Nghe Chấn sư phụ nói ta cũng cảm thấy xấu hổ nói:

- Kỳ thật, cũng có lỗi của con, con đã đánh giá địch thủ quá sai lầm.

Chấn sư phụ phẩy tay:

- Chuyện này thật sự là ngoài ý muốn thôi, ai ngờ được Hải Nguyệt lại thất thần như vậy, giờ chỉ hy vọng Mã Khắc khôi phục lại nếu không cả đời ta đều hối hận mất.

Ta cười cười động viên lão:

- Theo như lời Tinh tộc trưởng thì lão ý rất có hy vọng thành công, có khi Mã Khắc tiểu tử đó còn nhân hoạ đắc phúc đó. Hảo, Địch sư phụ, trong lần đấu cuối cùng nhờ vào lực phòng ngự của Quang thần bào mà ngài tặng ta mới có thể may mắn chịu được một đòn quyết định đó nhưng ma pháp bào cùng mấy viên bảo thạch đó đều bị huỷ mất rồi...

Địch sư phụ mỉm cười nói với ta:

- Quên đi, đồ vật làm ra là để phục vụ con người, nó có thể bảo vệ táng mạng ngươi đã xem như hoàn thành sứ mạng rồi. Mất rồi thì cứ để cho nó mất đi.

- Vậy sao được, đó là quà mà lần đầu tiên ngài tặng con, cũng là kiện ma pháp bào duy nhất của con, con rất quý, giờ bị huỷ mất con rất tiếc.

Chấn sư phụ xen vào:

- Được rồi, hai thầy trò các ngươi đừng một xướng một hoạ nữa, Trường Cung, ngày mai ngươi tới chỗ ta, ta tặng cho ngươi một bộ ma pháp bào, đảm bảo tốt hơn so với bộ cũ của ngươi.

Một cuộc lừa đảo thành công, ha ha, ta cảm ơn Chấn sư phụ lia lịa đồng thời cũng làm một dấu hiệu thắng lợi hướng về phía Địch sư phụ.

Sau khi nghỉ hai ngày một lần nữa ta quay lại học viện bắt đầu đi học, Chấn sư phụ cũng đền bù cho ta không ít, kỷ luật ta lần trước đã được huỷ bỏ, mấy người tham gia tỷ thí chúng ta đều được cấp chứng nhận ma đạo sĩ, Chấn sư phụ còn đưa cho ta một bộ ma pháp bào có sáu ngôi sao xinh đẹp . Vốn ta còn sợ quá khoa trương, chỉ cần 5 ngôi sao là mãn nguyện nhưng Chấn sư phụ khăng khăng giữ nguyên nó, còn nói rằng có lẽ chẳng mấy khi ta phải dùng đến kiện ma pháp bào này. Đương nhiên, chúng ta cũng được suất ăn uống miễn phí ở Bích Hải triều thăng.

Nhân tiện nói về kiện ma pháp bào mà Chấn sư phụ tặng ta một chút, đó cũng là bộ ma pháp bào mà lão yêu quý nhất. Bộ Chấn sư phụ có màu đạm lam, chất liệu phi thường mềm mại, mặc vào phi thường thoải mái, mặt trước nó có các loại ma pháp thạch, theo lời Chấn sư phụ nói nó là do chính lão chế tác, ngoài độ cứng còn có tác dụng thuận lợi dẫn truyền ma pháp lực, trên cả bộ có 108 khối lam thạch, hồng thạch 36 khối cùng cực phẩm tử thuỷ tinh 3 khối, lão lợi dụng 147 khối ma pháp thạch tạo thành một tiểu trận ma pháp phòng ngự, chỉ cần đưa một ít ma pháp lực vào khối tử thuỷ tinh trên ngực sẽ phát động cả ma pháp trận vận hành thành một vòng kết giới đạt đến bát cấp phòng ngự theo như lời Chấn sư phụ nói tuyệt nhất là để khởi động nó chỉ cần năng lượng của sơ cấp ma pháp sư là được.

Quả là bảo bối, thật tốt quá, thế nhưng nó cũng có một khuyết điểm, đó là quá hoa lệ, nhất là vào ban ngày, nếu mặc nó vào toàn thân đều toả hào quang.

