Hạng đế Lý Uyên âm thầm cân nhắc, đầu tiên vuốt râu nhìn câu đối vừa được Trần Tĩnh Kỳ viết ra vui vẻ ngợi khen, kế đó mới chợt nói:
- Trần Tĩnh Kỳ, tài hoa của ngươi thật sự là khiến cho người ta phải kinh ngạc. Hmm... Ta có mấy câu muốn hỏi ngươi, không biết ngươi có thể trả lời không? "Ta có thể nói không sao?"
Trần Tĩnh Kỳ hiểu Hạng đế là đang muốn làm khó dễ mình, dù vậy, hắn vẫn cung kính hồi âm:
- Hoàng thượng, xin người cứ hỏi.
Hạng đế gật đầu, bộ dáng hoà ái nói:
- Trần Tĩnh Kỳ, ngươi đến đất Hạng cũng đã được một năm, phong cảnh Hạng đô hẳn xem qua không ít, vậy ngươi có biết mỗi ngày có bao nhiêu người qua lại trên con đường cái của Hạng đô không?
Câu hỏi vừa nêu ra, toàn trường ai nấy đều cảm thấy bất ngờ, nhất thời chưa thể hiểu được ý tứ.
Hàng ngày có biết bao nhiêu người đi lại trên con đường cái của Hạng đô, ai có công để ý mà đếm? Hạng đế hỏi như vậy thì làm sao trả lời cho đúng được đây?
Tới lúc này thì ai cũng biết Hạng đế đang cố tình làm khó Trần Tĩnh Kỳ. Nguyên nhân bên trong, không ít kẻ đã nhìn ra. Chẳng ai bảo ai, mọi người cùng hướng mắt nhìn về phía Trần Tĩnh Kỳ. Hoàng hậu Triệu Cơ và Hoàng quý phi Triệu Phi Yến cũng nằm trong số ấy.
Sau một lát suy nghĩ, Trần Tĩnh Kỳ ngẩng đầu lên, điềm tĩnh trả lời:
- Hoàng thượng, hàng ngày trên đường cái của Hạng đô chỉ có hai người đi lại.
Một lần nữa mọi người lại phải ngạc nhiên. Bọn họ không hiểu vì sao mà Trần Tĩnh Kỳ lại đưa ra đáp án là "hai". Con số này... làm sao đúng được? Bên trong có ẩn ý gì chăng?
Nét mặt của Hạng đế Lý Uyên chẳng để lộ nhiều điều, thanh âm từ tốn:
- Ngươi nói không đúng, sao lại chỉ có hai người?
Trần Tĩnh Kỳ vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên như cũ:
- Hoàng thượng, Tĩnh Kỳ nói chỉ có hai người là rất đúng. Bởi vì hàng ngày, phàm những người qua lại trên đường thì chẳng vì "danh" cũng vì "lợi" mà thôi, như vậy rõ ràng chỉ có hai người là cầu danh và cầu lợi.
Chúng nhân lập tức hiểu ra, âm thầm khâm phục sự cơ trí của Trần Tĩnh Kỳ. Lời hắn nói quả thật không sai, trên con đường cái của Hạng đô, người đi qua lại mỗi ngày, có kẻ nào lại không vì danh, hoặc là vì lợi?
"Vị điện hạ này chắc chắn là nhân tài, không sai được..." Phạm Đăng Giai nghe qua đán án Trần Tĩnh Kỳ đưa ra, trong lòng càng thêm khẳng định trí tuệ, tài năng của Trần Tĩnh Kỳ. Kèm theo đó, hắn cũng càng thêm lo lắng...
Bên trên, Hạng đế rốt cuộc vẫn là phải gật đầu công nhận câu trả lời của Trần Tĩnh Kỳ. Hắn vuốt râu, hỏi tiếp:
- Vậy, ta lại hỏi ngươi. Một cái thuyền, trên có chở ba người gồm Vua, thầy dạy và cha, khi ra đến giữa sông thì bị sóng to gió lớn nên đã lật đắm. Khi ấy nhà ngươi ở trên bờ bơi ra cứu, nhưng chỉ có thể cứu được một người thôi, như vậy thì nhà ngươi cứu ai?
Lại thêm một câu hỏi oái oăm nữa dành cho Trần Tĩnh Kỳ, lần này là xoay quanh sự ứng xử của con người với chữ "trung", chữ "hiếu", chữ "nghĩa" và chữ "nhân"...
Nếu Trần Tĩnh Kỳ đáp chỉ cứu Vua thì được chữ trung nhưng mắc tội bất hiếu với cha và mắc tội bất nghĩa với thầy. Nếu đáp chỉ cứu thầy thì mắc tội bất trung với Vua và tội bất hiếu với cha. Nếu đáp chỉ cứu cha thì mắc tội bất trung và bất nghĩa. Còn nếu nói không cứu ai cả thì tội bất nhân, bất trung, bất nghĩa, bất hiếu lại càng nặng.
Muốn cứu ai trước cũng đều không được, mà nói không cứu ai hết thì lại càng không được, trả lời thế nào cho đúng đây?
Các vị hoàng thân quốc thích, văn võ đại thần, sứ thần, rồi những vương khanh gia quyến, học giả trí thức, cả đám thử suy nghĩ, rốt cuộc vẫn là phải lắc đầu. Bọn họ trả lời không được, một số người thậm chí còn hoài nghi, cho rằng câu hỏi của Hạng đế là không thể trả lời, thực chất chỉ đang muốn làm giảm nhuệ khí, cố tình hạ thấp Trần Tĩnh Kỳ, để cho mọi người thấy hắn cũng chẳng phải tài giỏi gì.
Bất giác, một số ánh mắt từ ngạc nhiên, kinh thán dần chuyển sang thương hại, ý tứ xem kịch. Khỏi phải nói, vui vẻ nhất dĩ nhiên không ai khác ngoài hai mẹ con Triệu Phi Yến - Lý Long Thành.
Trần Tĩnh Kỳ cảm thụ được hết. Hắn thoáng đảo mắt ngó quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt hiền từ hàm ẩn uy nghiêm của Hạng đế.
- Hoàng thượng, Tĩnh Kỳ bơi ra giữa sông, chỉ cứu được một người nên gặp ai trước thì Tĩnh Kỳ cứu ngay người đó, bất kể là Vua, thầy hay cha.
Tào Tất An, Hứa Bỉ, Phạm Đăng Giai, Đề Thanh, những bậc trí thức học sâu hiểu rộng, ánh mắt nhìn Trần Tĩnh Kỳ càng tăng thêm kính ý. Bọn họ thực phục rồi.
Trần Tĩnh Kỳ, vị An vương điện hạ này rõ ràng không chỉ thông hiểu thi kinh, có tài văn chương thi phú mà sự cơ trí cũng vô cùng đáng nể. Đây thật sự là một con người trí tuệ, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng "đại trí".
Trong số những học giả đương thời, liệu mấy người có thể so được với hắn đây?
Chúng nhân, phàm là kẻ hiểu biết thì đều phải công nhận Trần Tĩnh Kỳ; song, cảm xúc trong lòng không phải ai cũng giống ai. Có người mừng vui, có kẻ lo lắng, cũng có kẻ vừa mừng vừa lo... tâm tình đủ cả.
Một cách lặng lẽ, mọi người lần lượt đưa mắt nhìn về phía Hạng đế. Hai câu hỏi, Trần Tĩnh Kỳ đều trả lời rất thoả đáng, Hạng đế sẽ xử trí thế nào đây?
Hạng đế trầm mặc, trong một vài giây. Rồi, hắn bỗng mở miệng cười ha hả, tay chỉ vào Trần Tĩnh Kỳ mà rằng:
- Giỏi! Giỏi lắm! Nhà ngươi khiến cho ta cảm thấy thật là cao hứng!
Qua mấy bận cười, khuôn mặt Hạng đế cũng dần nghiêm túc trở lại.
- Trần Tĩnh Kỳ, ngươi trước đã đối được câu đối, sau lại trả lời được hai câu hỏi, nếu không trọng thưởng cho ngươi thì thật là không thoả. Hmm... như vầy đi, ta ban cho ngươi hai mươi thị vệ, mười ba cung nữ, hai mươi xấp vải lụa Hồng Đào, bạc trắng mười vạn lượng, đồng thời sắc phong làm Cần Thanh Đại học sĩ.
