Ta ngẩng đầu lên, tròng mắt hoàn toàn hóa thành màu vàng, phía sau thân ta hiện ra một bóng người nhàn nhạt, nếu nhìn kĩ, dường như bóng người kia có sáu cánh không ngừng vỗ loạn trong không trung.

Ta giơ tay phải lên, một đạo năng lượng cường đại hình thành kiếm quang, ma pháp của đối thủ khi vừa đụng phải kiếm quang này tựa như lửa gặp phải nước, biến mất không còn dấu vết gì trong không trung, kiếm quang lại tới trước người đối thủ, nhoáng lên một cái, đã hất bọn họ văng ra khỏi đấu trường.

Sự tình biến hóa đến mức này làm cho toàn bộ đấu trường kinh ngạc đến lặng ngắt như tờ.

Kim quang trên người ta dần dần nhạt đi, toàn thân mềm nhũn, ngã quay trên mặt đất.

Chánh, phó viện trưởng Sâm Long học viện ma pháp đưa mắt nhìn nhau, hai người đều từ thần sắc đối phương nhận ra vẻ vô cùng chán nản, cũng thật khó trách bọn họ, chiếm ưu thế tuyệt đối như vậy mà cuối cùng lại nhận phần thất bại quả thật là rất khó chấp nhận.

Tư Ngõa xốc ta đứng dậy, Mộc Tử bắt mạch cổ tay ta, khám phá mạch đập ta vẫn còn vững vàng, lúc này mới thở hắt ra một hơi.

Sâm Long phó viện trưởng đi tới giữa đấu trường, vẻ mặt đầy chán nản tuyên bố:

- Tỉ thí giữa tám đại cao cấp ma pháp học viện chấm dứt. Thắng lợi cuối cùng thuộc về Hoàng gia cao cấp ma pháp học viện.

Mặc dù ta cuối cùng cũng ngã quỵ nhưng dù sao cũng vẫn còn đang trên đài, với đạo đức của bọn họ sẽ không điên đảo trắng đen, cuối cùng cũng tuyên bố thắng lợi thuộc về bọn ta.

Tư Ngõa cùng với Mộc Tử vẻ mặt chẳng hề có một chút gì đắc ý, bọn họ bây giờ lo lắng nhất chính là thương thế của ta, hai người hoàn toàn không để tâm đến phía Sâm Long học viện, cùng dìu ta về tửu điếm.

Ta cảm giác chính mình đang chu du trong giấc mộng, chung quang bao phủ tinh quang, ta kinh ngạc nhìn quanh, chỉ phát hiện đây đích thị là một không gian vô cùng rộng lớn. Ta lẩm bẩm một mình:

- Đây là địa phương nào? chẳng lẽ ta đã chết rồi sao? Một thanh âm mạnh mẽ vang lên:

- Hài tử, ngươi hoàn toàn chưa chết, đây là không gian nội tâm thần thánh của ngươi đó.

Thanh âm này đột nhiên xuất hiện dọa ta sợ phát khiếp, ta đảo mắt thật nhanh nhìn tứ phía cũng tuyệt không phát hiện bất cứ sinh vật nào.

- Không cần tìm ta làm gì, hài tử, ngươi không thể nhìn thấy ta được, ta chính là ở trong tâm ngươi.

Cái gì vậy? Âm thanh đó nói là ở trong tâm ta sao, ta vội hỏi lại:

- Người là ai vậy?

- Có nhớ dạo nọ thần vương cho ngươi quang minh thánh kiếm không? Chính là ta đó, nếu ngươi thật sự muốn gọi tên ta, ngươi có thể gọi la Thước Già Lặc, bây giờ là ý thức còn sót lại của ta đang nói chuyện với ngươi đó.

Ta kinh ngạc hỏi lại:

- Ngươi chính là mà người vua của chư thần nhắc tới, Quang Minh chi thần chiến đấu thiên sứ Thước Già Lặc sao?

Thanh âm cười lên khe khẽ, nói:

- Hài tử, thật lâu ta đã không nghe ai xưng hô như thế, nghe ngươi nói chuyện ta cảm thấy rất thân thiết.

- Tại sao ta lại ở đây, nói chuyện với người trong không gian này?

- Đó là do kiên trì cùng lòng quyết tâm của ngươi đã khai mở thánh kiếm chi quang, chính vì vậy mới có thể cùng ta giao tiếp

Ta kinh hãi nói :

- Khai mở thánh kiếm chi quang, vậy nói cách khác, ta có thể sử dụng Quang Minh thánh kiếm được sao?

Thước Già Lặc nói:

- Hài tử, ngươi tưởng là đơn giản lắm sao, ngươi bây giờ chỉ là khởi động năng lượng Thánh kiếm được thôi, nếu muốn chính thức nắm giữ lực lượng Thánh kiếm, ngươi phải tới Thiên Liệt Đại Hạp Cốc truyền thừa năng lượng mà ta lưu lại ở đó.

Nghe lời nói này với lời nói của Chư thần vương giống hệt nhau, ta gật đầu nói:

- Ta nhất định sẽ đến đó.

Thước Già Lặc nói:

-Mặc dù lần này ngươi bị trọng thương, nhưng đối với ngươi mà nói lại thu được không ít lợi ích, đầu tiên có thể bao quát không chế một phần nhỏ lực lượng của Thánh kiếm, ngươi từ từ cố gắng luyện tập thêm mới có thể nâng cao. Ý thức năng lượng của ta đã không còn nhiều, chờ ngươi tới Thiên Liệt Đại Hạp Cốc còn có cơ hội cùng với ta trao đổi thêm. Ngươi nhất nhất nhớ kĩ, phải dựa vào lực lượng của Thánh kiếm mới có thể phá phong ấn vào Hạp Cốc. Tương lai của nhân loại và Thần tộc hòan toàn phụ thuộc vào ngươi đó, hài tử a, ngươi nhớ cố gắng đó …

Thanh âm càng lúc càng yếu, rồi từ từ tan biến.

Tinh quang chung quanh ta từ từ mờ ảm đi, ta trước mắt thấy tối sầm lại, lại một lần nữa mất đi ý thức.

Khi ta tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn kịch liệt, ta biết đã trở về với thế giới hiện thực.

Miễn cưỡng mở mắt dậy, ta thấy cảm động nhất là Mộc Tử nằm cạnh giường ta ngủ thiếp đi, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, ta có thể thấy nàng đích thực đã trải qua một phen vất vả.

Ta thử cố gắng vận dụng ma pháp lực, ngạc nhiên nhất là phát hiện nguyên lai không chỉ có một khỏa kim cầu trong suốt mà có đến hai khỏa kim cầu nhỏ xíu trong nội thể, giống y như khỏa kim cầu thứ nhất lúc mới thành hình. Xem ra tối qua hoàn toàn không phải nằm mộng, cái gì mà Thước Già Lặc nói chắc cũng đều là sự thật, ta quả thật đã hưởng lợi ích từ năng lượng Thánh kiếm rồi, mặc dù hiện giờ hai khỏa kim cầu uy lực gộp lại vẫn chưa bằng kim cầu trong suốt lúc trước nhưng ta biết rõ, chỉ cần thông qua tu luyện, hai khỏa kim cầu đó cũng có thể đạt đến trong suốt, ta hoàn toàn có thể đột phá cảnh giới Ma đạo sư, hướng đến cảnh giới Đại Ma đạo sư.

Khi ta phát hiện năng lượng của 2 khỏa kim cầu, đồng thời cũng phát hiện trong cơ thể có một chỗ kì quái, trong đan điền đang tồn trữ một cỗ năng lượng ấm áp, đây địch thị là lực lượng của Thánh kiếm.

Ta vận hành đấu khí xung quanh Thánh kiếm, nhẹ nhàng thục giục nó xoay quanh đan điền một vòng, nhất thời đan điền nóng ran, một năng lượng cương dương từ đan điền phát ra, phát tán toàn thân thể, tu bổ những chỗ bị thương, chỉ cần năng lượng chạy qua, đau đớn lập tức giảm bớt đáng kể. Nguyên lai Thánh kiếm hữu dụng như vậy, so với Quang hệ ma pháp trị liệu, xem ra còn tốt hơn nhiều a.

Sau khi vận hành năng lượng Thánh kiếm được 3 vòng, ta khả dĩ có thể nhúc nhích được tay chân. Ta vuốt mái tóc dài của Mộc Tư, gọi khẽ:

- Mộc Tử, dậy đi, Mộc Tử, dậy đi.

Mộc Tử mơ hồ choàng tỉnh, mắt vừa mở ra nàng đã phát hiện ta tỉnh lại, lập tức tỉnh hẳn ngủ, âm thanh vừa kinh hãi vừa vui mừng nói:

- Trường Cung, huynh tỉnh rồi à, làm người ta sợ muốn chết.

Nói xong nhào vào lòng ta khóc thổn thức.

Thấy nàng xúc động như thế, ta vô cùng thương cảm, ta ôm eo nàng, nhẹ giọng nói:

- Tiểu thư, nhẹ nhàng một chút.nào.

Mộc Tử lúc này mới nhớ ta vốn bị trọng thương chưa khỏi, lập tức từ người ta đứng dậy, ân cần nói:

- Xin lỗi, là muội nhất thời cao hứng, quên mất là huynh chưa hồi phục hẳn.

Mặc dù nàng đã ngồi xuống bên cạnh nhưng ta tuyệt không rời tay ôm nàng, hắc hắc, cơ hội ngàn năm khó gặp mà.

Mộc Tử hỏi:

- Huynh thế nào rồi, hoàn toàn ổn chứ?

Ta mỉm cười gật đầu, nói:

- Muội yên tâm đi, ta hoàn toàn không có trở ngại gì, chỉ cần nghỉ ngơi sẽ khỏe lại thôi.

Có năng lượng Thánh kiếm giúp ta khôi phục, ta tin tưởng sẽ hồi phục rất nhanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện