Coi như là Bách Thiểu, cũng đều hít vào một hơi, người thiếu nữ trong đám người, trái tim giờ phút này cũng tăng tốc nhảy lên, cảm nhận được sự kinh khủng của Hứa Thanh, thu hồi hết thảy tiểu tâm tư của mình.

Nàng từ trên người Hứa Thanh cảm nhận được khí tức của những tên được xưng là quái vật ở trong gia tộc.

Những con quái vật bên trong gia tộc kia, từng kẻ đều là hạng người giết chóc thành quen, nàng mỗi lần thấy đều sợ hãi theo bản năng, giờ phút này, thiếu niên trước mắt này cũng cho nàng cảm giác giống như đúc.

Nàng không muốn trêu chọc người như vậy.

Nhất là nhiệm vụ của mình bây giờ đã hoàn thành, đưa tới rất nhiều sứa, người trong giáo có thể thuận lợi thu thập được vật muốn có ở trong sào huyệt của đám sứa hay không đã không có quan hệ với nàng.

Dẫu sao hung hiểm lần này cũng đã vượt ra khỏi dự liệu của nàng, cho nên giờ phút này tay phải của nàng vươn vào trong ngực, bắt được một khối ngọc giản, cái này là một quả phù bảo, tác dụng là truyền tống.

Đây cũng là chỗ dựa của nàng.

Mà đang lúc nàng có chút do dự có nên bóp nát nó hay không, lối vào hạp cốc lại oanh một tiếng, lại có vài chục đầu sứa từ nơi ấy chui ra, rập rạp vô số gào thét vọt tới.


Một màn này để cho nàng không do dự nữa, trực tiếp liền bóp nát ngọc giản truyền tống trong tay, thân ảnh kia trong nháy mắt liền tan biến.

Nàng rời đi, cũng làm cho đám đồng bạn bên cạnh nhao nhao hiện lên ánh mắt phức tạp.

Hứa Thanh không rảnh chú ý những thứ này, hắn nhìn chằm chằm những con sứa đang đánh tới, đứng ở nơi đó tính toán thời gian, khí huyết trong cơ thể đột nhiên bộc phát, mở to miệng về phía đám sứa đang tiến tới gần, phát ra một tiếng gào thét.

Mà theo khí huyết bành trướng, Hải Sơn Quyết vận hành, sau lưng hắn lập tức có hình ảnh của Khôi hiện ra, cùng một dạng với hắn, phát ra tiếng gào thét.

Hình ảnh của Khôi dữ tợn, đầu có độc giác (một sừng), toàn thân đen nhánh, tựa như từ leo ra từ trong Hoàng Tuyền, trong mắt mơ hồ còn có quang mang màu tím chớp động, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Tuy nó gào thét không có âm thanh, nhưng phối hợp với tiếng gào thét của Hứa Thanh, giống như có đủ sự chấn nhiếp, khiến cho những con sứa đang đánh tới nhao nhao dừng lại, làm cho toàn bộ mắt của bọn chúng mở ra, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Thanh.

Người bị chấn nhiếp không chỉ là chúng nó, còn có những thiếu nam thiếu nữ sau lưng Hứa Thanh, sắc mặt từng người trong chốc lát nhao nhao trắng bệch, khi nhìn thấy hư ảnh phía sau Hứa Thanh, ánh mắt của bọn họ đều co rút lại.

- Khí huyết thành ảnh!
- Này!   Đây là! Đây là dị tượng xuất hiện khi luyện thể đạt đến trình độ đại viên mãn a!
Nội tâm bọn họ tràn ngập cảm giác hoảng sợ mãnh liệt.

Những con sứa kia cũng cảm nhận rõ ràng được sự hung tàn của Hứa Thanh, hơn nữa giờ phút này độc của hắn cũng đã nổi lên tác dụng, khiến cho mùi máu của Ngô Tuế từ trên người mọi người trong hạp cốc này bị tiêu tán.

Vì vậy sau khi thoáng giằng co một lát, những con sứa kia liền chậm rãi lui ra phía sau, theo phía cửa vào, nhanh chóng rời đi.

Nhìn thân ảnh đám sứa rời đi, đáy lòng Hứa Thanh cũng nhẹ nhàng thở ra, xoay người, lạnh lùng nhìn đám thiếu nam thiếu nữ kia.

Mà trọng điểm nhìn của hắn, chính là chỗ của nữ tử mang bao tay trước khi rời đi.

Không nhìn thấy.


Ánh mắt Hứa Thanh nheo lại.

Cùng lúc đó, theo ánh mắt của hắn đảo qua, có mấy người thiếu nữ trong những người này trực tiếp bị hù dọa khóc lên.

Thật sự là giờ phút này Hứa Thanh có sát khí rất nặng.

Dưới ánh trăng, toàn thân hắn đều là máu màu lam, ánh mắt lạnh như băng khiến cho hắn phảng phất mới đi ra từ Hoàng Tuyền vậy, phối hợp với hình ảnh của Khôi ở phía sau, liền giống như lệ quỷ! Chỉ có thiếu niên họ Bách kia, giờ phút này mới miễn cưỡng khống chế kính sợ trong nội tâm, chắp tay về phía Hứa Thanh.

- Tại hạ Bách Vân Đông, đa tạ bằng hữu tương trợ, ân này chúng ta nhất định báo đáp thật lớn!
Giống như chú ý tới nơi mà Hứa Thanh nhìn tới, Bách Vân Đông thở sâu, giải thích một câu.

- Người truyền tống rời đi chính là Lý Nhược Lâm, gia tộc của nàng am hiểu trận pháp, cho nên vật bảo vệ tính mạng cho nàng chính là Truyền Tống Phù, có thể giúp nàng bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi nguy cơ.

- Các ngươi không có?
Hứa Thanh nhìn Bách Vân Đông.

Bách Vân Đông cười khổ, mà những thiếu nam thiếu nữ bên cạnh cũng đều trầm mặc.

- Chúng ta mặc dù đến từ đại gia tộc ở Tử Thổ, nhưng cũng không phải là đích mạch, chỉ là bề ngoài trông khá ngăn nắp mà thôi.


Hứa Thanh nhẹ gật đầu, đưa cây kiếm trong tay cho Bách Vân Đông, ngay khi những thiếu nam thiếu nữ khác đang nhao nhao nói lời cảm tạ, hắn nhìn Bách Vân Đông rồi đột nhiên hỏi.

- Bách đại sư là gì của ngươi?
- Đó là Tam gia gia của ta.

Bách Vân Đông sững sờ, sau khi trả lời lại hỏi một câu.

- Ngươi quen biết Tam gia gia của ta?
Hứa Thanh liếc mắt nhìn thật sâu hắn, gật đầu không nói chuyện, quay người nhìn qua cửa vào hạp cốc, lại nhìn sắc trời một chút.

- Nơi đây nồng đậm dị chất, không thể ở lâu, ta dẫn ngươi rời khỏi nơi đây.

Nói xong, Hứa Thanh đi đến cửa vào hạp cốc, Bách Vân Đông chần chờ một chút, nghiến răng đi theo, những thiếu nam thiếu nữ khác cũng đều biết cái nào lợi hại, nhao nhao đi theo cùng.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện