Trần Tĩnh Kỳ quay mặt nhìn, thấy nữ nhân trên giường đã mở mắt tự khi nào.
Mi mục như hoạ, theo cái hé môi khẽ giọng, một làn hướng khí truyền lên đến mũi hắn.
- Ở lại với Viên Hi...
Giai nhân thâm tình mời gọi như vậy, nam nhân ai nỡ từ chối? Song Trần Tĩnh Kỳ, hắn phải. Người của Trung Vương Lý Long Việt, nếu mà đụng vào... e rằng sẽ không ổn. Thêm nữa, đối với nữ tử thông tuệ như Viên Hi, ở trong lòng hắn thực vẫn còn điều nghi kị.
Viên Hi thực tâm yêu thích hắn ư?
Trần Tĩnh Kỳ cảm thấy hoài nghi. Hắn thậm chí đang nghĩ Viên Hi chỉ giả vờ say.
Nhưng mà, người ta đã níu kéo, mời gọi như vậy, lạnh lùng bỏ đi thì thật không thoả...
Trong lòng đã có chủ ý, Trần Tĩnh Kỳ vờ nói:
- Hồng Điểm, cô nương say rồi.
Viên Hi lắc đầu.
Trần Tĩnh Kỳ lại nói:
- Đêm đã khuya, cô nương hãy nghỉ ngơi đi. Ta nên quay về.
- Tại sao lại phải đi?
Viên Hi một lần nữa níu giữ. Nàng vậy mà trực tiếp hỏi thẳng:
- Công tử không muốn Viên Hi sao?
- Ta...
Trần Tĩnh Kỳ ngập ngừng, nhất thời không nói.
Viên Hi rướn người dậy, chồm tới.
Trần Tĩnh Kỳ nửa muốn đón nhận, nửa muốn chối từ. Nhưng Viên Hi hành động nhanh hơn, đôi môi mềm đã dán lên môi hắn.
Hơi men phảng phất, thiếu nữ mơ màng... Trần Tĩnh Kỳ cảm thấy như đang đi vào cõi mộng. Chốn của thần tiên...
Viên Hi tách ra, khuôn mặt ửng hồng, cũng chẳng biết do say hay bởi vì thẹn.
Chợt, từ nơi đối diện, một đôi môi đặt lên môi nàng.
Trần Tĩnh Kỳ rốt cuộc đáp lại.
- Ân...
Viên Hi kêu lên một tiếng, đầu ngả ra sau. Trần Tĩnh Kỳ tiến đến, dùng lưỡi cạy mở hàm răng, truy bắt. Bên dưới, bàn tay hắn cũng nhanh chóng luồn vào trong áo giai nhân, tìm đến cặp phong nhũ tuy căng lại mềm...
Viên Hi không có phản kháng. Nàng để mặc cho Trần Tĩnh Kỳ thoả thích chiếm hữu.
Bản thân mình, Trần Tĩnh Kỳ cũng chẳng khách sáo, trang quân tử. Hắn vừa hôn, vừa tận tình sờ mó, nhào nặn... Từ đầu đến chân Viên Hi, hầu như chỗ nào cũng đều có dấu tay của hắn đụng qua. Thậm chí là ở hạ thân, cái chốn đào nguyên tư mật...
Viên Hi liên tục bị đôi tay ma quỷ của hắn khuấy đảo, sớm đã động tình, cắn môi "ưm" lên một tiếng mời gọi.
Những tưởng Trần Tĩnh Kỳ sẽ lập tức đáp lại thì không, hắn bất ngờ tách ra. Trước sự ngỡ ngàng của Viên Hi, hắn nói:
- Viên Hi, trời muộn rồi, ta nên quay về... Cô nương hãy nghỉ ngơi đi.
Nói rồi hắn liền quay gót bước đi, khoé môi nhẹ nhếch.
Viên Hi triệt để im lặng, dõi mắt nhìn theo, muốn gọi không gọi, muốn lưu không lưu...
Lúc này nếu như nàng lên tiếng kêu gọi, chạy theo lưu giữ, thế chẳng hoá ra nàng "cầu" hắn hay sao?
Thân ảnh người khuất rồi mà giai nhân vẫn còn thẫn thờ. Hai mươi hai năm sống ở trên đời, đây là lần đầu tiên Viên Hi mới chưng hửng tới như vậy. Nam nhân kia đối xử với nàng... thật "độc ác".
Viên Hi cúi xem lại mình, thấy da thịt chỗ nên hở đã hở, chỗ không nên hở cũng đã hở, thân thể nàng, mọi nơi đều đã bị động chạm qua, chốn tư mật lúc này còn có chút ẩm ướt...
Nàng cắn môi, mặt mày đỏ ửng, vừa tức vừa thẹn, lại có chút buồn cười.
"Rõ ràng muốn ăn lại không dám ăn, đành ngửi một chút, nếm một chút... Hứm... Từ đầu tới chân đều bị ngươi sờ mó, ta lại có thể "trong sạch" được nữa hay sao..."