Theo từng câu chữ Hạng đế nói ra, nhiều người phải trố mắt. Bọn họ ngạc nhiên. Phần thưởng mà Hạng đế ban cho Trần Tĩnh Kỳ, rõ ràng là quá hậu!
Thị vệ hoàng cung, đó đâu phải binh lính bình thường. Còn cung nữ... Những cô gái có thể được tuyển vào trong cung, ai lại không xinh đẹp, hiểu biết lễ nghi? So với bất kỳ loại tì nữ nào thì cung nữ hoàng cung đều được đánh giá cao hơn, một quý hơn trăm, bình thường rất hiếm khi Hạng đế đem ban tặng ra ngoài, chẳng ngờ hôm nay lại thưởng cho Trần Tĩnh Kỳ...
Vậy là Hạng đế thật sự cảm mến tài năng, xem trọng Trần Tĩnh Kỳ sao?
"Không phải!"
Đó sẽ là câu trả lời của những người hiểu biết. Phạm Đăng Giai, Đề Thanh, Tào Tất An, Hứa Bỉ... tất cả đều đã nhận ra điểm bất thường: chức vị Cần Thanh Đại học sĩ kia.
Chưa cần bàn tới có quá đột ngột, chức vị quá cao hay không, chỉ xét mỗi hai chữ "sắc phong" thôi thì cũng đủ thấy vấn đề rồi.
Trần Tĩnh Kỳ vốn dĩ là một vị hoàng tử của Trần quốc, làm sao có thể tiếp nhận chức vị của Hạng quốc chứ? Hạng đế làm như vậy còn không phải muốn đem Trần Tĩnh Kỳ biến thành thần tử của Đại Hạng?
Nghĩ cho lợi ích quốc gia, Phạm Đăng Giai can đảm bước ra:
- Muôn tâu hoàng thượng! An vương là vương gia, một hoàng tử của Đại Trần, chuyện tiếp nhận sắc phong... e rằng không thoả!
(Cảm ơn
[email protected] đề cử 7 Nguyệt phiếu
tusongquy tặng 1k đậu)
- Trần Tĩnh Kỳ, tài hoa của ngươi thật sự là khiến cho người ta phải kinh ngạc. Hmm... Ta có mấy câu muốn hỏi ngươi, không biết ngươi có thể trả lời không? "Ta có thể nói không sao?"
Trần Tĩnh Kỳ hiểu Hạng đế là đang muốn làm khó dễ mình, dù vậy, hắn vẫn cung kính hồi âm:
- Hoàng thượng, xin người cứ hỏi.
Hạng đế gật đầu, bộ dáng hoà ái nói:
- Trần Tĩnh Kỳ, ngươi đến đất Hạng cũng đã được một năm, phong cảnh Hạng đô hẳn xem qua không ít, vậy ngươi có biết mỗi ngày có bao nhiêu người qua lại trên con đường cái của Hạng đô không?
Câu hỏi vừa nêu ra, toàn trường ai nấy đều cảm thấy bất ngờ, nhất thời chưa thể hiểu được ý tứ.
Hàng ngày có biết bao nhiêu người đi lại trên con đường cái của Hạng đô, ai có công để ý mà đếm? Hạng đế hỏi như vậy thì làm sao trả lời cho đúng được đây?
Tới lúc này thì ai cũng biết Hạng đế đang cố tình làm khó Trần Tĩnh Kỳ. Nguyên nhân bên trong, không ít kẻ đã nhìn ra. Chẳng ai bảo ai, mọi người cùng hướng mắt nhìn về phía Trần Tĩnh Kỳ. Hoàng hậu Triệu Cơ và Hoàng quý phi Triệu Phi Yến cũng nằm trong số ấy.
Sau một lát suy nghĩ, Trần Tĩnh Kỳ ngẩng đầu lên, điềm tĩnh trả lời:
- Hoàng thượng, hàng ngày trên đường cái của Hạng đô chỉ có hai người đi lại.
