặt ra phía sau, phẩy tay ra hiệu cho đám cung nữ theo hầu lui xuống. Tiểu Thúy, Tiểu Mỹ cũng không hề ngoại lệ. Đợi tất cả đều đã khuất xa, lúc này nàng mới đưa mắt nhìn Trần Tĩnh Kỳ. Khá là chăm chú.
- Mẫu hậu...
- Ta cần ngươi giúp tiến cử với Hoàng thượng.
Quả nhiên...
Trần Tĩnh Kỳ hỏi lại, thần sắc đã nghiêm túc lên nhiều so với trước:
- Là chức vị Đại tướng quân?
- Đúng vậy.
- Mẫu hậu muốn Tĩnh Kỳ hướng Hoàng thượng nói tốt cho Khúc Long?
Nếu Khương Nhị là kẻ thuộc phe cánh Cửu vương Lý Long Thành thì Khúc Long chính là người ủng hộ Thái tử Lý Long Tích, vì thế nên hắn mới có suy đoán như vậy.
Song, lần này Trần Tĩnh Kỳ hắn đã đoán sai. Phía đối diện, Hoàng hậu Triệu Cơ vừa mới lắc đầu. Nàng bảo:
- Không phải Khúc Long. Cái tên mà ta muốn ngươi ra sức tiến cử là Lâm Hào.
Danh sách chương