"An Vương điện hạ, ngài không thể dứt bỏ ta lại được đâu..."
...
- Phù... ù...
- Phù...
Khi Trần Tĩnh Kỳ về đến phủ đệ của mình thì đã quá nửa đêm, Bao Tự sớm đã lên giường đi ngủ, còn thức chỉ có mỗi mình Bao Bọc Vàng.
Trông thấy hắn liên tục rót trà, uống liền mấy chén, Bao Bọc Vàng không khỏi thắc mắc:
- Công tử, ngài... ổn đấy chứ?
- Ổn.
Nói rồi Trần Tĩnh Kỳ lại cầm lên bình trà, lại rót.
Bao Bọc Vàng nhoẻn miệng cười, có vẻ như đã hiểu ra:
- Công tử, Viên Hi cô nương kia... có phải đã "từ chối" ngài?
Trần Tĩnh Kỳ khẽ liếc một cái:
- Là ngược lại.
Ngược lại?
Bao Bọc Vàng ngạc nhiên:
- Công tử, ngài nói sao? Ta không phải vừa nghe lầm đấy chứ?
- Lão Bao ngươi nói vậy là sao?
- Thì cả Hạng đô này có ai không biết công tử ngài nổi danh là ham mê nữ sắc, vẫn thường hay đi đến mấy nơi phong nguyệt tìm "bạn".
Chữ cuối cùng được Bao Bọc Vàng cố tình nhấn mạnh.
Trần Tĩnh Kỳ chép môi:
- Bất kể ngươi tin hay không, nhưng lần này thật sự là ta từ chối.
Bao Bọc Vàng thấy hắn chẳng giống nói chơi, thần tình cũng trở nên nghiêm túc:
- Công tử, có vấn đề gì sao?
- Viên Hi kia... ta có điều e ngại.
Trần Tĩnh Kỳ thành thật thú nhận.
- Ta không phải không muốn mà là không dám. Nữ nhân này... xung quanh nàng ta giống như luôn có một bức màn bao bọc, khiến cho người ta chẳng thể khám ra được gì. Đôi lúc ta cảm thấy đứng ở trước mặt mình cũng không phải là chân diện của nàng...
- Công tử, ta có chút thắc mắc.
Bao Bọc Vàng dùng ngón trỏ gãi lên mặt mình, hỏi:
- Nếu như công tử ngài đã từ chối, tại sao huyết khí lại phương cương như vậy?
- Muốn biết?
- Có chút hiếu kì.
- Theo ta tới thanh lâu.
...
Mi mục như hoạ, theo cái hé môi khẽ giọng, một làn hướng khí truyền lên đến mũi hắn.
- Ở lại với Viên Hi...
Giai nhân thâm tình mời gọi như vậy, nam nhân ai nỡ từ chối? Song Trần Tĩnh Kỳ, hắn phải. Người của Trung Vương Lý Long Việt, nếu mà đụng vào... e rằng sẽ không ổn. Thêm nữa, đối với nữ tử thông tuệ như Viên Hi, ở trong lòng hắn thực vẫn còn điều nghi kị.
Viên Hi thực tâm yêu thích hắn ư?
Trần Tĩnh Kỳ cảm thấy hoài nghi. Hắn thậm chí đang nghĩ Viên Hi chỉ giả vờ say.
Nhưng mà, người ta đã níu kéo, mời gọi như vậy, lạnh lùng bỏ đi thì thật không thoả...
Trong lòng đã có chủ ý, Trần Tĩnh Kỳ vờ nói:
- Hồng Điểm, cô nương say rồi.
Viên Hi lắc đầu.
Trần Tĩnh Kỳ lại nói:
- Đêm đã khuya, cô nương hãy nghỉ ngơi đi. Ta nên quay về.
- Tại sao lại phải đi?
Viên Hi một lần nữa níu giữ. Nàng vậy mà trực tiếp hỏi thẳng:
- Công tử không muốn Viên Hi sao?
- Ta...
Trần Tĩnh Kỳ ngập ngừng, nhất thời không nói.
Viên Hi rướn người dậy, chồm tới.
Trần Tĩnh Kỳ nửa muốn đón nhận, nửa muốn chối từ. Nhưng Viên Hi hành động nhanh hơn, đôi môi mềm đã dán lên môi hắn.
Hơi men phảng phất, thiếu nữ mơ màng... Trần Tĩnh Kỳ cảm thấy như đang đi vào cõi mộng. Chốn của thần tiên...
Viên Hi tách ra, khuôn mặt ửng hồng, cũng chẳng biết do say hay bởi vì thẹn.
Chợt, từ nơi đối diện, một đôi môi đặt lên môi nàng.
Trần Tĩnh Kỳ rốt cuộc đáp lại.
- Ân...
Viên Hi kêu lên một tiếng, đầu ngả ra sau. Trần Tĩnh Kỳ tiến đến, dùng lưỡi cạy mở hàm răng, truy bắt. Bên dưới, bàn tay hắn cũng nhanh chóng luồn vào trong áo giai nhân, tìm đến cặp phong nhũ tuy căng lại mềm...
Viên Hi không có phản kháng. Nàng để mặc cho Trần Tĩnh Kỳ thoả thích chiếm hữu.
Bản thân mình, Trần Tĩnh Kỳ cũng chẳng khách sáo, trang quân tử. Hắn vừa hôn, vừa tận tình sờ mó, nhào nặn... Từ đầu đến chân Viên Hi, hầu như chỗ nào cũng đều có dấu tay của hắn đụng qua. Thậm chí là ở hạ thân, cái chốn đào nguyên tư mật...
Viên Hi liên tục bị đôi tay ma quỷ của hắn khuấy đảo, sớm đã động tình, cắn môi "ưm" lên một tiếng mời gọi.
Những tưởng Trần Tĩnh Kỳ sẽ lập tức đáp lại thì không, hắn bất ngờ tách ra. Trước sự ngỡ ngàng của Viên Hi, hắn nói:
- Viên Hi, trời muộn rồi, ta nên quay về... Cô nương hãy nghỉ ngơi đi.
Nói rồi hắn liền quay gót bước đi, khoé môi nhẹ nhếch.
Viên Hi triệt để im lặng, dõi mắt nhìn theo, muốn gọi không gọi, muốn lưu không lưu...
Lúc này nếu như nàng lên tiếng kêu gọi, chạy theo lưu giữ, thế chẳng hoá ra nàng "cầu" hắn hay sao?
Thân ảnh người khuất rồi mà giai nhân vẫn còn thẫn thờ. Hai mươi hai năm sống ở trên đời, đây là lần đầu tiên Viên Hi mới chưng hửng tới như vậy. Nam nhân kia đối xử với nàng... thật "độc ác".
Viên Hi cúi xem lại mình, thấy da thịt chỗ nên hở đã hở, chỗ không nên hở cũng đã hở, thân thể nàng, mọi nơi đều đã bị động chạm qua, chốn tư mật lúc này còn có chút ẩm ướt...
Nàng cắn môi, mặt mày đỏ ửng, vừa tức vừa thẹn, lại có chút buồn cười.
"Rõ ràng muốn ăn lại không dám ăn, đành ngửi một chút, nếm một chút... Hứm... Từ đầu tới chân đều bị ngươi sờ mó, ta lại có thể "trong sạch" được nữa hay sao..."
"An Vương điện hạ, ngài không thể dứt bỏ ta lại được đâu..."
...
- Phù... ù...
- Phù...
Khi Trần Tĩnh Kỳ về đến phủ đệ của mình thì đã quá nửa đêm, Bao Tự sớm đã lên giường đi ngủ, còn thức chỉ có mỗi mình Bao Bọc Vàng.
Trông thấy hắn liên tục rót trà, uống liền mấy chén, Bao Bọc Vàng không khỏi thắc mắc:
- Công tử, ngài... ổn đấy chứ?
- Ổn.
Nói rồi Trần Tĩnh Kỳ lại cầm lên bình trà, lại rót.
Bao Bọc Vàng nhoẻn miệng cười, có vẻ như đã hiểu ra:
- Công tử, Viên Hi cô nương kia... có phải đã "từ chối" ngài?
Trần Tĩnh Kỳ khẽ liếc một cái:
- Là ngược lại.
Ngược lại?
Bao Bọc Vàng ngạc nhiên:
- Công tử, ngài nói sao? Ta không phải vừa nghe lầm đấy chứ?
- Lão Bao ngươi nói vậy là sao?
- Thì cả Hạng đô này có ai không biết công tử ngài nổi danh là ham mê nữ sắc, vẫn thường hay đi đến mấy nơi phong nguyệt tìm "bạn".
Chữ cuối cùng được Bao Bọc Vàng cố tình nhấn mạnh.
Trần Tĩnh Kỳ chép môi:
- Bất kể ngươi tin hay không, nhưng lần này thật sự là ta từ chối.
Bao Bọc Vàng thấy hắn chẳng giống nói chơi, thần tình cũng trở nên nghiêm túc:
- Công tử, có vấn đề gì sao?
- Viên Hi kia... ta có điều e ngại.
Trần Tĩnh Kỳ thành thật thú nhận.
- Ta không phải không muốn mà là không dám. Nữ nhân này... xung quanh nàng ta giống như luôn có một bức màn bao bọc, khiến cho người ta chẳng thể khám ra được gì. Đôi lúc ta cảm thấy đứng ở trước mặt mình cũng không phải là chân diện của nàng...
- Công tử, ta có chút thắc mắc.
Bao Bọc Vàng dùng ngón trỏ gãi lên mặt mình, hỏi:
- Nếu như công tử ngài đã từ chối, tại sao huyết khí lại phương cương như vậy?
- Muốn biết?
- Có chút hiếu kì.
- Theo ta tới thanh lâu.
...
Danh sách chương