Một lần nữa mọi người lại phải ngạc nhiên. Bọn họ không hiểu vì sao mà Trần Tĩnh Kỳ lại đưa ra đáp án là "hai". Con số này... làm sao đúng được? Bên trong có ẩn ý gì chăng?
Nét mặt của Hạng đế Lý Uyên chẳng để lộ nhiều điều, thanh âm từ tốn:
- Ngươi nói không đúng, sao lại chỉ có hai người?
Trần Tĩnh Kỳ vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên như cũ:
- Hoàng thượng, Tĩnh Kỳ nói chỉ có hai người là rất đúng. Bởi vì hàng ngày, phàm những người qua lại trên đường thì chẳng vì "danh" cũng vì "lợi" mà thôi, như vậy rõ ràng chỉ có hai người là cầu danh và cầu lợi.
Chúng nhân lập tức hiểu ra, âm thầm khâm phục sự cơ trí của Trần Tĩnh Kỳ. Lời hắn nói quả thật không sai, trên con đường cái của Hạng đô, người đi qua lại mỗi ngày, có kẻ nào lại không vì danh, hoặc là vì lợi?
"Vị điện hạ này chắc chắn là nhân tài, không sai được..." Phạm Đăng Giai nghe qua đán án Trần Tĩnh Kỳ đưa ra, trong lòng càng thêm khẳng định trí tuệ, tài năng của Trần Tĩnh Kỳ. Kèm theo đó, hắn cũng càng thêm lo lắng...
Bên trên, Hạng đế rốt cuộc vẫn là phải gật đầu công nhận câu trả lời của Trần Tĩnh Kỳ. Hắn vuốt râu, hỏi tiếp:
- Vậy, ta lại hỏi ngươi. Một cái thuyền, trên có chở ba người gồm Vua, thầy dạy và cha, khi ra đến giữa sông thì bị sóng to gió lớn nên đã lật đắm. Khi ấy nhà ngươi ở trên bờ bơi ra cứu, nhưng chỉ có thể cứu được một người thôi, như vậy thì nhà ngươi cứu ai?
Lại thêm một câu hỏi oái oăm nữa dành cho Trần Tĩnh Kỳ, lần này là xoay quanh sự ứng xử của con người với chữ "trung", chữ "hiếu", chữ "nghĩa" và chữ "nhân"...
Nếu Trần Tĩnh Kỳ đáp chỉ cứu Vua thì được chữ trung nhưng mắc tội bất hiếu với cha và mắc tội bất nghĩa với thầy. Nếu đáp chỉ cứu thầy thì mắc tội bất trung với Vua và tội bất hiếu với cha. Nếu đáp chỉ cứu cha thì mắc tội bất trung và bất nghĩa. Còn nếu nói không cứu ai cả thì tội bất nhân, bất trung, bất nghĩa, bất hiếu lại càng nặng.
Muốn cứu ai trước cũng đều không được, mà nói không cứu ai hết thì lại càng không được, trả lời thế nào cho đúng đây?
Các vị hoàng thân quốc thích, văn võ đại thần, sứ thần, rồi những vương khanh gia quyến, học giả trí thức, cả đám thử suy nghĩ, rốt cuộc vẫn là phải lắc đầu. Bọn họ trả lời không được, một số người thậm chí còn hoài nghi, cho rằng câu hỏi của Hạng đế là không thể trả lời, thực chất chỉ đang muốn làm giảm nhuệ khí, cố tình hạ thấp Trần Tĩnh Kỳ, để cho mọi người thấy hắn cũng chẳng phải tài giỏi gì.
Bất giác, một số ánh mắt từ ngạc nhiên, kinh thán dần chuyển sang thương hại, ý tứ xem kịch. Khỏi phải nói, vui vẻ nhất dĩ nhiên không ai khác ngoài hai mẹ con Triệu Phi Yến - Lý Long Thành.
Trần Tĩnh Kỳ cảm thụ được hết. Hắn thoáng đảo mắt ngó quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt hiền từ hàm ẩn uy nghiêm của Hạng đế.
- Hoàng thượng, Tĩnh Kỳ bơi ra giữa sông, chỉ cứu được một người nên gặp ai trước thì Tĩnh Kỳ cứu ngay người đó, bất kể là Vua, thầy hay cha.
Tào Tất An, Hứa Bỉ, Phạm Đăng Giai, Đề Thanh, những bậc trí thức học sâu hiểu rộng, ánh mắt nhìn Trần Tĩnh Kỳ càng tăng thêm kính ý. Bọn họ thực phục rồi.
Trần Tĩnh Kỳ, vị An vương điện hạ này rõ ràng không chỉ thông hiểu thi kinh, có tài văn chương thi phú mà sự cơ trí cũng vô cùng đáng nể. Đây thật sự là một con người trí tuệ, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng "đại trí".
Trong số những học giả đương thời, liệu mấy người có thể so được với hắn đây?
Chúng nhân, phàm là kẻ hiểu biết thì đều phải công nhận Trần Tĩnh Kỳ; song, cảm xúc trong lòng không phải ai cũng giống ai. Có người mừng vui, có kẻ lo lắng, cũng có kẻ vừa mừng vừa lo... tâm tình đủ cả.
Một cách lặng lẽ, mọi người lần lượt đưa mắt nhìn về phía Hạng đế. Hai câu hỏi, Trần Tĩnh Kỳ đều trả lời rất thoả đáng, Hạng đế sẽ xử trí thế nào đây?
Hạng đế trầm mặc, trong một vài giây. Rồi, hắn bỗng mở miệng cười ha hả, tay chỉ vào Trần Tĩnh Kỳ mà rằng:
- Giỏi! Giỏi lắm! Nhà ngươi khiến cho ta cảm thấy thật là cao hứng!
Qua mấy bận cười, khuôn mặt Hạng đế cũng dần nghiêm túc trở lại.
- Trần Tĩnh Kỳ, ngươi trước đã đối được câu đối, sau lại trả lời được hai câu hỏi, nếu không trọng thưởng cho ngươi thì thật là không thoả. Hmm... như vầy đi, ta ban cho ngươi hai mươi thị vệ, mười ba cung nữ, hai mươi xấp vải lụa Hồng Đào, bạc trắng mười vạn lượng, đồng thời sắc phong làm Cần Thanh Đại học sĩ.
Theo từng câu chữ Hạng đế nói ra, nhiều người phải trố mắt. Bọn họ ngạc nhiên. Phần thưởng mà Hạng đế ban cho Trần Tĩnh Kỳ, rõ ràng là quá hậu!
Thị vệ hoàng cung, đó đâu phải binh lính bình thường. Còn cung nữ... Những cô gái có thể được tuyển vào trong cung, ai lại không xinh đẹp, hiểu biết lễ nghi? So với bất kỳ loại tì nữ nào thì cung nữ hoàng cung đều được đánh giá cao hơn, một quý hơn trăm, bình thường rất hiếm khi Hạng đế đem ban tặng ra ngoài, chẳng ngờ hôm nay lại thưởng cho Trần Tĩnh Kỳ...
Vậy là Hạng đế thật sự cảm mến tài năng, xem trọng Trần Tĩnh Kỳ sao?
"Không phải!"
Đó sẽ là câu trả lời của những người hiểu biết. Phạm Đăng Giai, Đề Thanh, Tào Tất An, Hứa Bỉ... tất cả đều đã nhận ra điểm bất thường: chức vị Cần Thanh Đại học sĩ kia.
Chưa cần bàn tới có quá đột ngột, chức vị quá cao hay không, chỉ xét mỗi hai chữ "sắc phong" thôi thì cũng đủ thấy vấn đề rồi.
Trần Tĩnh Kỳ vốn dĩ là một vị hoàng tử của Trần quốc, làm sao có thể tiếp nhận chức vị của Hạng quốc chứ? Hạng đế làm như vậy còn không phải muốn đem Trần Tĩnh Kỳ biến thành thần tử của Đại Hạng?
Nghĩ cho lợi ích quốc gia, Phạm Đăng Giai can đảm bước ra:
- Muôn tâu hoàng thượng! An vương là vương gia, một hoàng tử của Đại Trần, chuyện tiếp nhận sắc phong... e rằng không thoả!
(Cảm ơn
[email protected] đề cử 7 Nguyệt phiếu
tusongquy tặng 1k đậu)
Danh sách chương