Khi ta đem vấn đề này hỏi Chấn sư phụ, lão cười hắc hắc đầy gian mãnh:

- Sao, nếu không thích thì thôi, đừng nới là muốn trả lại ta nhé, ta còn đang không muốn tặng nó cho ngươi đó.

Đương nhiên ta không bỏ qua món đồ tốt như vậy, hiện tại kiện ma pháp bào đại biểu thân phận ma đạo sư của ta với 7 ngôi sao (tepga: 7 ngôi sao, nhưng ở đoạn truớc lại là 6 ngôi, chắc là tác giả nhầm) đã bình yên nằm trong không gian đại trung của ta.

Vào lớp, ta thân thiết chào hỏi từng người, chỉ tiếc là chẳng có mấy người đáp lại ta, ta ngồi vào chỗ của mình rồi quay sang bắt chuyện với Mộc Tử:

- Thế nào, muội đã khoẻ chưa? Mộc Tử gật gật đầu:

- Đã sớm khoẻ rồi, còn huynh?

Ta cười nói:

- Đương nhiên không có vấn đề gì, hai ngày không gặp nhau muội có thấy nhớ ta không?

Mộc Tử bĩu môi:

- Ai thèm nhớ huynh, à Mã Khắc sao rồi?

- Hy vọng hắn có thể bình an kiếp nạn này. Hảo, Chấn sư phụ đã đưa thẻ miễn phí cho huynh rồi, thế nào, trưa nay chúng ta...

Đôi mắt của Mộc Tử đã sáng lên:

- Tốt quá, trưa nay đương nhiên là đi hảo hảo uý lao uý lao.

Ta cười hắc hắc nói:

- Nghe nói Bích Hải triều thăng còn rất nể mặt Chấn sư phụ a, đã giảm giá cho người rồi, còn chúng ta có lẽ không cần tiết kiệm hộ lão nhân gia đâu.

Mộc Tử nhất trí cao độ, cả hai chúng ta đồng thời nói:

- Ăn đến hết.

Sau đó cùng bật cười to.

Một thanh âm tức giận nổ ra:

- Trường Cung, Mộc Tử hai người vừa mới hết kỷ luật đừng có lại bắt đầu làm loạn lên.

Oa, thì ra đã vào học rồi, cũng chính là vị sư phụ đã hại ta bị cấm bế, ta cười khổ một tiếng vội đứng lên:

- Xin lỗi, sư phụ.

Lão sư phụ cũng rất rộng lượng, hiển nhiên là có chút khách khí với ta hơn:

- Quên đi, hảo hảo nghe giảng đi.

Ta thè lưỡi trêu Mộc Tử, rốt cuộc không dám buôn tiếp nữa. Ta không muốn lại cấp cho Chấn sư phụ cơ hội lợi dụng ta làm việc gì nữa. Viết thư cho Mộc Tử thôi, ha ha, giờ ta chỉ muốn viết ra tâm can của mình gởi hết cho Mộc Tử rõ.

Cứ như vậy, một tuần bình yên qua đi.

Vào ngày hôm đó, ta vừa học xong Mộc Tử chợt hốt hoảng chợt tới làm ta giật mình vội hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Mộc Tử kích động nói:

- Trường Cung, đi mau, chúng ta đến xem. Nghe nói Mã Khắc đã đi học rồi đó.

Ta ngạc nhiên thốt lên:

- Thật vậy chăng? Tốt quá, rốt cục hắn đã thoát nạn rồi. Chúng ta mau đi thôi.

Ta kéo Mộc Tử chạy như bay đến phòng học của Mã Khắc, giờ còn chưa vào học, vây quanh Mã Khắc có rất nhiều người.

Ta kích động gọi hắn:

- Mã Khắc, Mã Khắc.

Đám người xung quanh dãn ra, thân ảnh quen thuộc của Mã Khắc xuất hiện ở giữa mọi người, ta liền dụng thuấn di tiến đến, ôm chặt lấy hắn, nước mắt cũng chảy ra một chút vì quá vui mừng.

Mã Khắc nghẹn ngào nói:

- Lão đại, cảm ơn ngươi, thật sự rất cảm ơn ngươi. Ta đã tỉnh ba ngày nay rồi, hôm nay thực sự đã muốn điên lên rồi, ta bỏ nhà đi học đó, lão đại ngươi biết không, Hải Nguyệt đồng ý ta rồi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện