Đột nhiên, Địch lão sư thần sắc nghiêm chỉnh, nói:
- À, có chuyện ta phải nói với ngươi, trong thời gian ngươi đi vắng, quốc vương bệ hạ đã băng hà, Khả Trát thân vương giờ đã là tân nhiệm quốc vương.
Ta kinh hãi nói:
- Quốc vương bệ hạ đã băng hà rồi sao?
Địch sư phụ thở dài, nói:
- Đúng vậy, ngài cầm cự lâu như vậy cũng rất khổ sở, thân vương vừa nắm quyền, lập tức phong mấy lão già bọn ta một hiệu xưng là Hoàng gia ma pháp sư, tiểu tử ngươi cũng được phong đấy.
Ta ha ha cười nói:
- Thân vương, à không, quốc vương bệ hạ cũng biết lung lạc nhân tâm lắm đấy.
Địch sư phụ nói:
- Điểm này, Khả Trát nhất định rất thành thạo, không chỉ phong thưởng chúng ta, ngay cả 2 tộc đối địch và Đôn Vu cũng đều phong thưởng rất hậu hĩnh, ngoài ra còn phong ta, Truyền Tùng, Đôn Vu là Hộ quốc pháp sư. Bây giờ, thế lực của Đặc Y công tước đã từ từ bi triệt tiêu. Ngải Hạ vương quốc xem chừng tạm thời yên ổn.
Ta cười nói:
- Vậy có phải tốt không? Chúng ta từ đầu mà hòa hợp được vậy, hẳn cũng không phí thời gian tranh đấu.
Địch sư phụ nói: “ Ta cũng nói với Khả Trát thân vương thu hồi toàn bộ những phong thưởng cho ngươi trở về, ngươi còn quá nhỏ, những thứ ấy đối với ngươi hoàn toàn không có lợi gì. Ngươi không trách sư phụ chứ?
Ta ha ha cười nói:
- Sao con trách sư phụ được, tạ ơn sư phụ còn không kịp nữa là, con hoàn toàn không hứng thú với quan quyền, một chút tự do cũng không có. Chính vì vẫn còn Mộc Tử tiểu trư, mỗi mẩu thịt của chúng con đều rất quý giá, cả miếng thịt lại càng quý hơn, nếu có cả tảng thịt lớn, thì cả hai đứa đều có thể vứt bỏ cuộc sống hiện tại để phù hợp với nhau
Địch sư phụ cười mắng ta:
- Tên tiểu tử này, thật không có biện pháp quản ngươi. Ta không muốn cho ngươi tiếp nhận phong thưởng còn có một nguyên nhân nữa là không muốn ngươi phân tâm quá nhiều, nhiệm vụ của ngươi rất là gian khổ a. Yêu Vương tuyệt đối không phải là dễ đối phó, mặc dù có Long tộc hỗ trợ, ngươi cũng không thể khinh thường, biết không?
Ta nghiêm túc gật đầu, nói:
- Con hiểu rồi, sư phụ yên tâm đi.
Đến ngày nhập học trở lại, Mộc Tử mới quay lại, sắc mặt nàng thật sự rất không tốt, tái nhớt, ta quan tâm hỏi:
- Mộc Tử, muội sao vậy, thân thể có chỗ nào không thoải mái chăng?
Mộc Tử miễn cưỡng cười nói:
- Không sao đâu, chỉ là hơi nhức đầu một chút thôi.
Ta sờ trán nàng, thấy lạnh ngắt, bèn nói:
- Nếu muội thấy khó chịu, nhất định nói cho ta biết a. Án chiếu theo ma pháp lực hiện tại của muội, sẽ không dễ dàng mắc bệnh đâu.
Mộc Tử nói:
- Muội thật sự là không sao cả mà.
Ta từ ánh mắt Mộc Tử nhìn ra, nàng với ta bây giờ so với trước kia luyến ái càng thêm sâu nặng, chỉ bất quá trong mắt nàng thủy chung vẫn có một tia ai oán, dường như có chuyện gì rất bi thương.
Giữa trưa, ta gọi mấy người bằng hữu, cùng nhau tới Bích Hải Triều Thăng ăn cơm, tiểu tử Mã Khắc giờ đây chính là xuân phong đắc ý, bởi vì hắn có quan hệ rất tốt với các vị Ma đạo sư, lại thêm thực lực bản thân mạnh mẽ, đã làm cho Khả Trát thân vương phá lệ lập hắn làm thái tử. Lại thêm Hải Nguyệt đối với hắn bây giờ toàn tâm toàn ý. Trong đám bọn ta, giờ đây xem ra hắn là người hạnh phúc nhất.
Làm cho ta cảm thấy kì quái nhất chính là Mộc Tử ăn uống dường như không hăng hái như mọi khi, ta gắp gì cho nàng thì nàng ăn món đó, cũng chẳng buồn động đũa đến món khác, phong cách hoàn toàn khác hẳn trước kia.
Ăn xong, ta cùng nàng trở về học viện, tìm một góc khuất, hỏi:
- Mộc Tử, muội sao vậy, có tâm sự gì trong lòng có thể nói cho ta biết không?
Mộc Tử đột nhiên ôm chầm lấy ta, nói:
- Trường Cung, muội không muốn rời xa huynh, thật sự không muốn.
Vừa nói xong đã khóc òa lên.
Thấy nàng kích động như vậy, ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng nàng, ta biết, nếu không để cho nàng khóc thoải mái 1 trận, đối với thân thể hay tâm trạng mà nói đều không tốt.
Một lúc lâu sau, Mộc Tử mới ngừng tiếng nức nở, nàng ngước khuôn mặt còn đẫm nước mắt như hoa lê dưới mưa lên nhìn ta, nói:
- Trường Cung, nếu như cha mẹ muội không tán thành chuyện của chúng ta, huynh tính thế nào? Ta nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nàng, ôn nhu nói:
- Ngốc quá, nói gì vậy, làm sao có thể, ta xuất sắc ưu tú như vậy, bọn họ nhất định sẽ thích mà.
Nói xong ta còn làm ra bộ dạng ngạo nghễ thiên hạ.
Nhìn thấy động tác tức cười của ta, Mộc Tử cười khúc khích một chút, nhưng vừa mới cười xong, nàng lại chuyển sang vẻ mặt bi thương lúc nãy, đứng lên, nói:
- Muội nói chuyện với huynh là nghiêm túc, huynh trả lời muội đi.
Ta kiên định nói:
- Không ai có thể chia tách chúng ta, cho dù cha mẹ nàng cũng không được, nếu bọn họ không đồng ý chuyện của chúng ta, ta trước tiên sẽ thử thăm dò thuyết phục bọn họ, nếu thuyết phục không được, ta sẽ mang muội cao chạy xa bay, tìm một chỗ sơn minh thủy tú, ẩn cư cho bọn họ tìm không được. Qua một đoạn thời gian, lúc gạo nấu thành cơm, sự việc đã rồi thì ta mang muội trở về diện kiến bọn họ là được.
Mộc Tử thở dài, quàng tay ôm vai ta nói:
- Nếu thật sự có thể như vậy, chính là biện pháp tốt, nhưng có thể như vậy được hay không?
Ta nhíu mày nói:
- Nghe muội nói vậy, dường như cha mẹ muội đúng là không tán thành chuyện của chúng ta. Ta có điểm nào không tốt, bọn họ ngay cả ta còn chưa gặp qua, tại sao lại phải ngăn cản quan hệ của chúng ta?
Mộc Tử nói:
- Huynh không hiểu, vấn đề không phải là huynh có tốt hay không, mà là …
Thấy dáng vẻ nàng ngập ngừng, muốn nói lại thôi, ta vội la lên:
- Nhưng cái gì? Muội nói ra xem nào, chúng ta có thể tìm biện pháp.
Mộc Tử lắc đầu, ai oán liếc nhìn ta một cái, nói:
- Quên đi vậy, sau này huynh sẽ biết, từ từ rồi cũng biết thôi.
Ta thật sư vô phương, mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, nàng đều nói như vậy, nhưng ta lại không đành lòng bức ép nàng nói ra, chỉ yên lặng ôm lấy nàng, dùng hơi ấm từ ngực ta chia sẻ tâm trạng nặng nề của nàng.
Ta trong lúc vô ý cúi đầu phát hiện lúc nãy nàng khóc đã làm ướt cả bả vai ta, cười nói:
- Ai da, muội xem, trên vai ta ướt đẫm nước mắt của muội rồi, muội phải giặt quần áo cho ta đấy nhé.
Ta nói ra những lời này, lập tức phá tan không khí nặng nề xung quanh .
Mộc Tử đỏ mặt đẩy ta ra, nói:
- Đáng ghét, huynh muốn giặt à, để muội giặt cho huynh.
Nói xong, ánh mắt nàng lộ vẻ giảo hoạt, trên tay ngưng tụ một thủy cầu nho nhỏ.
Ta hú lên một tiếng quái dị, tung người bỏ chạy, Mộc Tử ném thủy cầu về phía ta rồi nhanh chóng đuổi theo.
Ăn tối xong, ta hộ tống Mộc Tử về kí túc xá, cũng dặn dò nàng cố gắng nghỉ ngơi.
Ta một mình tản bộ trên thao trường yên tĩnh, lời nói của Mộc Tử ban ngày đối với ta không ngừng vang vọng trong tâm tưởng, xem ra ta với Mộc Tử muốn kết hợp không phải là chuyện dễ dàng, rốt cục là nàng vì chuyện gì mà đau lòng vậy.
- À, có chuyện ta phải nói với ngươi, trong thời gian ngươi đi vắng, quốc vương bệ hạ đã băng hà, Khả Trát thân vương giờ đã là tân nhiệm quốc vương.
Ta kinh hãi nói:
- Quốc vương bệ hạ đã băng hà rồi sao?
Địch sư phụ thở dài, nói:
- Đúng vậy, ngài cầm cự lâu như vậy cũng rất khổ sở, thân vương vừa nắm quyền, lập tức phong mấy lão già bọn ta một hiệu xưng là Hoàng gia ma pháp sư, tiểu tử ngươi cũng được phong đấy.
Ta ha ha cười nói:
- Thân vương, à không, quốc vương bệ hạ cũng biết lung lạc nhân tâm lắm đấy.
Địch sư phụ nói:
- Điểm này, Khả Trát nhất định rất thành thạo, không chỉ phong thưởng chúng ta, ngay cả 2 tộc đối địch và Đôn Vu cũng đều phong thưởng rất hậu hĩnh, ngoài ra còn phong ta, Truyền Tùng, Đôn Vu là Hộ quốc pháp sư. Bây giờ, thế lực của Đặc Y công tước đã từ từ bi triệt tiêu. Ngải Hạ vương quốc xem chừng tạm thời yên ổn.
Ta cười nói:
- Vậy có phải tốt không? Chúng ta từ đầu mà hòa hợp được vậy, hẳn cũng không phí thời gian tranh đấu.
Địch sư phụ nói: “ Ta cũng nói với Khả Trát thân vương thu hồi toàn bộ những phong thưởng cho ngươi trở về, ngươi còn quá nhỏ, những thứ ấy đối với ngươi hoàn toàn không có lợi gì. Ngươi không trách sư phụ chứ?
Ta ha ha cười nói:
- Sao con trách sư phụ được, tạ ơn sư phụ còn không kịp nữa là, con hoàn toàn không hứng thú với quan quyền, một chút tự do cũng không có. Chính vì vẫn còn Mộc Tử tiểu trư, mỗi mẩu thịt của chúng con đều rất quý giá, cả miếng thịt lại càng quý hơn, nếu có cả tảng thịt lớn, thì cả hai đứa đều có thể vứt bỏ cuộc sống hiện tại để phù hợp với nhau
Địch sư phụ cười mắng ta:
- Tên tiểu tử này, thật không có biện pháp quản ngươi. Ta không muốn cho ngươi tiếp nhận phong thưởng còn có một nguyên nhân nữa là không muốn ngươi phân tâm quá nhiều, nhiệm vụ của ngươi rất là gian khổ a. Yêu Vương tuyệt đối không phải là dễ đối phó, mặc dù có Long tộc hỗ trợ, ngươi cũng không thể khinh thường, biết không?
Ta nghiêm túc gật đầu, nói:
- Con hiểu rồi, sư phụ yên tâm đi.
Đến ngày nhập học trở lại, Mộc Tử mới quay lại, sắc mặt nàng thật sự rất không tốt, tái nhớt, ta quan tâm hỏi:
- Mộc Tử, muội sao vậy, thân thể có chỗ nào không thoải mái chăng?
Mộc Tử miễn cưỡng cười nói:
- Không sao đâu, chỉ là hơi nhức đầu một chút thôi.
Ta sờ trán nàng, thấy lạnh ngắt, bèn nói:
- Nếu muội thấy khó chịu, nhất định nói cho ta biết a. Án chiếu theo ma pháp lực hiện tại của muội, sẽ không dễ dàng mắc bệnh đâu.
Mộc Tử nói:
- Muội thật sự là không sao cả mà.
Ta từ ánh mắt Mộc Tử nhìn ra, nàng với ta bây giờ so với trước kia luyến ái càng thêm sâu nặng, chỉ bất quá trong mắt nàng thủy chung vẫn có một tia ai oán, dường như có chuyện gì rất bi thương.
Giữa trưa, ta gọi mấy người bằng hữu, cùng nhau tới Bích Hải Triều Thăng ăn cơm, tiểu tử Mã Khắc giờ đây chính là xuân phong đắc ý, bởi vì hắn có quan hệ rất tốt với các vị Ma đạo sư, lại thêm thực lực bản thân mạnh mẽ, đã làm cho Khả Trát thân vương phá lệ lập hắn làm thái tử. Lại thêm Hải Nguyệt đối với hắn bây giờ toàn tâm toàn ý. Trong đám bọn ta, giờ đây xem ra hắn là người hạnh phúc nhất.
Làm cho ta cảm thấy kì quái nhất chính là Mộc Tử ăn uống dường như không hăng hái như mọi khi, ta gắp gì cho nàng thì nàng ăn món đó, cũng chẳng buồn động đũa đến món khác, phong cách hoàn toàn khác hẳn trước kia.
Ăn xong, ta cùng nàng trở về học viện, tìm một góc khuất, hỏi:
- Mộc Tử, muội sao vậy, có tâm sự gì trong lòng có thể nói cho ta biết không?
Mộc Tử đột nhiên ôm chầm lấy ta, nói:
- Trường Cung, muội không muốn rời xa huynh, thật sự không muốn.
Vừa nói xong đã khóc òa lên.
Thấy nàng kích động như vậy, ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng nàng, ta biết, nếu không để cho nàng khóc thoải mái 1 trận, đối với thân thể hay tâm trạng mà nói đều không tốt.
Một lúc lâu sau, Mộc Tử mới ngừng tiếng nức nở, nàng ngước khuôn mặt còn đẫm nước mắt như hoa lê dưới mưa lên nhìn ta, nói:
- Trường Cung, nếu như cha mẹ muội không tán thành chuyện của chúng ta, huynh tính thế nào? Ta nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nàng, ôn nhu nói:
- Ngốc quá, nói gì vậy, làm sao có thể, ta xuất sắc ưu tú như vậy, bọn họ nhất định sẽ thích mà.
Nói xong ta còn làm ra bộ dạng ngạo nghễ thiên hạ.
Nhìn thấy động tác tức cười của ta, Mộc Tử cười khúc khích một chút, nhưng vừa mới cười xong, nàng lại chuyển sang vẻ mặt bi thương lúc nãy, đứng lên, nói:
- Muội nói chuyện với huynh là nghiêm túc, huynh trả lời muội đi.
Ta kiên định nói:
- Không ai có thể chia tách chúng ta, cho dù cha mẹ nàng cũng không được, nếu bọn họ không đồng ý chuyện của chúng ta, ta trước tiên sẽ thử thăm dò thuyết phục bọn họ, nếu thuyết phục không được, ta sẽ mang muội cao chạy xa bay, tìm một chỗ sơn minh thủy tú, ẩn cư cho bọn họ tìm không được. Qua một đoạn thời gian, lúc gạo nấu thành cơm, sự việc đã rồi thì ta mang muội trở về diện kiến bọn họ là được.
Mộc Tử thở dài, quàng tay ôm vai ta nói:
- Nếu thật sự có thể như vậy, chính là biện pháp tốt, nhưng có thể như vậy được hay không?
Ta nhíu mày nói:
- Nghe muội nói vậy, dường như cha mẹ muội đúng là không tán thành chuyện của chúng ta. Ta có điểm nào không tốt, bọn họ ngay cả ta còn chưa gặp qua, tại sao lại phải ngăn cản quan hệ của chúng ta?
Mộc Tử nói:
- Huynh không hiểu, vấn đề không phải là huynh có tốt hay không, mà là …
Thấy dáng vẻ nàng ngập ngừng, muốn nói lại thôi, ta vội la lên:
- Nhưng cái gì? Muội nói ra xem nào, chúng ta có thể tìm biện pháp.
Mộc Tử lắc đầu, ai oán liếc nhìn ta một cái, nói:
- Quên đi vậy, sau này huynh sẽ biết, từ từ rồi cũng biết thôi.
Ta thật sư vô phương, mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, nàng đều nói như vậy, nhưng ta lại không đành lòng bức ép nàng nói ra, chỉ yên lặng ôm lấy nàng, dùng hơi ấm từ ngực ta chia sẻ tâm trạng nặng nề của nàng.
Ta trong lúc vô ý cúi đầu phát hiện lúc nãy nàng khóc đã làm ướt cả bả vai ta, cười nói:
- Ai da, muội xem, trên vai ta ướt đẫm nước mắt của muội rồi, muội phải giặt quần áo cho ta đấy nhé.
Ta nói ra những lời này, lập tức phá tan không khí nặng nề xung quanh .
Mộc Tử đỏ mặt đẩy ta ra, nói:
- Đáng ghét, huynh muốn giặt à, để muội giặt cho huynh.
Nói xong, ánh mắt nàng lộ vẻ giảo hoạt, trên tay ngưng tụ một thủy cầu nho nhỏ.
Ta hú lên một tiếng quái dị, tung người bỏ chạy, Mộc Tử ném thủy cầu về phía ta rồi nhanh chóng đuổi theo.
Ăn tối xong, ta hộ tống Mộc Tử về kí túc xá, cũng dặn dò nàng cố gắng nghỉ ngơi.
Ta một mình tản bộ trên thao trường yên tĩnh, lời nói của Mộc Tử ban ngày đối với ta không ngừng vang vọng trong tâm tưởng, xem ra ta với Mộc Tử muốn kết hợp không phải là chuyện dễ dàng, rốt cục là nàng vì chuyện gì mà đau lòng vậy.
Danh sách chương